Chương 44: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ba ngày sau, năm giờ sáng, tất cả những tiểu đội tham gia lần hành động này đều tập hợp đúng giờ ở cửa căn cứ, tiểu đội của Hạ Như Yên có mặt cuối cùng, so sánh với những tiểu đội khác, số người của bọn họ là thấp nhất, nhưng lực chiến đấu lại có thể đứng hàng đầu trong căn cứ, vì vậy tuy chỉ có vẻn vẹn mấy người, nhưng không ai dám coi thường bọn họ.
Thấy mọi người đều đã đến đông đủ, Nhạc Tú nói mấy câu ngắn gọn, khi cô ta lên tiếng, Hạ Như Yên tùy tiện liếc mắt xung quanh mấy vòng, cuối cùng lại phát hiện ra một người đã lâu không gặp.
Nửa năm không gặp, Hứa Lệ Ninh gầy đi rất nhiều, cũng đen đi rất nhiều, từ cô gái rất có hương vị phụ nữ ban đầu trở nên u ám, đôi mắt xinh đẹp kia bây giờ cũng giống như hai đầm nước đen, khiến cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của cô ta. Cô ta im lặng đứng trong đám người, cẩn thận quan sát mới phát hiện có hơi thở độc ác như ẩn như hiện, Hứa Lệ Ninh bây giờ dường như cách biệt trời đất với hình tượng cô gái hào phóng giỏi giang trước đây, Hạ Như Yên có linh cảm, có lẽ nhiệm vụ lần này của cô sẽ có một kết thúc.
Đến cổng lớn công viên rừng rậm, quả nhiên giống như Nhạc Tú đã nói, có zombie cấp thấp đang lục đục đi vào bên trong, Nhạc Tú lại dặn dò mọi người hành động cẩn thận không được quá xúc động lần nữa, sau đó mới dẫn đầu bước vào trong công viên rừng rậm.
Công viên rừng rậm này được xây dựng lại từ trong một ngọn núi trong thành phố, xe cộ dọc theo đường cái chạy vòng quanh núi lên trên, trực tiếp lướt qua những zombie cấp thấp đang đi lại chậm chạp trên đường, không đáng để lãng phí thời gian cho những con tép nhỏ.
Khi lên đến nửa đường, đột nhiên xe dừng lại, Nhạc Tú ló đầu ra nhìn, phát hiện đoàn đường cái trước mặt bị một cây đại thụ đổ xuống chặn ngang ngăn mọi người đi tiếp, cô ta đang định ra hiệu cho hai dị năng giả sức mạnh đi dịch chuyển cây đại thụ ra, đột nhiên một bóng đen xẹt qua mắt cô ta, ngay sau đó thân xe đung đưa dữ dội, Nhạc Tú nhất thời không phản ứng kịp suýt nữa bị hất ra khỏi xe.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhạc Tú lớn tiếng hỏi, lúc này Hạ Như Yên ngồi cùng một chiếc xe với cô ta cũng túm chặt lấy chỗ tựa lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy chiếc xe bên cạnh bọn họ giờ phút này đang bị cành cây thô to quấn chặt lấy, mơ hồ còn xu thế sắp bị nhấc lên khỏi mặt đất, không cần phải nói, chiếc xe này của bọn họ chắc chắn cũng đang xảy ra chuyện tương tự!
"Là cây biến dị!"
Hạ Như Yên kêu to một tiếng, sau đó nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống, tấn công cành cây đang quấn chiếc xe khác, Nghê Ám cũng không do dự chút nào làm theo cô.
Dưới sự phối hợp tấn công của dao băng và sấm sét của hai người, chiếc xe bên cạnh kia nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, những người khác cũng cùng nhau đồng thời tiến hành tấn công cành cây đang quấn chặt chiếc xe của mấy người Hạ Như Yên, cũng giống như trước đạt được thành công.
Nhưng mà nguy hiểm vẫn không hề chấm dứt như vậy, mấy cành cây lại đan xen dày đặc không trung đánh úp lại, Hạ Như Yên quát lên "Xuống xe!", sau đó lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cô thay đổi dị năng, một cành cây đang đánh về phía cô đột nhiên bị nhiễm sương trắng, sau đó vỡ vụn thành mấy đoạn rơi xuống mặt đất. Hạ Như Yên bây giờ đã có thể nắm chắc chiêu thức đóng băng trong nháy mắt này rồi, nhất là với cành cây có lượng nước, đối với cô mà nói cùng lắm cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi.
Hệ lửa của Nhạc Tú lại càng là khắc tinh với những cây cối này, gần như không cần người khác ra tay, cô ta chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, nhưng cành cây kia lập tức bốc lên ngọn lửa đỏ rực, thế lửa men theo cành cây một đường lan thẳng về phía ngọn nguồn, ngay sau đó trong rừng cây bên cạnh, ánh lửa lóe lên, sau đó mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít bén nhọn, mấy giây sau mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Thấy nguy hiểm đã được xóa bỏ, Nhạc Tú đang định gọi mọi người lên xe một lần nữa, đột nhiên Hứa Thành quát lên "Cẩn thận!", cô ta còn chưa kịp xoay người lại đã thấy một quả bóng nước của Hạ Như Yên đã ném về phía sau lưng cô ta.
Nhạc Tú chưa kịp nghĩ nhiều, lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sự thật chứng minh đợt tấn công thứ hai vẫn bị đánh bất ngờ như trước, vô số phiến lá giống như mũi tên nhọn bay về phía bọn họ, có người không cẩn thận bị phiến lá sượt qua, trên làn da lập tức rách ra thành vết thương.
Nhạc Tú vừa bảo Hứa Thành nấp kỹ trong xe, vừa dựng lên một bức tường lửa trên không trung, phiến lá bay trên không trung trong nháy mắt biến thành tro bụi, bên này Nghê Ám cũng bắt chước làm y như vậy, mùi hương cây cối bị đốt cháy tràn ngập trong không khí, mọi người đứng trong vòng bảo vệ, trong mắt tràn đầy vẻ khâm phục.
Phiến lá bay đến không có điểm dừng, Hạ Như Yên nhíu mày lại, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là phương pháp hay, cô tùy tiện liếc mắt, đúng lúc nhìn thấy Hứa Lệ Ninh, kêu lên với cô ta: "Hứa Lệ Ninh, không phải cô là dị năng giả hệ kim sao? Những phiến lá này hẳn là không thương tổn được cô đúng không? Có thể ra ngoài giải quyết nó hay không?"
Cô nói như vậy cũng không tính là cố tình, mà chỉ ngay lập tức xác nhận chỉ có dị năng hệ kim mới có thể gánh chịu được đợt tấn công này, Hứa Lệ Ninh u ám liếc cô một cái, vẫn không hề nói nhiều, mà chỉ quay đầu nói với một dị năng giả khác: "Anh cũng hệ kim đúng không, chúng ta cùng nhau xông lên."
Người kia gật gật đầu, da thịt toàn thân trong nháy mắt biến thành màu sắt thép, cùng Hứa Lệ Ninh xông ra khỏi khu vực an toàn chạy về phía phiến lá bay đến. Sự thật chứng minh đề nghị của Hạ Như Yên là vô cùng chính xác, không bao lâu sau, những phiến lá đó không bay đến nữa, mấy phút sau, Hứa Lệ Ninh và đồng đội kia hoàn hảo không chút tổn hại nào quay về chỗ cũ.
Đẩy được cây đại thụ kia ra, xe cộ lại khởi động lần nữa, nhưng đoạn đường tiếp theo cũng không được yên ổn, liên tục có cây cối biến dị tiến hành tấn công bọn họ, cũng may đều không quá mạnh, từng cái đều bị giải quyết.
Khi sắp lên đến đỉnh núi, đột nhiên Hạ Như Yên nghe từ trên đỉnh đầu nổ vang một tiếng "loảng xoảng", thân xe chấn động mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó nện xuống nóc xe, cô cho rằng vẫn là cây cối biến dị, ai ngờ lại nghe thấy người trong xe bên cạnh kêu lên với bọn họ: "Trên xe các cô có một con hổ! Là con hổ đó!"
Bọn họ vừa dứt lời, trên nóc xe lập tức vang lên âm thanh "răng rắc", người trong xe ngẩng đầu nhìn lên trên, nóc xe không ngừng bị xé ra từng lỗ lại từng lỗ hổng, là con hổ bên trên đang phá hỏng nóc xe!
Nhạc Tú nhanh chóng quyết định mở cửa xe, nâng tay ném mấy quả cầu lửa lên nóc xe sau đó nhào ra bên ngoài, con hổ bị quả cầu lửa ném vào, nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên xe nhảy xuống đuổi theo Nhạc Tú.
Hạ Như Yên và Nghê Ám cũng xuống xe giúp đỡ, lúc này có người từ những chiếc xe bên cạnh đằng trước đằng sau chỉ vào con đường trước mặt kinh ngạc kêu lên: "Lại đến nữa rồi, nhiều như vậy!"
Hạ Như Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước có động vật biến dị đen nghìn nghịt đang chạy về phía bọn họ, cô chửi bậy một câu, không thể không chặn đầu xông lên.
Mọi người bắt đầu đồng loạt thi triển dị năng đối phó đám động vật biến dị này, cũng may cấp bậc chúng nó cũng không quá cao, ngược lại cũng không cần cố hết sức, chẳng qua số lượng thật sự quá đông đảo, khiến cho người ta có chút đối phó không xuể.
Hạ Như Yên rút dao găm ra, bắt đầu vận động dị năng hệ nước, một con báo đốm biến dị còn chưa đến gần cô đã đột nhiên bị nổ tung tròng mắt, sau đó ngã xuống mặt đất, máu đen từ trong tai nó và vành mắt chậm rãi chảy xuống, cho thấy đã hoàn toàn cắt đứt đường sống.
Đây là kỹ năng mà Hạ Như Yên mới nghiên cứu, cô đặt tên là "Ám lưu", miễn là trong cơ thể đối phương có nước, cô có thể tăng cường tính hoạt động mạnh của lượng nước, phá hủy mục tiêu từ bên trong, nghe qua có phải giống như không ai địch nổi đúng không? Đương nhiên không, kỹ năng này đầu tiên là không thể tấn công tập thể, sau đó chỉ có thể đối phó với những kẻ cấp bậc thấp hơn cô, hơn nữa rất hao phí dị năng, cho nên tình huống giống như vừa nãy có mấy cành cây tấn công bọn họ, Hạ Như Yên cũng không có cách nào sử dụng chiêu này.
Cô nắm chặt dao găm, vừa sử dụng dị năng vừa đồng thời chém giết với động vật biến dị, những động vật này hành động nhanh nhẹn, linh hoạt hơn zombie bình thường rất nhiều, trước tiên dùng băng đóng băng bốn chân của bọn chúng, sau đó dùng dao găm cắm vào đầu hoặc vào gáy của nó, có khi thật sự không còn kịp nữa, mới sử dụng chiêu Ám lưu trước đó tiến hành chống lại.
So với Hạ Như Yên đối phó có vẻ quá sức, hệ sấm sét của Nghê Ám đã lên đến cấp sáu, vì vậy tấn công tập thể cũng không có chút áp lực nào, hơn nữa sấm sét vốn dĩ đã là khắc tinh của zombie, những động vật biến dị này cũng không ngoại lệ, vì vậy anh phát ra một tia sấm sét một thành hai, hai thành bốn, rất nhanh chóng giải quyết được mấy con.
Nhạc Tú không những phải đối phó với động vật biến dị, còn phải bảo vệ Hứa Thành, sau khi cô ta giết được con hổ biến dị kia, nhưng vẫn luôn bảo vệ đằng trước chiếc xe kia, cũng may người khác giúp cô ta phân chia rất nhiều sức tấn công, cô ta mới đối phó cũng coi như thành thạo.
Trận chém giết này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi kết thúc, mặt đất tràn đầy thi thể động vật biến dị, Nhạc Tú đang định gọi mọi người lên đường một lần nữa, đã thấy tiểu đội của Hạ Như Yên cầm dao găm bổ đầu những thi thể động vật biến dị kia ra lấy tinh hạch, Trương Lộ còn vừa bổ vừa kêu: "Con kia là tôi giết! Ai! Con này cũng do tôi giết! Không được cướp của tôi đấy!"
Nhạc Tú: "..."
Mọi người: "..."
Đợi mọi người kịp phản ứng lại, bọn họ đã thu được rất nhiều tinh hạch rồi, mọi người vội vàng tràn lên bắt đầu đi đào tinh hạch, có điều cũng rất biết điều không cướp với đám người Hạ Như Yên, dù sao người ta quả thật ra tay nhiều hơn, không cần thiết tranh cướp vì những chuyện này.
Sau khi tiểu đội Đại Ma Vương thắng lợi trở về, thấy Nhạc Tú không có động tĩnh gì, Hạ Như Yên nhíu mày: "Tại sao cô không đi lấy tinh hạch? Không phải vì phải đưa cho tôi, cho nên dứt khoát không thèm đi lấy luôn đấy chứ?"
Nhạc Tú bị câu này của cô làm cho nghẹn lời, mấy giây sau không gì nói nổi: "Tôi thấy các cô đông người nên không xông lên, nếu không lần sau tôi lấy giúp cô?"
"Vậy không được, cô không đi lấy người ta lại tưởng rằng tôi cướp của bọn họ thì sao, lần sau cô cũng không thể lười biếng như vậy được." Hạ Như Yên một tiếng từ chối.
Nhạc Tú nhăn nhăn mũi, thỏa hiệp nói: "Được, lần sau nhất định tôi sẽ đi lấy cho cô." Sau đó điên cuồng mắng thầm trong lòng: Gọi là Đại Ma Vương cái gì chứ, không bằng gọi là vắt cổ chày ra nước mới đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...