Tiết trung thu đoàn viên càng lúc càng gần, lại đương mùa thu hoạch, dân làng bận đầu tắt mặt tối, nhanh chóng quên mất mấy tin đồn này. Ngoại trừ hai ba phụ nhân ăn ở không tối ngày rảnh rỗi nhắc tới, tất cả mọi người đều khôi phục lại cuộc sống yên bình như trước.
Tuy nhiên, ngôi nhà đơn sơ tọa lạc ở đông bắc làng, Tiết gia, cuộc sống của họ đã định trước không thể bình tĩnh như trước đây.
Bởi vì có một số việc, không phải muốn né tránh là có thể né tránh, không phải muốn lừa dối là có thể lừa dối, thậm chí, không phải nói muốn quên là có thể dễ dàng quên như vậy. Bí mật giấu sâu ở đáy lòng, tình ý chôn giấu trong đáy mắt, chỉ cần còn nhớ là không thể nào che lấp, cuối cùng sẽ trở tay không kịp mà bộc phát ra, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi...
-----------------------------------------------------------------
/*--Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:--*/
Lại tặng mọi người tiểu kịch trường.
Độc giả nhiều chuyện: Bảo bối, ngươi cảm thấy trong ba huynh đệ ai là người thành thật nhất?
Bảo bối đỏ mặt: Ba người họ, không có một người nào thành thật hết...
Độc giả buồn bực: Ngốc thụ vô lại, tam đệ một bụng đen tối, vậy người thành thật nhất có thể là đại ca nha?
Bảo bối cắn môi: Hừ, đại ca mới là người xấu nhất!
Ta cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không ngược nữa (nếu như chương này có thể coi là ngược), cuộc sống tính phúc của bảo bối nhà ta chính thức bắt đầu!