Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 47: Chiếm làm của riêng 
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Gốc cây to lớn kia vẫn chậm rãi nhúc nhích. Hạ Như Yên và Nghê Ám tiến dần lại gần nó, dường như có thể nghe được tiếng máu chảy trong các mạch, hơn nữa còn có cả tiếng “thình thịch” giống như là tiếng nhịp tim đang đập vậy. Bọn họ càng đến gần thì tiếng động kia càng lớn. Lúc mấy người họ chỉ còn cách gốc cây zombie  kia một bước, thậm chí Hạ Như Yên còn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
 
“Sao vậy?”
 
Nghê Ám đỡ lấy cánh tay của Hạ Như Yên. Cô nhăn mày, cố gắng làm cho bản thân giữ vững tinh thần, vài giây sau mới trả lời lại Nghê Ám: “Em không sao.”
 
Nói xong, cô lại nhìn về phía gốc cây zombie, có thể nhìn thấy rõ ràng từng gân mạch qua vỏ cây màu xanh lục gần như trong suốt kia, bên trong có một ít bọt khí nhỏ nhỏ đang vọt lên cao. Đập vào mắt là hình ảnh zombie  bị bao bọc tứ chi không đầy đủ, xem ra đây đều là sản phẩm thất bại.
 
Hạ Như Yên đi vòng quanh gốc cây zombie  một vòng, nhưng không hề nhìn thấy một zombie  hoàn chỉnh nào, có thể đoán được những sản phẩm thành công đều đi ra từ lúc nãy rồi. Cô lại cúi đầu xuống quan sát hệ thống rễ của gốc cây, nhánh rễ không chỉ dày đặc mà còn cắm chặt vào mặt đất, nhìn giống như là mọc ra từ trong lòng đất vậy. Hạ Như Yên nhìn đến thất thần, thì bỗng nhiên có một loạt tiếng nước bé đến mức không thể nghe thấy truyền đến tai cô. Hạ Như Yên ngẩng đầu lên theo bản năng, bất ngờ thấy một khuôn mặt dữ tợn ở bên trong rễ cây xé vỏ mà lao thẳng về phía khuôn mặt của cô!
 
Hạ Như Yên sợ đến mức vội vàng nghiêng người tránh đi, cũng không kịp dùng dị năng, chỉ có thể vung đao chém về phía gương mặt kia. Ánh đáo lóe lên, gương mặt kia lập tức bị bổ một vết thật sâu.

 
Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, Hạ Như Yên lui về phía sau vài bước liên tiếp mới có thể ổn định tinh thần một lần nữa. Cô đang định chuyển sang dị năng để chuẩn bị chiến đấu, nhưng không ngờ tới sau khi gương mặt kia bị cô chém một đao đã gục đầu xuống, sau đó dần dần lùi trở về bên trong gốc cây.
 
“Sao thế?”

 
Nghê Ám nghe thấy bên này có tiếng động thì bước nhanh đến từ một hướng khác, thấy Hạ Như Yên ngạc nhiên nghi ngờ nhìn gốc cây zombie  thì cũng quay đầu lại nhìn nó.
 
“... Không sao, vừa nãy có một zombie  bất ngờ chui đầu ra từ bên trong rễ cây, bị em chém một đao thì đã lùi về rồi…” Hạ Như Yên vừa nói dứt lời thì lập tức kinh ngạc chỉ vào rễ cây rồi nói: “Anh xem! Nó bị hấp thụ hết rồi!”
 
Zombie  bị cô chém một đao đang bị rễ cây tiêu hóa dần dần, hai ba phút sau đã bị hấp thụ hết chỉ còn lại một đoạn nhỏ xíu. Hạ Như yên nắm lấy tay Nghê Ám lùi ra phía sau mấy bước mới giải thích: “Xem ra sản phẩm thất bại cũng có thể đánh úp bất ngờ khi chúng ta không để ý, mọi người nên đứng cách xa gốc cây zombie  này một chút thì tốt hơn.”
 
Hai người ở đây nghiên cứu một lúc cũng không tìm ra lý do là gì. Mọi người ở bên kia cũng chiến đấu xong, vốn dĩ có năm mươi mốt người đi nhưng hiện tại chỉ còn lại bốn mươi sáu người. Ngoại trừ một người bị con cá biến dị ăn thì tổng cộng thiệt hại ở hang động này là bốn người.
 
Kết thúc cuộc chiến đấu, mọi người đều đi về hướng gốc cây zombie, vây quanh bốn phía thảo luận sôi nổi, nhưng vẫn không nhìn ra được kết quả gì. Nhạc Tú và Hứa Thành bàn bạc một lúc, quyết định vẫn nên về căn cứ báo cáo tình hình trước.
 

Hạ Như Yên liếc mắt nhìn Hứa Thành một cái, nam chính đại nhân này cũng là một người phúc lớn mạng lớn, chỉ có duy nhất một dị năng chữa bệnh mà không hề có lực chiến đấu. Ở trong cốt truyện ban đầu, người này nhiều lần đại nạn không chết, tựa như không hề có cảm giác tồn tại trước mặt zombie vậy. Lần nào cũng có thể hoàn hảo sống sót, sau đó lại trị thương cho nữ chính, nhìn từ một phương diện nào đó thì cũng là một nhân vật lợi hại.
 
Đoàn người đang định dẹp đường trở về, thì bỗng nhiên Thư Điềm chỉ vào gốc cây zombie  rồi hét lên: “Mọi người nhìn chỗ kia đi!”
 
Nghe vậy cả đám người đều nhao nhao quay đầu lại nhìn gốc cây zombie , Thư Điềm lại tiếp tục nói: “Hình như tốc độ gốc cây hấp thụ zombie  càng ngày càng nhanh…”
 
Thư Điềm còn chưa nói hết câu, bất ngờ mặt đất rung chuyển dữ dội. Có một đồng đội đứng không cững lảo đảo ngã về hướng gốc cây zombie , anh ta vừa đứng gần một rễ cây thì vỏ cây đột nhiên nứt ra một vết lớn, hút cả người anh ta vào bên trong.
 
“Cứu mạng!”
 
Người nọ hoảng sợ kêu lên, Thư Điềm thấy thế vội vàng duỗi tay ra kéo anh ta. Không nghĩ tới lực hút của cái rễ cây kia lại lớn lạ thường, lôi kéo cô ta cũng bị lảo đảo theo. Trương lộ chạy nhanh đến ôm ngang người Thư Điềm, cùng lúc cũng dùng dây leo buộc chặt hai tay của người đồng đội kia, sử dụng tất cả sức lực bình sinh mới có thể kéo anh ta thoát khỏi gốc cây zombie .
 
“A ——”
 
Sau khi tách ra, đồng đội kia thét lên một tiếng rồi ngã gục trên mặt đất. Quần áo ở sau lưng từng bị rễ cây bao trùm đều bị hòa tan, lộ ra một mảng thịt lớn giống như đã bị lột bỏ một lớp da, máu chảy đầm đìa khiến cho lòng người run sợ.
 

Những người khác còn chưa kịp sợ hãi thì bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, xuất hiện vô số khe hở, dưới mặt đất có những sợi rễ màu xanh lục bắt đầu phá đất mà chui lên. Vốn dĩ hướng thẳng lên trời nhưng lại ngã trái ngã phải tấn công mọi người.
 
Nhạc Tú thấy vậy vội vàng hét lên nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận đừng để bị rễ cây cuốn lấy!” Sau đó một tay ôm lấy Hứa Thành, một tay ném từng quả cầu lửa về những rễ cây zombie kia. Cô ta biết tình hình lúc này rất nguy cấp nên không giữ lại bất cứ cái gì, liên tục công kích rễ cây không ngừng nghỉ. Những quả cầu lửa kia tiếp xúc với rễ cây rồi thuận thế mà chạy một đường dài, qua một lúc lâu mới dần dần tắt đi. Những người mang dị năng khác cũng trông mèo vẽ hổ, một bên né tránh một bên ném các loại kỹ năng vào những rễ cây zombie . Nhưng không may vẫn có những dồng đội không tránh kịp như cũ, kết quả là bị rễ cây zombie  hút vào trong.
 
Bên trrong chất lỏng của những rễ cây kia có tác dụng ăn mòn, những người bị hút vào lập tức toàn thân biến thành màu đỏ như máu, sau đó bị rễ cây cắn nuốt từng tấc từng tấc da thịt. Nhìn thấy biểu cảm đau đớn muốn chết và kết quả bi thảm của những đồng đội ở bên trong gốc cây, khiến cho mọi người vừa cảm thấy đau buồn phẫn nộ lại vừa cảm thấy hoảng sợ. Lúc này, không một ai dám sơ ý lơ là, liều mạng dùng các loại kỹ năng với gốc cây zombie  nữa.
 
Chỉ mới không để ý một chút mà Hạ Như Yên cũng bị những rễ cây kia cuốn lấy, cô lập tức sử dụng đóng băng trong nháy mắt, sau đó thoát khỏi cái rễ cây đã bị đóng băng. Cô thử dùng ‘mạch nước ngầm’ với gốc cây zombie  nhưng đáng tiếc không hề có tác dụng. Hiển nhiên cấp bậc của gốc cây zombie  này cao hơn cô, bởi vậy nên không thể sử dụng được sát chiêu này.
 
Nghê Ám theo sát bên cạnh Hạ Như Yên, ở một bên chú ý kỹ tình hình của cô, thấy cô hữu kinh vô hiểm* thì trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
 
(*) hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
 
Cả đám người loạn thành một đoàn, trong lúc hoảng loạn lại có thêm hai người bị rễ cây cuốn lấy kéo vào bên trong gốc cây. Mặt đất lúc này dường như không có chỗ nào có thể dừng chân. Bỗng có một người có dị năng hệ thổ trong cái khó ló cái khôn tạo ra một khối đất cao nhưng rất nhanh đã bị những rễ cây kia phá hủy. Những công kích này rơi xuống gốc cây zombie  gần như không có tác dụng. Lúc này, Nhạc Tú lo lắng không thôi, cô ta vừa muốn che chở cho Hứa Thành, lại phải tiếp tục công kích, hơn nữa cũng phải suy nghĩ cách thoát hiểm, thật sự là bận rộn không xuể.
 
Hạ Như Yên né tránh một lát, đột nhiên trong đầu lóe lên, lại sử dụng ‘mạch nước ngầm’ với một rễ cây mình đang phải đối đầu. Gốc cây zombie  là do rất nhiều rễ cây kết hợp lại mà thành, tuy rằng cấp bậc cao nhưng Hạ Như Yên muốn thử xem có thể làm tan rã từng cái một hay không.
 
Quả nhiên lần công kích này của cô đã có hiệu quả. Theo sự dao động mãnh liệt của dị năng, chất lỏng ở trong rễ cây cũng chuyển động ngày càng nhanh hơn, cuối cùng giống như nước sôi trào bốc lên, làm cho cái rễ cây căng tròn như quả bóng. Hạ Như Yên cắn chặt răng, tiếp tục phát ra dị năng không ngừng nghỉ. Nghê Ám thì ở bên cạnh bảo vệ cô không bị những rễ cây khác làm bị thương.
 
Sau vài phút, cái rễ cây kia đột nhiên nứt toạc, nổ tung, chất lỏng ở bên trong bắn tung tóe ra ngoài. Hạ Như Yên lại một lần nữa trong cái khó ló cái khôn, cô nhanh chóng sử dụng ‘đóng băng ngay lập tức’, chất lỏng có tính ăn mòn ngưng kết lại thành khối băng rồi rơi xuống mặt đất. Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cơ thể lung lay được Nghê Ám đỡ lấy.

 
“Hạ Như Yên!”
 
Nhạc Tú vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà kêu lên, cô ta không nghĩ tới đòn tấn công của Hạ Như Yên lại có hiệu quả. Vừa nãy gần như đã muốn tuyệt vọng, nhưng kết quả Hạ Như Yên tấn công thành công lại khiến cho cô ta dâng lên hy vọng một lần nữa.
 
“Tập thể bảo vệ Hạ Như Yên!”
 
Nhạc Tú lập tức hô to một tiếng, sau đó dắt tay Hứa Thành, dẫn đầu mọi người chạy chậm từng bước về phía Hạ Như Yên.
 
Dưới sự bảo vệ của Nghê Ám, Hạ Như Yên lại tránh thoát một cái rễ cây. Cô để hai tay vào trong túi áo để hấp thu tinh hạch. Lần này ra ngoài, số tinh hạch cô mang theo đều là những viên tinh hạch lớn có phẩm chất tốt, nguồn năng lượng dự trữ mình góp nhặt biết bao lâu mà hôm nay đã bị hấp thu mất hơn một nửa. Hơn nữa vẫn còn phải đối phó với gốc cây zombie  kia, cô cũng không biết chỗ dư còn lại liệu có đủ hay không.
 
Mọi người bắt đầu vây quanh lại chỗ Hạ Như Yên, có xu hướng bảo vệ cô ở trung tâm. Hạ Như Yên lại tiếp tục sử dụng dị năng với một rễ cây, cùng lúc đó cũng nói với mấy người Nhạc Tú: “Mọi người đừng ngừng tấn công, tôi cảm thấy sự tấn công của mọi người vẫn có tác dụng.”
 
Lúc này, Hạ Như Yên đã trở thành người đáng tin cậy đối với mọi người, nên tất cả đều nghe theo mà bắt đầu tấn công trở lại. Nhạc Tú lấy một ít tinh hạch trên người nhét vào trong tay Hạ Như Yên, ý bảo cô hấp thu đi.
 
Tinh hạch mà Nhạc Tú cho vừa to vừa sáng, rõ ràng đẳng cấp tương đối cao so với zombie biến dị. Bây giờ Hạ Như Yên không khách sáo nữa, vừa hấp thu tinh hạch vừa thôi thúc dị năng. Thực ra hiện ta cô đã cảm thấy sự đau đớn trong cơ thể ngày càng tăng lên, nhưng vì chính mình, vì đồng đội, cô nhất định phải buông tay đánh cược một lần.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui