Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Thanh âm Tiết Thụ rất lớn, Diệp Nha ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng, nhịn không được nở nụ cười.

Đại đầu đất, hắn nghĩ đại hoàng có nhân tính sao, ngay cả loại yêu cầu vô lại này cũng có thể hiểu?

Nhưng có người nguyện ý che chở cho nàng, trong lòng nàng liền thấy
ngọt. Nhìn sắc trời, thấy đã không còn sớm, liền buông quần áo mới khâu xong một nửa, chuẩn bị cơm chiều.

Tiết Tùng vốn định răn dạy Tiết Thụ vài câu, thấy Diệp Nha đi ra, liền ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục tra mũi tên.

Hắn nghĩ không ra vì sao Lliễu quả phụ lại cố ý nhằm vào Diệp Nha,
người trong nhà bị ngoại nhân khi dễ, hắn thực tức giận. Nề hà đối
phương quả phụ có tiếng xấu, nếu hắn tìm tới cửa cảnh cáo nàng, khó
tránh khỏi bị người khác hiểu lầm là hai người có chuyện cẩu thả, cho
nên cũng chỉ có thể nén chịu đựng, chỉ hy vọng nàng lần này bị giáo
huấn, sẽ không dám gây chuyện thị phi nữa.

Không thể ra ngoài trả thù, Tiết Thụ cả người đều không thoải mái,
khuôn mặt tuấn tú ngây ngốc hằng ngày liền trở nên nhăn nhó.

Hổ tử thấy vẻ mặt hai ca ca đều nghiêm túc, không dám ở lại, nhanh
chân chạy về nhà, ngay cả Diệp Nha nói hắn ở lại ăn cơm hắn cũng không
dừng lại một bước.

Chờ Tiết Tùng trở về đông ốc, Diệp Nha hướng Tiết Thụ đang cau có đứng ngoài cửa vẫy tay, kêu hắn đến cạnh mình, Tiết Thụ ngoan ngoãn đáp ứng, vào cửa ngồi xổm bên cạnh bệ bếp, lúc nhìn nương tử, lúc lại nhìn lòng
bếp bập bùng lửa. Nương tử lại bị người khác khi dễ, đại ca còn không
cho hắn đi ra ngoài thay nương tử đòi công đạo, ngực hắn thực đau a.

Diệp Nha lại không đoán được hắn tức giận như vậy, nhỏ giọng khuyên hắn: “Đừng nóng giận, ta hiện tại không phải rất tốt a.”

Tiết Thụ vừa ủy khuất vừa tức phẫn(tức giận+căm phẫn) nhìn nàng:“Nhưng nàng khóc, ả ta khi dễ nàng!” Thì ra nương tử khóc căn bản không
phải bởi vì bị hạt cát bay vào mắt!

”Khóc cũng không phải là chuyện gì lớn, về sau, nhị thẩm đã giúp ta
giáo huấn nàng, đem nàng đẩy ngã xuống đất, còn cho nàng một bạt tai
a!” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Diệp Nha khó tránh khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, khóe miệng liền dẫn theo nụ cười, “Nhị thẩm thật lợi hại!”

Tiết Thụ trong lòng lại càng không có tư vị, nhị thẩm hỗ trợ, nương
tử lại cười vui vẻ như vậy, nếu hắn cũng đem Liễu quả phụ đánh một chút, nương tử khẳng định sẽ càng thích hắn.

Hắn muốn nói hắn so với nhị thẩm còn lợi hại, Diệp Nha lại đột nhiên
hướng hắn thở dài một tiếng, hắn ngẩng đầu, mới phát hiện tam đệ đã trở
lại.


Con ngươi Tiết Thụ sáng lên. Tam đệ đối với hắn tốt nhất, trước kia
hắn cùng đám trẻ con mắng hắn là kẻ ngốc đánh nhau, đại ca chỉ biết giáo huấn hắn, tam đệ lại âm thầm giúp hắn giáo huấn những người đó, tuy
rằng hắn không hề động chân động tay, nhưng hắn lại biết cách làm cho
bọn họ phạm lỗi sau đó bị cha mẹ đánh cho một trận.

Nghĩ đến đây, hắn buông tay nương tử, đi nhanh ra ngoài.

Vì thế, Diệp Nha chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn đem Tiết Bách kéo ra
ngoài, hai người ở cùng một chỗ không biết nói thầm chuyện gì. Đại khái
là cùng tam đệ oán giận? Nàng không nghĩ nhiều, dù sao tam đệ cũng là
người hiểu biết, sẽ hảo hảo khuyên hắn.

Quả nhiên, một lúc sau, hai người liền hướng bên này đi tới, tối tăm trên mặt Tiết Thụ đã tan biến.

”Nhị tẩu, hôm nay ủy khuất ngươi.” Tiết Bách đứng trước cửa, nhẹ giọng nói.

Diệp Nha hướng hắn cười cười: “Không có việc gì, dù sao đều đã qua, ngươi đi đường cả một ngày, mau vào ốc nghỉ ngơi đi.”

Tầm mắt Tiết Bách ngừng lại ở mắt nàng chớp mắt một cái, gật gật đầu, rồi đi.

Ăn cơm dọn dẹp xong xuôi, trải đệm giường chuẩn bị ngủ, Diệp Nha sớm
đã quên chuyện không vui ban ngày, nghiêng người nằm xuống giường, cắn
môi lắng nghe tiếng Tiết Thụ đổ nước bên ngoài, nếu hắn vào mà còn muốn
động nàng, nàng sẽ đáp ứng hắn một chút.

Đáng tiếc nàng lại suy nghĩ quá nhiều, Tiết Thụ bước vào cũng không
giống mấy ngày trước đây động chân động tay với nàng, thế nhưng hắn chỉ
xoa đầu nàng mấy cái, liền nghiêng người nằm ngủ!

Hắn như vậy thật khác thường, nàng thật sự cảm thấy không quen, thấy
hắn không đụng chạm đến mình, lại có cảm giác rất kỳ quái.

Nàng yên lặng đợi trong chốc lát, xác định hắn thật sự đã ngủ, nhịn
không được xoay người đối diện hắn, bàn tay trọc vào người hắn: “A
Thụ...”

Tiết Thụ đang ngủ, bên hông bị nàng trọc làm ngứa ngáy, không thể không quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nháy mắt.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, Diệp Nha đỏ mặt, không thể hỏi hắn vì
sao đêm nay không chạm vào nàng đi? Cái chuyện kia càng không thể nói
ra, vạn nhất hắn lại nhịn không được nàng phải làm sao bây giờ?


Nàng buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người nhắm mắt ngủ.

Tiết Thụ bị bộ dáng xấu hổ của nương tử làm rục rịch, bàn tay to muốn
duỗi ra, lại nghĩ đến chuyện tam đệ đã dặn dò, liền miễn cưỡng thu tay
về, đêm nay còn phải làm đại sự a!

Hắn nằm thẳng tắp, âm thầm chờ đợi nương tử ngủ nhanh chút.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa, trong lòng
hắn nhảy dựng, bàn tay trọc trọc Diệp Nha, thấy nàng không có phản ứng,
hắn nhanh chóng ngồi dậy, sợ mặc quần áo phát ra động tĩnh kinh động đến nàng, hắn liền ôm quần áo rồi xỏ giầy đi ra ngoài, thật cẩn thận khép
lại cửa, xoay người hướng thân ảnh mơ hồ trong bóng tối hỏi: “Đại ca
không biết đi?”

Tiết Bách không nói chuyện, lôi kéo hắn ra sân. Hai người còn chưa
dừng lại, đại hoàng đã muốn đi lên, dùng đầu cọ chân Tiết Thụ.

Tiết Thụ vội vàng mặc quần áo, sờ sờ đầu đại hoàng như thưởng cho nó!

Ra đến sân, hắn hỏi Tiết Bách: “Thật sự chỉ cần bổ nhào vào người nàng là được sao? Nếu không lại kêu đại hoàng liếm nàng hai cái đi, hù chết
nàng!”

Tiết Bách cười nhẹ: “Không được, đừng làm ô uế đầu lưỡi của đại hoàng.”

Tiết Thụ nghĩ nghĩ, cũng đúng, đại hoàng thích ai nó mơi liếm, không thể dính mùi vị của thối nữ nhân đó.

Đi qua hai dãy phố, mắt thấy rẽ qua khúc ngoặt bên kia là đến nơi, một cái bóng đen bỗng từ phía Tây chạy ra!

Tiết Bách vội kéo Tiết Thụ lấp sau bức tường gần đó, cũng may người nọ trong nháy mắt liền đi qua, chú ý tới bên này có người.

Đối phương cố ý đè thấp tiếng bước chân rất nhanh liền dừng lại, ngay
sau đó truyền đến ba tiếng chim đỗ quyên kêu, Tiết Bách trong lòng vừa
động, hướng Tiết Thụ làm động tác chớ có lên tiếng, lặng lẽ bám theo góc tường đi qua, vươn đầu liền thấy, người nọ quả nhiên dừng lại trước cửa nhà Liễu quả phụ.

Khuya khoắt lén lút, vừa thấy liền biết là đến tìm Liễu quả phụ làm chuyện cẩu thả.

Trong lòng hắn chậm rãi toát ra một chủ ý, quyết định thay đổi kế hoạch trả thù.

Liễu quả phụ mở cửa cho hắn đi vào, Tiết Bách cùng Tiết Thụ đi theo
sau hắn, bước nhanh đến góc chân tường thấp của nhà Liễu quả phụ, đại

hoàng gắt gao đi theo bên cạnh bọn họ, một chút thanh âm cũng không phát ra.

”Đáng chết, sao trễ như vậy ngươi mới đến? Ta đã đi ngủ rồi!”

”Ta cũng không muốn a, bà vợ già nhà ta hôm nay lại nổi điên, không
cho ta đi uống rượu, ta phải dỗ nàng ngủ mới có thể đi, ta còn phải
nhanh chóng trở về a... Ngọc nương, đêm nay cũng đừng ngoạn đa dạng,
nhanh chút cho ta...” Nam nhân thấp giọng giải thích một phen, nói xong
lời cuối cùng, trong thanh âm liền dẫn theo tiếng thở dốc. Bên trong
truyền đến thanh âm người bị đụng vào cánh cửa, hai người tựa hồ rất lâu mới đến với nhau.

”Cút ngay, ngươi cho ta là cái gì?”

Liễu ngọc nương dùng sức đẩy nam nhân trên người mình ra, quay đầu đi
vào trong phòng, nhưng mới bước qua cửa, người đã bị Lý Kim ôm lên, chạy thẳng vào tây ốc, ngay cả cửa cũng không kịp đóng. Nàng hoảng sợ, nắm
tay đám vào ngực hắn, “Đem cửa khép lại a...”

Lý Kim thở hổn hển, bàn tay to tại mông nàng hung hăng xoa nắn một
phen: “Không cần đóng, dù sao cũng không có người lại đây, hôm nay ta
cũng không ở lại lâu, rất nhanh là xong rồi.” Nói xong, hắn đem người
ném lên giường đất, hai ba cái liền thoát xong quần áo để tại chiếc ghế
cạnh giường.

Liễu ngọc nương còn muốn giãy dụa, khi bị Lý Kim bắt lấy nhìn thấy
cánh tay bị trầy da lúc ban ngày, nhất thời nhớ tới đám thôn phụ ném đá
vào nàng, trong đó ném vô cùng tàn nhẫn chính là vợ Lý Kim?

Nàng mị nhãn chuyển động, đem hai chân gắt gao kẹp chặt, ủy khuất oán giận: “Cánh tay ta còn bị thương, ngươi làm đau ta...”

Thanh âm nũng nịu thanh, giọng điệu trách cứ, không bằng nói là câu dẫn!

Lý Kim chỉ là một nông dân, làm sao chịu được dụ hoặc như vậy, hơi thở nhất thời trở nên nặng nề, kéo tiết khố của nàng muốn đi vào, đối
phương lại cố tính không phối hợp giống như trước đây, hắn cũng không có cách nào, đành phải nằm trên người nàng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hung hăng xoa nắn hai luồng mềm mại trước ngực.

Liễu Ngọc Nương quơ quơ cánh tay của mình: “Ngươi giúp ta buộc chúng lên trên đỉnh đầu đi, miễn cho lại bị ngươi đụng tới...”

Muốn sớm một chút về nhà? Không có cửa đâu! Nàng hôm nay càng muốn
dùng tất cả các chiêu thức lưu lại hắn, tức chết mụ vợ già của hắn mới
tốt!

Lý Kim nghe xong, khí huyết liền dâng lên, từ lúc cùng Liễu quả phụ
qua lại, hắn từ trên người nàng học được vài chiêu thức đa dạng, thật
thật chính chính nếm trải tư vị tuyệt vời của chuyện đó, cùng nàng so
sánh với, nương tử chỉ biết nằm ngửa kêu to ở nhà, căn bản làm cho hắn
cầm không nổi nửa điểm hưng trí. Nay nghe nàng nói lại có chiêu thức
mới, có lẽ nào lại không thử? Nắm lấy đai lưng của nàng liền buộc lên...

Ngoài tường, Tiết Bách chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu, biết cửa

phòng không khóa, hắn thầm nghĩ may mắn, thấp giọng dặn Tiết Thụ: “Nhị
ca, ngươi đi phía trước, kêu đại hoàng từ bờ tường nhảy vào, sau đó đi
tới tìm ta.”

Trong thôn chỉ có mấy hộ phòng ở làm bằng cỏ tranh, bên ngoài là tường bao quanh, còn phần lớn đều là nhà được xây dựng gạch. Dưới chân tường
gần cửa chính, thường có một lỗ hổng, mùa hè nước trong viện có thể theo đó chảy ra ngoài. Nếu là nhà nuôi chó, đó cũng là đường cho chúng đi ra đi vào

Tiết Thụ không biết Tiết Bách có chủ ý gì, nhưng tam đệ là người thông minh, lời hắn nói chắc chắn là đúng, liền ngoan ngoãn dẫn đại hoàng
đi.

Tiết Bách nhìn theo hắn rời đi, quay đầu nhìn bức tường ước chừng cao
hơn mình hai thước, lui về phía sau vài bước, chạy nhanh về phía trước,
hai chân đạp lên tảng đá, lập tức liền vọt qua.

Hắn nhìn về phía sân, một đoàn bóng đen không nhanh không chậm hướng
bên này chạy tới, đúng là đại hoàng. Thật sự là đành phải cẩu, theo xuất môn vốn không có gọi bậy qua, Tiết Bách rất vừa lòng với nó, quyết định xoa đầu khen nó, sau đó nhìn về phía trong phòng mặt.

Ngày hè trời nóng, từng nhà đều mở cửa sổ ngủ, chỉ có một tầng sa mỏng che muỗi. Bên trong phòng ngọn nến cháy lúc sáng lúc tối, nương theo
ánh sáng mờ nhạt, hắn thấy rõ ràng hai thân mình đang triền miên dính
chặt nhau tại cùng một chỗ, nam đen gầy, khiêng đôi chân trắng bóng động đậy, nữ trắng trẻo, hai tay bị thắt lưng đỏ thẫm buộc chặt, để trên
đỉnh đầu.

Tiết Bách nghĩ mình thật ghê tởm, kỳ thật hắn cũng biết mình đang làm
việc xấu, nhưng nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.

”Tam đệ, kế tiếp muốn làm như thế nào a?”

Hắn bận thu liễm tâm thần, thấp giọng dặn dò Tiết Thụ ở bên ngoài chờ
hắn, lập tức hai tay chống đầu tường, nhẹ nhàng nhảy xuống, kì thực khi
rơi xuống đất không tránh khỏi phát ra thanh âm, nhưng hai người bên
trong bị củi khô lửa cháy làm sảng khoái, sao có thể nghe thấy động
tĩnh.

Tiết Bách gập thân mình, dẫn theo đại hoàng lặng lẽ mò vào trong phòng.

Tiết Thụ một nmình ở bên ngoài chờ, có điểm nhàm chán. Tam đệ thật là, rõ ràng nói hai người cùng chờ ở bên ngoài, để đại hoàng đi vào hù dọa
xú nữ nhân kia, như thế nào hiện tại hắn lại muốn đi vào?

Ban đêm là im lặng như vậy, hắn chậm rãi chú ý tới những tiếng vang
khác thường, có tiếng thở hổn hển của nam nhân, tiếng nữ nhân hừ nhẹ,
còn có tiếng va chạm.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nam nhân kia chạy vào đây làm cái
gì? Hắn không phải là đến giúp Liễu quả phụ đuổi đại hoàng đi?

Hắn lo lắng, hai ba cái liền bò lên đầu tường, hướng bên trong nhìn
qua. Vừa nhìn thấy, liền trợn tròn mắt, đó không phải nam đầu Lý Kim
sao? Hắn như thế nào lại cùng Liễu quả phụ làm chuyện đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận