Chương 30: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Một đoàn người đi vào bên trong xưởng thuốc, trên đường đi bọn họ còn phát hiện ra có lác đác lưa thưa mấy con zombie, Hạ Như Yên và Nghê Ám cũng lười dùng đến dị năng, hai người trực tiếp dùng vũ khí giải quyết sạch sẽ.
“Ai da, hai người các cậu ra tay còn rất lưu loát đấy.”
Ánh mắt của Lôi Thư Hải nhìn hai người bọn họ càng thêm tán thưởng, hai người mới này ngoại trừ việc vừa nãy đã tự tiện hành động, thì những chỗ khác đều không thể nói được, đặc biệt là Hạ Như Yên, một cô gái nhỏ có dị năng hệ thuỷ, còn lợi hại hơn so với không ít người ở trong đội đã lâu, không tệ không tệ.
Hạ Như Yên chỉ cười cười không nói gì, bọn họ lại tìm được không ít thuốc ở trong một số nhà xưởng, Lôi Thư Hải bảo Đường Mạc lấy toàn bộ xe đẩy mà anh ta nhìn thấy ở trên đường đi mang đến chỗ gặp nhau.
Bọn họ vẫn liên tục lặp lại việc liên hệ với hai đội bên kia, nhưng bên kia vẫn không liên hệ được, lúc này thời gian cũng đã vào giữa trưa, trong lòng Lôi Thư Hải có loại dự cảm không ổn, anh ta nhìn nhìn đội viên của chính mình rồi nói: “Mọi người mau chóng ăn một chút gì đi, bổ sung lại thể lực, tôi thấy khả năng là chuyện này hơi khó giải quyết.”
Mọi người lập tức làm theo lời của anh ta, trong lúc ăn cơm Hạ Như Yên lấy tinh hạch ra, hỏi bọn họ nên chia như thế nào, Lôi Thư Hải nói rằng hai người bọn họ đã tốn nhiều công sức, cho nên bọn họ có thể lấy nhiều hơn một chút.
“Cái này đẹp thật đấy, mười mấy viên có thể làm ra một chuỗi lắc tay.” Hai mắt Hạ Như Yên sáng lấp lánh mà nhìn viên tinh hạch, “Mọi người có đồng ý đổi nó với tôi không? Ở chỗ tôi còn một ít mì gói với bánh quy linh tinh, hơn nữa còn có thuốc lá và hai chai rượu.”
Bây giờ cô vẫn chưa muốn để người khác biết được tác dụng của tinh hạch, bởi vậy mọi người đều cảm thấy rõ ràng vật tư còn tốt hơn so với cái thứ đồ chơi đẹp mà không dùng được này, Tống Diêu và Vương Húc Sơn mỗi người đổi lấy một chai rượu, những người còn lại thì đổi lấy thuốc lá và đồ ăn, mà Lý Văn Đào thì chăm chú nhìn Hạ Như Yên bằng ánh mắt thâm tình, nói rằng tất cả đều tặng cho cô, cô không cần phải đưa cái gì cho anh ta.
Hạ Như Yên nhún nhún vai thu hồi tinh hạch lại, tiện nghi đã đưa tới cửa không lấy thì thôi. Chờ đến khi mọi người đã ăn no lửng bụng, đang muốn bắt đầu tìm kiếm một lần nữa, thì đột nhiên bộ đàm trong tay Lôi Thư Hải vang lên.
“Đội trưởng, đội trưởng ở đó sao?”
“Tôi đây!” Lôi Thư Hải vội cầm lấy bộ đàm hô lên.
“Đội trưởng, tôi là Từ Bình, bây giờ hai đội chúng tôi đều đang ở tầng hầm của toà nhà thí nghiệm đằng sau xưởng thuốc, chúng ta đang chia ra trốn ở trong các phòng khác nhau, chỗ này, chỗ này có quái vật rất đáng sợ! Hơn nữa còn có chuột……”
Anh ta còn chưa nói xong, thì ở bên đó đã truyền đến một tiếng hét khiếp sợ, mọi người đối mặt nhìn nhau, Lôi Thư Hải lại gọi đối phương, nhưng đối phương chỉ trả lời lại “Mau tới đây!”, rồi cuối cùng không trả lời lại nữa.
“Xem ra thật sự có nguy hiểm rồi, chúng ta đi thôi!” Lôi Thư Hải cất bộ đàm đi, sau đó dẫn theo mọi người chạy ra đằng sau xưởng thuốc.
Từ Bình không nói sai, đúng thật là ở đằng sau xưởng thuốc có một toà nhà thí nghiệm riêng biệt, mọi người còn chưa bước vào trong toà nhà, chỉ đứng ở nơi xa xa ngoài cửa đã nhìn thấy không ít thây ma ngã lung tung tan tác ở trên mặt đất phía bên trong.
Xem ra là đó kết quả chiến đấu của đội hai và đội ba, Lôi Thư Hải dẫn đầu bước vào trong toà nhà thí nghiệm, trên đường đi vào bên trong, bọn họ phát hiện tất cả thây ma đều bị càn quét sạch sẽ, thậm chí trên mặt đất còn có một số thi thể của sinh vật kỳ lạ mà bọn họ không biết tên.
Hạ Như Yên dùng mũi chân lật một thi thể to không khác con mèo cho lắm, vừa lật lên đã thấy, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo, đã không thể nhìn ra được rốt cuộc nó là con gì, cho thấy rằng nó đã bị biến dị.
“Chỗ này có thang máy để đi xuống!”
Lôi Thư Hải quay đầu lại nói với thành viên trong đội, sau đó ông ta giơ tay ấn xuống cái nút. Ban đầu thang máy dừng lại ở tầng 3, sau khi cái nút sáng lên, động cơ của nó bắt đầu chuyển động để thang máy đi lên, ting một tiếng, thang máy lên đến tầng một, lúc này Lôi Thư Hải đang đứng ở trước cửa, anh ta không ngờ tới cửa thang máy mới vừa mở thì đột nhiên có mấy con chuột màu trắng lập tức nhảy ra ngoài.
Lôi Thư Hải không phản ứng kịp, cánh tay của ông ta bị một con chuột trong số đó cắn lên, ông ta ‘ A ’ lên một tiếng, sau đó vội vàng phủi tay, nhưng con chuột kia vẫn không nhả ra, ngược lại nó càng cắn chặt hơn, thậm chí hai mắt của nó còn phát ra ánh sáng màu đỏ.
Nghê Ám và Hạ Như Yên trực tiếp rút đao ra giải quyết mấy con chuột khác, lúc này Lôi Thư Hải mới vội bắn quả cầu lửa ra thiêu chết con chuột kia, ông ta vẩy vẩy tay, trong miệng còn mắng: “Mẹ nó tại sao lại là chuột, đau quá……”
Tống Diêu kéo tay ông ta qua, sau khi cô ta loát kéo ống tay áo ông ta lên, thì đôi mắt của mọi người đều vì kinh ngạc mà trừng to, con chuột này cũng quá lợi hại rồi đi, cánh tay của Lôi Thư Hải bị nó cắn ra thành một loạt dấu răng ngay ngay ngắn ngắn, máu tươi đang không ngừng chảy ra qua mấy cái lỗ nhỏ dày đặc này.
Hạ Như Yên xả nước rửa miệng vết thương cho ông ta, Tống Diêu nhanh chóng lấy băng gạc mà cô ấy mang theo băng bó lại đơn giản cho Lôi Thư Hải, hai mắt của Nghê Ám vẫn đang xem xét thi thể của con chuột ở trên mặt đất, anh nhẹ nhàng ném ra một câu: “Là chuột biến dị.”
“Tôi thấy nó cũng giống như là bị biến dị, có con chuột bình thường nào lợi hại như vậy.” Đường Mạc nhặt thi thể của một con chuột lên, lật qua lật lại thi thể của nó để xem xét, trong miệng còn tấm tắc một câu, “Còn vật này à, nhìn thôi đã thấy nó không bình thường.”
Tuy rằng nó không hung tàn giống con chuột biến dị như trẻ sơ sinh mà lúc trước bọn họ đã gặp, nhưng trong miệng loại chuột biến dị này cũng kín đầy răng nanh vừa dài vừa sắc nhọn, lúc này Hạ Như Yên lại nhớ tới vừa Từ Bình đã nói có chuột ở trong bộ đàm, cô như đang suy nghĩ cái gì đó mà nói: “Sẽ không phải là ở phía dưới có rất nhiều loại chuột biến dị như thế này đấy chứ?”
Lời nói mà cô vừa nói ra, lập tức khiến mọi người đối mặt nhìn nhau, Vương Húc Sơn nuốt một chút nước bọt nói: “Nhưng, nhưng mà đám Từ Bình vẫn còn sống, điều này chứng minh rằng chúng ta vẫn có thể ứng phó được có phải không?”
“Nhưng mà anh ta còn nói có quái vật đáng sợ.” Hạ Như Yên nhắc nhở, thấy sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm trọng, cô lại bổ sung thêm một câu, “Tóm lại chắc chắn tình hình sẽ không được lạc quan, mọi người cứ cẩn thận thì tốt hơn, ngàn vạn lần đừng buông lỏng cảnh giác.”
Sau khi làm xong công tác xây dựng tâm lý, bảy người bước vào thang máy, Lôi Thư Hải trực tiếp ấn tầng 3, bởi vì vừa rồi thang máy đã ngừng ở tầng 3, có lẽ đội hai và đội ba đang ở ngay trong tầng đó.
Thang máy chậm rãi đi xuống, lòng cảnh giác của mọi người lên đến đỉnh điểm, bọn họ chia nhau ra đứng ở hai bên sườn cửa, sự thật đã chứng minh hành động như vậy của bọn họ là sáng suốt, bởi vì khi cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên có mấy chục con chuột lập tức ùa vào cửa!
Đường Mạc sợ tới mức cuống cuồng ấn vào nút đóng cửa, cánh cửa chậm rãi khép lại, mọi người bắt đầu vội vàng tung dị năng ra tấn công vào lũ chuột, cũng may tuy những con chuột đó đã biến dị, nhưng thực lực của nó vẫn rất kém cỏi, không tới vài phút đã bị bọn họ đánh chết, hơn nữa không một ai trong số bọn họ bị thương.
“Cái quỷ gì vậy, tại sao vừa mở cửa một cái đã có nhiều chuột nhiều như……” Đường Mạc ném con chuột bị anh ta bóp nát đầu ở trong tay đi, còn ghét bỏ mà bôi tay lên vách cửa ở trong thang máy.
“Xem ra ở trên lối đi nhỏ có không ít, trước tiên cứ từ từ đã.”
Nghê Ám trực tiếp bày một hàng rào điện ở trước cửa, Tống Diêu không nhịn được huýt sáo một cái: “Hệ lôi quá hữu dụng, thật hâm mộ ~”
Đường Mộ lại ấn xuống nút mở cửa một lần nữa, quả nhiên lại có liên tiếp mười mấy con chuột nhào vào bên trong, nhưng tất cả đều bị hàng rào điện ngăn cản không có một ngoại lệ, cũng không cần những người khác phải ra tay, tất cả chúng nó đồng thời chết ở trong điện giật.
Hai phút sau, thấy không còn một con chuột nào nhào vào nữa, Lôi Thư Hải mới thật cẩn thận mà bước ra khỏi thang máy, ông ta vừa ngó nửa cái đầu ra ngoài nhìn, thì đã sợ tới mức lập tức rụt đầu về.
“Làm sao vậy?” Tống Diêu khó hiểu hỏi.
“CMN sợ chết tôi rồi! Đóng cửa mau đóng cửa lại!” Lôi Thư Hảo vội vàng đóng cửa thang máy lại, trong lòng run sợ nói với mọi người thứ mà vừa rồi ông ta đã nhìn thấy, “Ghê tởm chết ông đây, trên hành lang bên kia chi chít tất cả đều là chuột!”
“Như vậy sao, vậy cứ để tôi phối hợp với Nghê Ám giải quyết là được.” Loại chuột biến dị này tương đối yếu, Hạ Như Yên cảm thấy bọn họ dùng chiêu nước dẫn điện hẳn là có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
“Tôi vẫn chưa nói xong, bên kia là đàn chuột, nhưng ở bên này thì thật sự không thể tưởng tượng nổi, mẹ nó, là con cóc đấy!” Lôi Thư Hải khoa tay múa chân nước bọt văng tung toé, “Con cóc đấy rất to! Nhảy qua nhảy lại ở trên hành lang! Nó còn lớn hơn so với con người!!”
Con cóc? Lớn hơn so với người? Tầm mắt của tất cả mọi người đều choáng váng một lần nữa, vậy, như này thì phải giải quyết như thế nào đây? Chẳng lẽ đây là con quái vật đáng sợ ở trong miệng của Từ Bình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...