Chương 32 : Vú nuôi (H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ngày thứ hai Tùng Ngọc liền trở về Dương thành, một bên hắn về vì đặt mua đồ cho việc thành hôn của Tùng Phân, một bên muốn một lần nữa tu sửa chính phòng, hắn muốn khi Hạ Như Yên gả tới có thể được sống ở nơi tốt nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tùng Phân đã cưới Tiết Thi Thi vào cửa, ngày Tiết Thi Thi thành thân đồ cưới có tới 128 hòm, mà mỗi một hòm đều vô cùng nặng, dân chúng vây xem thậm chí có người hoài nghi rốt cuộc Tiết Thi Thi có thể lưu lại bao nhiêu gia sản cho đệ đệ của mình.
Hai ngày sau khi hai người thành hôn tới bái kiến Tùng Ngọc, Tùng Ngọc rất phản cảm với Tiết Thi Thi, biểu hiện luôn lãnh đạm, nói mấy câu tượng trưng liền để Tùng Phân mang theo thê tử rời đi, chỉ lưu lại hai vợ chồng chi thứ hai nói chuyện.
"Hôm nay các ngươi ở đây thì ta cũng muốn nói một chút.” Ngón tay Tùng Ngọc nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn : "Tầm hai ngày nữa ta muốn tới Giang thành cầu thân, nếu chuyện này không có thay đổi gì, ta đi đón đại tẩu của các ngươi."
Tùng Hàm nghe thấy lời này có chút giật mình, dựa vào hiểu biết của hắn về đại ca, không phải là hồi trước đại ca còn rất mặn nồng với vú nuôi kia sao? Sao mới chớp mắt lại muốn đón dâu rồi? Trước đó hắn ta không nghe thấy chút phong thanh nào nha. Trình thị cũng rất bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng đại bá sẽ nạp Hạ thị trước cơ, nàng ta đã gả vào nhà này mấy năm, suốt thời gian đó chưa bao giờ thấy đại bá đối xử với nữ nhân nào khác biệt hơn người, hiếm thấy một người có thể lọt vào mắt hắn, kết quả bây giờ hắn lại muốn cầu cưới người khác, xem ra Hạ thị kia cũng chỉ đến như thế mà, nghĩ đến đây, Trình thị không dấu vết nhếch mép.
Nhưng lời kế tiếp của Tùng Ngọc lại khiến cho hai người giật nảy cả mình, hắn kể đại khái chuyện Hạ Như Yên nhận lại người thân, cũng nói cho bọn họ biết mình muốn cưới hỏi Hạ Như Yên đàng hoàng.
Tuy Tùng Hàm giật mình nhưng cũng không nói gì, từ sau khi cha mẹ qua đời trong nhà này đều do đại ca làm chủ, đại ca độc thân đã nhiều năm, hắn ta nhìn cũng rất gấp, hiện tại muốn thành thân, mặc dù đối phương là một quả phụ, nhưng gia thế thanh bạch, mà hiện nay quả phụ tái giá thật sự bình thường, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Mà Trình thị thì có chút không cười nổi nữa, một nữ nhân trước đó từng thấp kém hơn nàng ta giờ lại chuẩn bị được tiến vào Tùng phủ, hơn nữa còn được làm đại tẩu, có thể ép nàng ta một đầu, nghĩ xem uất ức như thế nào, nàng ta do dự một chút, mở miệng nói: "Đại bá, ngài thật sự muốn cưới nàng về phủ, để nàng làm chính thất sao? Nhưng Hạ thị kia là một quả phụ. . ."
Nàng ta vốn còn muốn nói nữ nhân kia còn mang theo con trai, nhưng chưa nói xong thì đã bị ánh mắt của Tùng Ngọc nhìn cho khiếp sợ, ánh mắt của hắn như kiếm, sắc bén bắn về phía nàng ta, ngay lập tức khiến Trình thị câm như hến.
"Câu nói như thế này ta không muốn phải nghe lại lần thứ hai." Tùng Ngọc lạnh như băng nói : "Sau này Yên nương vào cửa, hai người các ngươi chỉ cần kính nàng, nàng chính là đại phu nhân Tùng phủ, các ngươi phải cho nàng đủ thể diện, hiểu chưa? "
Tùng Hàm biết thê tử nói nhầm, tiến lên một bước cười nói với Tùng Ngọc: "Đại ca chớ để ý, lúc nãy Uyển nhi nhất thời hồ đồ nói nhầm, về sau đại tẩu vào cửa, chúng ta tự nhiên là sẽ tôn kính nàng giống như đại ca vậy, đại ca cứ việc yên tâm." Nghe được trượng phu nói như vậy, Trình thị cũng liền nhanh chóng xin lỗi Tùng Ngọc cũng tỏ vẻ mình cũng có cùng ý nghĩ với Tùng Hàm, lúc này vẻ mặt Tùng Ngọc mới hòa hoãn, phất tay một cái để bọn họ xuống.
Qua hai ngày sau Tùng Ngọc quả nhiên mang theo một đôi chim nhạn đi tới Giang thành, tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị, Hạ lão gia tử cùng Hạ lão phu nhân vẫn có chút bất ngờ, không nghĩ tới động tác của Tùng Ngọc lại nhanh như vậy. Đoạn thời gian này Hạ Như Yên đã nói đủ lời hay về Tùng Ngọc với người trong nhà, tiểu Bình An cũng thỉnh thoảng phụ họa hai câu, bởi vậy nhà họ Hạ đúng là không làm khó dễ Tùng Ngọc, liền đồng ý hôn sự này.
Tiếp theo chính là vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ*, Tùng Ngọc chỉ hận không thể đem tất cả các lễ hỏi này làm một lần xong luôn để sớm được ôm mỹ nhân về nhà, nhưng hai lão nhân nhà họ Hạ lại cảm thấy nữ nhi vừa mới trở về, ở nhà nhiều thêm mấy ngày mới tốt. Tùng Ngọc trong lòng sốt ruột, trước mặt mọi người đồng ý sau khi thành thân mỗi tháng đều sẽ mang Hạ Như Yên về nhà mẹ đẻ một lần, hai lão nhân lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, định hôn kỳ vào ngày mùng 6 tháng 10.
(*) Theo hôn nhân truyền thống từ xưa, tục cưới hỏi phải trải qua 6 lễ: Lễ nạp thái. Lê vấn danh. Lễ nạp cát. Lễ nạp chính, còn gọi là lễ nạp tệ. Lễ thỉnh kỳ, tức là lễ xin cưới. Lễ thân nghinh (có nơi còn gọi là thành nghênh)
Khoảng cách hôn kỳ chỉ còn hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Tùng Ngọc nhiều lần lui tới giữa Giang thành và Dương thành, vốn dĩ hai lão nhân nhà họ Hạ cảm thấy trước khi thành hôn hai người vẫn nên ít gặp mặt đi thì hơn, nhưng lại bị Tùng Ngọc da mặt dày mài đến không còn tính khí, cuối cùng không quản tiếp chuyện đôi uyên ương nhỏ này nữa, kệ bọn họ tình chàng ý thiếp gặp nhau.
"Haizz, Yên nương, không có nàng ở bên, mấy ngày nay buổi tối ta đều không ngủ ngon."
Ngày hôm đó, Tùng Ngọc hẹn Hạ Như Yên ra ngoài leo núi ngắm cảnh, bởi vì Bình An phải ở trong tộc học đi học, liền không đi theo, Tùng Ngọc mang theo Hạ Như Yên đi loanh quanh trong núi một trận, thấy bốn phía không còn bóng người, liền nháy mắt với Đậu Hoa Nhi, người sau liền bận bịu cơ linh lui xuống. Tùng Ngọc nhân cơ hội này ôm Hạ Như Yên, hắn bắt đầu than ngắn thở dài, đoạn thời gian này thuốc của hắn cũng đã bị ngừng, phúc lợi duy nhất cũng không còn, quả thực làm hắn phiền muộn đến cực điểm.
Hạ Như Yên buồn cười sờ sờ mặt hắn, nói: "Thật sự không ngủ ngon sao? Lẽ nào là bởi vì không được uống thuốc?”
Tùng Ngọc gật đầu như như giã tỏi: “Đúng vậy, một là nhớ nàng, hai là không được uống thuốc, dạo này ta vẫn luôn không ngủ ngon, nàng xem đi, vành mắt đen xì rồi."
Hạ Như Yên nâng mặt hắn lên nhìn một lát, ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra ở chỗ nào có vành mắt đen, tức giận nói: "Tên lừa đảo, ta thấy chàng rất khỏe mạnh."
Tùng Ngọc ôm chặt nàng dùng sức ma sát, để Hạ Như Yên có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng đang dâng lên của hắn, oan ức hu hu nói: "Yên nương, nó sắp nhớ nàng muốn chết rồi.”
Hạ Như Yên không nghĩ tới gan Tùng Ngọc to như vậy, ở bên ngoài này lại dám giở trò lưu manh, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên, nguýt hắn một cái nói: "Đừng có linh tinh."
Tùng Ngọc đi sang vừa hôn lên miệng nàng vừa luồn tay vào trong lớp y phục mò tới bầu ngực của nàng, cợt nhả nói: "Ở trước mặt nàng ta làm gì còn chút đứng đắn nào? Yên nương để ta sờ sờ đi, ta sắp nhớ đến chết rồi. . ."
Nữ nhân chưa nói hết câu lời đã bị nam nhân niêm phong ở trong miệng, hắn một bên hôn nàng, một bên gỡ bỏ vạt áo của nàng, bàn tay lớn luồn thẳng vào bên trong. Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, Hạ Như Yên hôm nay mặc hai tầng y phục, Tùng Ngọc luồn vào qua một tầng, bên trong còn có một tầng, chưa từ bỏ ý định lại muốn luồn vào bên trong, rốt cục tìm thấy cái yếm, bỗng nhiên hắn lại đổi ý, dùng lòng bàn tay ngắt nhũ hoa hai lần, nữ nhân ưm một tiếng, thân thể rõ ràng mềm nhũn ra.
"Tùng, Tùng Ngọc. . . Không được. . . Sẽ có người đến. . ."
"Sẽ không, nơi này không ai. . . Ta đã sai người bảo vệ nơi đây. . . Yên nương, ta rất nhớ nàng. . . Nàng có nhớ ta hay không?"
Tùng Ngọc ngậm lấy cái miệng nhỏ của Hạ Như Yên, đầu lưỡi ở trong miệng nàng luồn lắt, một bàn tay mở đai lưng của nàng ra, một bàn tay thì lại từ nơi mép yếm luồn vào mò tới bầu ngực của nàng. Côn vật đã dựng lên thẳng đứng dưới hạ thân của nam nhân đặt ở vùng bụng của Hạ Như Yên, khiến cho nàng trong lòng hốt hoảng.
Hai người đã lâu không thân cận, Hạ Như Yên cũng muốn hắn, muốn đến căng thẳng, trong lúc nàng còn đang do dự thì Tùng Ngọc đã thuận lợi xé áo của nàng ra, bàn tay man mát vuốt từ nơi dưới cùng của bầu ngực hướng lên trên, cuối cùng mới nắm lấy viên anh đào trên đỉnh núi tuyết.
"Ưm. . ."
Tay Hạ Như Yên vòng ra sau gáy Tùng Ngọc, hai vú khó nhịn giơ cao lên mặc cho người trên thân thưởng thức, huyệt nhỏ của nàng từ lúc Tùng Ngọc hôn đã ướt át khó nhịn, nơi đó đã quen được nam nhân thường xuyên an ủi đột nhiên không còn, nàng cũng rất khó chịu.
Tùng Ngọc một tay vuốt ve nơi cho trẻ con bú sữa một tay vén váy của nàng lên, lần mò lên trên tìm kiếm, lúc chạm đến mảnh đất màu mỡ trơn trượt ở giữa hai chân kia thì đắc ý cười ra tiếng: "Yên nương vẫn luôn nhớ ta có đúng hay không? Đã ướt tới như thế này. . ."
Hạ Như Yên xấu hổ đập hắn một hồi, làm bộ muốn tránh ra, lại bị ngón tay nam nhân đột nhiên luồn vào trong làm thân thể cứng đờ, Tùng Ngọc ha hả cười lên, xoay thân thể nàng qua lại, để mặt nàng nhìn vào thân cây, vừa kéo quần con xuống vừa nói: "Yên nương, mau nâng mông của nàng lên đi, để tướng công từ phía sau XXX huyệt nhỏ non mềm của nàng nào."
Hạ Như Yên xấu hổ lúng túng không nhịn nổi, nhưng thân thể lại thành thực di chuyển theo lời của hắn, nàng chống lên thân cây, hơi nâng cặp mông của mình lên. lúc này Tùng Ngọc đã móc cây dương vật to lớn ra, ngón tay lanh lẹ banh hai bờ mông nộn thịt của nàng, đặt côn thịt chặn lên hoa huyệt đã ướt át từ lâu của Hạ Như Yên, từng tấc từng tấc tiến vào.
Vừa mới vào trong một chút Hạ Như Yên liền run lập cập, huyệt nhỏ trống vắng đã được lấp đầy, cảm giác này khiến nàng rạo rực cả người, Tùng Ngọc không chút chậm trễ đẩy mạnh vào bên trong, gậy thịt khổng lồ rất nhanh đi vào cả cây, hắn chậm rãi di động eo của mình, di động mật huyệt nhỏ khiến nơi đó không ngừng phát ra tiếng nước.
"Yên nương, buổi tối mỗi ngày lúc ta nhớ nàng đều sẽ thủ dâm, nàng cũng nhớ ta như vậy sao?"
Tùng Ngọc đưa tay lên đằng trước bấm vào âm đế nho nhỏ ẩn hiện trong huyệt thịt, trong miệng còn không ngừng nói ra lời hạ lưu, Hạ Như Yên xấu hổ lúng túng, nũng nịu quát lên: "Chàng câm miệng đi, muốn làm liền làm, ở đâu ra cái thói nói nhảm nhiều như vậy. . ."
Tùng Ngọc vô tội nháy mắt mấy cái: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, để cho Yên nương biết ta nhớ nhung nàng tới cỡ nào, sao lại nói là nhiều lời cơ chứ?"
Hạ Như Yên bị động tác chầm chậm của hắn mài đến hoảng hốt, thở phì phò làm bộ muốn đứng dậy rời đi, Tùng Ngọc bận bịu giữ chặt vòng eo của nàng, nói: "Yên nương đừng đi, ta không nói nữa, không nói nữa được chưa nào?”
Nói xong, hắn liền thật sự ngậm miệng, chỉ toàn tâm toàn ý chơi đùa với huyệt nhỏ tiêu hồn mà hắn đã nhớ nhung từ lâu, tốc độ eo mông đột nhiên tăng nhanh, va chạm vào bờ mông của nữ nhân, hai bờ mông trắng nõn như tuyết mềm mại bị hắn va chạm tới mức nổi lên màu hồng nhạt.
Lúc này Hạ Như Yên mới sảng khoái kêu lên, dương vật của nam nhân vừa lớn lại nóng, sau một hồi di động bên trong huyệt nhỏ của nàng đã chọc đến dâm thủy văng tứ phía, mỗi khi thân gậy ép tới vách tường thịt kiều nộn liền khiến cho cả người nàng run rẩy, mà cửa tử cung nơi sâu xa đã bị quy đầu đụng vào tới rung chuyển.
Tùng Ngọc va vào một lần lại một lần càng thêm thô bạo, cây côn thịt nóng bỏng như rơi vào một vùng ấm áp mềm mại thơm ngon, vách hang như có vô số miệng nhỏ mềm mại cắn mút, mà nơi sâu xa lại như có như không rung động. Dâm dịch trắng mịn khiến cho chỗ hai người kết hợp lầy lội không thể tả, huyệt nhỏ non mềm dưới làn nước trở nên long lanh, huyệt nhỏ gặm cắn khiến cho eo của hắn tê dại, trong lòng Tùng Ngọc nghĩ quả là một yêu tinh, một bên lại càng thêm dùng sức.
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, từ trên xuống dưới khắp toàn thân cảm thụ được rõ ràng va chạm đến từ phía sau, nam nhân mạnh mẽ như vậy kiên định như vậy, hết thảy cảm quan của nàng đều bị khoái cảm nuốt chửng, điện lưu dường như dệt thành một tấm lưới, vững vàng ràng buộc nàng vào trong đó, nàng yêu kiều thở phì phò, gào khóc xin tha, cao trào nhiều lần giáng lâm khiến hai chân của nàng gần như muốn mềm mại ngã xuống.
Nhất thời thân thể yêu kiều của nữ nhân liên tiếp khóc thút thít, thỉnh thoảng còn chen lẫn vào hơi thở thô lỗ của nam nhân, đến cả ngọn cây cũng theo chuyển động của hai người hơi hơi rung nhẹ, qua một hồi lâu mới khôi phục lại yên tĩnh.
Sau khi giúp hai người mặc lại y phục gọn gàng, Tùng Ngọc lại dịu dàng ôm Hạ Như Yên một lúc, giờ khắc này nữ nhân còn có chút thở gấp, dựa vào trong lồng ngực của hắn oán trách nói: "Chân của ta đều mềm nhũn rồi, đều do chàng cả đấy."
Tùng Ngọc đã thực hiện được một hồi, trong lòng tất nhiên thoải mái nói không nên lời, hôn một cái ở trên trán nàng, chỉ ha hả cười, không nói lời nào.
Chỉ chốc lát sau, hai người liền đi trở về, trên mặt Hạ Như Yên hồng hồng, tư thế có chút khó chịu, trên mặt Tùng Ngọc lại mang theo nụ cười ám muội, hắn vừa đi vừa hỏi nàng gì đó, lại bị nữ nhân hung ác bấm một cái.
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy nơi giữa hai chân cực kỳ khó chịu, lúc nãy nam nhân kia đã bắn rất nhiều ở bên trong, nàng chỉ hơi động một chút liền có chút ướt át từ trong ồ ồ chảy ra bên ngoài, cái tên Tùng Ngọc này thật đúng là không cần mặt mũi, lại còn nhét khăn tay ở bên trong, còn nói năng hùng hồn nói như vậy là có thể ngăn lại. Hạ Như Yên tức giận đến mức muốn đánh hắn một trận, lại bị nam nhân nắm chặt tay, nói là sợ đánh làm đau tay nhỏ của nàng, thật đúng là không biết xấu hổ, trước đây nàng sao lại không nhìn ra hắn là cái loại đức hạnh này?
Hai người ở trên xe ngựa trên đường về, Tùng Ngọc lại lấy cớ giúp nàng kiểm tra khăn tay để ăn đậu hũ của Hạ Như Yên, nếu không phải sợ sau khi trở về bị người nhà họ Hạ nhìn ra đầu mối, chỉ sợ là hắn sẽ làm đến tận tận cửa nhà cũng không bỏ qua.
————————————————————————————————————————
Chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ ~~ hi vọng năm mới mỗi người đều có thể mọi việc hài lòng, thi thố đều qua, thăng chức tăng lương, thân thể khỏe mạnh ~~ chụt chụt chụt (づ ̄3 ̄)づ? ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...