Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 14: Đầu tường xuân (14)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Không biết đã ngủ bao lâu, Hạ Như Yên lại bị cơn mắc tiểu làm cho tỉnh lại, nàng xoa xoa mắt, lầm bầm gọi Hạ Hà, kêu vài tiếng xong Hạ Hà mới vội vã đi vào, thân thiết hỏi: "Phu nhân, ngài đã tỉnh." 

 
Hạ Hà đi tới giúp Hạ Như Yên lau sạch phòng, lại hầu hạ nàng rửa mặt, đại khái là vì đã được bôi thuốc nên nơi riêng tư vốn đau đớn đã đỡ hơn rất nhiều, Hạ Như Yên cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn một chút, nàng mở miệng hỏi: "Hiện tại đã là lúc nào?”
 
“Thưa phu nhân, hiện tại là giờ Dậu, ngài đã ngủ cả một ngày, ngài có muốn gọi đồ ăn lên không ạ?”
 
Hạ Như Yên gật gù, ban ngày nàng mới được Giải Vanh đút cho một chén cháo, bây giờ đã cảm thấy có chút đói bụng, nàng để Hạ Hà đem một tấm thảm mềm mại lót lên trên ghế, nhịn đau nghiêng thân thể ngồi xuống, sau đó nhận một chén trà từ trong tay Hạ Hà uống một ngụm lớn.
 
Hạ Hà rất lo lắng cho thân thể của nàng, còn hỏi nàng có muốn mời đại phu hay không, Hạ Như Yên lắc đầu một cái, chỉ nói nàng nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
 
Xuân Mai rất nhanh dẫn theo hai nha hoàn bưng bữa tối tới, Hạ Như Yên vừa cầm đũa đang muốn gắp đồ ăn liền nghe thấy một âm thanh bám dai như đỉa vang lên: 
 
"Mẫu thân đại nhân, đêm qua nhi tử mới vừa hồi phủ, hôm nay ta mới tới đây để thỉnh an ngài đây."

 
Tay Hạ Như Yên run lên, chiếc đũa trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn, chỉ thấy Giải Vanh đã nhanh chân đi vào, vái chào nàng một cái: "Nhi tử Giải Vanh gặp qua mẫu thân."
 

Tại sao tên cầm thú này lại đến nữa rồi, quả thực Hạ Như Yên lúc này chỉ muốn cầm cả chén canh trên bàn hất vào đầu hắn, chẳng qua nơi này còn có hạ nhân đang đứng nên nàng chỉ có thể giả vờ giả vịt nói: "Mau đứng lên, lúc ta thành thân với cha ngươi có nghe cha ngươi nói ngươi bị phái đi ban sai ở bên ngoài, bởi vậy vẫn chưa được gặp ngươi từ sớm.  Hiện nay ngươi đã trở về, nói vậy là công chuyện cũng xong xuôi rồi chứ?"
 
Giải Vanh cung kính đáp một tiếng dạ, lại nói: "Xem ra mẫu thân đang chuẩn bị dùng cơm, vừa vặn nhi tử cũng chưa ăn gì, không biết ta có thể ăn cơm cùng mẫu thân hay không?”
 
Hạ Như Yên âm thầm nghiến răng nhưng rốt cuộc vẫn phải gật đầu đồng ý, sai nha hoàn lấy thêm một bộ bát đũa, bất đắc dĩ cùng Giải Vanh bắt đầu ăn.
 
Đang ăn, đột nhiên trong bát lại có thêm một miếng cà rốt, Hạ Như Yên ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Giải Vanh đang từ tốn thu đũa lại, hắn nghiêm túc nói: "Sao mẫu thân lại không ăn cà rốt? Ăn cái này rất có lợi cho mắt.” 
 
Hạ Như Yên: ... Quên đi, ta nhẫn.
 
Một lát sau, Giải Vanh lại gắp một miếng cà rốt cho nàng: "Món này ăn vào rất tốt cho cơ thể, mẫu thân cũng không thể kén ăn."
 
Xuân Mai và Hạ Hà đứng ở bên cạnh: ... Là mắt của chúng ta có vấn đề sao? Sao lại có cảm giác như đây là một đôi cha con chứ không phải mẹ con vậy?
 

Hạ Như Yên uất ức không chịu được, đành phải ăn qua loa vài miếng rồi nói: “Ta đã ăn no rồi, ngươi cứ chậm rãi dùng bữa, ta còn có chút không thoải mái, đi nghỉ trước.”
 
Mặc dù biết mình làm như vậy rất không thích hợp, nhưng nàng vẫn không nhịn được, tên Giải Vanh này vốn đến đây không phải vì muốn dùng cơm, hắn tới chính là để cố ý dằn vặt nàng!
 
Hạ Hà mau chóng đi theo Hạ Như Yên tiến vào buồng trong, Xuân Mai lưu lại ở bên ngoài hầu hạ Giải Vanh dùng bữa, Giải Vanh không còn đối tượng bắt nạt nữa, khẩu vị cũng không còn, phất tay một cái để người thu rồi chén bát lại, quay sang nói với Xuân Mai: “Ngươi nói một tiếng với mẫu thân cho ta, ngày mai ta sẽ đến thỉnh an nàng tiếp."
 
Sau đó đi ra chính phòng.
 
Hạ Như Yên ở trong phòng tức giận nói với Hạ Hà: "Ngươi sai người bưng nước nóng đến, ta muốn tắm rửa."
 
Hơn hai khắc sau nước nóng được đưa tới, Hạ Như Yên vẫy lui hạ nhân, chậm rì rì cởi y phục, nhẫn nhịn cơn khó chịu trong cơ thể, bò vào trong thùng nước tắm. Ai biết, nàng vừa mới nhấc chân lên lại động tới vết thương, dưới chân, không khỏi mềm nhũn, thẳng tắp ngã nhào vào trong bồn tắm.
 
Bồn tắm có chút sâu, Hạ Như Yên ngã vào liền uống nhiều mấy ngụm nước, đúng lúc cô đang đạp nước trong thùng thì lại được một đôi bàn tay kẹp nách nâng lên.
 
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!" Hạ Như Yên khụ khụ đến mấy lần, mới mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Giải Vanh đập vào mắt, nàng lúng túng đập hắn: “Ngươi, ngươi mau thả ta xuống."
 
Giải Vanh không cảm xúc nhìn nàng: "Chỉ đi tắm một cái cũng có thể suýt nữa chết đuối, sao ngươi lại có năng lực như thế?"

 
Hạ Như Yên thở phì phò nói: "Ai chết đuối! Ta chỉ là chân hơi run thôi!”
 
Sau đó lại nhỏ giọng thầm thì nói: "Còn không phải là tại ngươi..."
 
Giải Vanh nghe thấy thế không lại trào phúng nàng nữa, chỉ không dấu vết nhìn thân thể trần truồng của nàng một cái, một đôi ngọc nhũ no đủ trắng như tuyết lắc lư trước mặt, hạt đậu đỏ bên trên còn vương vấn một tia nước long lanh, eo thon không đủ một nắm tay mịn màng trắng nõn, da thịt toàn thân của thiếu nữ đều là những dấu vết sau khi hoan ái, ánh mắt nam nhân tối sầm u ám, nhẹ nhàng để nàng vào trong bồn tắm.
 
Sau khi Hạ Như Yên được ngâm mình vào trong nước liền bám chặt thành bồn tắm cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi lại tới làm gì?"
 
Giải Vanh bắt đầu ung dung thong thả cởi đai lưng: "Ta tới hầu bệnh ngài nha.”
 
Hạ Như Yên vừa nhìn thấy hắn cởi cởi y phục, trong nháy mắt xù lông, sợ hãi kêu lên: “Ngươi lại muốn làm cái gì! ! ? ?"
 
Giải Vanh liếc nàng một cái, cởi áo khoác ngoài ra, sau đó bắt đầu cởi áo trong: "Không phải trước đó ta đã nói tới đây hầu bệnh mẫu thân sao? Thân thể của kế mẫu đại nhân không khỏe, nhi tử đến đây hầu hạ ngài tắm rửa." 
 
Tiểu cô nương sợ đến mặt mũi trắng bệch, liên tục khoát tay nói: "Không cần không cần! Một mình ta cũng có thể tắm được! Ngươi đừng tới đây!"
 
Lúc này Giải Vanh đã cởi hết sạch, nam nhân vai rộng eo hẹp, thân thể cao lớn rắn chắc tràn ngập mị lực nam tính, vật dưới khố lúc này cũng đã hơi ngẩng đầu, quanh thân toả ra khí tức nguy hiểm, hắn nhấc chân nhảy vào bồn tắm, nhẹ nhàng nhấc thiếu nữ lên, để nàng quay lưng lại ngồi trên hai chiếc chân dài của mình.
 
"Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì! !" Hạ Như Yên sợ đến mức đôi môi run rẩy, sẽ không phải tên cầm thú này lại muốn ép buộc nàng một lần nữa chứ? Nơi đó của nàng vẫn còn đau muốn chết, nếu như lại bị dằn vặt một lần nữa thì không bằng ngay lập tức chết đi cho rồi!
 

Ngón tay của Giải Vanh chậm rãi vuốt nhẹ ở phần eo của nàng, chậm rãi mở miệng: "Ngươi ngoan chút thì ta sẽ không làm cái gì, bằng không, ta cũng không thể đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì với ngươi đâu.”
 
Vốn dĩ còn đang giãy dụa nhỏ, Hạ Như Yên bỗng nhiên ngừng chiến, ngoan ngoãn núp ở trong lồng ngực của hắn, tùy ý để nam nhân lau rửa sạch sẽ thân thể của mình, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, đến cả Hàn Tín có thể chịu nhục chui qua háng người khác* cơ mà, giữ mạng mới là truyện quan trọng nhất!
 
(*) Theo sách Tây Hán chí thì Hàn Tín, người ở Hoài Âm, nước Sở. Cha mẹ mất sớm phải sống côi cút từ bé, nhà nghèo phải làm nghề câu cá.
Khi mẹ mất, vì muốn xây cất cho mẹ ngôi mộ ở nơi đẹp đẽ trên núi cao mà bán cả nhà cửa, xách kiếm đi lang thang ngoài chợ. Thấy Hàn Tín "tuy cao lớn lại thích mang đao kiếm", có gã bán thịt lợn làm nhục bắt Tín một là dùng kiếm đánh nhau với gã, hai là luồn qua háng (trôn) y. Tín chấp nhận chui qua háng, mọi người thấy Tín bị nhục đều chê cười.
Giải Vanh thấy nàng an phận lại, khóe miệng xả ra một độ cong nhẹ, cảm thấy cô cứ như một chú mèo nhỏ, động một chút là xù lông, giương nanh múa vuốt, nhưng chỉ cần hù dọa một chút liền lập tức im lặng, cũng không biết phủ thị lang làm như thế nào mà lại dưỡng ra được một Đại tiểu thư như vậy.
Cầu trân châu cầu bình luận ~ sao 
____________________________________________________
Giải Vanh: Đúng là 'Dưới khố' chi nhục.
Hạ Như Yên: Ngươi câm miệng!
 
 
 
 
 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui