Chương 36: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Nhóm người Trần Tiểu Thiên trở về nghỉ ngơi hồi sức một lát rồi lại vội vàng chạy đến, quả nhiên đến nửa đêm Trương Lộ lại bắt đầu sốt cao, y tá tới nhắc nhở bọn họ đứng cách xa bệnh nhân ra một chút, lỡ như bệnh nhân bị biến dị thì có thể sẽ làm bọn họ bị thương.
Giống như Trần Tiểu Thiên hồi trước, cho dù dùng nước lạnh để hạ nhiệt độ xuống cũng không có hiệu quả, Hạ Như Yên tạo ra những khối băng trên khăn mặt, chúng nhanh chóng tan ra thành nước. Đến lúc đó mấy người xung quanh mới biết cô đã kích phát ra dị năng hệ Băng, Hoàng Đông Nam tỏ vẻ hâm mộ nói: “Tiểu Hạ, cô may mắn quá, nếu như chúng tôi cũng có dị năng thì tốt biết mấy.”
Lưu Uy vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng ước nữa, cậu xem xem mấy người đang nằm ở đây, có ai chịu được việc dị năng được kích phát không, chúng ta không bị thương đã là may mắn lắm rồi.”
“Haiz, cũng đúng, phải rồi, A Nghê, hôm nay các cậu làm nhiệm vụ thế nào rồi? Có vất vả không?” Hoàng Đông Nam lại quay lại hỏi Nghê Ám.
“Vẫn ổn.”
Nghê Ám chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn, Hạ Như Yên đành tiếp lời anh, miêu tả lại cho bọn họ nghe tình huống của nhiệm vụ ở nhà máy thuốc lần này một chút, ba người bọn họ được nghe kể lại mà líu cả lưỡi, Hoàng Đông Nam vuốt ngực một cái nói: “Bây giờ tôi không còn thấy hâm mộ tiểu Hạ nữa rồi, cái này nghe có vẻ còn khó hơn là đối phó với zombie nhiều.”
Hạ Như Yên cười cười hỏi lại: “Cái con zombie biến dị kia hôm nay giải quyết thế nào rồi?”
Trần Tiểu Thiên lắc đầu: “Không giải quyết được, bọn tôi trốn về được, cũng may con zombie đó không đuổi kịp, nếu không có lẽ cả nhóm chúng tôi đã bị tiêu diệt hết rồi.”
Cậu vừa dứt lời, người nằm trên giường đằng sau đột nhiên phát ra tiếng động, cả đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy da thịt người kia đang bắt đầu bong ra thành từng mảng, những chỗ bong tróc dần dần biến thành màu nâu xanh, những đường gân nhô lên, trong miệng còn mọc thêm răng nanh, anh ta bắt đầu giãy dụa gào thét, lại không thể thoát được xích sắt đang trói buộc trên người.
“Giường 26 biến dị! Mọi người tránh ra xa một chút!” Y tá kêu lên, nhưng cô ấy cũng không sợ, cô ấy cầm lấy một con dao bổ dưa ở góc tường tới bên cạnh giường, gọn gàng chặt liên tiếp mấy cái lên người biến dị kia, người đó, không, phải nói là con zombie đó chẳng mấy chốc đã đầu một nơi thân một nẻo.
Mấy người bọn họ bị dọa sợ ngây người, y tá kia lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười một cái với bọn họ: “Sợ à? Người đưa vào đây đều sẽ phải chịu như vậy, biến dị sẽ lập tức bị xử lý, để tôi gọi người tới thu dọn, mọi người ngồi đi.”
Sau khi cô ấy đi ra ngoài, Trần Tiểu Thiên nuốt một ngụm nước bọt nói: “Mạnh mẽ quá… Bây giờ đến cả y tá cũng khủng bố như vậy.”
Lưu Uy nói: “Bây giờ nhân viên bảo vệ ở đây cũng không đủ, có lẽ họ phải kiêm thêm các chức vụ khác nữa.”
Anh ta vừa nói xong, y tá kia đã dẫn người khác tới, chỉ vào giường 26 nói: “Chỗ ấy đấy, mọi người thu dọn đi.”
Y tá thấy mọi người vẫn đang nhìn mình chằm chằm, lại cười ngọt ngào: “Chúng tôi làm nghề này hơi vất vả chút, thực ra chúng tôi rất thiếu người, nếu mọi người có nhã hứng thì có thể tới làm, tiền lương cao hơn tạp vụ quét dọn một chút, cũng an toàn hơn là đi giết zombie, vẫn rất tốt.”
Hạ Như Yên suy nghĩ nhanh chóng rồi nói với Trần Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, nếu không thì tạm thời cậu cứ tới bệnh viện hỗ trợ trước đi? Sau này… Thì tính sau?”
Trần Tiểu Thiên không vui lắm, cậu vẫn muốn đi theo nhóm Lưu Uy sát cánh chiến đấu, nhưng bị Hoàng Đông Nam kéo sang một bên thì thầm mấy câu, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý. Cậu ta nói với y tá nguyện vọng của mình, cô gái lộ ra vẻ vui mừng, bảo cậu ta chín giờ sáng mai đến bệnh viện để đăng kí.
Lúc chuyện nhỏ ấy xảy ra, sự chú ý của bọn họ đều không đặt trên người Trương Lộ, cho tới khi Lưu Uy thoáng nhìn qua, mới kinh ngạc hô: “Mọi người nhìn anh ta xem!”
Cả đám người quay đầu lại nhìn về phía Trương Lộ đang nằm trên giường, làn da vốn đỏ bừng vì nhiệt độ cao của anh ta đã dần dần khôi phục lại thành màu da ban đầu, những đường gân xanh dưới da cũng có thể lờ mờ thấy được là chúng đang liền lại, chỉ là anh ta vẫn còn đang chìm trong hôn mê chưa tỉnh. Lúc này y tá lại gần xem, ngạc nhiên nói: “Tôi thấy có vẻ như anh ta đang cố gắng vượt qua, nếu lát nữa tỉnh lại được thì không sao rồi, chúc mừng mọi người!”
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, cả nhóm người đều thở hắt ra, lại đợi hơn hai tiếng đồng hồ nữa, quả nhiên Trương Lộ cũng dần dần tỉnh lại, y tá mở băng vải của anh ta ra xem xét, tất cả các vết thương đều đã khép lại, anh ta sống sót!
Bạn đồng hành dạo xuống cửa địa ngục một vòng xong lại trở về, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Trần Tiểu Thiên còn vui mừng đến phát khóc, cô y tá nhỏ kia cũng tốt bụng đưa khăn tay cho cậu ta, rất có ý tứ an ủi cậu ta vài câu.
Trương Lộ thoát khỏi cái chết rồi, lại phát hiện mình kích phát ra được dị năng hệ Mộc, anh ta hơi bất mãn nói: “Loại dị năng này thì dùng vào việc gì được chứ? Trồng rau à?”
Hạ Như Yên cười cười giải thích cho anh ta nghe về tác dụng của dị năng hệ Mộc, Trương Lộ nghe thấy sau này dị năng này có thể thăng cấp lên năng lực chữa trị xong thì mới miễn cưỡng hài lòng. Toàn bộ mọi chuyện đã được giải quyết, Nghê Ám dẫn mấy người lính mới đi nhận chìa khóa phòng ở, Hạ Như Yên thì dẫn Trương Lộ đi tìm Lôi Thư Hải để nói chuyện. Không ngờ lại gặp phải Lý Văn Đào cũng đang ở đó.
“Như Yên, anh muốn nói chuyện riêng với em.” Lý Văn Đào nhìn Hạ Như Yên với đôi mắt nồng nàn tình cảm.
Hạ Như Yên nhíu nhíu mày, bảo Trương Lộ đi về trước đi, sau đó khoanh tay trước ngực nhìn Lý Văn Đào: “Anh muốn nói cái gì? Nếu vẫn muốn biện minh cho hành động vứt bỏ tôi thì không cần, sự thật như thế nào trong lòng tôi biết rõ, không cần phải dối trá như vậy.”
Gương mặt Lý Văn Đào lập tức cứng đờ, nhưng rồi lại nhanh chóng dịu đi: “Như Yên, anh biết là anh không đúng, sai cái gì anh cũng nhận, chỉ là em có thể cho anh một cơ hội được không? Thời gian chúng ta ở cùng nhau trong quá khứ em đã quên rồi sao? Anh cùng em đến công viên trò chơi, cùng em đi dạo phố, còn nấu cơm cho em ăn nữa…”
Anh ta lải nhải dông dài một lúc lâu về những ký ức đã qua, ý đồ gợi lên tình cảm Hạ Như Yên đã từng dành cho anh ta, nhưng nghe vào tai cô chỉ thấy vô cùng châm chọc, lúc anh ta vứt bỏ nguyên chủ cũng không phải là thời điểm đối mặt với cái chết. Nếu như anh ta mang nguyên chủ theo thì cùng lắm chỉ là có thêm chút phiền phức, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của anh ta, nhưng anh ta vẫn làm như vậy, nhẫn tâm vứt bỏ nguyên chủ đang phát sốt ngoài lề đường, anh ta không đoán được nguyên chủ sẽ gặp phải chuyện gì sao? Câu anh đã trở về tìm em kia cũng chỉ để lừa dối thôi. Chẳng qua là Hạ Như Yên cảm thấy, đáng hận nhất không phải là vì Lý Văn Đào vứt bỏ nguyên chủ, mà là sau khi vứt bỏ còn muốn giết luôn cả người quan tâm cô ấy, từ đầu tới cuối anh ta chỉ là một tên khốn độc ác chỉ biết đến lợi ích cá nhân, chết thôi thì dễ dàng quá!
Chờ Lý Văn Đào nói lảm nhảm xong, Hạ Như Yên mới ngước mắt lên nhìn anh ta, vẻ mặt cô lạnh nhạt, giọng điệu cũng tĩnh lặng như nước: “Nói xong chưa?”
Lý Văn Đào không ngờ lời nói dạt dào tình cảm của mình lại chỉ đổi được phản ứng như thế này, không khỏi hơi sửng sốt: “Như Yên…”
“Lý Văn Đào, đúng là trước kia anh đối xử với tôi cũng khá tốt, nhưng mà nói anh thật lòng thích tôi, thì nói anh thích lợi ích mà thân phận của tôi mang đến cho anh thì đúng hơn, trong lòng anh tự hiểu được.”
Hạ Như Yên vừa nói như thế, sắc mặt Lý Văn Đào lập tức thay đổi, anh ta đưa tay muốn túm tay Hạ Như Yên lại để giải thích, nhưng lại bị cô tránh đi. Hạ Như Yên lạnh lùng nhìn anh ta, nói thêm lần nữa: “Chuyện trước kia tôi có thể không chấp nhặt với anh, nhưng mà hôm qua anh muốn hại Nghê Ám thì tôi nhìn thấy tận mắt. Tôi có thể nói cho anh biết, dù không có Nghê Ám, thì cũng không phải là anh. Biết điều thì sau này chúng ta làm người xa lạ, không biết điều thì đừng trách tôi không khách khí.”
Mấy chữ cuối cùng của cô mang theo sát khí, khiến Lý Văn Đào phải lui lại một bước, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Yên cũng từ tình cảm chuyển sang cảnh giác, Hạ Như Yên nhìn thấy hết những biến hóa này của anh ta, cô bật cười nói: “Tôi chỉ nói đến đây thôi, tự anh nhìn rồi làm đi.”
Nói xong cô quay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, Hứa Lệ Ninh vẫn ổn chứ? Tôi thấy cô ta bị thương cũng khá nặng đấy? Chẳng lẽ từ nay về sau sẽ trở thành một người tàn tật sao?”
Lý Văn Đào cụp mắt xuống không nhìn cô, mấy giây sau mới trả lời một câu: “Xương bắp chân vỡ nát, không ổn lắm.”
“À, thế thì sảng khoái quá đi.” Nhận được đáp án như mong muốn, Hạ Như Yên không còn lưu luyến nữa, quay người rời đi, chỉ để lại tiếng cười lanh lảnh vang vọng trong hành lang, mà Lý Văn Đào đứng sau lưng cô, thì ánh mắt đã vô cùng âm u, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...