Tiếng vọng yêu thầm

Bên dưới hộp quà có một bức thiệp viết tay của Diệp Thư Từ.
 
Ngoài quà tặng ra, đương nhiên phải có một thứ gì đó để thể hiện tấm lòng chân thành của cô.
 
Diệp Thư Từ muốn viết rất nhiều thứ, muốn viết thư cảm ơn anh, niềm vui khi được làm cùng bạn với anh và còn có cả tình cảm của cô dành cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thức trắng mấy đêm liền, viết rất nhiều thứ một cách phong phú, trôi chảy. Nhưng cuối cùng tất cả đều bị xé nát.
 
Bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nếu như viết quá nhiều, cho dù câu chữ không nhắc đến tình cảm yêu mến thì như vậy ít nhiều cũng để lộ ra tình cảm của cô.
 
Cuối cùng, Diệp Thư Từ chỉ viết một tấm thiệp đơn giản.
 
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả đến tấm thiệp này cũng không được chuyển đi.
 
Khương Hiểu cũng bị tình thế này dọa cho một phen. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cô ấy há hốc miệng không nói được câu nào.
 
Trong hốc mắt cô bắt đầu có chút gì đó chua sót, năng lượng tích trữ trong cơ thể dần cạn kiệt, nụ cười trên gương mặt cô cũng đông cứng lại, nếu như Diệp Thư Từ tiếp tục đợi, e rằng bản thân cô sẽ òa khóc to. Cô gật gật đầu, nói với Thẩm Tứ: “Được, vậy thì thôi.”
 
Cơn gió vô tình thổi qua, hốc mắt của cô bắt đầu trở nên đỏ ngầu, vốn dĩ cô đã gầy rồi, giờ phút này lại càng trở nên mỏng manh yếu đuối giống như đóa hoa sen đã lụi tàn, cơn gió lạnh thổi qua làm cho chút sức sống cuối cùng còn sót lại cũng tiêu tan.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ nắm lấy tay của Khương Hiểu, tay còn lại cầm lấy món quà và cặp sách, rời khỏi lớp học với tâm trạng bối rối.
 
Ở phía sau, Thẩm Tứ lên tiếng gọi cô nhưng cô không hề dừng bước.
 
Cô chỉ muốn rời khỏi thế giới của anh, rời khỏi đây càng xa càng tốt.
 
Sau khi xuống lầu, Khương Hiểu thở hồng hộc muốn nói chuyện với Diệp Thư Từ, nhưng Diệp Thư Từ dường như đã cạn kiệt sức lực, cô lắc đầu, đôi môi tái nhợt nói: “Tớ cảm thấy không được khỏe cho lắm, tớ muốn đi về nhà.”
 
Sau khi nói sau, cô cũng không để ý đến phản ứng của Khương Hiểu mà nhanh chóng ngồi lên xe, gần như trốn chạy khỏi nơi đâu.
 
Trên đường trở về nhà, Diệp Thư Từ nhắm chặt mắt lại, sau đó chính là cảnh tượng Thẩm Tứ nhìn từ cao xuống và nói với một giọng vô cùng lạnh lùng.
 
Cô thực sự không rõ, rốt cuộc là tình tiết nào sai rồi, hay là trách bản thân mình tự rẻ rúng, người ta còn chưa từng nhắc đến sinh nhật, càng không nói đến đón sinh nhật, là do cô hùng hùng hổ hổ đi tặng quà, người ta còn không thèm.
 
Trong đêm tối yên tĩnh, ánh sáng của mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây, mờ ảo như một giọt nước mắt nhỏ trên trang giấy viết thư.
 
Diệp Thư Từ đạp xe với một lực ngày càng mạnh, cô nhìn vào bóng dáng của bản thân, không thể kiểm soát được sự chua xót trong đáy mắt, cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi với một nhiệt độ cháy da.
 
Yêu đơn phương là gì.
 
Là bạn hết lòng chiếu tia sáng cho người ấy, nhưng người ấy lại chỉ thấy bóng dáng mờ mịt của bản thân bạn.
 
Khó khăn lắm mới về đến nhà, cảm xúc của Diệp Thư Từ vẫn không khá hơn chút nào.
 
Chẳng qua chỉ là tặng quà xong bị từ chối thôi mà.
 
Có gì to tát lắm đâu.
 
Nhưng đối phương chính là Thẩm Tứ, vì vậy mà cô không thể không buồn bã.
 
Diệp Thư Từ vừa buồn bã đau lòng, vừa tự dặn lòng mình rằng Thẩm Tứ là một người lý trí như thế nào, anh làm như vậy chắc chắn có một lý do nào đó mà người khác không biết.
 
Cô phải học cách thấu hiểu, học cách tha thứ.
 
Có lẽ thực sự đã có một sự hiểu lầm nào đó trong này.
 
Đêm đó, cô buộc cơ thể run rẩy của mình phải hoàn thành các câu hỏi cuộc thi vật lý được giao cho mình mỗi ngày, và gần như không nằm xuống.

 
Ngày 26 tháng 12 năm 2013.
 
Phải chăng nếu như có một ngày tôi không còn thích cậu nữa, không còn yêu đương phương nữa thì sẽ không còn buồn bã nữa, phải không? Khương Hiểu gọi điện thoại đến:
 
“Tiểu Từ, tâm trạng của cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”
 
Diệp Thư Từ gắng gượng mỉm cười: “Tâm trạng vẫn luôn ổn, chỉ là lúc nãy bụng tớ không khỏe lắm, về nhà đỡ hơn một chút rồi.”
 
Khương Hiểu nói: “Vừa nãy lúc ở trường tớ thấy vẻ mặt của cậu không được ổn cho lắm, haizz, cậu nói xem, cậu mua món quà này, tốn biết bao nhiêu tâm tư.”
 
“Cũng không có gì, chỉ tùy tiện chọn bừa một cái.”
 
Cô giả vờ thản nhiên nói.
 
Có vẻ như chỉ có như vậy, cô gái mới có thể giữ được chút lòng tự trọng cuối cùng và giảm thiểu hết mức có thể giá trị thiệt hại.
 
“Chuyện này chúng mình cũng không biết tại sao như vậy, vừa rồi tớ mới gọi điện cho Chu Tử Kỳ” Khương Hiểu thở dài: “Thực ra Thẩm Tứ không còn mẹ nữa rồi, chuyện này chúng mình cũng không biết, mẹ cậu ấy đã tự sát vào chính ngày sinh nhật của cậu ấy, có lẽ chuyện này xảy ra từ hồi cấp hai, vì vậy cho nên cứ mỗi khi đến sinh nhật của mình thì tâm trạng của Thẩm Tứ trở nên rất tệ.”
 
“Người không biết không có tội, chuyện này cũng không thể trách chúng mình.”
 
Diệp Thư Từ chưa từng nghĩ hóa ra mọi chuyện lại như vậy, càng không ngờ rằng, một chàng trai vui vẻ hòa đồng, thông minh giỏi giang khó có thể chung tần số như vậy mà lại không còn mẹ ở một độ tuổi nhỏ như vậy.
 
Sau khi tắt điện thoại, cô mới đỡ hơn một chút, mới miễn cưỡng ổn hơn lúc trước.
 
Cô có thể hiểu lý do tại sao tâm trạng của Thẩm Tứ trở nên không tốt, nhưng đó không thể là lý do cho sự lạnh nhạt của Thẩm Tứ.
 
Cô chỉ là một người ngây thơ không biết gì, có lòng tốt đi tặng quà, dựa vào cái gì mà lại bị đối xử như vậy.
 
Tuy nhiên, Diệp Thư Từ cũng không nhịn được mà nhớ đến Thẩm Tứ những năm cấp hai.
 
Một con người kiêu ngạo như vậy, chắc là sẽ không chịu nổi đòn đả kích mạnh như vậy. Anh đã vượt qua như thế nào, đã bao lần bước qua nỗi đau và tự chữa lành vết thương một mình trước khi vượt qua được những đêm dài đầy khó khăn.
 
Diệp Thư Từ lắc đầu, cô nhiều lần nhắc nhở bản thân mình rằng không suy nghĩ linh tinh nữa.
 
Ngày hôm đó là thứ sáu, thầy giáo đứng lớp giống như đã dặn dò xong, buổi sáng làm hai mặt bài thi, căn bản là ngoại trừ đi vệ sinh, gần như không còn thời gian để nghỉ ngơi.
 
Buổi chiều không có quá nhiều tiết học, Thẩm Tứ dường như muốn nói với cô điều gì đó, tuy nhiên Lâm Úy lại hét lớn ở trước cửa: “Thẩm Tứ, đến giờ luyện tập rồi.”
 
Thẩm Tứ quay mặt lại nhìn cô một cái thật lâu rồi sau đó mới rời đi.
 
Đây là một buổi diễn tập với đội sản xuất của toàn trường tham gia chương trình, Diệp Thư Từ đã không nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tứ cho đến khi tan học.
 
Buổi sáng hôm đầu tiên, Diệp Thư Từ khoác cặp, cô ngồi cùng với Trần Thanh Nhuận trong lớp bồi dưỡng như thường lệ.
 
Vậy mà cô lại nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tứ.
 
Thẩm Tứ thế mà lại tham gia lớp bồi dưỡng, anh tìm một vị trí sau lưng cô rồi tùy ý ngồi xuống.
 
Có một sự náo động khá lớn.
 
“Wow, đại thần Thẩm lại đi học lớp bồi dưỡng, đẹp trai quá đi mất, lần đầu tiên có thể nhìn ngắm cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy.”
 
“Cậu có gương không, tớ muốn trang điểm lại, a, hình như Thẩm Tứ nhìn qua đây.”
 
Cả tiết học, Diệp Thư Từ nghe giảng một cách chăm chú cẩn thận, cô luôn giữ tư thế thẳng lưng.
 
Lần đầu tiên cô có cảm giác, hóa ra người mình thích ngồi ngay sau mình lại là một cảm giác bị tra tấn như thế nào.

 
Khi Trần Thanh Nhuận nói chuyện với cô, cũng sẽ bất thình lình kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, cô quay mặt đi nhưng không dám cười hết mình, cô cảm thấy nếu như cười để lộ ra cái răng số tám thì lại không đủ nữ tính.
 
Tiết học này, Diệp Thư Từ nghe giảng nhưng cũng không vào đầu, tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, sự căng thẳng của cả lớp tạm thời được xoa dịu.
 
Nếu như là lúc trước thì nhất định cô sẽ quay người lại tươi cười chào hỏi anh, cô sẽ hỏi anh rằng tại sao đột nhiên lại tham gia lớp bồi dưỡng, nhưng vì sự bối rối ngượng ngùng của buổi tối hôm trước, Diệp Thư Từ không muốn là người chủ động nữa.
 
Cô đi vào nhà vệ sinh, vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy Chu Tử Kỳ vô tư bưng hai cốc trà sữa đang uống rồi đi vào lớp.
 
Chu Tử Kỳ đặt cốc uống rồi lên bàn của Thẩm Tứ, chào hỏi Diệp Thư Từ rồi rời đi.
 
“Diệp Thư Từ.”
 
Thẩm Tứ ở đằng sau gọi tên của cô.
 
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Thư Từ giả vờ như đang bình tĩnh, giả vờ quên đi chuyện không vui ngày hôm đó.
 
Thẩm Tứ cười nhẹ, đem cốc trà sữa in chữ o xinh đẹp đưa tới tay cô, anh nói: “Chu Tử Kỳ tiện đường nên mang đến, cậu thử xem có ngon không.”
 
Diệp Thư Từ nhận ra o quen thuộc này. Đây là thương hiệu trà sữa nổi tiếng nhất ở một thành phố nổi tiếng trên Internet, nó mới khai trương ở thành phố Tô, và đã có rất nhiều người xếp hàng, không biết Chu Tử Kỳ đã xếp hàng đợi bao lâu để mua nó.
 
Cô nhận lấy đồ uống và nói một cách lịch sự: “Cảm ơn cậu.”
 
Nếu cô nhớ không lầm, Thẩm Từ không thích ăn đồ ngọt, mà thích uống trà hoa quả, chưa từng thấy anh uống trà sữa, cũng không biết hôm nay anh làm sao nhớ tới việc uống trà sữa.
 
Diệp Thư Từ nhấp một ngụm, vị sữa rất nồng và êm dịu, lại thêm mùi thơm của trà, thêm chút chát, dư vị vô tận, quả nhiên là thương hiệu trà sữa nổi tiếng nhất.
 
Cô thường thích uống trà sữa.
 
Một lúc sau, Thẩm Tứ lại vỗ vai cô.
 
Anh đưa cho cô một quyển vở, rất mới, cũng rất dày, có một hình Shin cậu bé bút chì:
 
“Đây là vở tôi ghi chép môn vật lý, tôi đã hỏi đàn anh khóa trên, tổng kết được lộ trình bồi dưỡng, cậu xem thử xem có giúp ích được gì cho cậu không.” Giọng nói thánh thót dễ nghe của anh vang lên bên tai cô.
 
Diệp Thư Từ nhìn quyển vở với anh mắt vô cùng ngạc nhiên.
 
Cô là bạn cùng bàn của Thẩm Tứ, vở mà Thẩm Tứ dùng cô đều biết, chưa từng nhìn thấy cuốn vở này bao giờ.
 
“Cậu vừa làm xong sao?” Diệp Thư Từ hơi nhướng mày: “Gần đây cậu bận như vậy.”
 
Thẩm Tứ không trả lời câu hỏi này, anh để quyển vở lên bàn của cô, ngón tay xương xẩu gõ gõ mặt bàn của cô, cười nói: “Dù bận rộn thế nào cũng phải xem là bận vì chuyện gì.”
 
Ý nghĩa của câu nói đó chính là anh tình nguyện lãng phí thời gian vì cô.
 
Trong hoàn cảnh là anh quá bận rộn và không có thời gian rảnh, anh đã hy sinh hai đêm để sắp xếp những bài tập bồi dưỡng rất hữu ích cho cô.
 
Diệp Thư Từ không biết diễn tả sao cảm xúc của bản thân lúc này.
 
Rõ ràng chính mình đã từng lạnh nhạt, thất vọng cùng chán nản, tạo thành một mảnh hoang vu, nhưng vào lúc này, gió xuân chậm rãi thổi qua, vạn vật khôi phục, các loại cỏ mọc.
 
Cả hai người đều không nhắc đến ngày sinh nhật nữa, mọi chuyện không vui đều lặng lẽ qua đi.
 
Thẩm Tứ không mở mồm xin lỗi, nhưng mọi hành động mà anh đã làm đều là một lời xin lỗi.
 

Cậu thiếu niên kiêu ngạo cũng biết cúi đầu.
 
Chiều 31/11, cuộc thi kịch sân khấu chính thức khởi tranh.
 
Cả lớp đều tham gia cuộc thi, nhưng được khán giả tán thưởng nhiều nhất là Romeo và Juliet do chính thầy Trần chủ nhiệm chuyển thể.
 
Cả Thẩm Tứ và Lâm Úy đều trang điểm nhẹ và mặc trang phục khôi phục lại khung cảnh của nước Anh thời trung cổ, màn trình diễn của họ sống động như thật.
 
Các bạn học bên cạnh xì xào bàn tán: “Hai người rất xứng đôi, ánh mắt của Thẩm Tứ lại trìu mến như vậy, nếu cảm thấy không có tình cảm, sẽ không làm ra vẻ si mê như vậy.”
 
“Tôi cũng cảm thấy rất xứng đôi. Nghe nói hai người bọn họ dường như thật sự có ý với nhau.”
 
Nữ sinh đặc biệt thích chuyện phiếm: “Có lẽ bọn họ đã bí mật ở bên nhau, dù sao chúng ta cũng không biết, nghe đồn đãi nói như vậy.”
 
Romeo nhìn thấy Juliet đã chết tại đám tang và khóc vì hận thù, làm rung chuyển thế giới.
 
Giống như Lâm Úy thực sự là cô gái mà Thẩm Tứ yêu hết lòng.
 
Trong lòng cô tràn ngập chua xót, lúc đầu chỉ là do một chút cảm xúc kỳ dị gây nên, sau đó giống như từ trong hư không đánh rơi một viên sủi bọt, nó từ từ lên men, cả người cô tràn ngập đau đớn chua xót.
 
Ngay cả bạn học ngồi bên cạnh Diệp Thư Từ cũng thở dài: “Hai người thật xứng đôi vừa lứa, cậu thấy sao?”
 
Diệp Thư Từ cắn môi không chịu nói gì, giống như chỉ cần cô không thừa nhận, kết quả tồi tệ nhất sẽ không bao giờ xảy ra.
 
Rõ ràng là rất xứng đôi.
 
Cô nhớ lại ngày đó Thẩm Từ đưa vở và trà sữa cho cô, cô mỉm cười chân thành và dịu dàng, cô biết đó chỉ là món nợ của tuổi trẻ, không liên quan gì đến tình yêu.
 
Cuối cùng, tiết mục Romeo và Juliet đã giành được vị trí đầu tiên.
 
Lâm Úy và Thẩm Tứ đứng ở trung tâm sân khấu, thầy Trần ở dưới cổ vũ và vỗ tay thật cao không ngừng.
 
Lãnh đạo nhà trường đích thân trao giải cho học sinh, mọi người cùng nhau nâng cúp, ở dưới tiếng màn trập vang lên liên tục, các nam nữ sinh nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt và mày đều sáng ngời.
 
Diệp Thư Từ gần như sắp khóc.
 
Diệp Thư Từ mới mười tám tuổi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác đố kỵ như vậy.
 
Trở lại phòng học, mọi người vẫn đang thảo luận về cuộc thi, có học sinh khen Lâm Úy xinh đẹp, nói cô diễn xuất rất tốt, có tài năng diễn xuất tuyệt vời, Lâm Úy cười híp mắt nói lời cảm ơn.
 
Cũng có một số nữ sinh táo bạo trực tiếp đi tới cửa phòng học của lớp năm, lén nhìn Thẩm Tứ, nhỏ tiếng bàn tán.
 
Ngày mai là tết dương lịch, không khí lễ tết tràn ngập, mọi người cũng đều không có tâm trạng học tập nữa, Diệp Thư Từ cầm tờ bài thi lên viết đi viết lại, tập trung toàn bộ vào việc đang làm, không quan tâm đến những câu chuyện bên ngoài cửa sổ.
 
Vừa mới viết xong, cô hoảng hốt phát hiện ra trong lớp đã chẳng còn ai ngoài cô.
 
Nhìn vào tờ giấy kiểm tra đầy những con số sai, Diệp Thư Từ thở dài buồn bã.
 
Cô dường như không thể làm tốt bất cứ điều gì, người cô thích sẽ không thích cô, cô cũng không thể chạm tới thành tích học tập xuất sắc.
 
“Áp lực rất lớn.”
 
Thẩm Tứ còn chưa đi.
 
“Sao cậu vẫn chưa đi?”
 
Thẩm Tứ thản nhiên cười: “Tôi ở lại chơi bóng với Chu Tử Kỳ một lúc.”
 
Ngoại trừ cuộc trao đổi ngắn với Thẩm Tứ trong lớp thi đấu ngày hôm đó, mấy ngày nay họ thật sự không có nói chuyện nhiều, không có gì ngoài buổi diễn tập.
 
“Thu dọn cặp sách của cậu đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
 
Chắc là do mới chơi bóng xong, trán của Thẩm Tứ đều là mồ hôi, da của anh rất trắng trẻo, sạch sẽ, lông mày đôi mắt cũng ưa nhìn, sức sống của tuổi trẻ dường như sắp bùng phát.
 
Diệp Thư Từ nhanh chóng thu dọn cặp sách, cũng không hỏi Thẩm Tứ là đi đâu, trực tiếp theo anh đi xuống lầu, đi đến cổng trường mới nhớ tới hỏi: “Vậy là chúng ta đi đâu?”
 
Cậu thiếu niên quay đầu cười nói: “Không phải rất áp lực sao?”

 
Thẩm Tứ hất cằm chỉ về phía trước.
 
Một chiếc mô tô đậu ngoài góc cổng trường, còn mới tinh, màu trắng bạc, trông rất bảnh bao.
 
Diệp Thư Từ không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm chiếc mô tô rồi lại quay sang nhìn Thẩm Tứ, cô tinh nghịch quậy phá không theo lẽ thường còn anh lại hiền lành ôn hòa.
 
“Chiếc xe này của cậu sao?”
 
Thẩm Tứ cười trêu chọc: “Không thì sao.”
 
Vẫn là gió đông lạnh lẽo, nhưng giọng nói của cậu thiếu niên không hiểu sao lại nhẹ nhàng hơn, Diệp Thư Từ cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.
 
“Mỗi khi áp lực, chiếc xe này đều ở cùng tôi.” Thẩm Tứ nói ngắn gọn, giơ tay nắm lấy tay lái: “Diệp Thư Từ, lên xe đi.”
 
Diệp Thư Từ trước đây đã từng ngồi qua xe mô tô, nhưng chưa bao giờ ngồi qua mô tô tốc độ cao.
 
Sợ bị ngã, cô không kìm lòng được mà ôm chặt lưng Thẩm Tứ, vốn tưởng rằng cô sẽ xấu hổ thẹn thùng, nhưng tốc độ xe quá nhanh khiến cô suy nghĩ lung tung được.
 
Cậu thiếu niên hơi rướn người về phía trước, dường như Diệp Thư Từ nghe được gió ở mức decibel cao nhất, cô vô cùng sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ phấn khích, từng tế bào trong cơ thể cô mở ra, cảm giác cực kỳ sảng khoái.
 
Tiếng gió trở nên dữ dội hơn, và đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng hình dạng của gió khi nó tiếp xúc với da mình ở khoảng cách gần.
 
Chiếc xe phi nước đại như một con báo nhanh nhẹn nhất.
 
Mỗi khi tăng tốc đều khiến Diệp Thư Từ hồi tưởng về cuộc sống của chính mình.
 
Cô bình thường không có gì xuất chúng, lớn lên ngoan ngoãn và chưa bao giờ nổi loạn.
 
Từ năm mười bảy tuổi, bắt đầu có những tâm sự vừa đắng cay lại vừa ngọt ngào.
 
Kỹ năng lái xe của Thẩm Tứ rất ổn định, Diệp Thư Từ dần thả lỏng cơ thể và tinh thần, dần dần mở mắt ra, màn đêm đen nghịt tựa như một vật chứa khổng lồ bao trùm lấy cả thành phố.
 
Bầu trời đầy sao giống như một vùng biển lộn ngược, dường như trong tầm với của con người.
 
Bức nền của mặt trăng và mặt trời khiến cho các ngôi sao trở nên vô cùng mờ nhạt.
 
Cũng giống như cô vậy.
 
Cô khẽ thở dài: “Những vì sao kia vốn dĩ không thể tự tỏa sáng, chính ánh sáng phản chiếu của những vì sao khiến chúng ta nghĩ rằng những vì sao tỏa sáng."
 
Thẩm Tứ đạp nhẹ chân phanh, tốc độ dần dần chậm lại, giọng nói của cậu thiếu niên như suối nguồn trong trẻo, vang vọng bên tai cô.
 
Tiếng gió lúc này cũng gần như tĩnh lặng.
 
“Diệp Thư Từ, ánh sáng của các ngôi sao dường như là không đổi, phải không? Nhưng các ngôi sao chỉ là sự tồn tại nhỏ bé trong vũ trụ."
 
"Vận mệnh của tất cả các ngôi sao đều sẽ biến mất, những ngôi sao mới được sinh ra từ những ngôi sao còn sót lại, và cuối cùng, vũ trụ lại trở về trạng thái ban đầu."
 
"Không có gì khác biệt cho dù đó là các vì sao, mặt trời hay chúng ta."
 
Giọng nói của cậu thiếu niên có chút lạnh nhạt, lại có chút cô độc. Dưới ánh đèn đan xen mờ ảo, anh nghiêng mặt, khuôn mặt gầy gò trắng nõn.
 
Nhưng nó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim của Diệp Thư Từ, có chút chột dạ.
 
“Cảm ơn cậu!”
 
Tôi sẽ chọn tin tưởng vào bản thân mình, không còn bế tắc mờ mịt nữa, những gì tôi có thể làm được là những thứ tốt nhất rồi.
 
Thẩm Tứ nhướng mày cười nói: “Vui hơn chút rồi.”
 
Cô gật đầu liên tục: “Ừ”
 
Diệp Thư Từ cảm thấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của mình đang đập với một nhịp điệu cực kỳ khác thường, rất sống động và mạnh mẽ.
 
Thẩm Tứ nhẹ nhàng chậm rãi nói, đầy sự chân thành và áy náy: “Diệp Thư Từ, chuyện hôm đó, cậu bỏ qua cho tôi được không?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận