Tiết tháo ở đâu?


 
Chương 1: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

 
“Như Yên, Như Yên…”
 
… Là ai? Là ai đang gọi cô?
 
“Đừng gọi nữa, cô ta đã sốt đến mức này rồi, nếu chúng ta không có thuốc thì không thể chữa khỏi được, cho dù có chịu đựng được đến cuối cùng thì cũng bị sốt thành đứa ngốc mất.”
 
Ai… Ai đang nói chuyện vậy?
 
“Lý Văn Đào! Anh đừng mềm lòng nữa, những phiền toái mà suốt đường đi cô ta mang đến cho chúng ta còn chưa đủ hay sao? Tình huống hiện tại, bản thân chúng ta đã ốc không mang nổi mình ốc rồi, làm gì còn thừa sức lực để mang theo một người bệnh lên đường?”
 
Hạ Như Yên ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy chỗ mình nằm vừa cứng vừa lạnh. Cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu không thể nâng lên được. Cô muốn nói chuyện nhưng ngay cả sức để hé miệng cũng không có, chỉ có thể nghe giọng nói của một nam một nữ trò chuyện ở bên cạnh mình.
 
“... Được rồi, vậy ít nhất cũng để anh mang cô ấy đến chỗ nào đó an toàn đã.”
 
“Haizz, tùy anh, thời thế hiện giờ làm gì có chỗ nào an toàn…”


 
Sau khi tiếng nói chuyện ngừng lại, có một người đến gần Hạ Như Yên rồi bế ngang cô lên, sau đó lại đứng im mất mười giây, tựa như đang suy nghĩ xem nên để cô ở chỗ nào cho thích hợp, cuối cùng mới quyết định một chỗ rồi đi qua đó. Khoảng hai đến ba phút sau, Hạ Như Yên bị đặt lên mặt đất một lần nữa, lưng cô dựa vào thứ gì đó, nó có bề mặt sần sùi cộm vào lưng cô qua lớp quần áo mỏng manh, chắc hẳn là thân cây.”
 
“Như Yên, không phải là anh nhẫn tâm, nhưng năng lực hiện tại của chúng ta thực sự không có cách nào mang theo một người không có khả năng hành động. Chờ bọn anh tìm được chỗ an toàn thì nhất định sẽ mang người đến tìm em, hy vọng em có thể vượt qua thời gian này.”
 
Chính là người đàn ông vừa trò chuyện kia, anh ta nói xong thì lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Hạ Như Yên lẻ loi dựa vào bên cạnh cây đại thụ. Không lâu sau cô đã xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống, không nhúc nhích cuộn tròn trên mặt đất.
 
Ý thức của Hạ Như Yên vẫn còn nhưng lại không thể khởi động hệ thống để đọc cốt truyện. Cô hoàn toàn không biết tình hình hiện tại như thế nào, chỉ có thể dựa vào cuộc đối thoại của hai người vừa rồi mà đoán, có lẽ hiện tại bọn họ đang trên đường đi chạy nạn, điều kiện tương đối khắc nghiệt, nguyên chủ còn bị sốt đến mức hôn mê bất tỉnh nên mới bị đồng bạn bỏ lại. Theo như người phụ nữ kia nói thời thế hiện nay không có chỗ nào an toàn, thì có thể nhận định rằng hoàn cảnh và vị trí của cô khá nguy hiểm, nhưng đến cùng nguy hiểm như thế nào thì chưa biết được.
 
Lúc này Hạ Như Yên vừa đói vừa lạnh, nên vội vàng muốn sử dụng chút sức lực còn sót lại trong cơ thể, nhưng mà cô cố gắng hơn nửa ngày cũng chỉ phí công, trái lại còn bị choáng váng bất ngờ ập đến khiến cô lại bị ngất một lần nữa.
 
Không biết hôn mê bao lâu, đến lúc Hạ Như Yên khôi phục lại ý thức thì nghe thấy một loạt tiếng gầm nhẹ của động vật, chính là loại âm thanh “hô, hô” giống như yết hầu bị đè nặng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng sàn sạt giống như ai đó bị kéo lê chân trên mặt đất, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần.
 
Lông tơ khắp người Hạ Như Yên đều dựng đứng lên, đây là loại dã thú gì? Có thể làm mình bị thương hay không đây? Âm thanh kia càng gần thì cô càng căng thẳng, nhưng vẫn không thể mảy may động đậy được tí nào. Đang lúc cô cực kỳ sốt ruột thì có tiếng xe ô tô gầm rú truyền đến, có người đến! Trong lòng Hạ Như yên vui mừng như nở hoa, vô cùng hy vọng người trên xe có thể chú ý đến sự tồn tại của cô.
 
Người đến cũng không làm cho Hạ Như Yên thất vọng, chiếc xe kia chạy đến gần chỗ cô thì dừng lại, cửa xe được mở ra rồi có vài người đi xuống dưới. Không lâu sau, cô lập tức nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén cắt ở trên thịt, sau đó là một trận hỗn loạn với tiếng người và âm thanh động vật gào thét, nhưng không bao lâu thì đã ngừng lại, bắt đầu có tiếng bước chân đi về phía bên này của cô.  
 
“Đêm nay qua đêm ở chỗ này đi, cản gió để nhóm lửa.”
 
“Được, tôi đi chuẩn bị ít củi lửa.”
 
Lúc này, có một người đi đến bên cạnh Hạ Như Yên, sau đó dùng mũi chân đá vào thân thể của cô rồi nói: “Sao lại có người chết ở đây? Mấy người xem xem phân công mang ra ngoài đi, ơ… Ơ, chưa chết sao?”

 
Người nọ vừa đá thì Hạ Như Yên cũng mượn lực mà đổ người lại, ngực của cô hơi hơi phập phồng cho thấy dấu hiệu của sự sống.
 
“Còn một người sống?”
 
Một người khác cũng đi lại trước mặt Hạ Như yen rồi xem xét, sau đó nhíu mày: “Còn sống, làm sao bây giờ?”
 
“Nếu quăng người này ra ngoài thì chắc chắc sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng mà a Nghê đã từng nói không được lo chuyện bao đồng. . .”
 
“Haizz, lại còn là một em gái trẻ tuổi, đáng thương làm sao…”
 
Hai người vây xung quanh Hạ Như Yên nói vài câu, nghe ý trong đó thì hẳn bọn họ cũng muốn cứu Hạ Như Yên, nhưng đồng bạn A Nghê lại cấm bọn họ tùy ý lo chuyện bao đồng, cho nên sau khi thảo luận vài câu thì cuối cùng vẫn quyết dịnh mặc kệ cô.
 
Lòng Hạ Như Yên nóng như lửa đốt, chẳng lẽ cô vừa đến thế giới này đã ngỏm cù tỏi hay sao? Nhiệm vụ lần này còn chưa bắt đầu đâu, đến cùng hệ thống đã truyền tống cô đến thời gian quỷ quái gì thế?
 
Lúc này, lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, không biết vì sao mà giọng điệu của hai người kia lập tức thay đổi, một người trong đó cười gượng nói: “A Nghê, chúng ta, chúng ta chỉ nhìn thôi, không hề có ý định cứu cô gái này!”
 
“Đúng, đúng vậy, a Nghê, chúng ta chỉ quan sát thôi, còn đang thảo luận xem nên ném cô gái này đến chỗ nào.” Một người khác cũng nhanh chóng hùa theo.
 
Còn người vừa đến lại không nói gì, tuy rằng Hạ Như Yên không nhìn được nhưng cô vẫn có thể cảm giác tầm mắt của anh đặt trên người cô. Sau một lát, cuối cùng người kia cũng lên tiếng: “Mang cô ấy đi.”

 
Ngay lập tức, giọng nói mát lạnh như nước của anh vang lên, không mang theo chút độ ấm nào nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nghiêm khắc. Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng dường như mang theo sức mạnh làm cho người khác không cách nào phản bác. Lúc hai người kia đang định đỡ Hạ Như Yên dậy thì lại bị anh đi trước một bước đặt cô lên vai.
 
Người nọ không nói gì, trực tiếp quay đầu, khiêng Hạ Như Yên đi về phía xe ô tô. Hạ Như Yên bị treo ngược trên vai của anh, dạ dày nằm đúng chỗ đầu vai, cô vốn đã bụng đói kêu vang, lúc này dạ dày còn vị đâm như thế thực sự cảm thấy không khỏe chút nào. Hơn nữa, tư thế treo ngược này càng khiến cô chóng mặt nhức đầu mắt nổi đom đóm, rất nhanh lại rơi vào trong bóng tối.
 
Vào lúc Hạ Như Yên chậm rãi tỉnh lại một lần nữa, thì phát hiện dưới người cứ rung rung liên tục. Đôi mắt cô di chuyển một vòng nhìn xung quanh, đập vào mắt là kết cấu hơi cổ xưa ở bên trong một khoang xe, ánh sáng hắt vào từ phía bên phải của cô, dường như là bên trong khoang của một chiếc xe vận tải, cô đây là… được người ta cứu?
 
“Ôi! Cô tỉnh rồi!”
 
Một giọng nói mang theo chút vui sướng vang lên, ngay sau đó là một gương mặt non nớt xuất hiện ở phía trên Hạ Như Yên. Nhìn thoáng qua thiếu niên này thì thấy chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, mày rậm mắt to, hai con ngươi sáng lấp lánh nhìn cô.
 
Hạ Như Yên hơi hơi hé miệng, nhưng cổ họng lại giống như bị lửa đốt. Thiếu niên lập tức vỗ một cái lên trán rồi nhanh chóng cầm một chai nước khoáng lại đây. Câu ta muốn giúp cô uống nhưng lại phát hiện không có đồ dùng, gãi gãi đầu mấy cái mới lấy khuỷu tay chọc người bên cạnh hỏi: “Ống hút mà lúc nãy cậu dùng để uống nước trái cây đâu?”
 
“Tôi vẫn chưa uống xong mà.”
 
“Ây da, đưa tôi mượn dùng nào, một lát nữa trả cậu.”
 
Thiếu niên nhận lấy ống hút, sau đó xoa xoa vài lần lên tay áo. Hạ Như Yên nhìn ống tay áo xám xịt của cậu ta, rồi lại nghĩ đến ông hút này đã bị người ta dùng thì sắc mặt có chút cứng ngắc. Thiếu niên kia cũng không chú ý đến biểu cảm của Hạ Như Yên, cậu ta đặt một đầu ống hút vào trong chai nước khoáng rồi cầm một đầu khác để vào trong miệng cô, cái miệng cứ lẩm bẩm: “Cô uống chậm thôi, hiện tại nước rất quý đó, uống một chút thôi, ngàn lần vạn lần đừng để rớt.”
 
Nghe thấy cậu ta nói như vậy, Hạ Như Yên đành quyết tâm đè ép sự khó chịu kia, sau khi hút mấy cái lập tức có dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, trong nháy mắt đã giảm bớt cơn khát của cô. Thiếu niên kia thấy Hạ Như Yên uống đủ rồi thì vặn nắp bình lại rồi đưa ống hút cho người bên cạnh, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà đỡ cô ngồi dậy, một bên còn lải nhải liên miên: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đêm qua cô sốt rất cao, cũng may chúng tôi có mang theo miếng hạ sốt. Mạng cô cũng tốt ghê, trùng hợp lúc a Nghê đột nhiên trỗi dậy lương tâm. Nếu không cứ ngã ở vùng dã ngoại hoang vu này thì không bị zombie ăn cũng bị bệnh chết tại chỗ.”
 
Hạ Như Yên nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt ở trong lời nói của cậu ta, zombie? Mà thiếu niên kia vẫn tiếp tục lải nhải, bất ngờ có một quả táo bay đến đỉnh đầu cậu ta từ phía bên cạnh, thiếu niên luống cuống tay chân tiếp nhận lấy quả táo rồi oán giận nói: “A Nghê, sao cậu có thể ném trái cây lung tung, bây giờ đồ ăn thiếu thốn biết bao nhiêu, ngộ nhỡ bị nát rồi thối mất thì phải làm sao?”
 
Người được gọi là a Nghê lười biếng ngồi dậy từ cạnh bên của khoang xe, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Hạ Như Yên. Nhìn qua thì thấy anh cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, biểu cảm trên mặt có chút hờ hững lười biếng, đuôi mắt thon dài hơi hơi hất lên, cằm vừa nhỏ vừa gầy mà vẫn có đường cong rõ ràng, tóc ngắn màu đen hơi lộn xộn, tóc mái dài quá lông mày tùy ý tách ra hai bên, khuôn mặt đẹp trai, khí chất trong trẻo lạnh lùng như là nhân vật đi ra từ trong truyện tranh.
 
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt hai bên đều bị đứng hình. Thậm chí Hạ Như Yên còn cảm thấy trái tìm mình đập lỡ mất một nhịp, sau vài giây, Nghê Ám mới thu hồi tầm mắt rồi gật đầu chào hỏi với cô: “Tỉnh? Cảm thấy thế nào?”

 
Hạ Như Yên đang muốn nói tốt nhiều rồi thì thiếu niên bên cạnh đi đi trước một bước thăm hỏi cái trám của cô, sau đó chép miệng nói: “Ừm, vẫn còn hơi nóng, tuy nhiên không quá nóng như trước, uống thêm vài viên thuốc trị cảm là được.”
 
Cậu ta nói xong thì cũng bắt đầu lục tung chiếc ba lô ở bên cạnh, lúc này Hạ Như Yên mới kịp phản ứng, cô nở một nụ cười cảm ơn với Nghê Ám: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu tôi.”
 
“Ừm.” A Nghê trả lời bằng một chữ ngắn gọn, tạm dừng một lát rồi lại hỏi: “Cô biết giết zombie không?”
 
Hạ Như Yên bị vấn đề này làm khó, vừa nãy cô vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng xem chuyện zombie này là như thế nào, thì bây giờ từ này lại nhắc đến một lần nữa. Cô đã từng xem qua phim zombie nên đương nhiên không xa lạ với từ ngữ này. Chẳng lẽ nói… Thế giới mà lần này cô xuyên đến là mạt thế?
 
Thấy cả nửa ngày mà Hạ Như Yên vẫn không nói được lời nào, a Nghê mới nhàn nhạt nói: “Đội của chúng tôi không có người rảnh rỗi, nếu cô không biết giết zombie thì không muốn học cũng phải học được.”
 
Hạ Như Yên bị lời nói của anh kéo suy nghĩ trở về, hiện tại cô vẫn chưa tiếp thu được cốt truyện, cũng không biết cụ thế tại sao lại thế này, chì đành căng da đầu đồng ý trước: “Được, tôi sẽ thử học tập, mong hãy cho tôi một cơ hội.”
 
A Nghê nghe xong thì gật gật đầu không nói gì nữa. Lúc này, cuối cùng thiếu niên kia cũng tìm được thuốc trị cảm, cậu ta đổ ba viên ra rồi lòng đau như cắt mà đặt vào trong tay Hạ Như Yên, tiếp theo đưa cho cô một chai nước rồi dặn dò: “Một hớp nhỏ, một hớp nhỏ là đủ rồi, đừng uống nhiều quá.”
 
Hạ Như Yên nuốt thuốc trị cảm xuống, cô cảm thấy cứ mắt to trừng mắt nhỏ với mấy người trong xe cũng không phải cách hay, cần phải nhanh chóng tiếp thu cốt truyện mới được, rồi lập tức nói với a Nghê: “Tôi cảm thấy đầu vẫn hơi choáng, có thể nằm thêm một lát hay không? Đợi tôi tốt lên nhất định sẽ cố gắng học cách giết zombie.”
 
A Nghê ừ một tiếng tỏ vẻ không có ý kiến gì. Hạ Như Yên mỉm cười xin lỗi với mấy người khác rồi nằm trở về một lần nữa.
 
————————————————————————————————————————
 
Tôi thực sự không nghĩ ra thế giới lần này nên đặt tên là gì… (khóc một dòng sông)
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui