Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ! ( 5 )
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Sáng sớm hôm sau, Huyền Nguyệt tặng thuốc tới, Hạ Như Yên uống thuốc xong lại để hắn bắt mạch, một lát sau Huyền Nguyệt buông cổ tay nàng ra tất cung tất kính nói: “Hạ cô nương, mạch tượng của cô nương đã vững vàng hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng……”

 
“Vậy ta còn phải nằm trên giường bao lâu?”
 
Hạ Như Yên cũng không muốn nằm mãi ở trên giường, lần đầu tiên nàng xuyên vào truyện giang hồ, cũng rất muốn đi khắp nơi quan sát, còn muốn luyện kiếm của nguyên chủ, tận hưởng tư vị của việc tập võ một chút.
 
“Chuyện này... Vết thương ở ngực cô nương, nếu muốn hoạt động bình thường ước chừng khoảng tầm một tháng nữa…” Huyền Nguyệt thấy dáng vẻ buồn bực không vui của Hạ Như Yên, lại bổ sung thêm, “Nhưng nếu có người vận công chữa thương cho cô nương, hơn mười ngày là ổn định.”
 
Nghe thấy hắn nói như vậy, đôi mắt Hạ Như Yên bỗng dưng sáng lên, trong giây lát lại ảm đạm, vậy cũng phải tìm được người giúp đỡ chứ, nếu như ở trong môn phái ngược lại sẽ không cần nhọc lòng, bây giờ nàng lẻ loi một mình, đi chỗ nào tìm người giúp đỡ đây?
 
Huyền Nguyệt thấy sự mất mát trên gương mặt Hạ Như Yên, có chút không đành lòng, đang muốn an ủi nàng vài câu, thì ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, hai người quay đầu lại, đúng là Lạc Vũ Hàm đang đứng ở cửa, Huyền Nguyệt vội đứng hành lễ với hắn, cũng chủ động báo cáo tình trạng của Hạ Như Yên.
 

“Vừa rồi ta đều đã nghe thấy hết rồi.” Lạc Vũ Hàm giơ tay lên ngăn Huyền Nguyệt tiếp tục nói, đi đến trước mặt Hạ Như Yên ôn hòa nói, “Nếu Hạ cô nương không chê, tại hạ nguyện cống hiến sức lực vì cô nương.”
 
Hạ Như Yên vừa nghe hắn nói như vậy, mặt mày lập tức hớn hở: “Vậy đa tạ Lạc công tử!”
 

Nàng vội vã muốn nhanh chóng khỏi hẳn, ngay cả lời nói khách sáo cũng không có một câu, nhưng trả lời ngay thẳng như vậy ngược lại còn khiến Lạc Vũ Hàm cảm thấy cực kỳ đáng yêu, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng nói: “Vậy thì ta để người đưa đồ ăn tới cho cô nương trước, sau khi cô dùng xong thì nghỉ tạm một chút, rồi chúng ta bắt đầu chữa thương.”
 
Hắn nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, lại mặt đối mặt chạm vào một người ở cửa, Lạc Vũ Hàm ngẩn người ra, sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương mới vội vàng hành lễ nói: “Tiền bối.”
 
Người này không phải người nào khác, chính là Hình Thiếu Ngôn, hắn cầm theo hộp đồ ăn bước vào trong, “Ừm” một tiếng có lệ với Lạc Vũ Hàm, sau đó ngồi vào mép giường đặt hộp đồ ăn ở trên đùi, một bên mở ra một bên nói: “Nha đầu, đây là dược thiện ta nói phòng bếp làm, thuốc là ta đích thân tới hiệu thuốc tìm, ngươi ăn xong vết thương chắc chắn sẽ nhanh khỏi.”
 
Theo lời hắn nói, cái nắp được mở ra, một mùi hương thuốc nồng đậm toả ra, Hạ Như Yên chỉ mới hít một hơi cũng đã cảm thấy say, nàng nhíu mi lại che cái mũi nói: “Sư thúc người làm cái quái gì vậy? Thật khó ngửi!”
 
“Nha đầu này sao ngươi nói vậy? Đây chính là đồ mà sư thúc ta tự mình đến phòng bếp nấu cho ngươi, trước kia ta bị thương, sư phụ của ngươi cũng làm cái này cho ta ăn, rất hữu dụng với việc điều tiết nội thương, hương vị rất bình thường, nữ nhi giang hồ như ngươi, chút cực khổ này cũng không chịu được sao?”
 
Ngoài miệng hắn nói, đã bưng chén trong hộp đồ ăn ra, sau đó dùng cái thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng Hạ Như Yên, Hạ Như Yên bị hương vị kia làm cho đôi mắt sắp không mở ra được, nàng bóp mũi trốn vào bên trong giường, trong miệng ồm ồm kêu lên: “Mau mang đi mau mang đi! Ta vừa mới uống thuốc rồi!”
 

“Uống thuốc rồi? Ngươi uống thuốc gì?”
 
Hình Thiếu Ngôn nhăn mi lại, Huyền Nguyệt vội nói cho Hình Thiếu Ngôn nghe phương thuốc mình vừa mới kê cho Hạ Như Yên, sau khi hắn nghe xong thì gật gật đầu nói: “Thật ra là đúng bệnh, vừa hay hỗ trợ cùng dược thiện này của ta, cùng uống hiệu quả càng tốt hơn.”
 
Nói xong hắn lại đưa cái muỗng tới bên miệng Hạ Như Yên, Hạ Như Yên gấp đến mức hô to: “Lạc công tử đã đồng ý vận công chữa thương cho ta! Sư thúc người tạm thời tha cho ta đi!”
 
“Vận công chữa thương?”
 
Hình Thiếu Ngôn buông cái thìa trong tay, nhìn về phía Lạc Vũ Hàm, Lạc Vũ Hàm vội nói: “Vừa rồi vãn bối đã đồng ý vận công chữa thương cho Hạ cô nương, để nàng sớm ngày hồi phục.”
 
“Ừm, ngươi có lòng.” Hình Thiếu Ngôn gật gật đầu, “Nhưng mà không cần, có sư thúc ta ở đây, nào cần dùng đến người khác chữa thương cho sư điệt ta? Nói về nội lực hay tu vi ngươi đều kém xa ta, cũng không nhọc ngươi lo lắng.”
 
Hắn vừa nói ra những lời này, trong phòng quỷ dị mà yên tĩnh một lát, Hạ Như Yên quả thực xấu hổ nhìn nét mặt Lạc Vũ Hàm, nàng thật sự chưa thấy người nào có EQ thấp như Hình Thiếu Ngôn, hắn còn có chút dáng vẻ nào của một tiền bối hay không? Không chút e ngại nói với tiểu bối ngươi không lợi hại bằng ta, có phải đầu óc hắn có bệnh hay không?
 
Lạc Vũ Hàm cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hắn im lặng mấy phút rồi sau đó chắp tay nói với Hạ Như Yên: “Vậy thì, tại hạ về phòng trước, Hạ cô nương cô tĩnh dưỡng thật tốt, nếu có việc gì thì lại tới tìm ta.”
 

Hạ Như Yên đang muốn nói lời cảm ơn, Hình Thiếu Ngôn lại xen mồm vào nói: “Không có việc gì, sư điệt của ta đã có ta chăm sóc, ngươi tự quản việc của ngươi đi thôi.”
 
Lạc Vũ Hàm bị hắn làm nghẹn không biết trả lời như thế nào , chỉ có thể có lệ chắp tay rồi đưa Huyền Nguyệt rời đi, Hạ Như Yên nhìn bóng dáng hắn bất giác thấy áy náy với hắn, Hình Thiếu Ngôn này, thật sự là quá đáng ghét!
 
“Được rồi, nào, ngoan ngoãn uống dược thiện đi.”
 
Hình Thiếu Ngôn lại cầm chém đưa qua một lần nữa, Hạ Như Yên bị hương vị kia làm cho muốn nôn ra, nàng bày ra vẻ đáng thương với Hình Thiếu Ngôn: “Sư thúc… hương vị này ta thật sự không chịu nổi, có thể không uống không……”
 
Lông mày nàng hơi hơi rủ xuống, hai mắt to ướt át nhìn hắn, biểu cảm trên mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, Hình Thiếu Ngôn bị nàng nhìn thiếu chút nữa thì không cầm chắc cái chén, đôi môi mím vài cái, cuối cùng vẫn cứng rắn nói: “Không được! Sư thúc là vì tốt cho ngươi, ngươi nghe lời ngoan ngoãn uống đi, quay về sư thúc sẽ nướng cá cho ngươi ăn.”
 
Một bên Hạ Như Yên âm thầm chửi thầm cũng không muốn ăn cá nướng gì đó, một bên yên lặng quay đầu đi, dáng vẻ phản kháng đến cùng, Hình Thiếu Ngôn thấy nàng không nghe lời, hừ hừ nói: “Thật sự không uống?”
 
“Không uống.”
 
“Được thôi……”
 
Hình Thiếu Ngôn giả vờ muốn mang dược thiện đi, lại bỗng nhiên duỗi tay lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn vài cái ở trên người nàng, Hạ Như Yên lập tức không có cách nào nhúc nhích, nàng khiếp sợ mở to hai mắt ra, hiển nhiên không thể tin được Hình Thiếu Ngôn lại sẽ điểm huyệt nàng!
 
Hình Thiếu Ngôn ngồi vào bên cạnh Hạ Như Yên, để nàng dựa vào trong lồng ngực mình, sau đó một bên múc thuốc thôi nguội một bên nói: “Ngươi ngoan ngoãn uống hết, ta sẽ giải huyệt cho ngươi.”
 

“Hình Thiếu Ngôn!!!”
 
Hạ Như Yên quả thực tức giận đến bốc khói, có người vô lại như vậy sao!? Hắn nấu cái quái quỷ gì vậy? Sẽ không phải là muốn độc chết nàng chứ!?
 
“Sư huynh đúng là nuông chiều ngươi đến hư, sao có thể gọi thẳng tên sư thúc? Được rồi, nào, há miệng——”
 
Hình Thiếu Ngôn không nói lời nào đưa cái muỗng lấp đầy trong miệng Hạ Như Yên, vì để không bị sặc, nàng chỉ có thể khuất nhục mà nuốt một ngụm thuốc khó ăn đến mức không cách nào hình dung được xuống. Nghe thấy âm thanh nuốt xuống của tiểu cô nương, Hình Thiếu Ngôn vừa lòng gật gật đầu, lại múc một muỗng đưa qua. Thuốc này có bao nhiêu khó uống, dù sao Hạ Như Yên vừa uống vừa nôn khan, mấy lần nhìn xuống thấy Hình Thiếu Ngôn đều nghi ngờ cuộc sống.
 
“Người phải đến mức này sao? Sư thúc ta tự mình nấu dược thiện, ngươi chính là người đầu tiên, có phúc mà không biết hưởng!”
 
“Xin người nhanh chóng mang phúc khí đi đi… Ô —— oẹ……”
 
Lời Hạ Như Yên còn chưa nói xong, Hình Thiếu Ngôn lại đưa một muỗng vào, nàng chỉ có thể tiếp tục vừa nôn khan vừa nuốt, cũng may đã ăn nhiều mấy miếng sau này có lẽ là vị giác sẽ chết lặng, so với từ đầu không khó có thể nuốt xuống như vậy, nếu không có khả năng nàng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã bị nó làm cho ghê tởm đến chết.
 
Cái miệng nhỏ của Hạ Như Yên nuốt từng thìa từng thìa nhỏ thuốc được đút tới, lông mi nhẹ nhàng rung động, cái mũi thanh tú vểnh lên thỉnh thoảng khịt khịt hai cái ấm ức, cánh môi của miệng nhỏ ăn đến hồng nhuận, mỗi lần Hình Thiếu Ngôn đút một thìa vào, nàng lại ngậm lấy cái muỗng đưa thuốc giải nhiệt vào trong miệng, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm khóe môi, Hình Thiếu Ngôn nhìn nhìn cổ họng không nhịn được lên xuống một chút, nha đầu này, uống thuốc sao lại như vậy… Như vậy……
 
Hình Thiếu Ngôn suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra dùng từ gì để hình dung cảm nhận trong lòng hắn vào giờ phút này, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Yên, trong cổ họng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, thời tiết này cũng rất khô ráo, trước khi tới hắn mới rót một bình trà, sao vẫn còn khát nước?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui