Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 5 : Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai người dựa vào nhau gần như vậy, hơi thở người đàn ông nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua khuôn mặt coi, Hạ Như Yên ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt hai người đan chéo nhau, trong đôi mắt Nghê Ám ngoại trừ sự lạnh nhạt nhất quán tựa như còn có chút tình cảm không nói rõ được.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và đôi môi cô, ngón tay cái để trên môi cô vuốt ve qua lại, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông trở nên có chút ám ách, anh trầm thấp gọi tên cô một tiếng: “Hạ Như Yên?”

Hạ Như Yên hơi hơi hé miệng, một chữ cũng không nói ra, ngón tay cái của người đàn ông lập tức rơi vào trong miệng cô, vừa đúng lúc đôi môi mềm mại ướt át của cô gái ngậm lấy tay anh, cô hơi hơi di chuyển, Nghê Ám cảm thấy giống như cô đang mút tay của mình vào.
Tim Hạ Như Yên đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt anh tuấn của Nghê Ám tựa như đang chậm rãi sát gần vào vô, giờ phút này cô đã sớm ném cảm giác sợ hãi lên đến trên chín tầng mây, mà nhìn người đàn ông trước mắt này tim đập như máy.
Anh, anh gần đến như vậy, muốn làm cái gì? Hạ Như Yên đã lo lắng lại có chút chờ mong, đôi mắt đen trắng to tròn phân minh cũng không chớp mắt mà nhìn anh, ngón tay cái của người đàn ông đang vuốt ve vài cái ở trên hàm răng cô, tựa như có chút luyến tiếc không muốn rời đi, lúc anh rút ngón tay ra, mặt áp xuống phía cô, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh ngạc.

“A Nghê… Ai nha! Hai người, hai người……”
Trần Tiểu Thiên đứng ở cách đó không xa tròng mắt đã trừng lớn ra, không dám tin nhìn hai người đang ôm nhau trên mặt đất, sau khi cậu ta hô lên mới phát hiện ra bản thân mình thất thố, lại lắp bắp nói: “Tôi, tôi sai rồi! Hai người cứ tiếp tục! Hai người cứ tiếp tục!”
Nói xong cậu ta nhanh như chớp chạy ra ngoài, bỏ lại Hạ Như Yên và Nghê Ám mắt to trừng mắt mắt nhỏ, sau một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng nói chuyện trước.
“Anh, anh có thể đứng lên trước không……”
Rốt cuộc là Hạ Như Yên lên tiếng trước, trên mặt cô nóng đến hoảng, dùng tay nhẹ nhàng đẩy đẩy ngực Nghê Ám.
Ánh mắt người đàn ông hơi loé lên, thuận theo mà bò lên người, lại kéo Hạ Như Yên vào, vỗ vỗ bụi trên người cho cô, đi qua rút chủy thủ trên đầu cương thi ra, sau đó vô cùng tự nhiên dắt tay cô nói: “Chúng ta đi vào trước đi.”
Hạ Như Yên bị anh nắm tay, trong đầu rối như một cuộn chỉ, anh làm gì vậy? Vừa rồi, vừa rồi nếu Trần Tiểu Thiên không xuất hiện, có phải anh sẽ hay không…… Vậy anh nắm tay mình như bây giờ… Rốt cuộc là có mấy ý tứ?
Nhưng mà người đàn ông hại cô suy nghĩ miên man sắc mặt lại vân đạm phong khinh, giống như hoàn toàn không gì chịu ảnh hưởng, giống như hiện giờ anh nắm tay Hạ Như Yên là việc cực kỳ tự nhiên, anh nắm tay cô đi thẳng vào biệt thự, ước chừng mọi người bên trong đã nghe được mọi chuyện từ trong miệng Trần Tiểu Thiên, đều nhìn hai người bằng vẻ mặt mờ ám.
“Khụ, A Nghê, các người, các người quay lại nhanh như vậy…”

Trần Tiểu Thiên không được tự nhiên mà gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô với hai người họ, nhìn thấy nét mặt của mấy người, hai bên tai Hạ Như Yên đều bắt đầu ửng đỏ, cô muốn tránh khỏi tay Nghê Ám, lại bị anh nắm càng thêm chặt.
Nghê Ám nhàn nhạt ừ mà một tiếng với Trần Tiểu Thiên, dắt Hạ Như Yên đến bên sô pha ngồi xuống, sau đó nghe bốn người còn lại trong hội báo cáo tình huống trong biệt thự.
Quả nhiên gara có cương thi ở bên trong, sau khi mấy người Trương Lộ nhẹ nhàng giải quyết mới phát hiện bên trong một chiếc xe có không ít vết máu và một ít bộ phận thân thể, đoán chừng là muốn lái xe chạy trốn kết quả lại bị người biến dị đuổi theo, trực tiếp bị ăn ở trên ghế điều khiển xe.

Bọn họ đẩy chiếc xe có vết máu kia đến bên cạnh vứt bỏ, sau đó lái xe vận tải vào, không phải gara không thể để, mà là mùi trong chiếc xe kia thật sự khiến người ta hít thở không thông. Bên trong căn biệt thự này cái gì đều hoàn hảo, không cần thu dọn cũng có thể ở, có không ít quần áo của chủ nhà, còn có một số đồ dùng sinh hoạt, trong phòng bếp có bình gas, thậm chí tủ bát còn có những đồ linh tinh có thể làm đồ ăn để sinh tồn trong một khoảng thời gian.
Phát hiện khiến người ta vui vẻ nhất là, phía sau biệt thự còn có một cái bể bơi! Tuy rằng đã lâu như vậy, nước cũng không được đặc biệt sạch sẽ, nhưng ở mạt thế thì đã là tài nguyên cực kỳ trân quý, bởi vì liên quan tới virus, toàn bộ nguồn nước sông đã bị ô nhiễm, bởi vậy tất cả nước trong sông đều không thể đụng vào, ngược lại là loại nước trong bể bơi này không bị ô nhiễm, người có thể dùng để uống và rửa mặt.
Nghê Ám nghe nói phát hiện này, cũng cực kỳ vui vẻ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Vậy đêm nay ăn một bữa no nê đi, Trương Lộ, cậu xem mà làm.”
Trương Lộ dạ một tiếng rồi đi vào phòng bếp, đồ bên trong tủ lạnh cơ bản đều đã không thể ăn, nhưng thật ra anh ta đã tìm được mấy hộp cơm trưa thịt hộp ở trong góc tủ bát, Trương Lộ kinh ngạc, nấu một chút nước, ném cơm trưa thịt hộp vào, thêm chút gia vị, bữa tối rất nhanh đã được nấu xong.

Lúc anh ta quay mặt sang, ngoại trừ Nghê Ám, còn lại ba người bao gồm cả Hạ Như Yên đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, đã lâu rồi bọn họ không được ăn đồ ăn nóng, một bữa cơm như vậy đối bọn họ quả thực chính là mỹ vị không gì hơn.
Ăn xong bữa tối, mấy người cũng xem xét tình huống của biệt thự một phen, quyết định trước tiên ở đây một thời gian,ban ngày đi ra ngoài dọn sạch zombie trong khu biệt thự này, buổi tối quay về nghỉ ngơi. Nước trong bể bơi kia bọn họ không mang đi được, hiện giờ nguồn nước cực kỳ trân quý, không bằng cứ ở lại đây chờ dùng xong nước bên trong rồi lại đi. Đối với quyết định này Hạ Như Yên cũng vô cùng đồng ý, ở lại cũng tốt, cô có một hoàn cảnh yên ổn có thể luyện tập nhiều hơn một chút.
Buổi tối mấy người đàn ông mang chút nước vào, đưa cho Hạ Như Yên một thùng, thay phiên nhau tắm rửa sạch sẽ ở bên trong toilet, mấy người vốn đen kịt lập tức trở nên sạch sẽ thoải mái, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Hạ Như Yên được phân tới căn phòng có một nhà vệ sinh độc lập, cô tắm rửa xong, lúc cầm ngọn nến đi ra, phát hiện Nghê Ám đang ngồi ở mép giường, anh đùa nghịch chủy thủ trong tay, trên tủ đầu giường bên cạnh có mấy cái giá cắm nến, ánh nến mờ nhạt, chiếu vào trên người anh tăng thêm một loại cảm giác thần bí.
Hạ Như Yên ngẩn người, sao anh lại đến phòng mình, không tự giác mà dừng bước chân.
Thấy cô gái đi ra, Nghê Ám có chút đình trệ, ngay sau đó cài chủy thủ vào bên hông, đứng lên nói với cô: “Ngày mai cũng cùng tôi đi ra ngoài luyện tập?”
Cùng lúc với câu hỏi này của anh, vừa đúng lúc âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Hạ Như Yên: “Đinh! Kích phát nhiệm vụ nhánh: ‘ Không ngừng vươn lên ’. Nội dung nhiệm vụ: Làm bản thân mạnh mẽ hơn, không cần phụ thuộc vào người khác nữa. Nhiệm vụ khen thưởng: 500 tích phân. Vật phẩm khen thưởng: Thuốc thăng cấp dị năng x1.”
 
Hạ Như Yên không chút do dự lựa chọn tiếp nhận, sau đó mới đáp lại câu hỏi của người đàn ông: “Ừm, được.”
 

Cô gái đứng thẳng tại chỗ, tóc dài ngang vai, bọt nước trên ngọn tóc lướt qua xương quai xanh trắng muốt như ngọc chảy xuống, biến mất ở khe ngực, bởi vì một mình ở phòng, cô không mặc nội y, bộ ngực sữa no đủ nhô lên hai hạt đậu nhỏ nhìn nhọn dưới áo ngủ. Hạ Như Yên không ý thức được bản thân mình không ổn, mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông chờ đợi anh nói tiếp.
Ánh mắt Nghê Ám hơi hơi chớp, anh liếm liếm môi, đi lên phía trước một bước, thấy anh đi tới, Hạ Như Yên theo bản năng lui lại phía sau, phía sau cô chính là toilet, trên mặt đất còn có chút nước, cứ lùi lại như vậy dưới chân trượt một cái, trọng tâm cả ngươi không ổn ngã về phía sau.
Cảm giác đau đớn cũng không truyền đến, Hạ Như Yên cảm thấy bản thân mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, một tay người đàn ông đỡ trên khung cửa, một tay ôm lấy vòng eo cô, thoáng dùng sức ôm cô gái nhỏ xinh lên.
“Cảm, cảm ơn anh……”
Bên tai Hạ Như Yên nóng lên, duỗi tay chống lên ngực Nghê Ám, đang muốn đứng thẳng người, lại cảm thấy một bóng tối bao phủ mình, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tối tăm không rõ ràng của người đàn ông đè ép xuống cô.
——————————————————————————————————————————
Ngày mai sẽ lái xe, lần này sẽ nhanh thôi!!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui