Tô Thiên Kim nhìn tấm ảnh, dạ dày cô bỗng cuộn lên, cô lao ngay vào nhà tắm, nôn thốc nôn tháo.
Tần Tuấn Phong không hiểu chuyện gì, chạy theo vợ vào nhà tắm, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Em làm sao vậy? Em thấy không khoẻ sao?"
Tô Thiên Kim không trả lời, cứ cúi người mà nôn, dường như muốn nôn ra hết những gì trong dạ dày.
Tấm ảnh đó đúng là đáng sợ.
Lúc sau cô mới ngừng nôn, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Tuấn Phong càng lo lắng: "Em thấy thế nào? Đỡ hơn không?"
Thiên Kim khẽ lắc đầu, yếu ớt nói: "Em không sao, anh mang tờ báo đi vứt đi.
"
Tần Tuấn Phong dìu cô ra ngoài, anh mới để ý đến tờ báo trên bàn, anh cầm lên xem rồi nhíu mày lại, thầm nghĩ: Đây không lẽ là kết quả của cuộc hôn nhân không có tình yêu sao?
Anh vội kêu người đốt tờ báo đi, rồi tự pha cho Tô Thiên Kim ly trà nóng.
"Em uống đi, một lát sẽ đỡ hơn thôi.
"
Tô Thiên Kim gật đầu, cầm lấy ly trà nóng, hớp một ngụm.
Cô khẽ than một tiếng: "Thật đáng sợ.
"
Lát sau, Tô Thiên Kim định thần lại một chút, quay sang hỏi Tuấn Phong: "Jenny đâu rồi anh?"
"Mẹ bế thằng bé ra ngoài rồi, anh đưa em đi.
"
Tô Thiên Kim đứng lên, đi ra ngoài.
Bên dưới tán cây rộng lớn, có chiếc ghế đu, một người phụ nữ trung niên đang bồng một đứa bé, bà cười vui vẻ trò chuyện: "Cháu trai của bà, cháu rất giống ba của cháu, làn da lại trắng như mẹ cháu, nhìn cháu bà bỗng nhớ lại lúc bà vừa sinh Tuấn Phong ra.
Mà cháu có muốn có thêm em gái không, bà sẽ nói với ba mẹ cháu, kêu nó sinh cho cháu một đứa em gái.
"
Thiên Kim nghe vậy, mặt lại hơi ửng đỏ.
Tuấn Phong liền ghé vào tai cô, thì thầm: "Anh cũng muốn có thêm con gái.
"
Tô Thiên Kim càng ngượng hơn, cô đẩy nhẹ Tuấn Phong ra: "Anh nói gì vậy, thằng bé còn rất nhỏ mà.
"
Tần phu nhân nghe tiếng thì thầm, bà quay lại thì thấy con trai và con dâu, bà quay lại nói với Jenny: "Ba mẹ cháu đến rồi kìa.
"
"Mẹ.
"
Tô Thiên Kim bước lên nhìn con trai đang chớp chớp đôi mắt tròn nhìn bà nội, Jenny nhìn sang ba mẹ mình, chợt cười lên một cái, huơ huơ tay về phía Tuấn Phong, như muốn anh bế nó.
Tần Tuấn Phong mỉm cười cưng chiều nhìn con trai, đưa tay đón lấy thằng bé vào lòng.
!.
.
Tạ Lam Thuyên một mình đi du lịch, cô đi từ Nhật rồi sang Hàn, mỗi chuyến đi đều chụp lại rất nhiều hình ảnh, mua thật nhiều đồ lưu niệm, lại có rất nhiều đồ chơi và quần áo trẻ em, tất nhiên là cô để dành cho Jenny, đứa con nuôi của cô.
Trên chuyến bay đến Anh, cô mệt mỏi dựa ra phía sau chợp mắt một chút, có một bàn tay lay vào vai cô, cô mở mắt ra, thấy một người đàn ông rất trẻ tuổi, da trắng, mắt xanh, tóc vàng, dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô: "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không, chuyến bay này lại hết chỗ rồi.
"
Tạ Lam Thuyên đáp trả lại bằng tiếng Anh: "Ồ được, anh ngồi đi.
" Cô ngồi sang một bên nhường chỗ cho anh.
Người đàn ông mỉm cười: "Cám ơn.
"
Tạ Lam Thuyên im lặng chờ máy bay cất cánh, cô im lặng cắm tai nghe rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Người đàn ông nhìn cô, anh bắt chuyện: "Cô tên gì vậy?"
Tạ Lam Thuyên ngồi thẳng dậy, điềm tĩnh đáp: "Tôi là Tạ Lam Thuyên, người Trung Quốc, còn anh!"
"Ồ.
" Người đàn ông bật cười: "Cô là người Trung Quốc sao, thật trùng hợp, mẹ tôi cũng là người Trung Quốc, ba tôi là người Anh, Cô cứ gọi tôi là Dylan.
"
Thì ra một người con lai, có thể do anh quá giống bố, nên chỉ nhìn thoáng qua là không thể nhìn ra anh có nét giống người Trung Quốc.
"Dylan.
" Tạ Lam Thuyên mỉm cười: "Tên anh rất đẹp.
Biển, tượng trưng cho sự rộng lớn bao la, có thể bao dung tất cả.
"
"Cám ơn cô, cô đi du lịch một mình sao?"
"Ừm.
" Tạ Lam Thuyên gật đầu: "Còn anh, anh cũng đi du lịch sao?"
"Tôi đi qua đây công tác, tôi định sau khi trở về Anh, sắp xếp lại công việc rồi sẽ về Trung Quốc thăm người thân.
"
Tạ Lam Thuyên vẫn giữ nét mặt tươi cười, thân thiện, cô gật đầu.
Dylan nhìn cô, thầm nghĩ: Cô gái này lại thân thiện như vậy, tuy bề ngoài cô không phải là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, nhưng cô lại toát ra vẻ cao quý, không hề cao ngạo và kiêu căng.
Dylan khẽ mỉm cười.
"Mời quý khách ngồi vững vị trí của mình, máy bay sắp cất cánh"
Tạ Lam Thuyên cất điện thoại vào túi.
Dylan lại lên tiếng đề nghị: "Khi đến Anh, cô có thể đến nhà tôi chơi không, ba mẹ tôi rất hoà hợp, mẹ tôi sẽ rất vui nếu biết cô là người Trung Quốc.
"
Tạ Lam Thuyên suy nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được, tôi sẽ đến nhà anh.
"
Dylan vui mừng, trên chuyến bay này, anh lại kết bạn với một cô gái thân thiện như vậy.
"Nếu không ngại, cô có thể làm bạn với tôi không, tôi thì công việc hơi nhiều, nên bạn cũng không có bao nhiêu, nếu cô có thể làm bạn với tôi thì tốt quá.
" Dylan đưa tay về phía Tạ Lam Thuyên, ánh mắt chờ câu trả lời của cô.
Tạ Lam Thuyên nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn, lại trong sáng, cô lại có ấn tượng với anh, cô cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh: "Được.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...