Chương 14: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Từng cái bóng trắng đâm qua trần nhà, mọi người vội vàng nắm chặt vũ khí trong tay. Động tác của cái xúc tu kia cực kỳ nhanh, Trần Tiểu Thiên nhất thời không phản ứng kịp, tay cầm đao bị nó đâm trúng. Cậu kêu thảm thiết, đao trong tay không khống chế được rơi xuống đất.
"Tiểu Thiên!" Hoàng Đông Nam sợ hãi, vung đao chém về phía xúc tu. Ai ngờ xúc tu kia dường như đề phòng từ trước, vụt một cái rụt trở về khiến cho Hoàng Đông Nam chém hụt.
"Tiểu Thiên, cậu sao rồi?" Hoàng Đông Nam nâng cậu dậy, lo lắng hỏi.
Trên cánh tay Trần Tiểu Thiên bị đâm một lỗ, máu tươi chảy không ngừng. Hạ Như Yên thấy thế lập tức lấy băng vải từ trong ba lô, dùng tốc độ nhanh nhất giúp cậu ấy băng bó miệng vết thương.
Xúc tu còn lại không ngừng đâm tới, đám Nghê Ám chắn trước người Hạ Như Yên và Trần Tiểu Thiên, tạo ra một không gian cho bọn họ.
"Cảm ơn, em không sao." Trần Tiểu Thiên sắc mặt trắng bệch. Bị zombie cào cắn sẽ bị nhiễm độc, nếu bị thứ này đâm bị thương thì không lẽ cậu cũng sẽ biến thành zombie?
Hạ Như Yên không biết nói gì, cô chỉ có thể an ủi Trần Tiểu Thiên: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
"Ừ, em không lo lắng, em còn đánh được."
Trần Tiểu Thiên đứng lên, đổi tay nắm chặt đao, đôi mắt lại ẩn chứa vẻ tuyệt vọng. Hạ Như Yên không đành lòng nhìn cậu, xoay người gia nhập chiến đấu cùng bọn Nghê Ám.
"Chúng ta lên lầu!"
Nghê Ám thấy đám xúc tu kia không có xu hướng dừng lại liền nhanh chóng quyết định, kéo Hạ Như Yên chạy đến chỗ sâu bên trong kho hàng. Mọi người đồng loạt đuổi kịp, xúc tu theo sát phía sau nhưng đều bị bỏ lại. Khi bọn họ chạy đến cầu thang, đám xúc tu không bám theo nữa mà đều lùi lên trên tầng.
Đám người ngồi xổm trên bậc thang chuẩn bị tinh thần. Nghê Ám bắt đầu đếm, đếm đến ba mọi người liền nhanh chóng nhảy ra.
Bọn họ vừa ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Ở giữa tầng hai là một con quái vật khổng lồ màu trắng giống như hải quỳ, giữa cái thân thể béo lùn là một cái miệng rộng đầy răng nanh đang nhai nuốt không ngừng, một cái chân người ở giữa đang rung động theo tiết tấu nhai của nó.
Là cái người mới bị con quái vật kia bắt lên! Mọi người nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng liền run sợ. Trần Tiểu Thiên thậm chí không nhịn được nôn ra một trận.
Con quái vật này toàn thân mọc đầy xúc tu màu trắng, trong đó còn có mấy cái đầu zombie gắn ở trên. Đám zombie này không nhúc nhích, não bị xuyên trên xúc tu, Hạ Như Yên mơ hồ xẹt qua một suy nghĩ... Sẽ không phải là đang hấp thu năng lượng trong não zombie chứ?
"Mẹ nó." Trương Lộ nhịn không được chửi một tiếng.
Thanh âm của Trương Lộ nổi bật giữa tiếng nhai nuốt của con quái vật kia. Con quái vật kia bất chợt dừng lại, nháy mắt liền duỗi xúc tu đánh tới chỗ cậu. Trương Lộ may mắn tránh thoát, mấy người bên kia liền bắt đầu đánh tới.
Đáng tiếc bọn họ nghĩ quá đơn giản. Con quái vật kia không chỉ có mỗi xúc tu để đánh, bọn họ vừa tới gần thì con quái vật liền ngừng nhai, từ từ đứng lên, trong miệng phun ra một luồng khói xanh. Nghê Ám thấy không ổn liền che mặt, quay sang mọi người nói: "Có thể có độc, chúng ta xuống trước đã!"
Nói xong cậu ấy liền giữ chặt Hạ Như Yên chạy tới cầu thang. Con quái vật thừa dịp hai người quay lưng để lộ sơ hở nên đâm tới một cái xúc tu, đâm thẳng lưng Hạ Như Yên.
Lúc này hai người họ đã chạy gần tới cầu thang. Cảm nhận được tiếng gió sau lưng, Nghê Ám đẩy Hạ Như Yên tới cầu thang, nhanh chóng xoay người một cái, bỗng cảm thấy sau lưng đau đớn một trận. Anh bất chấp nghiêng người lăn một cái ngã xuống cầu thang.
Mấy người khác chậm một bước, nhưng lại xuống lầu trước bọn họ. Lúc này thấy Hạ Như Yên cùng Nghê Ám lần lượt ngã xuống liền vội chạy đến đỡ bọn họ dậy.
"Nghê Ám, phía sau lưng anh bị thương rồi!" Hoàng Đông Nam sợ hãi.
Hạ Như Yên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lưng áo Nghê Ám bị xé toạc, một vết thương kéo dài từ vai trái đến tận thắt lưng. Cô biến sắc, dùng cả tay chân bò sang lấy băng vải băng bó cho Nghê Ám.
"Anh không sao, đừng hoảng." Nghê Ám cầm đôi tay run rẩy của Hạ Như Yên. Cô run run miệng nhìn anh lắc đầu, không nói một lời tiếp tục băng bó.
"Không ổn! Độc lan xuống dưới rồi! Chúng ta rút đã!"
Lưu Uy cắn răng cõng Nghê Ám, cả đám nhanh chóng chạy về phía cửa kho hàng, gian nan tránh đi đám xúc tu đâm xuyên trần nhà. Khói xanh liên tục lan xuống tầng một từ mấy cái lỗ trên đó.
Mọi người chạy đến cửa, cắn răng kéo mạnh, đám zombie ngoài cửa bị bất ngờ, một số còn bị ngã nhào.
"Đi, giết đi ra!"
Hoàng Đông Nam hô to một tiếng, vung đao xông tới. Lưu Uy cõng Nghê Ám đi cuối cùng, Hạ Như Yên chắn bên cạnh đề phòng xúc tu đâm lén.
Bên ngoài, đám người Phùng An Lộ đã kiệt sức, vài người đã chết, bây giờ chỉ còn năm người mệt mỏi chống đỡ. Thấy đám Hạ Như Yên đi ra liền mừng rỡ, nhưng khi thấy có hai người bị thương trong lòng nhất thời tuyệt vọng không thôi.
Xem ra thứ bên trong khó đối phó, Phùng An Lộ thầm nghĩ, khẽ cắn môi nhìn những người khác nói: "Chúng ta tụ lại chỗ bọn họ đi!" Nói xong liền chạy sang hướng bọn Nghê Ám.
Hai đội tụ tập cùng nhau, lúc này Phùng An Lộ bỏ xuống suy nghĩ không an phận, một lòng cùng đám Nghê Ám tìm đường sống.
Mọi người vừa giết vừa chạy tới cửa kho hàng. Bỗng nhiên một cái xúc tu trắng đánh úp tới, sau đó là hai cái, ba cái, nháy mắt liền có hai người bên đội Phùng An Lộ bị đâm trúng, nhưng bên Nghê Ám lại chém được vài cái xúc tu.
Phùng An Lộ tức giận nghiến răng, lại không thể làm gì, chỉ có thể tiếp tục gian nan chém giết. Còn Nghê Ám nhảy khỏi Lưu Uy, cầm lấy kiếm ngắn tiếp tục gia nhập đội ngũ chiến đấu.
Anh ấy dùng tay nâng kiếm lên, dùng tốc độ nhanh nhất chém rớt đầu zombie, như thể vết thương sau lưng không có ảnh hưởng gì đến mình vậy. Hạ Như Yên lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đi bên cạnh chém giết, mọi chuyện chỉ đợi về rồi nói sau.
Khi mọi người chạy tới cửa kho hàng, mấy cái xúc tu lại đâm tới. Hạ Như Yên không phản ứng kịp, bị một cái quấn lấy cổ, thanh đao trong tay rơi xuống đất, bị xúc tu kéo về hướng kho hàng.
Nghê Ám nhanh tay dùng sức ném đi chiếc chủy thủ, chỉ nghe "đông" một tiếng, Hạ Như Yên ôm cổ rơi xuống đất, zombie quanh đó lập tức bu lại muốn cắn xé cô. Nghê Ám vung kiếm ngắn, mấy cái đầu Zombie nháy mắt rơi xuống đất.
Một tay anh nâng cô dậy, một tay tiếp tục vung kiếm. Hạ Như Yên ho khan không ngừng, lúc nãy xém chút vặt gãy cổ cô rồi. Nếu Nghê Ám chậm một giây, cô không bị gãy cổ thì cũng bị kéo đến kho hàng kia làm mồi cho con quái vật.
Loảng xoảng một tiếng, cửa kho hàng rốt cục cũng mở ra, ánh mặt trời trước mắt mọi người đều mừng rỡ. Ngay lúc này, mấy cái xúc tu lại đâm tới, trong đó một cái đang đâm tới người Phùng An Lộ, gã ta bất chấp đẩy Hạ Như Yên đang đứng bên cạnh tới trước. Cái xúc tu kia dừng một khắc như cảm thấy mục tiêu thay đổi, sau đó lập tức đâm tới Hạ Như Yên. Nghê Ám lập tức ôm lấy Hạ Như Yên xoay người, xúc tu kia vừa lúc cuốn lấy lưng anh, kéo anh lên không trung rồi nhanh chóng rụt về kho hàng.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Nghê Ám chỉ kịp bỏ lại một câu: "Đưa cô ấy ra ngoài!"
"Nghê Ám........"
Hạ Như Yên kêu một tiếng tê tâm liệt phế, trơ mắt nhìn thấy anh biến mất ở cửa sổ kho hàng tầng hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...