"Nói cho cậu một tin tức tốt." Nhân lúc giờ nghỉ trưa, Cát Lâm Chân đến tìm Diệp Thư Từ: "Đi bộ đêm Neon đã xếp hạng ba."
Diệp Thư Từ nháy mắt mấy cái: "Chúc mừng, lợi hại như vậy sao."
"Muốn nói lợi hại thì chính là cậu." Cát Lâm Chân cười nói: "Cậu không xem sao? Tất cả mọi người đều đang thảo luận về cô gái khủng long đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ che miệng cười, vui đến mức mọi người đều thảo luận về cô như vậy sao.
Diệp Thư Từ đặt hộp cơm trưa xuống, mở điện thoại, tìm kiếm chương trình này.
Hai ngày nay Trần Mỹ Tú ở lại đây, cô chỉ bận rộn dọn dẹp, vệ sinh những thứ cơ bản sạch sẽ và nấu một vài món ăn đơn giản để chiêu đãi Trần Mỹ Tú.
Sau khi tự mình trải nghiệm quá trình sản xuất một chương trình tạp kỹ, rồi lại xem nó trên điện thoại di động, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Mặc dù không ít điểm cười cô đã biết trước, nhưng vẫn phát ra nụ cười từ tận đáy lòng khi xem lại.
Thành thật mà nói, [đi bộ đêm Neon] tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Cô rửa một ít trái cây, vừa xem vừa ăn, đến khi nhìn thấy bản thân mình đứng dậy và nói về kinh nghiệm yêu thầm của mình, cô mới phục hồi lại tinh thần.
Màn hình chiếu rất nhanh về câu chuyện đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái khủng long nói quá tốt.
Yêu thầm chính là loại cảm giác này, muốn cho người đó biết, nhưng lại sợ người đó biết
Tôi cũng nghĩ về chàng trai mà tôi đã thầm thương trộm nhớ ở trường trung học
Cô gái khủng long chắc xinh lắm, nhìn rất có khí chất, rất thích cô gái khủng long.
Điều khiến Diệp Thư Từ kinh ngạc chính là, số lượng khán giả nhắc đến cô gái khủng long là rất nhiều. Sau khi tập này được phát sóng xong, blog chính thức đã lập một cuộc bình chọn, ai là khách mời được ủng hộ nhiều nhất, các lựa chọn đều là khách mời ngôi sao.
Nhưng trong khu vực bình luận, người nhắc đến cô lại rất nhiều.
Rất thích cô gái khủng long ở tập này, cảm giác đó là một cô gái có tâm hồn thơ văn, muốn chị ấy làm khách mời cố định ở chương trình này.
Thêm 1111111111.
Cô gái khủng long có giọng nói dễ nghe và dịu dàng.
Cầu xin, hãy để cô gái này tham gia tiếp đi.
Bởi vì Diệp Thư Từ đã đề cập trong chương trình rằng những lời này của cô đến từ một câu hỏi mà cô đã trả lời trên Zhihu, vừa nhớ ra điều này, cô nhanh chóng mở tài khoản Zhihu của mình lên.
Vừa đăng nhập vào, đã thấy chín trăm chín mươi chín tin nhắn, đã có hơn mười ngàn người theo dõi.
Tuyệt vời.
Mà câu trả lời này của cô đã hoàn toàn nhận được sự yêu thích, hơn mười vạn lượt thích và hàng ngàn lượt bình luận, mọi người đều kể câu chuyện về mối tình yêu thầm của họ ở khu vực bình luận, thậm chí còn đăng những biểu tượng cảm xúc ấm áp để an ủi cô.
Tất nhiên, nhiều người hỏi cô, người cô thích khi con nhỏ bây giờ ra sao rồi.
Diệp Thư Từ đã cập nhật câu trả lời, cậu ấy hiện giờ rất tốt, cũng ưu tú như những gì tôi tưởng tượng, cậu ấy sắp kết hôn rồi, cùng với cô gái đã đi bên cậu ấy khi còn trẻ, tôi cũng chúc phúc cho cậu ấy.
Sau khi câu trả lời được gửi đi, nó đã ngay lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn riêng và bình luận mới.
Ôi, hôm nay đúng là ngày bị ngược bi thảm nhất, cô gái khủng long dịu dàng quá, khiến cho người ta đau lòng huhu.
Tình yêu thầm kín vốn dĩ không thể được thể hiện ra ánh sáng, chúng ta có thể nhìn thấy cậu ấy tỏa sáng là tốt rồi.
Hu hu hu, đột nhiên bật khóc.
Cô gái khủng long đến từ thành phố Tô sao? Có phải là trường trung học số 1 thành phố Tô không?
Diệp Thư Từ lướt qua xem các bình luận, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sao còn biết cả nơi ở của cô vậy, cô vội vàng mở trang cá nhân, thiết lập thành tài khoản cá nhân.
Điều khiến Diệp Thư Từ không ngờ tới chính là, tổ chương trình đi bộ đêm Neon lại tìm đến cô, tổ chương trình đã tổng hợp các đề xuất của cư dân mạng và lên kế hoạch để Diệp Thư Từ trở thành thành viên cố định của chương trình.
"Cô Diệp, sau này chúng tôi còn có vài kỳ về chủ đề thanh xuân, dự định mời mấy thành viên cố định không chuyên, chúng tôi dự định mời cô làm khách mời cố định đầu tiên, tiền lương được ghi trong hợp đồng, ý kiến của cô như thế nào?"
Diệp Thư Từ mở hợp đồng, tạm thời ghi hình trước mười kỳ, mức tiền lương đưa ra rất ổn, thu nhập từ một lần ghi hình gần bằng một tháng làm việc của cô, hơn nữa sau này còn có thể có thêm thu nhập, sao có thể không bị dao động được.
"Tôi không có vấn đề gì, nhưng thời gian ghi âm lại bị trùng với thời gian làm việc của tôi."
Biên đạo đỡ kính mắt nở nụ cười nói: “Cô không cần lo lắng, tôi đã nói chuyện cùng với lãnh đạo rồi, mọi người đều là gọi điện ở đài truyền hình, không vấn đề gì."
"Chúc mừng, Diệp Thư Từ." Cát Lâm Chân cười hâm mộ: "Cậu xem xem chắc là cậu có tài hoa rồi, tùy tiện tham gia một chương trình cũng có thể nổi tiếng, nói không chừng cậu mà lộ diện, cậu còn xinh đẹp như vậy, lưu lượng dần dần đi lên, từ từ có khi sẽ trở thành minh tinh."
Trở thành một minh tinh sao có thể đơn giản như vậy.
Nhìn thấy sự do dự của cô, Cát Lâm Chân nói: "Cậu sợ rằng mình sẽ bị lộ diện sao."
Diệp Thư Từ gật đầu.
"Người mà cậu yêu thầm đã là chuyện của mấy trăm năm trước, không có gì đâu, huống chi cậu và người cậu yêu thầm kia không chừng đã nhiều năm rồi không liên lạc."
Khóe miệng Diệp Thư Từ giật giật, thật không khéo, gần đây đã gặp vài lần.
Nói về yêu thầm, Cát Lâm Chân có vẻ vô cùng phấn khích: "Nói nghe nè, tôi cũng không nghĩ tới, tôi đã hai mươi lăm tuổi, không nghĩ đến còn có thể yêu thầm người khác."
Diệp Thư Từ nhíu mày.
Cát Lâm Chân thở dài: "Chỉ là vào tuần trước, lúc tôi đang đi mua sắm trong siêu thị, đã gặp một người đàn ông, không nhịn được mà động tâm, tôi tìm người hỏi thăm một chút, người đàn ông đó hóa ra lại là một luật sư rất nổi tiếng."
"Lúc đầu tôi còn tưởng là do tôi coi trọng nhan sắc của anh ấy, ai biết được từ khi gặp anh ấy, ngày nào tôi cũng nằm mơ, mỗi ngày đều nghĩ tới, người ta còn không biết tôi, tôi sắp bị bệnh tương tư rồi."
Luật sư.
Diệp Thư Từ chìm trong suy nghĩ, sao lại là luật sư.
Trần Mỹ Tú đã nhiều lần nói chuyện với Diệp Thư Từ về tiến trình của vụ án, xác nhận rằng khoản vay xảy ra trước khi ly hôn.
Số tiền này không được sử dụng để vợ chồng chung sống, Trần Mỹ Tú không có nghĩa vụ phải giúp trả nợ, tuy nhiên, mặc dù ngôi nhà đã được ước định cho mẹ con Trần Mỹ Tú nhưng việc chuyển nhượng quyền sở hữu vẫn chậm chạp mãi chưa được thực hiện, hiện giờ bên nhà chồng cũ đổi ý, không muốn đưa nhà.
“Thư từ à, luật sư Thẩm thật sự là người tốt.” Trần Mỹ Tú nắm tay Diệp Thư Từ, liên tục cảm thán mấy lần: “Còn xin cả viện trợ cho chị, hầu như không dùng đến tiền của chị.”
“Trên mạng đều nói luật sư ăn tiền đen, tiền kiếm được rất bẩn, nhưng sao chị lại cảm thấy luật sư Thẩm lại tốt bụng như vậy chứ.” Giọng nói của Trần Mỹ Tú tràn đầy tán thưởng.
"Nghề nào cũng có người tốt kẻ xấu," Diệp Thư Từ mỉm cười: "Hơn nữa, Thẩm Tứ vốn là một người tốt, cậu ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ chị."
“Đúng rồi, Thư Từ, có phải em quen biết luật sư Thẩm không?"
Diệp Thư Từ có chút lúng túng: "Tại sao chị lại nói như vậy?"
"Mấy ngày trước chị có gặp luật sư Thẩm, anh ấy hỏi chị về em."
Diệp Thư Từ đang uống một ngụm nước, suýt chút nữa thì phun ra.
"Ồ, hỏi thăm em cái gì?"
Trần Mỹ Tú gãi đầu, choáng váng: "Thư Từ, để khi nào chị nhớ rồi chị sẽ kể cho em."
Diệp Thư Từ hơi thất vọng, thật ra cô khá tò mò, rốt cuộc Thẩm Tứ đã hỏi cái gì liên quan đến cô.
"Em và luật sư Thẩm là bạn học thời trung học, còn làm bạn cùng bàn trong một thời gian ngắn." Những quá khứ kia, dường như có thể khái quát trong một câu, Diệp Thư Từ nói: "Năm đó có thể xem là bạn tốt, sau này mọi người đều lớn lên, nhiều năm không liên lạc, nhờ chuyện này lại vô tình gặp được."
"Vậy thì mối quan hệ của hai người bây giờ là gì."
Câu hỏi này thực sự khiến Diệp Thư Từ bối rối.
Nếu nói là bạn tốt, trên điện thoại của cô thậm chí còn không có WeChat của Thẩm Tứ, cũng không có liên lạc riêng. Nhưng nếu nói chỉ là người lạ, Thẩm Tứ lại chủ động mời cô ăn tối, còn giúp cô giải vây sao.
Rốt cuộc cô vẫn không trả lời được câu hỏi.
Vào buổi chiều, Diệp Thư Từ cắt một ít trái cây và ngồi trên ghế sofa xem TV với Trần Mỹ Tú.
"Thư Từ, nếu như chị có một người em gái như em thì tốt rồi."
"Giai Ân cũng không tệ mà." Diệp Thư Từ mỉm cười: "Chỉ là cô ấy hơi bận rộn với công việc thôi."
"Tính cách của Ân Ân rất bốc đồng, kém xa so với em, chị chỉ thích một cô gái điềm tĩnh như em."
"Ding dong" Chuông cửa reo lên.
Trần Mỹ Tú đứng dậy, vội vàng xoa xoa tay, trên mặt hiện ra vài phần bối rối, dọn dẹp lại mặt bàn: "Thư Từ, chị quên không nói với em, hôm nay luật sư sẽ tới đây."
Cô ấy vừa nói xong đã đứng dậy ra mở cửa.
Diệp Thư Từ ở lại với mớ hỗn độn, luật sư sao.
"Là luật sư Thẩm đến sao?"
Mặc dù người ấn chuông cửa rất có kiên nhẫn, chỉ bấm một lần, nhưng bước chân của Trần Mỹ Tú lại khá vội vàng, sợ người ngoài cửa chờ sẽ vội..
"Không phải là luật sư Thẩm, chỉ là người đưa văn kiện, là danh sách hợp đồng chị xin trợ giúp pháp lý." Trần Mỹ Tú vừa mở cửa, vừa mỉm cười với Diệp Thư Từ: "Việc nhỏ như vậy nhất định là trợ lý của luật sư Thẩm đưa tới."
Diệp Thư Từ đứng ở phía sau cánh cửa, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt vừa nhấc lên của Thẩm Tứ, người đàn ông cười như không cười nhìn cô, trong mắt có vài phần trêu đùa.
Ồ.
Không phải là trợ lý sao?
"Luật sư Thẩm, thật sự là phiền đến anh rồi." Thẩm Tứ đưa văn kiện đã được sắp xếp cho Trần Mỹ Tú, người đàn ông khẽ gật đầu, Trần Mỹ Tú không ngừng bày tỏ lòng cảm ơn.
"Luật sư Thẩm, anh đã bận rộn với việc xử lý vụ án của tôi lâu như vậy, trong lúc bận rộn còn phải đưa văn kiện này đến, tôi đã nói có thể tự đi lấy."
Ánh mắt Thẩm Tứ rất bình tĩnh: "Thuận đường đi làm chút chuyện, cô đi một chuyến cũng không dễ dàng."
“Nào có không tiện." Làn da ngăm đen của Trần Mỹ Tú đỏ lên một chút vì ngượng ngùng: "Chắc chắn là do lần trước tôi đã nói rằng tôi đi nhầm tàu điện ngầm, anh nghe được đã để trong lòng đi, hai ngày nay Thư Từ vẫn luôn nói lộ trình cho tôi, hiện giờ tôi sẽ không lạc đường, Thừ Từ thật sự là một cô gái rất lương thiện đấy.”
"Thực ra con đường nào cũng vậy, đi nhiều sẽ quen."
Nhắc tới tên của Diệp Thư Từ, ánh mắt của Thẩm Tứ lúc này mới nhìn về phía cô, giống như có ý gì đó, không hiểu sao Diệp Thư Từ cảm thấy chột dạ.
Rõ ràng là không làm gì cả.
Trần Mỹ Tú liên tục khen ngợi cô nhiều lần, không hiểu sao Diệp Thư Từ có loại ảo giác mình thích người khác khen.
“Luật sư Thẩm, đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi.” Trần Mỹ Tú nhiệt tình tiếp đãi anh: “Công ty luật của anh chiêu đãi rất tốt, lần này là lúc tôi phải chiêu đãi anh tốt một chút.”
Diệp Thư Từ nhướng mi, cũng đánh giá Thẩm Tứ.
Ánh nắng trong veo chiếu vào trên áo sơ mi trắng của người đàn ông, khiến cho dáng người của người đàn ông càng thêm sạch sẽ tao nhã, khí chất ưu tú mạnh mẽ, có loại cảm giác đẹp trai chỉnh tề.
Vốn dĩ là chuyện thuận đường đưa văn kiện, đoán chừng anh sẽ nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Không nghĩ tới chính là, Thẩm Tứ ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi vào ngồi một chút.”
Diệp Thư Từ: "…"
Ha, đúng là không khách khí mà.
Trần Mỹ Tú dẫn Thẩm Tứ đến trước ghế sô pha, TV vẫn đang bật, đang trình diễn một chương trình tạp kỹ bùng nổ và vui vẻ, Diệp Thư Từ nhanh chóng tắt TV.
"Luật sư Thẩm, anh ngồi ở đây đi."
Người đàn ông khoanh đôi chân dài ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thờ ơ tập trung ở đâu đó, cảm giác đạo đức của Thẩm Tứ rất mạnh mẽ, cho nên không tùy tiện liếc mắt nhìn lung tung.
Diệp Thư Từ vào trong bếp pha một ấm trà, lấy bộ trà chuyên dụng để tiếp đãi khách ra, rót cho Thẩm Tứ một cốc nước, động tác uyển chuyển.
“Cái chén này là mới.” Thẩm Tứ cười nhạt hỏi.
Đầu ngón tay rót trà của Diệp Thư Từ run rẩy: "Ừm, luật sư Thẩm là vị khách quý đầu tiên mà tôi tiếp đãi khi tôi chuyển đến đây."
“Vậy thì tôi thật vinh hạnh.” Khóe mắt và đuôi lông mày của người đàn ông nhuốm thêm một chút ý cười.
Thẩm Tứ khẽ nhấp một ngụm trà, gật đầu tán thưởng: “Trà của cô Diệp pha, hương vị đúng là không tệ.”
Diệp Thư Từ cũng ngồi sang một bên, mím môi, nhíu mày nói: "Thẩm Tứ, đừng gọi tôi là cô Diệp, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Ngay cả Lâm Nam, một người xa lạ, từng gọi cô là cô Diệp, cả người cô cũng cảm thấy không được tự nhiên, huống chi Thẩm Tứ tốt xấu gì cũng là người quen.
Thẩm Tứ nhíu mày, trêu chọc "Ồ" một tiếng, rồi sâu kín nói: "Vừa rồi ai gọi tôi là luật sư Thẩm trước?"
Diệp Thư Từ: "…"
Mấy người lại nói về vụ án một lần nữa.
Trần Mỹ Tú nói: "Luật sư Thẩm, sau đó tôi đã lên trên mạng xem một chút, mọi người đều nói rằng một luật sư như anh không phải là người mà người bình thường có thể mời được, họ còn nói có thể tìm được luật sư như anh chính là khói xanh đã bốc lên trên mộ tổ tiên."
Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Không khoa trương như vậy."
Diệp Thư Từ cũng chìm trong suy nghĩ.
Công ty luật Thẩm Chu lợi hại như thế nào cô cũng đều hiểu rõ, mà Thẩm Tứ là luật sư nổi tiếng nhất cả nước, những người có thể nhờ anh khởi kiện đều là người không giàu thì quý, phí ủy thác không phải là thứ mà người bình thường có thể gánh vác được.
Mặc dù Thẩm Tứ đã giải thích rằng luật sư Trương, người phụ trách vụ án của Trần Mỹ Tú, không thể đến đây vì một số chuyện, nhưng một vụ án đơn giản như vậy cũng không cần đến luật sư lợi hại như vậy ra sân khấu.
Nó có một chút quá mức cần thiết.
Đầu óc Diệp Thư Từ hoạt động hết công suất, nhưng cái gì cũng không nói, âm thầm nuốt xuống những nghi ngờ trong lòng, dù sao thì cô cũng không biết sự sắp xếp của công ty luật.
“Luật sư Thẩm, nếu không phải anh xin dự án trợ giúp pháp lý giúp cho tôi, có lẽ tôi chỉ có thể trả phí tư vấn cơ bản nhất,”
Sự cảm kích trước đó của Trần Mỹ Tú tràn ngập trong lời nói, lập tức đứng dậy: "Tôi đi rửa ít hoa quả cho anh, mới mua sáng nay, đều rất tươi."
Trần Mỹ Tú đi về phía nhà bếp.
Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ ngồi đối diện nhau, người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, không nói lời nào.
Ánh sáng mờ ảo buông xuống, khuôn mặt người đàn ông đẹp như tượng tạc.
Thẩm Tứ khẽ mở môi mỏng, đang định nói gì đó thì giọng nói của Trần Mỹ Tú từ trong bếp truyền đến: "Thư Từ, sao chị không tìm thấy quả việt quất, buổi sáng chị đã rửa sạch rồi."
Diệp Thư Từ lập tức đứng dậy: "Tôi đi giúp chị Mỹ Tú tìm một ít trái cây."
Buổi sáng cô để trái cây trong ngăn mát tử lạnh, còn có một số thứ khác, có thể đã chất đống cùng nhau, nên Trần Mỹ Tú không tìm được.
Diệp Thư Từ lấy ra một hộp việt quất từ tủ lạnh.
Trần Mỹ Tú cắt dưa hấu và cam xong, để vào đĩa trái cây, cơ thể cô ấy đột nhiên giật nảy lên, cô ấy vỗ vỗ trán: "Thư Từ, chị nhớ rồi."
"Chị nhớ cái gì?"
“Chị nhớ tới luật sư Thẩm hỏi gì về chuyện của em.” Trần Mỹ Tú có vẻ cực kỳ hưng phấn, gần như vỗ tay nói: “Anh ấy hỏi em có bạn trai chưa.”
Giọng nói lớn bất thình lình phá vỡ sự im lặng của căn phòng yên tĩnh.
Vẻ mặt Diệp Thư Từ xấu hổ.
Quay lại.
Đúng lúc bắt gặp khuôn mặt không chút thay đổi của Thẩm Tứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...