Tiếng vọng yêu thầm

Ah.
 
Là chuyện đã xảy ra vừa rồi, Thẩm Tứ nhìn thấy trong mắt Diệp Thư Từ lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu không nói.
 
Thẩm Tứ lười biếng ngước mắt liếc cô một cái: “Tôi chỉ là tới mua vịt quay, không nghĩ tới sẽ có phần thưởng ngoài ý muốn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Thư Từ gãi đầu, cô nghĩ rằng nếu cô biết Thẩm Tứ đã nhìn thấy, cô nên cư xử tốt hơn, bởi vì vừa rồi cô quá tùy tiện.
 
Tim cô đập dữ dội.
 
Thẩm Tứ nghiêng đầu cười nói: "Không phải như tôi nghĩ."
 
Cô sửng sốt: “Có gì khác biệt."
 
"Trước đây, tôi nghĩ cậu rất dịu dàng, tính cách giống như Mộc Xuân Phong."
 
Khóe miệng Diệp Thư Từ giật giật: “Bây giờ cậu không cảm thấy tôi hung ác bạo lực sao?"
 
Thẩm Tứ vui vẻ nhướng mày: “Nếu tôi nói đúng vậy thì sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ muốn khóc nhưng không có nước mắt, dù sao cô vẫn còn trẻ và không biết cách che giấu cảm xúc của mình, cô vừa xấu hổ vừa khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy một cảm giác vô lực khó hiểu, hai má hơi nóng lên.
 
A, thật xin lỗi, nếu cô biết điều đó sẽ thay đổi ấn tượng của Thẩm Tứ thì cô ấy đã thay đổi hành vi của mình khi giúp bà nội Vương.
 
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ khẽ cau mày, khóe môi nhếch lên, cô gái này thật thú vị.
 
"Tôi nói đùa thôi, bạn cùng bàn nhỏ, ngươi không nghe thấy sao?"
 
Diệp Thư Từ làm sao có thể ngốc như vậy, chỉ là bởi vì đối phương là Thẩm Tứ, cô mới trở nên đề phòng, anh nói gì chính là cái đấy, có khi quay đầu cũng không quay đầu lại được.
 
"Vậy ấn tượng bây giờ là gì"
 
Thẩm Tứ nhàn nhạt cười nói: "Nhẹ nhàng có nguyên tắc, nhân từ có điểm mấu chốt."
 
Diệp Thư Từ đã rất ngạc nhiên.
 
Sự xuất sắc của Thẩm Tứ khiến người ta kém xa, vì kiến ​​​​thức của anh tốt hơn nhiều so với những học sinh bình thường, Diệp Thư Từ hiếm khi thấy Thẩm Tứ khen ngợi người khác.
 
Đánh giá mà Thẩm Tứ dành cho cô hôm nay là đánh giá cao nhất mà Diệp Thư Từ đã thấy gần đây.
 
Cô có chút vui mừng, trái tim như được một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve.
 
Ấm áp và mềm mại.
 
Sau khi làm xong vịt quay, Diệp Thư Từ đưa nó bằng cả hai tay cho Thẩm Tứ: “Nhân tiện, Thẩm Tứ, bà đã nói với tôi vài lần trước đây rằng bà phải miễn phí cho cậu, vì vậy lần này cậu không cần trả tiền."
 
Ngoài ý muốn, Thẩm Tứ gật đầu: “Được, vậy cảm ơn bà nội.”
 
Rất nhanh đã đồng ý
 
Trước đó đã nhiều lần nói sẽ không nhận tiền nhưng Thẩm Tứ nhất quyết không đồng ý, lén đặt tiền dưới chiếc hộp nhỏ đựng đồ lặt vặt trên chiếc bàn nhỏ.
 
Diệp Thư Từ liếc xuống, tự hỏi liệu có phải anh đã đặt tiền dưới hộp khi cô đang xếp vịt quay không.
 

Thẩm Tứ bắt gặp ánh mắt nhỏ lanh lợi của Diệp Thư Từ, bất đắc dĩ cười nói: “Sao, cậu cho rằng tôi sẽ để tiền ở đó sao?”
 
Diệp Thư Từ bị bắt gặp, cô xấu hổ lúng túng, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Tôi không có."
 
Chàng trai nhẹ giọng đáp: "Tôi không phải người cứng rắn như vậy."
 
Anh cầm túi vịt quay: “Tôi đi trước, bạn cùng bàn, buổi chiều gặp."
 
Lông mi Diệp Thư Từ run lên: “Mà này, Chu Tử Kỳ có thích vịt quay không? Tôi đang băn khoăn không biết buổi chiều có nên mang hai con qua đấy không."
 
"Anh ấy là một người sành ăn, anh ấy sẽ thích bất cứ thứ gì được mang đến."
 
Chu Tử Kỳ đen mặt, Thẩm Tứ cũng không nhẹ giọng.
 
Sau khi chia tay , Thẩm Tứ đi vài bước lại quay đầu lại, cười cười, cười như ánh mặt trời chói lọi: “Nhớ thay tôi cảm ơn bà nội."
 
Bữa tiệc sinh nhật của Chu Tử Kỳ được tổ chức tại KARAOKE nổi tiếng nhất ở Thành phố Tô.
 
Bà nội Diệp đi mua nguyên liệu về đã thế chỗ của Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ vội vã về nhà thay quần áo, thân trên là áo khoác màu xanh đậm hình răng chó, thân dưới là đôi bốt đen.
 
Cô cao ráo, khung xương cân đối nên không cần trang điểm cũng có thể nhìn ra những thứ không tên.
 
Khi cô còn nhỏ, nhiều người nói rằng cô là một người đẹp ngu ngốc, nhưng những năm qua Đường Tiếu đã luôn nghiêm khắc với cô nên sự chú ý của Diệp Thư Từ đã không đặt vào ăn mặc.
 
Vẻ đẹp chói lọi của Lâm Úy là điều hiển nhiên không cần bàn cãi, so với Lâm Úy, Diệp Thư Từ giống một viên ngọc thô hơn.
 
Cô nhìn vào gương một lúc, lúc đầu cô tràn đầy tự tin khi nghĩ đến Lâm Úy, sau đó cô cảm thấy rằng dường như bản thân không còn đẹp nữa.
 
Khi họ đến Karaoke, không có nhiều người ở đó, Chu Tử Kỳ có nhiều bạn bè nhưng bây giờ anh ấy đã học năm ba trung học, họ không muốn làm quá hoành tráng nên chỉ gọi một vài người, những người bạn tốt nhất.
 
Điều mà Diệp Thư Từ không ngờ tới là Lâm Úy đã ở đó.
 
Diệp Thư Từ không thích Lâm Úy cho lắm vì một số chuyện nhỏ khi chơi chung với nhau trước đây. Hoặc có thể cô sẽ không thích ngay cả khi không có những chuyện nhỏ nhặt đó, lý do rất đơn giản, cô đã ngửi thấy mùi tình địch.
 
"Diệp Thư Từ đã tới."
 
“Tiểu Từ, lại đây, ngồi ở đây.” Cô vừa bước vào, Khương Hiểu liền tiếp đãi cô rất nhiệt tình.
 
Sau khi ngồi xuống, Lâm Úy cũng chào cô: “Diệp Thư Từ, thật trùng hợp, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đến."
 
Khương Hiểu tính tình thẳng thắn, thẳng thừng nhìn cô ta: "Sao Tiểu Từ lại không tới?"
 
“Không phải Diệp Thư Từ đang bận chuyện thi cử sao?” Lâm Úy khẽ mỉm cười nhìn Diệp Thư Từ, yên lặng chờ đợi Diệp Thư Từ trả lời cô ta.
 
Nhưng Khương Hiểu đã nắm lấy cánh tay của Diệp Thư Từ và âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô, Diệp Thư Từ cười không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Nhưng dù bận rộn đến đâu thì cũng phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn mình chứ."
 
Lâm Úy cười khan một tiếng, không nói nữa.
 
Chu Tử Kỳ gọi rất nhiều đĩa trái cây và đồ uống, Khương Hiểu cũng giúp mua các loại đồ ăn nhẹ, đồ ăn chất đầy bàn, thấy Diệp Thư Từ mang đến vài con vịt quay, Chu Tử Kỳ cười nói: "Diệp Thư Từ, cậu thật tuyệt. , vịt quay là món tôi thích nhất.”
 
Khương Hiểu bĩu môi lên trời.
 
Chu Tử Kỳ vội vàng xoa dịu cô ấy một chút: “Tất nhiên đồ ăn vặt mà Hiểu Hiểu nhà ta mua là ngon nhất."
 
Mối quan hệ giữa hai người đều được mọi người ngầm hiểu, Diệp Thư Từ mỉm cười và không quan tâm.

 
Mọi người đều cất những món quà mang tới lên tủ, thực ra đây không chỉ là tiệc mừng sinh nhật Chu Tử Kỳ mà còn là cơ hội để thư giãn và tô điểm nho nhỏ cho năm cuối cấp ba bận rộn.
 
Khương Hiểu bí mật nói với Diệp Thư Từ: "Thật ra, Lâm Úy không quen thuộc với bọn tớ, tớ và Chu Tử Kỳ không muốn cô ta đến, nhưng cô ta đã yêu cầu, vì vậy bọn tớ không thể từ chối."
 
Diệp Thư Từ không nói gì.
 
Cô không muốn thể hiện sự chán ghét với Lâm Úy, cũng không muốn tỏ ra thích Thẩm Tứ.
 
"Tớ không hiểu tại sao Lâm Úy phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của Chu Tử Kỳ khi Lâm Úy không thể chơi chung với chúng ta." Khương Hiểu mở to mắt và suy nghĩ một lúc.
 
Diệp Thư Từ mím môi và không nói gì.
 
Lâm Úy cúi đầu đang giúp cắt trái cây, bên trong sưởi ấm vừa đủ, cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc áo len đen bó sát, khuôn ngực nở nang, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp .
 
Cô ta trang điểm đơn giản, môi đỏ, phấn mắt đậm, nằm như tằm, lộ ra một chút trưởng thành nhưng trông vẫn rất lộng lẫy.
 
Lâm Úy đang trò chuyện sôi nổi với mấy anh em của Chu Tử Kỳ và có vẻ như cô ta đã hòa nhập vào đó.
 
Diệp Thư Từ cũng ngưỡng mộ khả năng có thể trò chuyện với mọi người mọi lúc mọi nơi của Lâm Úy.
 
Khương Hiểu vỗ trán hiểu ra: "Lâm Úy đang giả vờ, khó trách gần đây hình như cô ta luôn quấn lấy Chu Tử Kỳ."
 
Trái tim của Diệp Thư Từ nặng trĩu.
 
Đột nhiên, ồn ào trong phòng riêng lập tức im bặt, mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía cửa, chính là Thẩm Tứ đã tới.
 
Diệp Thư Từ từ từ quay lại và một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
 
Khuôn mặt thanh tú đẹp trai, chiếc cổ thon thả, quả táo Adam gợi cảm và đôi chân săn chắc khỏe khoắn.
 
“Anh Từ đúng là anh Từ của tôi, đến bữa tiệc sinh nhật của tôi cũng phải tới cuối cùng.” Chu Tử Kỳ nằm trên ghế sô pha như người không xương, không còn chút hình tượnh nào.
 
“Đừng làm trò,” Thẩm Tứ cười nhạt: “Anh Từ vì mua quà cho cậu mà bị tắc đường mới đến muộn.”
 
Chu Tử Kỳ vênh váo đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào túi quà Thẩm Tứ đang mang.
 
Món quà mà Thẩm Tứ tặng là một món đồ phiên bản giới hạn, đây cũng là món quà mà Chu Tử Kỳ đã chờ đợi từ lâu, Thẩm Tứ đã phải mất một thời gian dài để lấy được nó, nhưng Chu Tử Kỳ vốn rất hào hứng đã bị dập tắt.
 
Từ căng thẳng lúc đầu, đến dần dần bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lẽo vào mùa đông, Diệp Thư Từ không nói gì cả.
 
Lâm Úy đang nói chuyện với Thẩm Tứ, vẻ cảm của cô gái rất phóng đại, Thẩm Tứ chỉ yên lặng lắng nghe, đôi mắt cụp xuống và thỉnh thoảng mỉm cười.
 
Ghế ngồi lại ồn ào, Diệp Thư Từ không nghe thấy họ đang nói gì nhưng cảm thấy trong lòng buồn không chịu nổi.
 
Người phục vụ đẩy xe đẩy bánh kem đi vào, Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu đứng ở giữa, trước khi cắt bánh, Chu Tử Kỳ vui vẻ nói vài câu: "Đầu tiên, cảm ơn các cậu đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Mọi người đều là anh em tốt của tôi, cảm ơn mọi người."
 
"Năm nay tôi sẽ không nói bất kỳ lời ước sinh nhật nào. Tôi sẽ chia sẻ mong muốn của mình với mọi người. Chúc các cậu đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Các anh em, hãy tiếp tục vui vẻ ở trường đại học."
 
Mọi người cùng nhau chắp tay đứng xung quanh chiếc bánh kem và cùng nhau thổi nến, lúc này những tràng pháo tay vang lên.
 
Lâm Úy luôn đứng bên cạnh Thẩm Tứ.

 
Dưới ánh đèn mờ ảo, người thanh niên vẫn tuấn tú mê người, môi mím nhẹ, mái tóc hơi buông xõa che đi đôi lông mày hơi nhướng lên, lộ ra đôi mắt sâu như biển.
 
Lâm Úy bên cạnh anh ăn mặc hơi khác thường nhưng cô ta có một vẻ đẹp kiêu ngạo và rực rỡ, đối lập thật kỳ lạ.
 
Dường như Diệp Thư Từ muốn ngừng nhìn về hướng của họ.
 
Nhưng vào lúc cô thu hồi ánh mắt, ánh mắt của Thẩm Tứ lại bất ngờ xẹt qua, giấm chua trong lòng cô như gặp gió to, trong nháy mắt bị đốt cháy.
 
Đau đến mức cô không thể kiềm chế được.
 
Cô nhìn đi chỗ khác, quyết tâm không hành hạ bản thân thêm nữa.
 
Chu Tử Kỳ chào hỏi mọi người: “Mọi người ơi, hát gì tùy thích, hôm nay không phải tôi tổ chức sinh nhật, chúng ra có quyền nghỉ ngơi, hôm nay cứ tính cho tôi"
 
Mọi người lần lượt đi lên hát, Khương Hiểu cũng gọi Diệp Thư Từ đi lên hát nhưng trình độ ca hát của Diệp Thư Từ luôn khiến người ta lo lắng, cho nên cô không đi lên mà cứ lẳng lặng ngồi ở trên ghế sô pha.
 
Lâm Úy cũng lên sân khấu để hát, cô ta đã hát một bài về trái tim cô đơn.
 
Diệp Thư Từ không thích cô ta nhưng cô phải thừa nhận rằng cô ta hát rất hay, không hổ danh là một sinh viên nghệ thuật.
 
"Yêu anh là trái tim cô đơn không hiểu ý nghĩa nụ cười của anh."
 
"Em chỉ có thể kiên trì âm thầm như đóa hoa hướng dương trong đêm."
 
"Yêu anh là một điều cô đơn, em hy vọng anh sẽ thành thật với em ."
 
"Em luôn yêu anh theo cách của riêng em."
 
Nhiều người đang trò chuyện ầm ĩ đã vô thức ngậm miệng lại và lặng lẽ lắng nghe Lâm Úy hát, giọng hát của cô ta thực sự truyền cảm và thấm thía, thể hiện rõ nét tâm trạng bồn chồn và đầy tâm sự của cô gái.
 
Diệp Thư Từ nhìn Lâm Úy suốt quá trình và Lâm Úy thỉnh thoảng nhìn Thẩm Tứ, có rất nhiều người trong phòng nhưng Lâm Úy không cảm thấy xấu hổ.
 
Ngược lại, Thẩm Tứ chỉ ngước mắt lên nhìn một chút, thời gian còn lại là nghịch điện thoại mà không nhìn Lâm Úy.
 
Khương Hiểu thấp giọng nói: "Lâm Úy thật là thông minh. Lợi dụng sinh nhật của Chu Tử Kỳ để bày tỏ tình cảm với Thẩm Tứ, thế giới này cũng không ai tính toán bằng cô ta."
 
"Ít nhất cô ta có can đảm."
 
Diệp Thư Từ đã nói điều này từ tận đáy lòng.
 
Cô luôn thiếu can đảm này.
 
Cô sợ thổ lộ, cô sẽ rụt rè, sợ thất bại, run sợ, sợ vì chuyện này mà không được làm bạn và mất đi vị trí bạn bè bên cạnh Thẩm Tứ.
 
Tình yêu là một trò chơi dành cho những người dũng cảm.
 
Cô không nên buồn.
 
Nhưng tại sao, cô vẫn buồn kinh khủng.
 
Sau đó, Lâm Úy hát thêm một vài bài hát và không thể hiện tình cảm của mình quá chói mắt, Diệp Thư Từ đi ra ngoài bằng cách đi vệ sinh.
 
Khi rửa tay, cô nghĩ về những gì vừa xảy ra.
 
"Tại sao yên tĩnh như vậy"
 
Cô thể Diệp Thư Từ run lên, cô lập tức tắt vòi nước, Thẩm Tứ đứng sau lưng cô.
 
Cô còn chưa kịp nói, thanh âm mỏng nhẹ của thiếu niên lại vang lên: “Tâm trạng của cậu không tốt sao?"
 
Cô đang ở trong một tâm trạng rất xấu.
 
Rất tệ.

 
Nhưng cô không có quyền có tâm trạng không tốt.
 
Thẩm Tứ cũng rửa tay xong, hai người từ nhà vệ sinh đi ra, đứng ở nơi đó một hồi.
 
Đó là thiết kế cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
 
Vào ban đêm, dòng giao thông bất tận tạo thành một dòng sông ánh sáng vàng, phản chiếu hàng ngàn ánh đèn như một dòng sông sao.
 
Diệp Thư Từ lắc đầu: “Tôi không sao."
 
Đang định nói tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên, là Đường Tiếu gọi đến.
 
"Tiểu Từ, con còn ở bên ngoài sao?"
 
Trái tim của Diệp Thư Từ co rút lại: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, hôm nay con phải đi dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp."
 
"Tiểu Từ, hiện tại mẹ rất tức giận." Đường Tiếu nghiêm túc nói, bộ dáng như sắp nổi bão: “Hôm nay mẹ nhìn thấy tài khoản chính thức của trường con và giáo viên đã chụp một bức ảnh về hiện trường lớp học trong không khí thi đua. Mẹ đã nhìn thấy con ."
 
Trái tim của Diệp Thư Từ đông cứng.
 
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nói với Đường Tiếu nhưng Đường Tiếu đã phát hiện ra và cô có thể đoán được sau khi trở về nhà sẽ xảy ra sự xáo trộn gì.
 
Giọng điệu của Diệp Thư Từ khiêm tốn, mang theo một chút cầu xin: “Mẹ, con đã nói với cha, con sợ mẹ không đồng ý nhưng con thực sự muốn tham gia cuộc thi."
 
“Con rất muốn nắm lấy cơ hội này và đây cũng là cơ hội cuối cùng để con tham gia cuộc thi.” Diệp Thư Từ hạ giọng, giọng nói của cô gái trong trẻo và dễ chịu: “Mặc kệ kết quả thế nào, con cũng không hối hận, mẹ để con thử xem được không?"
 
Thẩm Tứ đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
 
Người thanh niên cố ý tránh đi nhưng nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, anh vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng giọng nói của Đường Tiếu.
 
"Tiểu Từ, không phải mẹ vì muốn tốt cho con sao?" Đường Tiếu tức giận nói: "Tiểu Từ, làm gì có đứa nhỏ nào như con không cùng mẹ thảo luận, mẹ chỉ muốn con bình an vô sự lên đại học, không muốn con đi đường quanh co. Con nghĩ xem, nếu sau đó con không nhận được gì mà còn lãng phí thời gian thì sao."
 
Đôi mắt của Diệp Thư Từ ươn ướt và đôi môi cô hé mở.
 
Cô không biết nên nói với Đường Tiếu như thế nào.
 
Đường Tiếu đang nói chuyện không ngừng ở đầu dây bên kia và Diệp Thư Từ gần như bị choáng ngợp bởi cuộc trò chuyện nhanh như lửa.
 
Thẩm Tứ với khuôn mặt trống rỗng đi tới, nhìn Diệp Thư Từ một chút rồi nhận điện thoại.
 
"Chào cô, cháu là Thẩm Tứ, bạn học của Diệp Thư Từ."
 
Đường Tiếu sửng sốt một chút, ở nhà cô thường xuyên khen ngợi Thẩm Tứ, bà có ấn tượng tốt với cậu bé tài hoa này cho nên giọng điệu lập tức dịu đi một chút: “Học sinh Thẩm, cháu có chuyện gì sao?"
 
"Cô à, cháu nghĩ là làm gia cuộc thi không phải đi đường quanh co, không chỉ có thể lấy điểm xếp hạng, còn có thể đề cao năng lực cá nhân của bản thân, khi còn trẻ, có thể tham gia loại cuộc thi này càng nhiều thì sẽ có rất nhiều kinh nghiệm, sự trưởng thành và khả năng chống lại thất bại của Diệp Thư Từ sẽ được cải thiện."
 
Như thể không khí xung quanh đã bị cắt đứt.
 
Diệp Thư Từ không thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đường Tiếu, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chàng trai trẻ như suối nước nóng.
 
Trước mắt cô bao nhiêu bóng ma, chỉ còn lại người con trai này là bảo vệ cô, hai gò má lặng lẽ ửng hồng.
 
Các cửa sổ đã mở và không khí lạnh lại thổi vào.
 
Giọng điệu của Thẩm Tứ không khiêm tốn cũng không hống hách, giọng nói chậm rãi, chậm rãi của anh xuyên qua làn gió và đến tai Diệp Thư Từ
 
"Diệp Thư Từ giỏi lắm."
 
"Có thể, thậm chí còn giỏi hơn cô tưởng tượng."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận