Chương 31: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
“Chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Ừ, chuẩn bị xong rồi, mở cửa đi.”
Đường Mạc ấn xuống nút mở cửa ra, hai tay Hạ Như Yên nhắm ngay mặt đất bên ngoài cửa thang máy sau đó bắt đầu xả nước, cô dùng dị năng dẫn đường dòng nước chảy về phía hành lang bên trái, đại khái khoảng năm phút sau, Nghê Ám ngó đầu dò xét nhìn thoáng qua bên ngoài, rồi giơ tay ra làm một tư thế ngừng lại với cô, sau đó anh ngồi xổm xuống dưới, hai bàn tay chạm vào dòng nước ở trên mặt đất bắt đầu giải phóng dị năng.
Rất nhanh trên hành lang bên trái lập tức truyền đến tiếng kêu chi chi thảm thiết, tất cả những con chuột đó đều tụ tập ở bên cạnh nhau, bởi vậy cho nên toàn bộ đều bị điện giật cho không ngừng run rẩy, nhưng mà chỉ vài phút, tiếng kêu đã dần dần yếu lại. Nghê Ám thu tay về, sau đó lại ngó đầu ra thăm dò một lần nữa, rồi mới lùi về thang máy gật gật đầu với mọi người.
“Em gái Tiểu Hạ cũng thật là thông minh, hai vợ chồng các người phối hợp làm rất tốt.”
Tống Diêu cười hì hì vỗ vỗ lên bả vai của Hạ Như Yên, lúc này Lý Văn Đào nhíu mày nói: “Lũ chuột bị giải quyết dễ dàng như vậy, thế tại sao bọn họ lại bị bao vây ở bên trong không ra được chứ?”
“Cho nên thứ lợi hại thật hẳn là con cóc ở bên kia.” Lôi Thư Hải lại lén nhìn thoáng qua đó, rồi ông ta vội vàng lùi về trong đóng cửa thang máy lại.
“Cái thứ này phải đối phó như thế nào đây? Một con đã to như vậy rồi, mà lại còn có mấy con.” Vương Húc Sơn mặt ủ mày ê mà nói, anh ta nhìn nhìn Lý Văn Đào, lại nói tiếp, “Nếu không tiểu Lý này anh dùng dây leo buộc chặt những con cóc đó lại, sau đó chúng ta nghĩ cách để giết chết chúng nó?”
Khuôn mặt của Lý Văn Đào lập tức tái nhợt rồi: “Một con đã to như vậy, mà ở chỗ đó có tận mấy con, tôi phải buộc nó đến chỗ tôi ở đây sao?”
Lúc này bộ đàm ở trong tay Lôi Thư Hải lại vang lên, người nói chuyện vẫn là Từ Bình như cũ: “Đội trưởng, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chuột, có phải là các anh làm ra hay không?”
“Đúng vậy, chỗ các anh thế nào? Vừa rồi tại sao lại cắt đứt đột ngột như thế?” Lôi Thư Hải vội vàng dò hỏi tình huống ở bên đối phương.
“Chúng tôi vẫn ổn, vừa rồi chúng tôi đã trốn vào trong phòng thí nghiệm, kết quả không nghĩ tới mới vừa đóng cửa lại, vậy mà bên trong có mấy con rắn bị biến dị, thật vất vả mới giải quyết được hết, nhưng mà tiểu Hổ cậu ấy đã bị rắn cắn một cái, con rắn kia có độc đấy, bây giờ chúng tôi đã buộc chặt cánh tay của cậu ấy lại rồi, làm vậy để phòng ngừa độc tố khuếch tán ra toàn bộ cơ thể, nhưng toàn bộ phần phía dưới cánh tay của cậu ấy đã biến thành màu đen rồi……”
“Vậy các anh mau chóng ra ngoài đi, trở về xe tìm bác sĩ kiểm tra xem!” Lôi Thư Hải vội vàng thúc giục bọn họ.
“Lũ chuột ở bên ngoài đều đã biến mất rồi sao?”
“Chưa đâu chưa đâu, các anh mau ra ngoài đi, ngàn vạn đừng dẫn con cóc ở đó đến đây!”
Đường Mạc lại mở cửa thang máy ra, anh ta cẩn thận ló đầu ra ngoài, quả nhiên lúc này anh ta nhìn thấy trên lối đi nhỏ kín đầy thi thể của chuột có một cánh cửa được mở ra từ bên trong, Từ Bình ngó đầu ra, tầm mắt anh ta giao nhau với Đường Mạc, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, sau đó anh ta quay đầu lại nói câu gì đó với người ở phía đối diện, rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, tiếp theo có bốn người lần lượt chạy ra ngoài, có một người trong số đó còn cõng một người khác ở trên lưng.
Bọn họ vội vàng hoang mang rối loạn mà chạy về phía cửa thang máy, đúng lúc đó con cóc ở bên kia xoay người về đây, nó thấy trên lối đi nhỏ vậy mà có một đám người, vì thế nó lập tức tiến về phía bọn họ.
“Không ổn rồi! Con cóc đã phát hiện ra bọn họ!” Đường Mạc nôn nóng nhỏ giọng hô lên.
Nghê Ám kéo Đường Mạc về, sau đó anh nghiêng người ra ngoài, lúc này có vài tia lôi điện nhắm ngay đầu con cóc đánh xuống, con cóc kia bị đánh rồi lập tức oa oa kêu to, dường như đòn tấn công của Nghê Ám đã chọc giận đến nó, nó đột nhiên bật lên nhảy về phía bên này. Cũng may đám người Từ Bình đã tranh thủ vài giây đó chạy đến chỗ thang máy, bọn họ mới vừa bước vào cửa thang máy, Đường Mạc đã nhanh chóng ấn xuống nút đóng cửa lại, cửa thang máy mới vừa khép lại, ở bên ngoài có thứ gì đó đang đập thật mạnh lên trên cánh cửa, khi Đường Mạc lại nhanh chóng ấn xuống nút đi lên tầng một, thì tất cả mọi người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Hổ đây……” Lôi Thư Hải cau mày lại nhìn nhìn lên cánh tay của anh ta, sau đó nói với mấy người Từ Bình: “Ai đưa anh ấy trở về xe để bác sĩ kiểm tra mau lên.”
Người tên Mao Toại vừa cõng tiểu Hổ ở trên lưng lập tức tự đề cử mình, sau đó hai người bọn họ lập tức trở về xe, Lôi Thư Hải thấy anh ta rời đi rồi, thì mới quay đầu lại hỏi Từ Bình: “Các anh hãy nói tình huống cụ thể là như thế nào đi.”
Thì ra đội ba của Từ Bình đã tìm được không ít dụng cụ và nguyên liệu chế tạo thuốc ở trong tầng thứ nhất, trong lúc vô tình bọn họ lại phát hiện phía dưới toà nhà thí nghiệm này còn có mấy tầng nữa, đúng lúc này người của đội thứ hai cũng tìm đến đây, vì thế bọn họ muốn hợp lại thành một nhóm để đi xuống đấy xem xét.
Người trong nhóm của bọn họ cũng không phải là gà yếu, bọn họ đã đánh gục được không ít động vật biến dị ở trong tầng 1 và 2, đại khái là do thuận lợi như vậy cho nên mới khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, ngay khi bọn họ không hề phòng bị mà mở cánh cửa phòng cánh cửa phòng thí nghiệm lớn nhất ở tầng 3 ra.
Toàn bộ cửa trong phòng thí nghiệm đó đều được làm từ sắt, phía trên lại không có cửa sổ, cho nên bọn họ cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, bởi vậy ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một đàn chuột chi chít chạy ra ngoài, bọn họ sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng tung dị năng ra để đối phó với chuột, nhưng không nghĩ tới thứ đi ra theo đàn chuột kia vậy mà là mấy con cóc khổng lồ! Những con cóc đó vừa đi ra đã lập tức tấn công vào bọn họ, có hai người đồng đội của họ đã bị cái đầu lưỡi của con cóc đánh thủng bả vai!
Tuy hai đội có hơn mười tám người, nhưng bọn họ cũng không thể đánh được nhiều chuột và cóc như vậy, hơn nữa những con chuột đó vừa nhỏ lại vừa nhiều, đánh bên này thì những con bên kia sẽ lập tức cắn đến, hàm răng của chúng nó vừa sắc nhọn vừa dày đặc vừa sắc nhọn, một cái cắn của nó có thể cắn đứt một miếng thịt ở trên người, dưới tình thế nguy hiểm mọi người chỉ có thể mang theo mấy người đồng đội bị thương chia nhau ra trốn vào những căn đồng phòng khác, mà không khéo bên trong căn phòng mà đám Từ Bình trốn có mấy con rắn biến dị.
“Khả năng là bộ đàm của những người khác đã bị rơi xuống trong lúc hoảng loạn hoặc là bị rơi vỡ rồi, tôi cũng đã liên hệ với bọn họ nhưng mà không thể kết nối được.” Từ Bình bất đắc dĩ mà mở hai tay ra nói.
Lôi Thư Hải muốn mắng người, nhưng mà hình như đội hai và đội ba cũng không làm sai cái gì, ai có thể nghĩ đến ở phía dưới sẽ là loại tình huống này cơ chứ?
“Việc quan trọng lúc này là phải cứu bọn họ ra ngoài bằng cách nào?” Tống Diêu nhíu chặt mày, cô ấy có cảm nhận được sự khó khăn mà xưa nay chưa từng.
“Những con cóc đó có năng lực gì?”
Hạ Như Yên mở miệng hỏi, thấy Từ Bình ngẩn người ra, cô lại giải thích: “Ý tôi là, ngoại trừ cái đầu lưỡi của nó có lực tấn công mạnh mẽ ra, thì nó có thể có năng lực đặc biệt gì hay không?”
“Điều này… Đúng thật là tôi không biết, những con cóc đó đều đuổi theo bọn họ, chúng tôi ở bên này bị chuột đuổi theo, vì thế chúng tôi chưa đánh nhau với lũ cóc.”
Trong lúc nhất thời mọi người đều trở nên im lặng, ở bên kia có tổng cộng bốn con cóc tập trung lại với nhau, bọn họ có ít người như vậy thì phải thế nào mới có thể đánh gục được cả bốn con trong một lần đây?
“Dẫn nó tới cái phòng mà vừa rồi các anh đã trốn vào, rồi giải quyết nó ở trong đó đi.”
Nghê Ám đột nhiên mở miệng nói, Từ Bình lại ngây ngẩn cả người ra, rất nhanh Hạ Như Yên đã phản ứng lại: “Ý của anh là chúng ta cứ dẫn từng con một vào, giải quyết xong lại mở cửa ra dẫn con tiếp theo?”
“Ừ.” Nghê Ám gật gật đầu.
“Nhưng mà nhỡ đâu những con khác cũng chui vào đó thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm như thế nào thì mới có thể dẫn được một con đến đây chứ?” Đường Mạc đưa ra câu hỏi.
“Vậy thì cứ chia nhau ra để hành động.” Nghê Ám im lặng đưa mắt nhìn mọi người đang ở đây một lượt, sau đó anh bắt đầu giải thích kế hoạch mà anh nghĩ ra.
Anh muốn chia chín người ở chỗ này ra làm ba tổ, ba người một tổ, trong đó có ba người sẽ đi vào căn phòng kia của đám Từ Bình, ba người khác đi vào một căn phòng khác, rồi dẫn từng con cóc đi vào, sau đó để ba người ở trong thang máy, khi con cóc thứ ba đi ngang qua đó, tổ người ở trong thang máy sẽ tập trung hoả lực tấn công nó để thu hút sự chú ý, rồi nhanh chóng đóng cửa lại đi lên trên. Đương nhiên, tiền đề của mọi chuyện phải là tất cả những con cóc đó đều nhảy qua đây, đây chỉ là tính toán cho việc tệ nhất xảy đến, nếu chuyện này không đến nông nỗi, thì bọn họ sẽ thay đổi kế hoạch, người của hai tổ sẽ hợp lực tấn công một con.
“Cho nên ba người ở lại thang máy là nguy hiểm nhất, nhưng cũng có thể nói là nhẹ nhàng nhất.” Âm thanh lạnh lùng của Nghê Ám quanh quẩn ở bên tai mọi người.
“Vậy tôi và Lý Văn Đào còn có Đỗ Á sẽ ngây ngốc ở trong thang máy nhé.” Từ Bình mở miệng, sau đó anh ta nói với Lý Văn Đào đang muốn phản đối, “Khi con cóc thứ hai đi qua, tôi sẽ dựng một bức tường đất lên để vây khốn con thứ ba vào trong đó, sau đó anh hãy nắm chặt cơ hội này dùng dây leo để tấn công nó, chờ nó chú ý đến chúng ta, thì chúng ta lập tức đóng cửa lại, tóm lại chúng ta sẽ cố gắng giảm bớt hoả lực của một con thay cho bọn họ.” Bất kể là nói như thế nào ba người đối phó với một con thì hơn phân nửa là vẫn phải có chút cố gắng hết sức, chỉ tiếc là dị năng của Từ Bình mới cấp một, cho nên bức tường mà anh ta xây dựng lên có sức phòng ngự rất thấp, đoán chừng là không đủ để con cóc đâm xuống hai cái.
Thì ra Từ Bình là dị năng giả hệ thổ, Hạ Như Yên bừng tỉnh hiểu ra, sắp xếp như thế này đúng là không tệ, nhưng mà để Đỗ Á ở lại thì có cái tác dụng gì?
Đỗ Á là một cô gái có vẻ bề ngoài hết sức bình thường, cô ta đi đến bên cạnh Từ Bình nói: “Tôi cũng có thể dùng dị năng tạm thời đóng băng lại hành động của con cóc, có lẽ nó duy trì được ở trong một thời gian rất ngắn, nhưng chúng ta tranh thủ này để đóng cửa thang máy lại hẳn là không thành vấn đề.”
Là cách này à, Hạ Như Yên gật gật đầu, lúc này Nghê Ám lại nói: “Bên kia vẫn còn mười bốn người đang bị mắc kẹt, nếu như bọn họ đủ thông minh, thì bọn họ sẽ đồng thời mở cửa ra tham dự vào trận chiến.”
“Nhưng cũng có khả năng là bên trong phòng thí nghiệm của bọn họ có con gì đó rất lợi hại……” Từ Bình lo lắng nói, mọi người lại trở nên im lặng một lần nữa, đúng vậy, đi vào lâu như vậy rồi cũng chưa động tĩnh gì, có thể là có động vật biến dị ghê gớm gì ở bên trong hay không?
“Được rồi, vậy chúng ta chỉ có thể liều một phen.” Lôi Thư Hải chà xát lên mặt, bắt đầu sắp xếp chia tổ, “Tiểu Nghê, tiểu Hạ, Vương Húc Sơn, ba người sẽ ở một tổ, những người còn lại thì đi cùng tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...