Sư thúc không biết xấu hổ! ( 6 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bởi vì bị điểm huyệt đạo, cả người Hạ Như Yên không có sức lực mà dựa vào lồng ngực Hình Thiếu Ngôn, Hình Thiếu Ngôn tập võ một khoảng thời gian dài, cơ bắp rắn chắc, hai khối cơ ngực càng cứng rắn hơn, Hạ Như Yên dựa vào phía trên cộm đến hoảng sợ, nàng lập tức tăng nhanh tốc độ ăn, sốt ruột đến bị sặc, dược thiện trong miệng lập tức phun ra toàn bộ, trên quần áo trên khắp nơi đều là nước.
“Nha đầu này, ăn nhanh như vậy làm cái gì?”
Một bên Hình Thiếu Ngôn ghét bỏ một bên dùng ống tay áo lau cho nàng, lau xong miệng lại xoa ngực, cánh tay hắn mới vừa đè vào một cái là cảm nhận rõ ràng thấy được bộ ngực của thiếu nữ mềm mại cỡ nào được che lấp ở dưới lớp quần áo, Hạ Như Yên vì ho khan nên cũng không chú ý tới người nam nhân đã đụng phải chỗ không nên chạm vào, nhưng thật ra Hình Thiếu Ngôn chỉ lau hai cái là khuôn mặt già càng ngày càng đỏ, đột nhiên rút về tay nói: “Ta đi gọi tiểu nhị lấy chăn đệm mới tới!”
Hắn nói xong thì đứng lên muốn đi ra ngoài, Hạ Như Yên không có điểm tựa vào, lập tức ngã xuống trên giường, cái ót cộp một cái đụng vào cây cột trên đầu giường, đau đến mức nàng kêu lên “Ai da” một tiếng.
Hình Thiếu Ngôn nghe thấy tiếng kêu của nàng, mới phát hiện bản thân mình đã quên giải huyệt cho nàng, vội vàng quay lại nâng nàng dậy, ngón tay điểm vài cái, cuối cùng Hạ Như Yên cũng có thể động đậy, sau khi nàng có được tự do việc thứ nhất nàng làm chính là duỗi tay đẩy Hình Thiếu Ngôn, nổi giận đùng đùng nói: “Sư thúc có phải người nhìn ta không vừa mắt cố ý muốn hành hạ ta hay không!?”
Lúc nàng nổi giận trong ánh mắt còn có nước mắt bao quanh, theo lý thuyết Hình Thiếu Ngôn muốn né tránh cái đẩy của nàng là việc rất nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao hắn không tránh đi, bàn tay tiểu cô nương đẩy ở trên lồng ngực hắn là giống như sợi lông chim, lướt qua ở đầu trái tim hắn một chút, lại một chút, lướt qua đến khi trong lòng hắn ngứa đến có chút tê dại.
Hình Thiếu Ngôn nhìn Hạ Như Yên ở trong lòng ngực nổi giận với hắn, chính bản thân hắn cũng chưa phát hiện mình có chút hoảng hốt, gương mặt nữ hài nhi tức giận đến ửng đỏ, hốc mắt ngậm nước mắt, nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt với hắn, giống như muốn cắn một miếng thịt của hắn mới hả giận.
“Sư thúc xin người thương xót buông tha cho ta được không? Ngày hôm qua người đã bỏ đi rồi cần gì phải quay lại nữa? Ta chọc ghẹo người chỗ nào xin lỗi còn không được sao? Người là đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho ta đi! Khụ… Khụ khụ……”
Vừa rồi bị điểm huyệt cứng rắn đút thuốc và đầu bị đụng đến đau nhức cơn lửa giận làm Hạ Như Yên ấm ức hoàn toàn bộc phát, nàng chớp mắt, nước mắt giống như trân châu bị đứt đoạn, chảy rào rào nhắm thẳng rơi xuống.
Trước kia Hình Thiếu Ngôn cực kỳ chán ghét Hạ Như Yên, bình thường cũng không nhìn nàng bằng sắc mặt tốt, nếu như đặt ở trước ngày hôm qua Hạ Như Yên nói chuyện với hắn như vậy và còn làm vẻ ta đây, hắn đã sớm trở mặt, nhưng hôm nay không biết như thế nào, hắn lại không một chút cảm thấy phản cảm, thậm chí chân tay còn có chút luống cuống. Thấy tiểu cô nương khóc đến thương tâm, Hình Thiếu Ngôn lại kéo góc chăn lau nước mắt cho nàng, đến gần nói: “Ngươi khóc cái gì, không phải đầu bị đụng một chút? Ngươi có thương tích trong người, cảm xúc dao động như vậy không tốt…… Ngươi chờ ta một chút, ta đi gọi tiểu nhị đổi giường chăn đệm trước rồi sẽ vận công chữa thương cho ngươi.”
Nói xong hắn đỡ nữ hài lên để nàng dựa vào đầu giường, động tác tay chân không hề thô lỗ giống như trước kia, sau đó đứng dậy rời đi, đến khi đi xuống dưới lầu hắn mới kinh ngạc phát hiện ra không đúng, lẩm bẩm: “Quái lạ, vừa rồi sao ta lại để nha đầu kia nói chuyện như vậy với ta? Quá không có quy củ! Quay về ta phải nói chuyện với sư huynh một chút, nàng sao lại… Sao lại bị hắn nuôi đến yếu ớt như vậy? Một chút việc nhỏ mà cũng khóc thành như vậy, sau này muốn phiêu bạt giang hồ như thế nào?”
Chờ sau khi thu dọn thỏa đáng mọi thứ xong, Hình Thiếu Ngôn muốn vận công chữa thương cho Hạ Như Yên, hắn chỉ vào đuôi giường nói: “Ngươi đến đầu kia đi ngồi xuống.”
Hạ Như Yên giống như là một phút cũng không muốn ở chung một chỗ với hắn, nhưng nàng có thương tích trong người, không nhanh chóng chữa khỏi thì cũng đừng nghĩ tới việc đi tới chỗ nào, bởi vậy nàng nghe theo Hình Thiếu Ngôn phân phó, ngoan ngoãn xê dịch đến cuối giường ngồi xếp bằng tử tế. Hình Thiếu Ngôn đi theo lên giường ngay sau đó, cũng ngồi ổn định ở phía sau nàng, lòng bàn tay nhắm ngay vào phía sau lưng nàng dán lên, trong miệng nói: “Bình tâm tập trung suy nghĩ, thân thể thả lỏng.”
Hạ Như Yên làm theo lời hắn nói, chỉ cảm thấy nhiệt độ bàn tay của người nam nhân dán ở phía sau lưng nàng nóng lên, luồng nhiệt kia dần dần xuyên thấu qua quần áo thấm vào trong cơ thể nàng, tựa như có một đám quả cầu lửa nho nhỏ chạy ở trong gân mạch. Lồng ngực vốn vẫn luôn hơi hơi đau nhức tựa như bị đám quả cầu lửa này giữ yên một chỗ, ngay cả hô hấp cũng thông thuận không ít, hai mắt nàng nửa khép lại, hơi thở dần dần biến thành đều đều, ý thức cũng chậm rãi trở nên mơ hồ.
Nửa canh giờ trôi qua, Hình Thiếu Ngôn dừng nội lực, buông bàn tay ra, lúc này Hạ Như Yên đã ngủ rồi, nửa người trên không có gì chống đỡ, lung lay vài cái rồi mềm nhũn đổ về phía trước, Hình Thiếu Ngôn thấy thế vội duỗi tay lại ôm nàng.
“!!!”
Bao xung quanh Hạ Như Yên, Hình Thiếu Ngôn đã bị xúc cảm trong tay chấn kinh, mềm mại tròn tròn, no đủ mà co dãn dồi dào, đây, đây là……
Đúng lúc vào lúc này Hạ Như Yên cũng tỉnh lại, lúc nàng mở mắt ra thì cảm thấy trước ngực có điểm không thích hợp, vừa nhìn xuống, một đôi bàn tay to lớn của nam nhân đang bao quanh ở trên hai ngực nàng, nàng sợ tới mức lập tức hoảng sợ la lên: “A ————”
“Đừng kêu đừng kêu!”
Hình Thiếu Ngôn nhanh chóng buông tay ra, hắn vừa buông ra Hạ Như Yên đã xoay người cho hắn một quyền, vừa đúng lúc đánh vào hốc mắt hắn, Hạ Như Yên đánh một cái rồi lại đánh tiếp cái thứ hai, vừa thẹn vừa giận la mắng: “Khốn nạn! Cầm thú! Sư điệt mà ngươi cũng dám sàm sỡ! Không biết xấu hổ!!!”
“Không phải, không phải! Nha đầu! Ngươi nghe ta giải thích!”
Ngược lại Hình Thiếu Ngôn cũng không trốn tránh, mà vội vàng lên tiếng giải thích, Hạ Như Yên lại đánh thêm một quyền, giận không thể nhịn được mà kêu lên: “Giải thích cái rắm! Ngươi tên cầm thú ra vẻ đạo mạo này! Quả thực là cực kỳ vô sỉ!!!”
“Ta thật sự không sàm sỡ ngươi! Vừa rồi ngươi chuẩn bị ngã xuống, ta vội vã ôm lấy ngươi nên mới… Là sảy tay! Nhất thời sảy tay!! Ngươi đừng có hiểu lầm! Ta là sư thúc của ngươi, sao lại làm ra chuyện như vậy với ngươi?”
“…… Thật sự?” Đôi tay Hạ Như Yên che chắn ở trước ngực, nghi ngờ nhìn hắn, tầm mắt quét nhìn từ trên xuống dưới, người này thoạt nhìn cũng không đứng đắn, một đôi mắt đào hoa tương đối thu hút người khác, nhưng thật ra đường cong yếu ớt trên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng kia lại mang tới chút cảm giác tuỳ tiện.
“Đương nhiên là thật rồi! Nói giỡn, Hình Thiếu Ngôn ta hành tẩu ở giang hồ nhiều năm, có khi nào ngươi thấy ta và nữ nhân truyền ra chuyện cái gì chưa?” Hình Thiếu Ngôn vừa nói vừa lén lút từ trên giường dịch đến trên mặt đất, hiển nhiên là sợ Hạ Như Yên lại mất khống chế.
Phát hiện động tác nhỏ của hắn Hạ Như Yên cũng không so đo, đôi mắt nàng nhìn kỹ hắn một hồi lâu mới nói: “Được rồi, ta tạm thời tin ngươi lần này, nếu như còn có lần sau……”
“Sao có thể có lần sau!? Hình Thiếu Ngôn ta thề với trời, ngoại trừ chữa thương cho ngươi, tuyệt đối sẽ không đụng vào bất cứ nơi nào khác trên người ngươi nữa! Nếu có vi phạm ——” nói đến đây hắn ngưng lại, vắt hết óc suy nghĩ nên dùng câu gì để thề.
“Nếu có vi phạm?”
Hạ Như Yên nhìn chằm chằm hắn, rất có tư thế nếu ngươi không nói rõ ràng thì sẽ không bỏ qua cho ngươi, Hình Thiếu Ngôn quyết tâm liều mạng, lời nói buột miệng thốt ra: “Nếu có vi phạm, ta về tông sẽ lập tức xin từ chức ra khỏi vị trí trưởng lão!”
Hắn nói xong thì cứng cổ nhìn Hạ Như Yên: “Thế nào? Lần này không tin ta?”
Thấy hắn đã lấy vị trí trưởng lão ra thề, Hạ Như Yên mới xem như tin hắn, gật gật đầu nói: “Được, lúc này ta tạm thời tin ngươi trước.”
“Ôi, cái gì mà lúc này ta tin ngươi trước chứ, sao lại nói chuyện với sư thúc như vậy? Sư thúc ta hành đắc chính, tọa đắc đoan, tác phong quang minh lỗi lạc đứng đắn, lớn như vậy rồi mà thanh lâu cũng chưa từng đi vào, sao có thể sàm sỡ một nha đầu nhỏ tuổi? Lần này chỉ là hiểu lầm, sau này ngươi quên chuyện này đi, cũng không nên làm vấy bẩn thanh danh của ta ở bên ngoài.” Đôi tay Hình Thiếu Ngôn chống nạnh, nói đúng lý hợp tình.
“………” Thật đúng là chưa thấy người nào da mặt dày như vậy, Hạ Như Yên mắt trợn trắng nói, “Đã biết rồi —— sư thúc người đi đi, không tiễn.”
“Đây là thái độ gì, bình thường sư huynh dạy dỗ ngươi như vậy sao? Ngươi có hiểu cái gì gọi tôn kính sư tôn hay không?”
Hình Thiếu Ngôn chẳng những không đi, còn bắt đầu nói linh tinh với Hạ Như Yên, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều lời như vậy, nói đến mức đại não Hạ Như Yên phát đau, đến cuối cùng nàng thật sự không chịu nổi nói mình bị choáng đầu muốn đi ngủ thì cuối cùng hắn mới tha nàng một lần, đi tới cửa còn quay đầu lại nói: “Buổi tối ta lại mang dược thiện tới đây, cơm chiều ngươi ăn ít một chút, giữ bụng lại.”
Nói xong hắn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hắn cầm tấm cài ván cửa đi, Hạ Như Yên suýt chút nữa muốn lập tức thay đổi thuốc trị liệu nội thương sau đó xa chạy cao bay.
“Không được, tích phân không nhiều lắm, ta phải nhịn xuống, nhịn xuống!”
Hạ Như Yên nghiến răng nghiến lợi mà xây dựng tâm lý cho mình, nhẫn nhịn qua mấy ngày này là ổn, chờ đến khi thương thế của nàng hồi phục nhất định sẽ lập tức cách Hình Thiếu Ngôn rất xa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...