Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ! ( 3 )
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Lạc Vũ Hàm là ai chứ? Nam chủ đại nhân! Vừa đẹp vừa có thực lực, ôn tồn lễ độ có phong độ, nguyên chủ được hắn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, lập tức động lòng, chỉ là thể xác và tinh thần nam chủ đã được chú định là thuộc về nữ chủ, hắn chỉ là có lòng tốt giúp đỡ nguyên chủ, cũng không bất cứ suy nghĩ gì khác, cho nên sau khi vết thương của nguyên chủ ổn hơn thì đã đường ai nấy đi.

 
Trái tim đáng thương của nguyên chủ từ đây đã gửi gắm trên người một người nam nhân đã được chú định không thuộc về nàng, một bên nàng vẫn đi tới phái Đồng Sơn như cũ, một bên nghe ngóng hỏi thăm người trên giang hồ về nhân vật ‘ công tử Lạc Phong ’ này.
 
Bởi vì Lạc Vũ Hàm từ Dược Vương Cốc ra ngoài chưa bao lâu, cho nên không có tiếng tăm gì, bởi vậy nguyên chủ vẫn chưa nghe được bất cứ chuyện gì của hắn, nhưng nàng và nam chủ còn coi là có duyên, sau khi tới phái Đồng Sơn thì phát hiện nam chủ cũng ở bên trong khách khứa tới chúc thọ.
 
Lúc ấy bên cạnh nam chủ đã có nữ chủ Tô Uyển Uyển, tuy rằng hai người chưa thích nhau rõ ràng, nhưng ít ra vẫn có chút hảo cảm với nhau, mà nguyên chủ vừa tới đã không hợp nhau với Tô Uyển Uyển, hai người thường xuyên đối phó nhau, làm Lạc Vũ Hàm cực kỳ đau đầu.
 
Không bao lâu sau Hình Thiếu Ngôn cũng tới phái Đồng Sơn, nguyên chủ vừa nhìn thấy hắn là giận sôi máu, xông lên chất vấn hắn vì sao bỏ mình lại, đúng vào lúc này Tô Uyển Uyển cũng thấy Hình Thiếu Ngôn, ân nhân cứu mạng người trong lòng nàng tìm kiếm lâu như vậy rốt cuộc cũng xuất hiện, vì thế nàng lập tức tiến lên nói lời cảm ơn với Hình Thiếu Ngôn hơn nữa còn lôi kéo làm quen.

 
Nguyên chủ vừa thấy nữ nhân này không chỉ ăn vạ công tử Lạc Phong của mình, hiện giờ lại muốn lôi kéo sư thúc nhà mình, không nhịn được, chiến tranh của hai nữ nhân lập tức bùng nổ, ầm ĩ đến mức khiến cho Hình Thiếu Ngôn và Lạc Vũ Hàm vô cùng mất mặt.
 
Chuyện cứu Tô Uyển Uyển căn bản là Hình Thiếu Ngôn không nhớ rõ, càng không có ấn tượng gì với Tô Uyển Uyển này, hắn tìm một cơ hội rồi chuồn mất, cũng mặc kệ có phải sư điệt nhà mình ném mặt mũi tông môn để tranh cướp nam nhân với người khác hay không.
 
Ở bên trong quyển tiểu thuyết này nguyên chủ sắm vai nhân vật có chút giống với loại phụ nữ ác độc, nhưng nàng cũng không được coi ác độc, chỉ có thể nói là một nhân vật khôi hài, đảm đương là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chủ.
 

Cốt truyện của quyển tiểu thuyết này tương đối vui nhộn, nhưng cũng có cốt truyện đàng hoàng, trước tiệc mừng thọ của chưởng môn phái Sơn Đồng mấy ngày, có một vị khách được phát hiện chết ở trong căn phòng của chính phòng, toàn thân không có bất cứ vết thương ngoài da nào, nét mặt bình tĩnh, tựa như ngủ say chưa tỉnh. Vị này khách này ở ngay bên cạnh chỗ ở của Tô Uyển Uyển, khiến nàng sợ hãi không nhẹ, nam chủ lập tức đề nghị nàng tới viện của mình ở, Tô Uyển Uyển do dự trong chốc lát rồi vẫn là đồng ý. Biết được chuyện này nguyên chủ vừa tức vừa ghen, đại não nhất thời mộng mị nên đã tìm Tô Uyển Uyển quyết đấu, tuy rằng võ công của nàng bình thường, nhưng lại mạnh hơn Tô Uyển Uyển một chút, vào lúc nàng đánh Tô Uyển Uyển ngã xuống đất, không biết sao xui xẻo bị đụng phải Lạc Vũ Hàm, hắn lập tức lạnh giọng quát lớn nàng, hơn nữa nói rõ bản thân hắn không có một chút suy nghĩ gì với nàng, xin nàng hãy tự trọng.
 
Bị người trong lòng không chút lưu tình trách cứ như thế, nguyên chủ chịu đả kích lớn, thất hồn lạc phách rời đi. Khi Lạc Vũ Hàm xem xét kỹ vết thương của Tô Uyển Uyển trong lúc vô tình nhìn thấy một miếng ngọc bội chìm trong bùn đất dưới chân, hắn vừa cầm lên nhìn, kinh ngạc phát hiện ra miếng ngọc bội này cực kỳ giống với miếng ngọc bội từ nhỏ đã không rời người của mình, chỉ là phía trên miếng ngọc bội của hắn khắc chữ ‘ Hàm ’, mà miếng ngọc bội này khắc chữ còn lại là ‘ Yên ’.
 
Lạc Vũ Hàm nhớ năm ấy lúc mình ba tuổi cùng cha mẹ đi ra ngoài gặp kẻ thù có mưu tính trả thù từ trước, phụ thân chiến đấu với kẻ địch, mẫu thân hắn hấp tấp đưa muội muội mấy tháng tuổi của mình giấu ở trong bụi cỏ, sau đó mang đưa hắn chạy trốn, sau đó nửa đường lại bị đuổi theo như cũ, cũng may lúc ấy có cao thủ đi ngang qua cứu hai mẹ con bọn họ một mạng, nhưng trước khi chết kẻ thù đã hạ độc hắn, khiến hắn phải ở Dược Vương Cốc giải độc mười mấy năm.

 
Sau đó cha mẹ hắn quay lại tìm kiếm nữ nhi, nhưng không tìm thấy tung tích của nữ nhi, nhìn tình huống xung quang từ lúc ấy, xem ra rất có khả năng là bị người khác nhặt đi, chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua cũng chưa từng tìm được tung tích muội muội hắn.
 
Tâm tình Lạc Vũ Hàm kích động, lập tức muốn cầm ngọc bội đi tìm nguyên chủ, nhưng nghĩ đến chuyện nguyên chủ thích hắn lại khiến trong lòng hắn trở nên phức tạp, muội muội thất lạc nhiều năm lại có tình yêu nam nữ với mình, việc này sao mà hắn chịu nổi? Lạc Vũ Hàm rối rắm rồi lại rối rắm cả đêm, ngày thứ hai khi hắn vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc xong, tin dữ truyền đến, nguyên chủ bị người ta phát hiện chết ở trong phòng của mình, cách chết giống như đúc với vị khách đã tử vong một ngày trước.
 
Cốt truyện phía sau chính là nam nữ chính tìm ra hung thủ thật sự báo thù cho nguyên chủ như thế nào, mà Hình Thiếu Ngôn làm sư thúc của nguyên chủ cũng rất áy náy, bỏ ra không ít sức lực trong quá trình tìm kiếm hung thủ.
 
Sau khi hung thủ đền tội nam nữ chủ thành hôn, từ đấy sống vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau, toàn bộ câu chuyện châm hết như vậy.
 
Lúc Hạ Như Yên nhận cốt truyện xong còn rất đồng tình với nguyên chủ, nam nhân mình thích lại là ca ca ruột của mình, còn có chuyện nào xúi quẩy hơn chuyện này sao? Hơn nữa ca ca ruột mới vừa biết được thân phận của nàng còn chưa kịp nói cho nàng biết, nguyên chủ đã bị người ta giết hại, đúng là một nhân vật bi thảm, cũng may cuối cùng nam chủ tìm ra hung thủ báo thù cho nàng, cũng không bi thảm đến cùng —— đây là suy nghĩ trước khi Hạ Như Yên nhận nhiệm vụ chính.
 
Sau khi thấy nhiệm vụ chính của thế giới này, Hạ Như Yên vô cùng giật mình, bởi vì nhiệm vụ chính lại là “Tìm ra hung thủ thật sự đã giết hại nguyên chủ”, nói cách khác người nam nữ chính tìm ra kia cũng không phải hung thủ giết hại nguyên chủ, việc này có chút kỳ quái, theo nguyên cốt truyện lúc ấy nhân chứng vật chứng đều ở đó, vì sao lại tìm nhầm người chứ?
 

Chỉ dựa vào việc nhận cốt truyện Hạ Như Yên không cách nào đưa ra kết luận, chỉ có tới phái Đồng Sơn rồi mới có tính toán tiếp, cũng may cách tiệc mừng thọ của chưởng môn phái Đồng Sơn còn gần hai tháng, nàng có cũng đủ thời gian dưỡng thương xong rồi lại tới đó.
 
Về phần sư thúc Hình Thiếu Ngôn của nguyên chủ, Hạ Như Yên trợn mắt rất lớn, nếu như nàng không xuyên vào nguyên chủ khả năng không có gì suy nghĩ gì với hắn, nhưng bây giờ nàng là nguyên chủ, Hình Thiếu Ngôn ghét bỏ nguyên chủ cũng giống như ghét nàng, cho nên nàng cũng không có gì thiện cảm gì với Hình Thiếu Ngôn chưa từng thấy mặt này, hai người tách ra không đi cùng đường cũng không tệ, ít nhất không cần nhìn thấy nhau.
 
Lúc Hạ Như Yên bị Lạc Vũ Hàm đưa tới quán trọ, Hình Thiếu Ngôn đang ăn cá nướng ngoài trời đột nhiên hắt xì một cái, hắn xoa xoa cái mũi lẩm bẩm: “Sao đột nhiên lại hắt xì? Không phải là nha đầu chết tiệt kia đang mắng ta chứ?”
 
Nói xong câu này lúc sau hắn lại cười nhạo một tiếng: “Mắng thì mắng, đi cùng đường với loại đại tiểu thư này thì ai chịu nổi? Vẫn nên một mình tiêu dao tự tại……”
 
Hắn lật một mặt cá nướng, ngửi mùi hương toả ra kia, đang chuẩn bị ăn uống thỏa thích, vươn tay ra lại bỗng nhiên ngừng lại: “Nha đầu kia có còn ở đằng kia ngây ngốc chờ hay không?”
 
Một tay hắn chống đầu gối, ngón tay gõ nhẹ hai cái xuống đầu gối rồi lại lắc đầu nói: “Không có khả năng, nàng cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể cứ ở chỗ đó chờ ta.”
 
Phủ định khả năng này, hắn đưa cá nướng tới bên miệng, hít hít cái mũi thật sâu, từ bên cạnh thổi một hơi xé một miếng thịt cá nuốt xuống, thỏa mãn mà than thở nói: “Tay nghề của ta cũng không kém đầu bếp của lầu Thuý Hồ.”
 
Một bên hắn ăn cá một bên còn uống hai ngụm rượu, động tác ăn uống lại chậm lại: “Tiền trên người nha đầu kia chắc chắn là đủ để ở quán trọ? Sư huynh thương nàng như vậy, chắc chắn sẽ cho không ít tiền bạc.”
 

“Nhưng mà nha đầu chết tiệt kia chưa từng ra ngoài va chạm việc đời, không sợ trời không sợ đất, ngu xuẩn mà không tự biết bản thân mình, có thể sẽ chọc vào người nào hay không?”
 
Nghĩ vậy tay hắn dần dần thả cá xuống, dùng tay vuốt ve cằm tiếp tục lầm bầm một chút: “Công phu của nha đầu chết tiệt kia chính là mèo ba chân, quay lại chọc vào người khác còn không phải xúi quẩy sao?”
 
Nghĩ đến khả năng này, hắn đổi tới đổi lui cá xuyên ở trên nhánh cây đã ăn một nửa rồi lại lẩm bẩm nói: “Xui xẻo thì không sao, có thể sẽ bị người ta đánh chết không? Dù sao nàng cũng thiếu dạy dỗ như vậy……”
 
Bị suy nghĩ lung tung của mình làm phiền, Hình Thiếu Ngôn tức giận gãi gãi tóc quát: “Đúng là! Ta nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Nha đầu chết tiệt kia chết hay sống đâu có chuyện gì liên quan tới ta!??”
 
Hắn cũng không biết như thế nào, vốn dĩ trong lòng thật sự bình tĩnh, không một chút lo lắng cho sư điệt ngu xuẩn kia nhà mình, nhưng từ lúc vừa rồi càng nghĩ cá nướng lại càng không hợp khẩu vị, càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, trong lòng rối rắm hồi lâu sau rốt cuộc cũng ném cá nướng còn một nửa trong tay xuống, phun ra một miếng nước bọt: “Dù sao, dù sao cũng là đồng môn, ta  lại làm người tốt một lần nữa, lấy ơn báo oán.” Nói xong lấy khinh công lao ra đường.
 
——————————————————————————————————————
 
Đúng rồi, nhấn mạnh một chút nha, bối cảnh thế giới giang hồ này, giả thiết địa vị của nam nữ tương đối bình đẳng, nếp sống cũng tương đối cởi mở

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui