Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ! ( 8 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Hình Thiếu Ngôn đưa dược thiện tới, hắn không giám sát Hạ Như Yên uống hết mà đã vội vàng rời đi. Ngay sau khi hắn vừa đi khỏi, Hạ Như Yên lập tức đem dược thiện kia đổ đi, nàng chỉ uống mỗi thuốc mà Huyền Nguyệt đưa tới. Tuy rằng, thuốc có hơi đắng một chút nhưng nhẫn nhịn một lúc liền qua đi, không giống như dược thiện của Hình Thiếu Ngôn, mỗi lần ăn vào nàng đều có cảm giác như chính mình đang ăn phân vậy.
Lần này, Hình Thiếu Ngôn đi ra ngoài liền thì đi thẳng một mạch đến tận buổi chiều mới quay trở về, Hạ Như Yên tránh được không cần phải uống dược thiện vào buổi trưa.  Điều này khiến cho nàng vô cùng vui vẻ, nàng ước gì hắn vĩnh viễn đừng có quay trở về nữa. 
Tâm trạng của Hình Thiếu Ngôn khi trở về có vẻ rất tốt, khi gặp Lạc Hàm Vũ ở cửa còn thân thiện mà chào hỏi hắn ta, đến cả cửa hắn cũng chẳng buồn gõ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Hạ Như Yên cũng bất lực trước hành vi không mời mà tới này của hắn, nàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, cũng chẳng buồn chào hắn lấy một lời.

"Nha đầu! Ta đã thuê một tiểu viện cho hai chúng ta rồi, bây giờ ngươi đi cùng ta tới đó thôi. Sau này chúng ta sẽ ở lại nơi đó, để cho ngươi có thể an tâm dưỡng thương cho tốt hơn, chờ tới khi ngươi khỏe lại, chúng ta sẽ lên đường.” Giọng nói của Hình Thiếu Ngôn mang theo chút hưng phấn, hắn nói xong liền tiến lên phía trước ôm lấy Hạ Như Yên.
"Cái gì? Chúng ta không ở khách điếm nữa sao?" Hạ Như Yên kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, cứ ở mãi trong khách điếm như thế này, cái gì cũng bất tiện. Ngươi xem, ta muốn nấu dược thiện cho ngươi còn phải đi mượn phòng bếp mới nấu được, quá phiền toái rồi đi. Chúng ta chuyển ra ngoài ở, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chẳng phải là tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại khách điếm hay sao.” 
Với cái hương vị của dược thiện mà ngươi đã nấu kia mà còn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó sao, chỉ sợ ngươi muốn chuyển ra ngoài để càng thuận tiện cho việc tra tấn ta thì có ấy. Hạ Như Yên âm thầm mắng chửi, trên mặt cũng mang theo biểu tình không kiên nhẫn, Hình Thiếu Ngôn thấy nàng có vẻ miễn cưỡng thì lập tức dùng dùng giọng nói ôn tồn để khuyên nhủ nàng: "Ngươi xem này, ở khách điếm người đến người đi ồn ào vô cùng, điều đó không có lợi cho việc dưỡng thương của ngươi, chúng ta dọn đi ra ngoài thanh tĩnh biết bao, vết thương của ngươi cũng sẽ sớm ngày được hồi phục."
Những lời hắn vừa nói ra cũng được coi là có đạo lý, Hạ Như Yên thực sự chẳng tìm ra được lý do gì để cự tuyệt việc dọn ra ngoài ở cả, nàng đành dùng vẻ mặt miễn cưỡng mà đáp lại hắn: "Như vậy ... Vậy cũng được thôi, sư thúc, ta muốn đi nói với Lạc công tử lời tạm biệt."
"Được, được thôi, được thôi, ngươi đừng nhúc nhích, ta ôm ngươi qua đó."
Thấy Hạ Như Yên muốn bước xuống giường, Hình Thiếu Ngôn liễn duỗi ra tay ôm ngang người nàng, tiểu cô nương thật sự rất nhẹ, hắn ôm nàng ở trên tay mà nhẹ bẫng như bế như một con gà nhỏ vậy. Hắn sải mấy bước dài, đi nhanh ra bên ngoài, vì thế mà Hạ Như Yên vội vàng duỗi tay ra ôm lấy cổ của hắn.
Hai người tiếp xúc như vậy gần, gần gũi tới mức có thể cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của nhau, Hạ Yên Như hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi, vành tai của Hình Thiếu Ngôn cũng không kiểm soát được mà lặng lẽ bắt đầu ửng hồng lên. Yết hầu của hắn dịch chuyển lên xuống vài lần, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nha đầu này làm sao lại nhẹ như vậy chứ? Chắc là ngày thường không ngoan ngoãn ăn cơm phải không, chờ tới khi chúng ta dọn ra ngoài ở, sư thúc sẽ thể hiện tài nghệ của mình, sẽ cố gắng bồi dưỡng cho ngươi béo lên mới thôi."
Nhưng Hạ Như Yên không cảm thấy bản thân mình quá gầy, theo cách nghĩ của nàng thì nàng của bây giờ chính là mảnh khảnh và cân đối, chỉ là vóc dáng hơi nhỏ mà thôi, nếu thật sự béo lên thì sẽ vô cùng khó coi, nàng bĩu môi nói: "Nào có chuyện ta không ngoan ngoãn ăn cơm? Ta cảm thấy bản thân như bây giờ cũng khá tốt mà, sư thúc người không cần phải nhọc lòng như vậy đâu."
"Nha đầu nhà ngươi thì biết cái gì cơ chứ, nữ nhân phải mập mạp một chút mới tốt, vừa nhìn đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Sư thúc nói cho ngươi nghe, nam nhân phần lớn thích nữ nhân có thịt ......"

Hạ Như Yên cảm thấy bản thân nàng không thể tiếp chuyện được với hắn, vừa mới bế nàng lên hắn ngay lập tức lải nhải mãi không ngừng, nàng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: "Nam nhân có thích hay không đâu có gì liên quan tới ta? Ta lại chẳng phải vì làm nam nhân thích mới sống ở trên đời này."
Khi nàng vừa nói ra mấy lời này, ngay lập tức thành công chặn họng được Hình Thiếu Ngôn. Hắn ấp a ấp úng hai ba tiếng, cảm thấy nàng nói có lý quá, thì lại lầm bẩm nói: "Ta không phải có ý đó đâu... Chỉ là vì ta suy nghĩ cho thân thể của ngươi mà thôi......"
Nhưng Hạ Như Yên lại phớt lờ lời nói của hắn. Lúc này, hai người đã tới trước cửa phòng của Lạc Vũ Hàm, nàng vươn tay ra gõ gõ cửa phòng, nhưng bên trong không có người đáp lại, tới tận lúc này Hình Thiếu Ngôn mới sực nhớ ra, bừng tỉnh nói: "Khi ta vừa mới trở về thì gặp tiểu tử đó ở cửa gặp, ta đoán là hắn đã ra ngoài chơi rồi."
Nghe được tin Lạc Vũ Hàm đã ra ngoài rồi, Hạ Như Yên có chút tiếc nuối. Nàng còn muốn đích thân nói với hắn lời chào từ biệt, lần này nàng rời đi, có lẽ phải hai tháng sau mới có thể lại gặp nhau.
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của tiểu cô nương, trong lòng Hình Thiếu Ngôn cảm thấy ghen tuông vô cùng. Hai người này mới quen nhau được có mấy ngày thôi đã luyến tiếc không nỡ rời xa như vậy rồi. Thế mà tại sao nàng và hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau trong cùng một tông phái nhưng nàng vừa nhìn thấy hắn liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ vậy chứ?

"Hạ cô nương, tiền bối, xin hỏi hai vị tìm công tử nhà tôi có việc gì không?"
Nghe thấy có người hỏi mình, Hạ Như Yên ngay lập tức quay đầu lại nhìn, thì ra là Huyền Nguyệt, nàng vội vàng nói: "Đúng vậy, Lạc công tử đã đi ra ngoài rồi sao? Khoảng bao lâu nữa thì chàng ấy quay trở về?"

"Khả năng là công tử đi tới tận tối muộn mới quay trở về, Hạ cô nương có chuyện gì muốn nói với công tử nhà tôi thì cứ việc nói ra, tôi sẽ giúp tiểu thư chuyển lời."
"Chuyện đó ... Được thôi, sư thúc của ta đã thuê được một nơi ở mới, sau này chúng tôi không còn ở lại khách điếm nữa. Đại ơn đại đức của Lạc công tử ta không có cách gì báo đáp, nếu một ngày nào đó công tử có việc gì cần ta giúp thì nhất định cứ tới tìm ta. A, đúng rồi, sư thúc, tiểu viện mà người đã thuê cụ thể là ở nơi nào vậy?”
Thấy sư điệt hỏi mình, Hình Thiếu Ngôn không nghĩ ngợi nhiều ngay lập tức nói ra địa điểm, nói ra rồi mới cảm giác được có điều gì đó không đúng, nàng hỏi cái này ở trước mặt tôi tớ đối phương để làm gì? Quả nhiên, Hạ Như Yên liền nói với Huyền Nguyệt: "Ta và sư thúc từ giờ về sau sẽ ở lại nơi đó, hoan nghênh công tử nhà ngươi tới chỗ ta làm khách, nếu có việc gì cần giúp thì cứ trực tiếp tới tìm ta là được."
Huyền Nguyệt lập tức gật đầu đồng ý, sau khi Hạ Như Yên nói với hắn lời tạm biệt thì liền bị Hình Thiếu Ngôn ôm ra khỏi khách điếm. Nàng liếc mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt của hắn hình như có chút khác thường, nhưng nàng cũng lười chẳng muốn quan tâm, chỉ dựa vào trước ngực của nam nhân và xem cảnh sắc ở trên đường. Hình Thiếu Ngôn Thấy nàng không nói không rằng, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi nữa lớn tiếng nói: "Sư thúc đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tên tiểu tử kia thoạt nhìn đã thấy không đứng đắn chút nào cả, ngươi còn mời hắn tới cửa làm gì hả?”
Không biết có phải là ảo giác hay không mà tự nhiên Hạ Như Yên cảm thấy lời nói của hắn còn mang theo hương vị chua lét, nàng trả lời một cách uể oải: "Tuy rằng sư thúc cảm thấy hắn không đứng đắn, nhưng đối với sư điệt mà nói hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta, nữ nhi trong giang hồ như chúng ta đây có ân báo ân, có thù báo thù, không biết tạ ơn với người đã giúp mình là chuyện mà cả đời này ta không bao giờ làm được.”
Những lời nàng vừa nói ra đều có hàm ý ở trong đó, nàng muốn đổ hết nghi ngờ vô lí lên đầu hắn, Hình Thiếu Ngôn làm sao có thể không biết được chứ, hắn trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó nói: "Ta không có ý đó đâu, chỉ nhắc ngươi cẩn thận đề phòng mà thôi, cũng không phải cố ý muốn ngươi không nhận người ân nhân này ......"
"Sư điệt biết......" Hạ Như Yên thuận miệng trả lời hắn, bỗng nhiên nàng thấy bên đường có người đang bán kẹo đường, vội vội vàng vàng vỗ vỗ vào ngực của Hình Thiếu Ngôn, thúc giục: "Sư thúc, chúng ta qua đó xem đi, ta muốn mua kẹo đường."
"Kẹo đường thì có gì mà ngon chứ, kẹo ngọt như vậy, các cô nương các ngươi lại thích ăn mấy thứ đồ ăn không có dinh dưỡng như vậy à."
Hình Thiếu Ngôn ngoài miệng thì càm ràm không ngớt, nhưng hắn vẫn ôm nàng đi qua đó, chờ ông chủ đổ đầy kẹo đường vào túi, chưa kịp chờ Hạ Như Yên lấy tiền từ trong túi ra trả, Hình Thiếu Ngôn đã lấy tiền từ túi Càn Khôn của mình ném qua rồi.

"Cảm ơn sư thúc."
Hạ Như Yên ôm chiếc túi đựng đầy kẹo đường vào trong ngực, nói với Hình Thiếu Ngôn một tiếng cảm ơn, nam nhân cũng chỉ ừ một tiếng nói: "Nắm chặt đó."
Hắn nói xong câu này, giây tiếp theo liền từ chỗ đó bay vút lên cao, hắn bay nhanh lên cao như một cơn gió vậy, Hạ Như Yên vội nắm chặt xiêm y trước ngực hắn, nàng chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh mình trôi về phía sau một cách nhanh chóng, loại cảm giác giống như khi đua xe trên đường cao tốc vậy.
Khinh công của Hình Thiếu Ngôn vô cùng lợi hại, mất có mấy giây đã đến được nơi bọn họ cần tới rồi. Hắn dừng chân lại, mặt không đỏ cũng chẳng thở dốc, hắn dùng một chân đá văng cửa chính ra, ôm nữ nhân đi một mạch vào trong.
——————————————————————————————————
Ha ha ha, giai đoạn hai người sống chung với nhau đã sắp bắt đầu rồi đây. Đọc đoạn cuối cùng các bạn có cảm giác giống như thổ phỉ cướp vợ phải không nào ha hahhhhhhhh
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui