Sư thúc không biết xấu hổ! ( 9 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Tiểu viện mà Hình Thiếu Ngôn thuê được thực sự không tồi, không những rộng rãi mà còn rất sạch sẽ, đồ đạc thì đầy đủ không thiếu thứ gì. Ngoài ra, trong tiểu viện còn có một cái giếng, bọn họ có thể tự múc nước giếng lên để dùng, đại đa số đồ gia dụng đều còn rất mới. Hạ Như Yên nhìn xung quanh nhà một lượt, nhưng nàng lại không tìm ra được một chút khuyết điểm nào cả.
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ sống ở căn phòng này, còn ta sẽ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp gọi ta một tiếng là được.”
Hình Thiếu Ngôn ôm Hạ Yên Như vào phòng ngủ chính to nhất, sau đó đặt nàng ngồi trên giường. Trên giường cũng đã được trải đệm vô cùng mềm mại, hình như là mới được trang trí lại, Hạ Như Yên hỏi hắn theo bản năng: "Sư thúc, hôm nay người ra ngoài mất nửa ngày chính là để làm mấy chuyện này sao?"
"Đúng vậy, ta đã đi xem qua mấy tiểu viện rồi nhưng cuối cùng đã chọn căn nhà này. Chăn đệm đều là ta vừa mới mua về, rất mới đó." Hình Thiếu Ngôn nói xong mấy lời này thì lại nhìn ra bên ngoài xem sắc trời, sau đó quay đầu lại hỏi Hạ Như Yên, "Xem ra thời gian không còn sớm nữa, ta đi chuẩn bị cơm chiều đây, ngươi muốn ăn món gì nào?"
Hạ Như Yên giơ túi bánh đường đang cầm ở trong tay lên nói: "Ta ăn cái này là được rồi, sư thúc ngươi thích ăn gì thì ăn nấy đi."
"Sao có thể như vậy được? Chỉ ăn cái này thì làm sao có dinh dưỡng chứ, ngươi cứ việc nói ngươi muốn ăn cái gì, sư thúc sẽ trổ tay nghề làm món ngon cho ngươi ăn."
"...... Vậy thì tùy người chọn đi, ta ăn cái gì cũng được hết." Hạ Như Yên trả lời hắn một cách bất đắc dĩ. Nàng cũng được tính là người nhận thức rõ được sự cố chấp của Hình Thiếu Ngôn, đó chính là, chỉ cần là những chuyện hắn nhận định nó là tốt, thì mặc kệ mọi người có kháng cự như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không quan tâm, vẫn cứ làm và ngang ngạnh đưa cho ngươi bắt ngươi tiếp nhận. Hạ Như Yên không thể chịu nổi người có tính cách như thế này, nàng âm thầm hạ quyết tâm, chờ tới khi vết thương của nàng khỏi rồi nàng nhất định sẽ rời xa Hình Thiếu Ngôn càng xa càng tốt.
Không ngờ tới kỹ thuật nấu nướng của Hình Thiếu Ngôn lại rất tuyệt, nhưng bởi vì trước đó Hạ Như Yên đã ăn đường bánh rồi nên cũng không thấy đói mấy. Vì vậy mà nàng chỉ ăn qua loa ăn qua mấy miếng liền buông chiếc đũa xuống, Hình Thiếu Ngôn thấy thế thì lập tức nhíu mày nói: "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Hạ Như Yên đang muốn nói là không phải nhưng đột nhiên nàng lại nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, nàng đảo mắt nói: "Ừm... Đúng vậy, thịt gà này hơi dai, món rau xào kia thì nhũn quá, canh lại hơi mặn.”
Sau khi nghe thấy nàng nói vậy, Hình Thiếu Ngôn lại nếm thử mỗi món một lượt, hắn nhai một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Có vẻ đúng như vậy thật ..."
"Bây giờ, ngươi cứ tạm chấp nhận ăn trước một chút đi, ngày mai sư thúc sẽ làm lại một mâm cơm thật ngon cho ngươi." Hình Thiếu Ngôn đẩy đồ ăn đến trước mặt nữ hài nhi.
"Haizz, ta không ăn đâu, ta ăn không nổi nữa, ta muốn đi ngủ. Sư thúc ngươi có thể đun ít nước nóng cho ta không? Ta muốn đi tắm." Hạ Như Yên vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Chiêu này quả thực vô cùng hữu dụng, Hình Thiếu Ngôn lập tức đứng lên ôm Hạ Như Yên quay trở lại phòng ngủ. Sau đó, hắn vội vàng đi chuẩn bị nước ấm cho nàng. Nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất sau cửa, khóe môi của Hạ Như Yên khẽ nhếch lên, không phải trước đây Hình Thiếu Ngôn luôn làm phiền nguyên chủ sao? Vậy bây giờ nàng càng làm phiền hắn càng tốt, tốt nhất là làm cho hắn cảm thấy chịu không nổi nữa, bỏ chạy lấy người, để một mình nàng ở lại đây tự do tự tại.
Chỉ một lát sau Hình Thiếu Ngôn đã bưng nước vào rồi, Hạ Như Yên đưa tay chạm vào nước để thử độ ấm của nước, rồi ngước lên nhìn Hình Thiếu Ngôn nói: "Sư thúc, nước có hơi nóng."
"Nóng sao?" Hình Thiếu Ngôn thầm nghĩ trong bụng, cũng phải thôi, dù sao hắn cũng là người đàn ông to lớn, da dày thịt béo, hắn cảm thấy độ ấm đó là thích hợp không có nghĩa là tiểu cô nương nhất định sẽ chịu được, vì thế hắn liền xoay người đi ra ngoài giếng múc một gáo nước lạnh đổ thêm vào.
"Hình như lại có chút lạnh rồi." Hạ Như Yên vẫy vẫy những bọt nước ở trên đầu ngón tay.
Hình Thiếu Ngôn: "........."
Hạ Như Yên cười tủm tỉm nhìn hắn: "Sư thúc, xin lỗi nha, làm phiền người rồi."
"...... Không sao đâu."
Hình Thiếu Ngôn giơ hai tay lên sau đó dùng tay áp vào thành ngoài của thùng tắm, bắt đầu vận chuyển nội lực, một cỗ sóng nhiệt ngay lập tức lao thẳng tới trước mặt Hạ Như Yên. Nàng lắp bắp kinh hãi, chợt hiểu ra, đây chính là tuyệt học của Xích Dương Tông - xích dương chưởng, nàng không nghĩ tới nó còn có công dụng này.
"Được rồi đó, nhiệt độ này hẳn là thích hợp rồi."
Hình Thiếu Ngôn thu tay lại, Hạ Như Yên để ý thấy màu sắc da trong lòng bàn tay của hắn vô cùng bình thường, không có dấu hiệu đỏ lên. Nàng dùng tay chạm vào mặt nước một lần nữa, chu lên miệng nói: "Sư thúc, thời gian người làm hơi lâu, nước lại nóng rồi."
"Nha đầu nhà ngươi ——" Hình Thiếu Ngôn trừng lớn mắt nói, "Lúc thì kêu nóng, lúc thì kêu lạnh, sao lại khó hầu hạ như vậy hả?"
Hạ Như Yên nghe thấy hắn nói thế lại bĩu môi nói: "Được rồi được rồi, sư thúc, người cứ quay về nghỉ ngơi đi, ta tạm chấp nhận dùng nó để tắm vậy."
Nói xong nàng liền cầm cái ghế đẩu nhỏ đặt ở bên cạnh bồn tắm, chuẩn bị lát nữa dẫm lên ghế đẩu để bước vào thùng tắm. Hình Thiếu Ngôn trong lòng vốn dĩ đã không hài lòng, hắn thấy nàng làm ra vẻ ta đây như thế thì lại càng thêm khó chịu, không tự chủ được buột miệng nói: "Vậy ngươi đợi ta một chút, ta ra ngoài lấy ít nước lạnh nữa cho ngươi."
Sau khi nói xong mấy lời này, hắn lại vội vã đi ra bên cạnh giếng lần nữa bắt đầu múc nước, đồng thời tự lẩm bẩm với chính mình: "Quái lạ, vì sao mình lại phải hầu hạ nha đầu kia chứ? Mình là hạ nhân sao?"
Hắn vừa nói vừa kéo nước lên, nhìn thấy nước trong thùng đã đầy, cũng cảm thấy hình như chính mình có vẻ như hơi đáng sợ. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ phải hầu hạ người khác, nhưng từ khi nha đầu này bị thương tới giờ, mỗi ngày hắn đều đích thân làm dược thiện cho nàng, thế mà nàng vẫn luôn không vui còn tỏ ra ghét bỏ hắn. Không những vậy hắn còn đi ra ngoài tìm một tiểu viện để hai người có thể sống thoải mái một chút, hơn nữa hắn còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho nàng, tuy rằng hương vị không làm cho tiểu nha đầu vừa lòng, nhưng âu cũng là do hắn tự tay làm ra. Bây giờ, có mỗi việc tắm rửa thôi cũng đã bị nàng lăn qua lộn lại tới bộ dạng ngày rồi, đáng sợ nhất chính là hắn còn chịu thương chịu khó, hắn đang bị gì vậy chứ? Tại sao đột nhiên lại trở nên giống một người mẹ thế này chứ?
Hắn đứng ở bên cạnh giếng suy nghĩ một hồi lâu nhưng cũng chẳng nghĩ ra được chút manh mối nào, chợt nhận thấy mình đã trì hoãn lâu quá rồi, vội vàng xách thùng nước lên quay trở về. Khi hắn đi đến trước cửa thì phát hiện ra Hạ Như Yên đã đóng cửa lại rồi, hắn dùng nắm tay gõ gõ cửa nói: "Nha đầu, ngươi đóng cửa làm gì? Ta đem nước lạnh tới rồi đây."
"Không cần nữa, sư thúc ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, nước đã lạnh rồi." Hạ Như Yên ngâm mình ở trong nước nhàn nhàn mà đáp lại.
Hình Thiếu Ngôn nhìn thùng nước đang xách trên tay, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt kia, nhất thời không nói được lời nào, dứt khoát cởi quần áo của mình ra, tắm nước lạnh ngay trong sân.
Hạ Như Yên ngâm mình ở trong nước ấm, chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên khắp cơ thể mình đều đang giãn nở ra, vô cùng thư giãn. Nàng thoải mái mà thở một hơi dài, hai ngày nay luôn nằm trên giường tới mức sắp chịu không nổi rồi, cứ ngâm mình như thế này quả thực thoải mái đến mức có thể thăng thiên luôn! Từ khi nàng được Lạc Hàm Vũ cứu về tới nay, là đã vỏn vẹn ba ngày chưa tắm rửa. Phải biết rằng, buổi tối ngày hôm đó, nàng bị người ta đuổi giết, mồ hôi ướt sũng, còn có cả máu, đến nàng cũng không ngửi nổi mùi trên người của chính mình nữa. Mấy hôm trước, bởi vì vết thương vẫn còn đau nên không tiện cử động, hôm nay cảm giác đã đỡ hơn một chút nên cũng muốn tắm rửa một cái cho sạch sẽ ...
Hạ Như Yên chống đỡ cơn đau từ ngực truyền đến, nhẹ nhàng dội nước ấm lên trên người. Lần này nàng bị thương quả thật không nhẹ, bình thường đi hai bước đã mệt chết rồi, vết thương trên ngực lại nhói nhói đau. Vừa nãy, nàng đã tốn không ít sức lực mới có thể bước được vào bồn tắm, thật hy vọng có thể sớm ngày khôi phục để có thể sinh hoạt như bình thường. Nàng không tài nào chịu nổi một thân thể chẳng khác nào tàn phêd như bây giờ nữa.
Ngâm được khoảng tầm mười lăm phút, Hạ Như Yên cảm thấy có chút lạnh vì vậy nàng liền đứng dậy. Nàng nâng chân ra bên ngoài định với tới nơi đặt chiếc ghế đẩu, nhưng tựa hồ nàng không dẫm lên chính giữa, vì thế mà nàng mất đi trọng tâm, cái ghế cũng bị lật ngược lại, trong nháy mắt cả người ngã sõng soài trên mặt đất.
"Aaaa ——"
Hạ Như Yên kinh hãi hô lên một tiếng, nhắm mắt lại theo bản năng, cảm nhận đau đớn tới cực hạn. Nàng ngã mạnh xuống dưới đất, nàng vốn đã có thương tích trên người, ngã thêm lần này nữa, mất một lúc lâu rồi cũng chẳng bò lên nổi.
Hình Thiếu Ngôn vốn dĩ đã tắm xong và quay về phòng của mình rồi nhưng với nội lực thâm hậu, cảm quan đặc biệt nhạy bén, dù đang ngồi ở trong phòng của mình hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng nước mà Hạ Như Yên đang tắm. Điều này làm cho mặt của hắn nóng bừng, còn ở trong lòng thì đang thầm mắng chính mình, sư điệt chỉ là đang tắm rửa mà thôi, có cái gì mà phải thẹn thùng như vậy chứ. Ngươi đã là một lão già ba mươi tuổi rồi, cũng chẳng phải tiểu tử mới lớn nữa, làm sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ.
Nhưng khi hắn đang tự chấn định tâm lý của mình thì đột nhiên nghe được âm thanh của một vật thể ngã trên mặt đất, đồng thời nghe thấy tiếng hét chói tai của Hạ Như Yên vang lên. Hắn giật mình, ngay lập tức vọt tới trước cửa phòng của Hạ Như Yên hô to: "Nha đầu! Nha đầu! Ngươi làm sao vậy?"
Lúc này, Hạ Như Yên đang ngã sõng soài trên mặt đất đau đến mức căn bản không nói được, thậm chí đến cả tiếng hét của Hình Thiếu Ngôn nàng cũng không nghe thấy. Nàng không ngừng hít khí lạnh, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngực đau tới mức tê tâm liệt phế đau, miệng vết thương ở eo tựa hồ bởi vì té ngã mà bị rách ra, nóng rát và đau đớn vô cùng.
Hình Thiếu Ngôn đợi một lúc lâu sau nhưng không thấy Hạ Như Yên đáp lại, thì vô cùng lo lắng không biết nàng có xảy ra chuyện gì không. Hắn không nghĩ nhiều nữa, bất chấp tất cả, vội vàng dùng tay đấm lên ván cửa một chưởng làm cho ván cửa chia năm xẻ bảy, vỡ vụn mỗi nơi một mảnh.
———————————————————————————————————————
Hạ Như Yên: Sư thúc về sau người lui về ở ẩn còn có thể đi làm công việc nhóm lửa đó.
Hình Thiếu Ngôn: .............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...