Chương 4: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chạng vạng xe đi vào một khu biệt thự, Lưu Uy mở cửa sổ ra hỏi Nghê Ám: “A Nghê, đêm nay chúng ta qua đêm ở đây sao?”
Nghê Ám xuống xe vòng đến phía trước nhìn một chút, nói với mấy người khác: “Chúng ta đi ra phía bên ngoài toà nhà kia nhìn xem có người hay không.”
Xe lại di chuyển một lần nữa, cuối cùng ngừng lại ở cánh cổng lớn biệt thự kia, cánh cửa lớn mở to, liếc mắt một cái nhìn vào bên trong cũng không có người nào hoặc là bóng dáng zombie , Trần Tiểu Thiên và Hoàng Đông Nam tay chân nhẹ nhàng rón rén lên lầu đi một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì nguy hiểm.
“Chẳng lẽ là tiến vào mạt thế, người bên trong chạy đi rồi? Cho nên mới không đóng cửa.” Trương Lộ như suy tư về chuyện gì đó.
Mấy người đứng ở trong phòng, đang phán đoán tình huống trước mặt, đột nhiên nghe được ở ngoài cửa sổ phòng ốc phía bên trái truyền đến tiếng ‘ phù phù ’, bên ngoài có zombie tới.
Nghê Ám cầm dao khởi động khớp xương một chút nói: “Đi, đi rửa sạch trước một chút.”
Mấy người cầm vũ khí lên đi theo sát phía sau, lúc này Hạ Như Yên cũng đi theo, lấy hết can đảm nói với Nghê Ám: “Tôi… Có thể cùng đi với các anh xem một chút không? Coi như học tập trước một chút.”
Nghê Ám liếc mắt nhìn cô một cái: “Tùy cô.”
Hạ Như Yên vội đi theo phía sau Trần Tiểu Thiên, cậu bé này rất nhiệt tình, vẫn luôn giảng giải với cô những việc cần chú ý khi giết zombie .
“Thật ra xương cốt yếu ớt hơn nhân loại, hơn nữa động tác chậm chạp, chúng nó không có thị lực, chỉ có thính giác và khứu giác, cho nên ngàn vạn lần chị không thể hét to, âm thanh sẽ dẫn zombie từ nơi xa tới, nếu như số lượng nhiều, bị bao vây thì rất thảm.”
“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ ngậm chặt miệng.”
“Cổ và não bộ của chúng nó là điểm yếu, đừng đánh vào thân thể, vô dụng, đương nhiên chị cũng có thể chém đứt chân chúng nó, chờ chúng nó ngã trên mặt đất, sau đó muốn giết chết là chuyện cực kỳ dễ dàng.”
Hạ Như Yên nghe cực kỳ nghiêm túc, liên tục gật đầu: “Ừm ừm, hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé Trần Tiểu Thiên.”
Trần Tiểu Thiên có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Việc này có gì mà phải cảm ơn, sau này chị cứ gọi em là Tiểu Thiên đi, chúng ta là bạn, đừng khách sáo.”
Nghê Ám đi ở phía trước, sau khi nghe được hai người nói chuyện, ánh mắt lóe lên, cũng không quay đầu lại nói với Trần Tiểu Thiên: “Tập trung lực chú ý, đừng thất thần.”
Trần Tiểu Thiên bày ra tư thế xuỵt với Hạ Như Yên, nâng cao cảnh giác một lần nữa, bọn họ vòng ra phía cửa phòng ốc bên trái, quả nhiên thấy chỗ ngoặt hai bên trái phải có mấy zombie đi tới, nửa thân thể hư thối, làn da màu xanh tím, có hai đôi mắt và trong lỗ mũi còn chảy ra mủ sền sệt.
Nghê Ám cầm chặt dao trong tay, xông lên đi tới trước chém vào một con zombie trong đó, lưỡi dao sắc bén cắt ngang phần cổ zombie, toàn bộ đầu bị chém bay ra ngoài, máu đen phun ra tung toé, có vài giọt dính vào trên mặt Nghê Ám, đôi mắt anh không hề nháy một chút, nhanh chóng thu dao lại bắt đầu nhắm vào con zombie tiếp theo đang đi tới.
Bốn người khác cũng không hề thất thần, cùng vây quanh mấy con zombie kia, Hạ Như Yên lại nghe thấy loại âm thanh khi cô đang nửa hôn mê, zombie tru lên và tiếng vang của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, máu thịt bay tứ tung như mưa, Nghê Ám đứng ở giữa, làm lơ máu thịt zombie hư thối bay tán loạn xạ, ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, chỉ một mình nhanh nhẹn giải quyết hơn phân nửa.
Hạ Như Yên ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, trong dạ dày không nhịn được mà đảo lộn, tuy rằng trước kia cô đã từng thấy zombie, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng chân chính tận mắt nhìn hiện trường như vậy, mắt óc và máu thịt, khiến cô vừa sợ hãi vừa ghê tởm, hơn nữa lần này đại khái là cảnh tượng chân thật quá đáng sợ, dũng khí và kinh nghiệm giết những con zombie đó của nguyên chủ đều hoàn toàn không có ảnh hưởng với cô, cô chỉ cảm thấy trước ngực toát ra đầy mồ hôi lạnh, hận không thể lập tức xoay người thoát ra khỏi nơi này.
Khi năm người giải quyết zombie xong, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Như Yên sắc mặt trắng bệch đang che miệng lại cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn. Trần Tiểu Thiên chạy mấy vài quan tâm hỏi: “Tiểu Hạ chị không sao chứ?”
Một lát sau Hạ Như Yên mới lắc đầu với cậu ta, rút tay ra nở một nụ cười yếu ớt: “Chị không sao, chỉ là có chút không thích ứng, em không cần để ý đến chị, chị nhìn nhiều là sẽ quen.”
“Em gái, nếu như em không thoải mái thì về trong phòng nghỉ ngơi trước đi, bọn anh giải quyết rất nhanh.” Thấy một cô gái xinh đẹp yểu điệu như vậy bị dọa sợ, Hoàng Đông Nam cũng có chút không đành lòng, nói ra đề nghị.
Hạ Như Yên cảm kích cười cười với anh ta: “Không sao, dù sao em cũng phải thích ứng, luôn sợ hãi rụt rè chỉ liên lụy các anh.”
Mấy người nghe thấy Hạ Như Yên nói như vật, đều lộ ra ánh mắt tán thưởng, tuy rằng hiện giờ cô không giúp được gì, nhưng mà ít nhất thái độ đoan chính, cho dù là tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, trong lòng bọn họ cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Rất nhanh xung quanh biệt thự chung quanh đều được rửa sạch sẽ, khi nhìn thấy hai con zombie cuối cùng, Nghê Ám giơ tay ngăn cản những người khác muốn xông lên tấn công, anh nhìn về phía Hạ Như Yên hỏi: “Cô muốn xem thử hay không?”
Rất vất vả Hạ Như Yên mới thích ứng được loại trường hợp huyết tinh này một chút, thì nghe được Nghê Ám nói như vậy, cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn biểu cảm trên mặt những người khác, thấy đều vẻ mặt cổ vũ nhìn cô, chỉ có thể căng da đầu đi ra phía trước.
Đợi Hạ Như Yên đi đến bên cạnh, Nghê Ám nói với những người khác: “Mọi người đi vào bên trong gara xem một chút, nếu không có gì vấn đề gì thì cho xe trước đi vào trước, để tránh bị người khác trộm mất.”
Chờ mấy người rời đi, Nghê Ám đưa dao trên tay mình cho Hạ Như Yên, bình thản như cũ nói: “Nhớ kỹ, công kích vào não bộ, phụ nữ sức yếu, nếu không chém đứt cổ được, zombie sẽ tiếp tục công kích cô.”
Hạ Như Yên nhìn zombie càng ngày càng gần, bắp chân run lên, vừa rồi cô cách khá xa, nhìn đã cực kỳ sợ hãi, hiện giờ ở gần như vậy, thậm chí cô còn có thể thấy rõ mủ dịch trên người zombie vì đi đi lại lại mà không ngừng bong ra từng màng da thịt!
Hạ Như Yên theo bản năng cũng không quay mặt lại, ở một phút ghê tởm bị Nghê Ám dùng tay xoay đầu cô về phía trước, tiếng nói lành lạnh của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: “Nhìn zombie, đừng dời mắt.”
“Tôi, tôi……”
Nỗi sợ hãi to lớn đóng chiếm trong lòng Hạ Như Yên, đầu cô bị người đàn ông giữ chặt, thu hết hai gương mặt dữ tợn của quái vật vào trong mắt, nước mắt đã không thể khống chế trào ra khỏi hốc mắt, cô lại quật cường cắn môi nuốt tiếng khóc buồn bực ở trong cổ họng.
Nghê Ám thấy dáng vẻ vừa sợ lại vừa muốn lấy hết can đảm của Hạ Như Yêu, chỗ nào đó trong lòng giống như bị kim đâm một cái, anh nghĩ, nếu không lần này cứ bỏ đi, trước đó cô còn bị bệnh, có lẽ chờ ngày mai, cô sẽ không sợ hãi như vậy.
Nhưng anh mới vừa buông tay ra, Hạ Như Yên lại giơ dao lên xông ra ngoài, cô nhắm mắt lại hoàn toàn không có kết cấu múa may vũ khí trong tay lung tung, với việc trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ không cho mình lùi bước.
Thuốc tăng lực vẫn có chút tác dụng, hiện giờ sức lực của Hạ Như Yên còn lớn hơn người đàn ông bình thường một chút, bởi vậy chém zombie cũng không bị mất sức, nhưng sự sợ hãi trong lòng lấn át lý trí, chỉ biết nhắm hai mắt chém lung tung, trên người một con zombie trong đó bị cô chém hơn mười dao mới đứt cổ, tuy rằng một con khác cũng trúng mấy dao nhưng đều không suy yếu, ngược lại lung lay nhào tới phía cô từ bên cạnh.
Không ổn rồi! Nghê Ám thấy Hạ Như Yên gặp nguy hiểm, lập tức rút chủy thủ bên hông ra, xông lên phía trước đâm một dao vào huyệt thái dương của zombie , đồng thời ôm lấy cô lăn một cái tại chỗ, dao trong tay Hạ Như Yên leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, cô được Nghê Ám ôm chặt lăn vài vòng, còn nhắm chặt mắt không dám mở.
Chờ tới khi dừng lại, Hạ Như Yên mới bất tri bất giác phát hiện bản thân mình được Nghê Ám ôm vào trong ngực, âm thanh lạnh nhạt của người đàn ông có chút dao động hiếm thấy: “Giết zombie sao có thể không mở mắt? Vừa rồi tên kia suýt chút nữa thì bắt được cô!”
Sắc mặt Hạ Như Yên vẫn trắng bệch như cũ, hàm răng không ngừng va chạm cạch cạch, cô muốn khắc chế, nhưng không chiến thắng được phản ứng tự nhiên của thân thể, cô hít thở dồn dập, muốn thông qua việc hấp thu dưỡng khí để giảm bớt sợ hãi trong lòng.
“Hạ Như Yên? Có ổn không?” Nghê Ám vỗ vỗ phía sau lưng cô.
“Tôi, tôi……” Hạ Như Yên nắm chặt vạt áo của người đàn ông, sau một lúc lâu cũng nói không ra được một câu từ hoàn chỉnh.
Thoạt nhìn qua cô yếu ớt như vậy, chui vào trong lồng ngực anh, nho nhỏ mềm mại, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Nghê Ám ôm một cô gái như vậy, anh nhìn gò má và đôi môi không hề có một chút huyết sắc của cô, trái tim lại quỷ dị nhói một chút.
Anh giơ tay nhẹ nhàng chạm lên trên gương mặt cô, vuốt ve qua lại ở trên đôi môi cô, đôi môi cô gái mềm mại đến không thể tưởng tượng được, anh lại thấp giọng nói: “Hạ Như Yên, cô có ổn không?”
————————————————————————————
Hiện giờ rất lạnh rồi, nhóm thiên sứ nhỏ phải chú ý giữ ấm nha, hình như rất nhiều bảo bối đã bắt đầu kiểm tra nên đều cực kỳ bận rộn, chúc mọi người thi cử thuận lợi nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...