Chương 19: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Thuốc thúc đẩy dị năng ( 1000 điểm tích luỹ )
Tác dụng: Thúc đẩy dị năng
Xác xuất thành công: 80%
Chủng loại dị năng được thúc đẩy: Ngẫu nhiên
Có tác dụng trong thời gian giới hạn: Thế giới trước mắt
Tuy rằng phải tốn 1000 điểm tích luỹ, mà xác suất thành công còn không phải là trăm phần trăm, nhưng Hạ Như Yên vẫn không chút do dự đổi điểm lấy thuốc, cô đánh cuộc một lần đi, ở trong cái thế giới mạt thế này, chỉ có dị năng trong tay thì mới có thể chân chính trở thành người mạnh, đáng lẽ hẳn là cô phải sớm phát hiện ra điều này một chút, như vậy thì cô đã có thể thúc đẩy dị năng trước khi đến kho hàng, nếu thành công, Nghê Ám cũng không cần phải ăn đau khổ nhiều như vậy.
Nghĩ như vậy, Hạ Như Yên đứng dậy đi vào toilet, tiêm thuốc thúc đẩy dị năng lên trên cánh tay mình. Lúc mới bắt đầu, nó cũng không có bất cứ cái phản ứng đặc biệt gì, một lát sau, một loại cảm giác không nói nên lời bắt đầu nảy sinh ở trong cơ thể của Hạ Như Yên, có chút nhẹ nhàng bay bổng, lại có chút sung sướng, khắp cả người tràn ngập cảm giác thoải mái, mỗi một lỗ chân lông đều bắt đầu mở ra, thật sự giống như sự nặng nề của mùa hạ đột nhiên tiến vào phòng điều hoà mát lạnh thoải mái, cô ngẩng mặt lên, lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng, chẳng lẽ thuốc thúc đẩy dị năng đã thành công rồi sao?
Chờ đến khi cái cảm giác này dần dần nhạt đi, Hạ Như Yên cũng học theo Nghê Ám vươn tay ra, cô dồn toàn bộ tinh thần vào trong lòng bàn tay, vậy mà dần dần, dần dần, một dòng nước trong vắt bắt đầu chảy ra từ trong lòng bàn tay non mềm của cô. Hạ Như Yên vui vẻ, liền lơi lỏng xuống dưới, bọt nước kia lập tức ngừng biến hóa, cô giơ bàn tay lên trước mắt, nương theo ánh sáng cửa sổ cẩn thận quan sát mặt bọt nước trong suốt, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm, chính là nước sạch.
Nói như vậy… Cô đã có được dị năng hệ thuỷ? Hạ Như Yên vội vàng giơ bàn tay lên thử lại lần nữa, quả nhiên lại có một dòng nước chảy ra, sau đó tạo thành khối nước mát lạnh ở lòng bàn tay, cô lấy cái thùng rỗng ở bên cạnh đến lại đây, dùng tay bắt đầu khởi động dị năng nhắm ngay bên trong, vừa mới bắt đầu chỉ là một giọt một giọt nước rơi xuống, sau đó nó ngưng kết thành một cột nước nhỏ, không lâu sau mực nước đã bao phủ toàn bộ dưới đáy thùng, đến đây rồi Hạ Như Yên thu tay lại, cô xách thùng nước lên vui vẻ chạy ra ngoài đánh thức Nghê Ám.
“Nghê Ám! Em cũng có dị năng!”
Vốn dĩ Nghê Ám vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy lời nói của cô, anh lập tức mở mắt ra, ngồi dậy nói: “Dị năng?”
Hạ Như Yên nâng thùng lên cho anh nhìn nước ở bên trong, sau đó không đợi anh trả lời đã lôi kéo anh chạy ra bên ngoài, không bao lâu sau, tất cả mọi người đều biết Hạ Như Yên cũng có dị năng hệ thuỷ.
“Thật tốt quá! Bây giờ chúng ta sẽ không bị thiếu nước! Vậy thì có thể lập tức lên đường rồi!” Trần Tiểu Thiên đánh vào trong lòng bàn tay một cái, mệt cho bọn họ còn đang tìm thứ gì đó có thể đựng một chút nước mang đi, bây giờ thì không cần nữa rồi, có cái đập chứa nước bằng cơ thể sống như thế này còn phải cần mang nước theo hay sao?
Nghê Ám nhìn chằm chằm vào Hạ Như Yên, anh giữ chặt tay cô rồi hỏi: “Tại sao em lại có dị năng? Lúc trước em bị zombie làm cho bị thương rồi sao?”
Hạ Như Yên giả vờ mờ mịt không rõ: “Em cũng không biết, có lẽ là như vậy, khả năng đó chỉ là miệng vết thương nhỏ, em hoàn toàn không chú ý tới.”
Cách nói của cô cũng hợp tình hợp lý, Nghê Ám không tiếp tục truy hỏi nữa, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc với mọi người để chuẩn bị lên đường.
Vì muốn giữ an toàn, cho nên đa số vật tư đều được đặt ở trong không gian của Trần Tiểu Thiên, đặt một phần nhỏ ở trên xe để che giấu tai mắt của người khác, Hạ Như Yên nhắc nhở mọi người, tuyệt đối không thể nói ra việc Trần Tiểu Thiên có dị năng không gian, nếu không điều đó sẽ đẩy cậu ấy vào trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, mọi người lập tức hiểu được ý của cô, cho nên tất cả bọn họ đều sôi nổi đồng ý. Sau khi sắp xếp vật tư xong, mấy người bọn họ lên xe bắt đầu đi về phía thành phố K.
Khi bọn họ ra khỏi khu biệt thự, bọn họ còn gặp được đoàn người Hứa Minh vừa đi lấy vật tư trở về, đối phương tỏ lòng biết ơn thật sâu sắc với bọn họ, hơn nữa thoạt nhìn thì dường như đám người Hứa Minh còn muốn đi cùng với bọn họ, chỉ là sau khi đám Nghê Ám chào hỏi với đám người kia xong thì lập tức rời đi, không cho bọn họ cơ hội để đuổi theo.
Chiếc xe một đường lái về phía thành phố K, bởi vì có Hạ Như Yên là dị năng giả hệ thuỷ, cho nên cuộc sống sinh hoạt của mọi người được nâng cao lên trong nháy mắt, thậm chí hai ngày là có thể lau rửa cơ thể một chút, thoạt nhìn mỗi người trong đám bọn họ đều thơm tho gọn gàng thoải mái sạch sẽ, quần áo trên người cũng rất sạch, trái ngược hẳn với đám người chạy nạn khác trong thời mạt thế.
Trên đường đi bọn họ cũng gặp được những người muốn gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, nhưng mà Nghê Ám đã lên tiếng, là không thu nhận bất cứ một ai, trạng thái của đội bọn họ lúc này đang rất tốt, không cần phải có thêm nhiều người tiến vào.
Trên đường Hạ Như Yên mới nhớ tới hai viên tinh hạch mà cô đang cầm ở trong tay, một viên mà màu xanh lam và một viên là màu tím thẫm, cô dựa vào những miêu tả ở trong nguyên cốt truyện, chia ra đặt một quả vào lòng bàn tay của Trần Tiểu Thiên và và một quả vào lòng bàn tay của Nghê Ám, cho bọn họ thử xem có thể hấp thụ nó không.
Trong tay Nghê Ám là viên tinh hạch màu xanh lam, còn Trần Tiểu Thiên là màu tím thẫm, hai người cùng thử nhưng đều không được, lúc này Hai Như Yên mới nhớ tới, hình như tinh hạch cũng được phân loại ra, cô lại đổi hai viên tinh hạch ở trong tay hai người, lần này Nghê Ám thuận lợi hấp thụ viên tinh hạch màu tím thẫm kia.
Mới vừa hấp thụ xong, cả người anh đột nhiên phát ra một dòng lưu điện rất nhỏ, ở trong xe trở nên càng sáng đến chói mắt, làm cho mấy người bọn họ sợ tới mức phải né tránh vào trong góc, đại khái khoảng hai phút sau, những dòng lưu điện đó dần dần lùi về trong cơ thể của anh.
Lúc này Nghê Ám mở mắt ra, bàn tay nắm lại tự nhủ nói: “Hình như… Tôi có chút không giống như trước?”
Hạ Như Yên biết, đây là dị năng của anh đã thăng cấp, viên tinh hạch này là tinh hạch được lấy ra từ trong cơ thể của một loài thực vật biến dị kia, nó còn cao cấp hơn rất nhiều so với viên tinh hạch mà cô đào ra từ trong óc của zombie, nhưng cô không nói thẳng ra, dù sao rất nhanh sẽ có một cơ hội để Nghê Ám nhận ra được.
Mà Trần Tiểu Thiên vẫn không thể hấp thụ viên tinh hạch màu xanh lam kia, anh buồn bực mà đặt viên tinh hạch này vào trong tay của Hạ Như Yên: “Tiểu Hạ, nếu không cô thử một chút xem sao, dù sao thì tôi cũng không hấp thụ được.”
Hạ Như Yên bóp viên tinh hạch kia ở trong lòng bàn tay, điều động dị năng, rất nhanh, viên tinh hạch kia đã chậm rãi thấm vào trong cơ thể của cô, nhưng mà cô cũng không có biến hoá giống như Nghê Ám, hẳn là lực lượng của viên tinh hạch này vẫn không đạt tới trình độ làm cho cô thăng cấp.
Nhưng Hạ Như Yên không nói ra, mà là mượn một cái động tác che miệng để lén nhét viên thuốc thăng cấp cho dị năng mà lần trước cô đã nhận được vào trong miệng, không sai, nhiệm vụ phụ nhánh ‘ Không Ngừng Vươn Lên ’ của cô đã hoàn thành vào lúc cô có được dị năng, đương nhiên viên thuốc này chính là vật phẩm khen thưởng.
Sau khi viên thuốc trôi xuống, trên người Hạ Như Yên bắt đầu ẩn ẩn phiếm ánh sáng trong xanh của nước, vài phút sau dị tượng này biến mất, cô mở mắt ra, dị năng thăng cấp thành công.
“Tôi nghĩ rằng, hẳn là những viên tinh hạch này cũng được chia ra thành từng loại, khả năng là màu sắc nào thì ứng với dị năng đấy, cho nên Tiểu Thiên anh mới không hấp thụ được hai viên này.” Hạ Như Yên nói với Trần Tiểu Thiên.
“Được rồi… Vậy tôi chỉ có thể sau này sẽ thử lại, à, mau tới chỗ có zombie đi! Tôi cũng rất muốn hấp thụ một viên xem nó ra sao đấy!” Trần Tiểu Thiên ngã vào trên ghế rồi lăn lộn.
Rất nhanh nguyện vọng của cậu ấy đã thành hiện thực, bởi vì nguyên liệu xăng dầu của chiếc xe này bọn họ đã dùng hết, mà xăng dầu trên những chiếc xe ô tô khác ở trong khu biệt thự cũng đã bị lấy đi hết không còn sót lại một chút nào, ngay lúc bọn họ đang hết đường xoay xở, thì bọn họ lại gặp được một trạm bơm xăng.
“Tiểu Hạ, cô có phải là phúc tinh của chúng tôi không vậy? Từ khi A Nghê mang cô về đây, dường như chúng tôi vẫn luôn gặp được chuyện tốt.”
Trần Tiểu Thiên vui vẻ nhảy xuống xe, cậu ấy đang muốn chạy về phía trạm xăng dầu, thì bị Nghê Ám túm lấy đằng sau cổ áo kéo lại: “Anh ở lại trong xe với Trương Lộ.”
Trần Tiểu Thiên buồn bực quay trở lại xe, Nghê Ám dẫn đầu, đám Hạ Như Yên đi theo ở phía sau, cẩn thận đi vào trong trạm xăng dầu, lúc trước bọn họ cũng đã đi ngang qua mấy trạm xăng dầu, nhưng mà xăng đã bị cướp sạch không còn sót lại một chút gì, nhưng trạm xăng này lại không giống như vậy, xung quanh trạm xăng có vài chiếc xe, nhưng mà tất cả là xe trống, mà trên mặt đất trong trạm xăng dầu có một vài vết máu loang lổ.
Khả năng là đằng sau trạm xăng dầu có thứ gì đó, mấy người bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, đề cao cảnh giác đi vào bên trong.
Nhưng mà bọn họ đi một vòng ở bên trong trạm xăng dầu, mà vẫn không phát hiện ra có zombie, Lưu Uy buồn bực nói: “Kỳ lạ, tại sao lại không có cái gì cơ chứ?”
Hạ Như Yên như suy nghĩ gì đó mà nhìn ra bốn phía xung quanh, chỗ này ngoại trừ những vết máu ở trên mặt đất, thì nơi này đều trống rỗng cái gì cũng không có, tầm mắt của cô dần dần di chuyển lên phía trên, khi nhìn lên đỉnh đầu thì hơi thở của cô đột nhiên cứng lại, cô lập tức hét lên: “Cẩn thận ở phía trên!”
Cô vừa dứt lời, một cơn gió mạnh nhanh chóng đánh đến chỗ Lưu Uy, vừa rồi Lưu Uy nói chuyện cho nên anh ta đã thả lỏng cảnh giác, cơn gió vừa đánh về phía anh ta, thì cả người anh ta đã trực tiếp bắn ra ngoài.
Hạ Như Yên hét lên đồng thời mũi tên nước ở trong tay cô đã đánh qua, đây là kỹ năng mà gần đây cô đã luyện ra được, thúc đẩy ngưng tụ nước thành một loại vũ khí, dùng tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, có thể nhìn ra được lực phá hoại nhất định của nó.
Nhưng mà mũi tên nước của cô đánh qua đó, chỉ làm trầy xước da của con zombie kia, chẳng những không tạo thành tổn thương lớn, mà ngược lại còn chọc giận đến đối phương, nó xoay người lại đánh tới chỗ Hạ Như Yên, đúng lúc này một dòng lôi điện mạnh mẽ đánh trúng vào phần lưng của con zombie, mùi khét lẹt lập tức tràn ra ngoài không khí, ngay sau đó là dòng lôi điện thứ hai rồi thứ ba, khuôn mặt của Nghê Ám không biểu cảm, phóng điện ra không hề có vẻ phải cố hết sức. Lúc này Hạ Như Yên mới vừa nhẹ nhõm thở ra, thì cô lại nhìn thấy một con khác bò ra ở trên trần nhà, cô nhanh chóng nhắc nhở Nghê Ám, sau đó cô cũng rút thanh đao ngắn ra chạy về phía sau lưng anh.
Thứ này phải nói là có chút không giống zombie, tứ chi của chúng nó bò ở trên mặt đất, có cái đuôi rất dài, có thể leo lên vách tường bò trên nóc nhà, thoạt nhìn rất giống với con thằn lằn, vừa rồi bọn họ không phát hiện ra là bởi vì chúng nó trốn ở trên nóc nhà, Hạ Như Yên vừa chạy tới, thì chúng nó đã chậm rãi từ trên nóc nhà bò xuống dưới.
Nghê Ám vừa giải quyết rơi một con, thì anh lập tức xoay người lại đánh ra từng dòng lôi điện khác, zombie thằn lằn nhanh chóng tránh đi, nhưng mà vẫn có hai ba con bị đánh trúng sau đó rơi xuống mặt đất. Hạ Như Yên vung thanh đao ngắn lên, tiến lên chém vào cái cổ của một con trong số đấy, chỉ là con zombie kia lại nhảy một cái sang bên cạnh, thanh đao của Hạ Như Yên chỉ đâm vào đuôi của nó, nó nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người đánh tới chỗ Hạ Như Yên.
Nghê Ám ở bên kia bị mấy con vây lại tấn công, ốc còn không mang nổi mình ốc, thấy Hạ Như Yên ở bên này gặp nguy hiểm, trong lòng dù sốt ruột nhưng lại không thể làm gì được, cũng may Hạ Như Yên đã có sự chuẩn bị từ sớm, cô giơ tay lên, một mũi tên bằng nước lập tức bắn vào mắt của con zombie.
Vừa rồi cô đã chú ý đến, con zombie thằn lằn này khác với những con thây không có thị giác khác, tròng mắt của con zombie thằn lằn này là một đường thẳng đứng, hơn nữa tròng mắt của nó sẽ liên tục chuyển động theo con mồi, cho nên chắc chắn là nó có thị lực, vì thế cô tấn công thẳng vào chỗ đó, con zombie kia lập tức kêu thảm một tiếng rồi lăn lộn ở trên mặt đất, Hạ Như Yên đi lên, một đao lập tức chặt đứt cổ của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...