Hai ngày sau, Steven gọi nàng ở nhà trước khi nàng đi làm. Nàng rất mong nghe được tin từ Steven, nên khi anh ta gọi về, nàng rất hưng phấn. Nhưng khi biết Steven gọi về chỉ vì cần lấy dao cạo râu, nàng hoàn toàn thất vọng.
- Nếu hôm nay cô đi làm nhớ đem theo cái dao cạo râu của tôi, sáng mai tôi có thể đến lấy tại văn phòng cô vào lúc cô chưa đi làm. Dao cạo râu của tôi mới bị hỏng.
- Tôi rất buồn khi nghe anh nói.- Adrian cố bình tĩnh để Steven không biết nàng đang thất vọng. – Còn anh thì sao?
- Khỏe, - Giọng anh ta lạnh lùng, - Thế cô?
- Tôi khỏe. Nhưng nhớ anh.
- Nhớ thôi không đủ. Cần phải có chuyện gì quan trọng hơn mới được. – Anh ta trở lại vấn đề cũ. Không thỏa hiệp, không thay đổi, không có dấu hiệu bớt giận. Adrian phân vân phải chăng Zelda đã sai, phải chăng cuộc hôn nhân của họ đã chấm hết. Khó tin như thế, nhưng việc anh ta bỏ đi vì đứa con cũng khó tin.
- Steven, tôi rất buồn vì anh đã suy nghĩ như thế. Anh có muốn cuối tuần này về nhà, ta nói chuyện thêm không?
- Không có gì để nói, trừ phi cô thay đổi ý kiến. – Việc anh ta nhất quyết nàng phải phá thai là chuyện quá trẻ con.
- Vậy bây giờ tính sao? Chúng ta cứ sống mãi thế này đến khi tôi sinh con rồi báo cho anh biết à? – Nàng hỏi, lo lắng đến chuyện tương lai, nhưng anh ta không lo như nàng.
- Có lẽ như vậy thôi. Tôi nghĩ chúng ta cứ đợi một thời gian, để xem trong vài tuần nữa cô có thay đổi ý kiến hay không. Nếu cô cứ quyết… tiếp tục như thế này… tôi sẽ tìm căn hộ khác.
- Anh nói thật chứ? – nàng không tin như thế.
- Thật. chắc cô biết như thế rồi. Cô thừa biết tôi không đùa lâu bao giờ. Cô hãy quyết định, cho tôi biết chúng ta có thể sống chung với nhau nữa được hay không. Sống như thế này không được lành mạnh cho cả hai ta. – Nàng không tin như thế. Steven muốn biết quyết định của nàng để anh ta cặp bồ với người khác và đi tìm mua căn hộ khác. Nàng không tin anh ta có thể làm như thế.
- Dĩ nhiên sống như thế này không được lành mạnh. Và có lẽ rất thú vị khi nói cho con anh biết về chuyện này. – Nhưng lời nói cai độc của nàng không làm cho anh ta quan tâm. Steven có vẻ không chú ý đến điều nàng nói.
- Tại sao chúng ta không để yên chuyện này trong vài tuần, rồi cô cho tôi biết ý kiến của mình ra sao. Tuần sau tôi sẽ đi New York rồi sau đó quay về Chicago. Thật vậy, tôi sẽ đi nhiều trong mấy tuần sắp đến. Chúng ta cứ để vấn đề này cho đến trung tuần tháng sáu. Như vậy cô có một tháng để suy nghĩ về sự lựa chọn của mình. – Nàng muốn tự sát, nàng muốn chết… hay giết anh ta… nàng không muốn đợi đến tháng sáu trong khi anh ta quyết định có li dị nàng hay không.
- Anh sẵn sàng vứt hai năm rưỡi hạnh phúc vì một chuyện cãi nhau do nóng giận hay sao?
- Cô cho đây là chuyện cãi nhau do nóng giận à? Cô không hiểu tầm quan trọng của việc này à? Đây là vấn đề về mục đích cuộc sống. Mục đích của cô và tôi hoàn toàn khác nhau.
- Anh nói đúng, tôi không muốn bán linh hồn, không muốn bán đứa con để lấy cái máy hát mới và đi du lịch sang Châu u một chuyến. Đấy là vấn đề về cuộc sống của chúng ta, về con của chúng ta. Tôi đã nói như thế nhưng tôi nghĩ anh không nghe lời tôi.
- Tôi nghe cô, Adrian. Nhưng tôi không đồng ý những điều cô nói. Tôi sẽ nói chuyện với cô trong vài tuần nữa. – Rồi anh ta dặn: Nếu trong lúc chờ đợi mà cô đổi ý, hãy gọi cho tôi.
- Làm sao tôi tìm ra anh? – Và nếu có chuyện gấp hay nếu nàng cần anh ta thì biết làm sao? Trên giấy tờ, anh ta vẫn là người thân cận của nàng. Nàng hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện này. Nàng cảm thấy mình bị bỏ rơi.
- Cứ gọi đến văn phòng của tôi, họ biết tôi đang ở đâu.
- Họ may mắn quá, - nàng nói mỉa mai.
- Đừng quên dao cạo của tôi
- Vâng… dĩ nhiên… - Anh ta cúp máy. Nàng ngồi trong bếp một lúc lâu, nghĩ đến điều anh ta vừa nói. Nàng tự hỏi phải chăng mình đã hiểu chồng mình. Nàng bắt đầu không tin mình đã hiểu rõ anh ta.
Hôm đó, nàng đem theo dao cạo đến văn phòng và ngay hôm sau nó biến mất. Anh ta tới lấy vào tối đo, không để lại lời nhắn nào, nhưng nàng không nói cho ai biết chuyện này. Ngay cả với Zelda. Và nàng không nói cho ai ở cơ quan biết việc Steven bỏ mình. Nói ra chỉ thêm phiền phức. Trong vài tuần nữa, khi họ trở về nới nhau, nếu không ai biết chuyện anh ta bỏ đi thì chắc vấn đề sẽ ít phức tạp hơn. Dĩ nhiên ngoài Zelda ra.
Khi Zelda nghe chuyện Steven có gọi về, chị ta quả quyết anh ta sắp tỉnh trí rồi.
Nhưng trong thời gian chờ đợi, những ngày cuối tuần dài bất tận, anh ta không gọi về, Adrian nhận thấy mình đã quên cảnh có Steven bên cạnh mình. Còn Zelda có cuộc sống riêng tư của chị ta. Chị ta mới có người bạn trai hai-mươi-bốn tuổi, anh ta là người mẫu.Vì Zelda đã có cuộc sống riêng, nên nàng không muốn làm vướn chân chị.
Trong lúc Steven đi vắng, cảnh nhà yên lặng, Adrian đứng ngồi không yên. Nàng chấm dứt hành động ngóng trông tin chồng, hay mong anh ấy thình lình về nhà. Nàng không nằm trên giường hi vọng anh ta quay về lấy đồ đạc, hay hiện ra nơi văn phòng nàng để nói rằng anh ta là đồ điên, anh ta hết sức ân hận. Nàng biết anh ta đã về lại Chicago. Mấy tuần rồi nàng không nghe tin chồng, nhưng có lẽ khi Steven về, họ sẽ thu xếp lại công việc thứ tự và trở lại cuộc sống bình thường.
Trong lúc chừ đợi, nàng cảm thấy mọi việc diễn ra bình thường. Nàng làm việc, ăn, ngủ. Nàng không đi đâu hết, cũng chẳng gặp ai. Thậm chí nàng không đi xem xi nê. Nàng đi khám bác sĩ một lần, ông ta cho biết thai nhi phát triển bình thường. Mọi việc đều bình thường, ngoại trừ việc chồng nàng bỏ đi, nàng nghĩ. Nhưng nàng sung sướng vì thai nhi khỏe mạnh. Bây giờ thai nhi đã trở thành có ý nghĩa với nàng. Nàng chỉ còn lại hình hài nhỏ bé này để yêu thương… dù nó chưa ra đời. Nàng ngồi cô đơn một mình vài lần, định gọi cho bố mẹ, nhưng lại bỏ qua ý định đó. Thỉnh thoảng nàng ăn trưa với Zelda tại cơ quan. Ít ra chị ta đã biết về nàng, Adrian có thể nói với chị ta về thai nhi.
Nàng gặp Bill Thigpen ở cơ quan. Bây giờ họ gặp nhau chính thức, khắp nơi, trong thang máy, ở bãi đậu xe, và gặp nhau tại siêu thị Safeway. Nàng cũng gặp nàng tại chung cư, chàng không nói đến việc mình thấy chồng nàng mang nhiều hành lý đi đâu cách đây nhiều tuần. Chàng nghĩ anh ta đi đâu đấy nhưng không hỏi nàng. Khi hai người gặp nhau ở hồ bơi, nàng cũng không nói đến việc này. Thay vì thế, họ trò chuyện khá lâu về những cuốn sách và những bộ phim mình yêu thích. Chàng nói cho nàng nghe về các con của mình. Chàng rất thương con, và nàng cảm động trước thái độ dó của chàng.
- Chắc chúng rất quan trọng với anh.
- Đúng thế. Chúng là thứ quý giá nhất của tôi. – Chàng cười đáp Adrian, vừa ngắm nàng thoa dầu chống nắng lên người. Trông nàng có vẻ vui hơn các lần chàng gặp trước đây, nhưng vẫn còn lặng lẽ. Chàng tự hỏi phải chăng tính nàng như thế, hay do nàng e thẹn trước người lạ.
- Cô không có con phải không? – Chàng nghĩ nàng không có. Nàng không nói đến chuyện con cái, nếu có, chắc thế nào nàng cũng nói chứ. Hầu hết người sống trong chung cư đều không có con. Có vài cặp vợ chồng có con mới sinh, nhưng thường họ mua nhà rộng hơn, dọn ra đấy ở sau khi có con.
- Không. – Nàng chần chừ. Chàng nhìn nàng phân vân phải chăng có chuyện gì về vấn đề con cái. – Không, chúng tôi không có. Tôi… chúng tôi… cả hai chúng tôi đều rất bận.
Chàng gật đầu, lòng tự hỏi không biết kết bạn với nàng có được không. Lâu nay chàng không làm bạn với người đàn bà nào theo đúng nghĩa thuần túy của nó, và lạ thay có nhiều lúc nàng nhắc chàng nhớ đến Leslie. Nàng cũng có thái độ nghiêm trang, chững chạc như Leslie, có nhiều điểm tốt như Leslie. Bill cũng nhiều lần tự hỏi không biết chàng có thích nổi chồng nàng không. Có lẽ họ làm bạn với nhau được. Điều chàng cần làm là phải quên việc mình cảm thấy nàng có thân hình hấp dẫn và gợi cảm.
Chàng buộc mình phải nhìn vào mặt nàng và bàn về tương lai của nàng trong phòng thời sự. Đấy là cách để chàng quên thân thể của nàng trong bộ đồ tắm, và quên sự thể là chàng sẽ đánh đổi mọi thứ để được hôn nàng.
- Khi nào chồng cô về? – Chàng thân mật hỏi và nàng giật mình kinh ngạc khi nghe hỏi. Nàng không ngờ Bill biết Steven đã đi. Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã nói gì đấy về chuyện này, nàng phân vân, thắc mắc.
- Sắp về rồi,- nàng bình tĩnh đáp. – Anh ấy đang ở Chicago. – Khi Steven về, họ sẽ cố thu xếp để ổn định lại chuyện hôn nhân. Việc này không phải dễ, nên nàng vừa mong đợi ngày trở về của Steven vừa lo sợ việc này. Nàng rất mong gặp chồng, nhưng nàng cũng rất sợ khi phải nói cho Steven biết mình không thay đổi ý kiến về thai nhi. Bây giờ đứa bé là một phần của đời nàng, nàng sẽ để yên như thế cho đến ngày sinh nở. Mà nàng biết Steven sẽ chẳng vui gì khi nghe chuyện ấy.
Vào hôm thứ hai của tuần thứ hai tháng sáu, Steven gọi đến văn phòng của nàng lúc chín giờ. Cô thư kí nói anh ta đang đợi trên đường dây. Nàng vội vàng nghe điện. Adrian đã đợi một tháng nay, nên vừa nghe giọng Steven, nàng mừng đến rơi nước mắt. Nhưng Steven có vẻ không thân thiện. Anh ta hỏi thăm sức khỏe của nàng. Nàng hiểu anh ta muốn biết tình hình ra sao, nên trả lời một cách thẳng thắn.
- Steven, tôi vẫn có thai, tôi tiếp tục giữ nó.
- Tôi cũng đã nghĩ thế, - anh ta đáp. – Tôi rất buồn khi nghe thế. – Nói ra điều đó nghe quá tàn ác nhưng anh ta đã thành thật. – Như vậy có nghĩa là cô không đổi ý đúng không?
Nàng lắc đầu, nước mắt chảy xuống má. – Không. Tôi không đổi ý nhưng tôi muốn gặp anh.
- Tôi nghĩ đây chẳng phải là ý kiến hay. Cả hai chúng ta chỉ thêm khó xử mà thôi. – Tại sao Steven sợ gặp nàng? Tại sao anh ta làm như thế? Nàng vẫn không hiểu nổi.
- Khó xử gì giữa bạn bè? – Nàng cười qua nước mắt, cố giữ câu chuyện được nhẹ nhàng, nhưng tình hình không được ổn.
- Tôi sẽ chuyển đồ đạc trong tuần tới. Tôi đang tìm thuê căn hộ để ở.
- Tại sao? Tại sao anh làm thế? Tại sao anh không về nhà một lát? Cứ về nhà xem sao. – Khi mới lấy nhau, họ chưa bao giờ gặp vấn đề khó khăn, chưa cãi cọ, không có chuyện gì cần phải hòa giải. Chỉ đến bây giờ mới có, vì đứa con của họ. Bỗng dưng chuyện tình của họ chấm dứt.
- Chúng ta khỏi cần hành hạ nhau, Adrian à. Cô đã quyết định rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn việc ai đi đường nấy. – Steven hành động như nàng đã phản bội mình, như lỗi thuộc phần nàng, còn anh ta thì đúng, hợp lí. Nàng phân vân không biết Steven có gọi luật sư không.
- Cô muốn căn hộ giải quyết ra sao? – Ngôi nhà của họ ư? Anh ta muốn nói gì thế, nàng muốn giải quyết căn hộ ra sao ư? Nàng sẽ sống ở đấy khi đứa con của họ ra đời.
- Tôi định sống ở đấy, anh phản đối à?
- Bây giờ thì chưa. Nhưng rồi tôi sẽ phản đối. Chúng ta nên bán nó để chia hai, rồi ai mua nhà nấy, trừ phi cô muốn mua lại phân nửa căn nhà đó. – Nhưng cả hai đều biết nàng không có khả năng để mua nó.
- Anh muốn tôi dọn đi cho nhanh phải không? – Steven muốn đuổi nàng ra đường, chỉ vì nàng có thai.
- Không vội. khi nào muốn cô dọn đi, tôi sẽ báo cho cô biết. Hiện giờ, tôi muốn cô thuê nhà thôi. – Tuyệt quá. Nghe anh ta nói, nàng cảm thấy đau đớn. Anh ta hết cảm tình với nàng. Anh ta bỏ nàng. Thế là hết. trừ phi sau đó… sau khi đứa bé chào đời, anh ta trở về và nhận ra sai lầm của mình. Nàng thường hi vọng như thế. Nàng không tin Steven đi cho đến khi anh ấy thấy con họ. Nàng muốn đợi cho đến khi ấy, dù trong lúc chờ đợi Steven sẽ bấn loạn tinh thần. Và nếu anh ta li dị nàng, họ có thể lấy lại nhau sau này.
- Anh muốn làm gì cứ làm, - nàng bình tĩnh đáp.
- Cuối tuần này, tôi sẽ đến lấy đồ đạc. – Cuối cùng, vào tuần sau Steven mới đến, vì bị cúm. Adrian buồn bã nhìn anh ta thu dọn đồ đạc vào thùng.
Phải mất mấy giờ Steven mới làm xong việc này. Anh ta thuê một chiếc xe tải nhỏ, và người bạn làm cùng văn phòng đến giúp chất hàng lên xe. Nàng rất bối rối khi có mặt ở đấy. Mới gặp Steven, nàng rất mừng, nhưng anh ta lạnh lùng, xa cách.
Nàng đi ra ngoài vào buổi chiều khi họ chất các thùng đồ lên xe tải. Nàng lái xe đi để khỏi thấy họ, khỏi từ biết với anh ta. Nàng không chịu nổi sự đau khổ nữa, và anh ta có vẻ như muốn tránh mặt nàng.
Nàng về nhà sau hai giờ và thấy chiếc xe tải đã đi rồi. Nàng vào nhà, nhìn quanh, quá kinh ngạc. Khi Steven gọi đến nói sẽ đến lấy đồ đạc, bây giờ anh ta đã làm thế thật. Steven lấy các thứ thuộc về anh ta, các thứ anh ta đã mua cho cả hai kể từ khi họ cưới nhau. Tự nhiên nàng òa khóc. Chiếc ghế nệm dài và các chiếc ghế bành đã mất, cái bàn xa lông, cái máy hát, cái bàn ăn sáng, cái ghế dư trong bếp, các thứ đơn giản treo tường. Chỉ còn cái ghế độc nhất trong phòng khách và khi nàng lên lầu, vật duy nhất còn lại trong phòng ngủ là chiếc giường. Tất cả quần áo của nàng có trong tủ có ngăn kéo được xếp cẩn thận trong thùng. Chiếc kệ cũng biến mất, cũng như cây đèn và chiếc ghế bành có viền da êm ái. Tất cả đồ chơi của Steven, và dụng cụ, máy móc. Nàng không có tivi. Khi vào phòng tắm để hỉ mũi, nàng thấy anh ta lấy cả bàn chảy đánh răng của nàng đem đi. Nàng bật cười trước sự phi lí này. Thật điên. Steven lấy hết mọi thứ, không có gì để lại cho nàng. Anh ta chỉ để lại cho nàng chiếc giường và áo quần của nàng, tấm thảm trong phòng khách, vài thứ linh tinh không có giá trị. Anh ta vứt bừa bãi các thứ này trên nền nhà với bộ đồ trà bằng sứ của nàng khi họ mới lấy nhau, hầu hết bây giờ đã bị vỡ.
Họ không bàn cãi cái gì là của ai, hay cần thứ gì. Steven lấy hết, vì anh ta đã trả tiền để mua những thứ đó. Khi đi xuống tầng dưới, nàng đi đến tủ lạnh để lấy thức uống, liền nhận ra anh ta đã lấy hết mấy chai xô đa trong tủ. Nàng lại bật cười. nàng không biết làm gì. Nàng đang nhìn quanh trong phòng thì chuông điện thoại reo. Zelda gọi.
- Chuyện gì thế?
- Không có gì quan trọng. - Adrian nhìn quanh với vẻ chán ngán. – Thực vậy, không có gì đâu.
- Như thế là thế nào? – Nhưng lần này nàng không buồn. Nàng có vẻ vui hơn trước nhiều. Nàng có vẻ vui, nhưng trong lòng lại khác. Nàng không tỏ ra thất vọng nữa. Chuyện xảy ra đã vượt quá giới hạn của sự buồn chán, nên bây giờ nàng chỉ biết cười mà thôi.
- Rợ hung nô Attila đã đến đấy. Cướp sạch.
- Cô bị trộm à? – Zelda hốt hoảng hỏi.
- Tôi nghĩ gọi thế cũng đúng. - Adrian cười, ngồi bệt xuống nền nhà bên cạnh máy điện thoại. Cuộc sống trở nên quá đơn giản. – Steven lấy hết đồ đạc đem đi, kể cả bàn chảy đánh răng của tôi. Anh ta chỉ để lại cho tôi cái giường và tấm thảm.
- Ôi lạy Chúa, tại sao cô để hắn làm thế?
- Chị bảo tôi phải làm gì? Xách súng đuổi theo anh ta à? Bộ tôi phải giành giật với anh ta từng cái khăn lau đĩa, từng chiếc kẹp tóc à? Cóc cần làm thế. Nếu muốn, cứ để anh ta lấy. – Và nếu khi nào trở về, anh ta sẽ đem về lại hết, lo gì. Nàng vẫn hi vọng một ngày nào đó, Steven sẽ về. Nàng cần gì phải giành lại cái bàn xa lông, cái ghế nện dài và mấy cái ghế đó.
- Cô cần gì không? – Zelda chân thành hỏi. Adrian cười với chị ta.
- Cần chứ. Chị có chở đến cho tôi một chiếc xe chất đầy ghế bành, hai tá đĩa, một số khăn bàn, tủ có ngăn, khăn tắm… được không? Ồ, đừng quên bàn chảy đánh răng.
- Tôi nói thật đấy.
- Tôi cũng vậy. Zelda, không thành vấn đề. Anh ta muốn bán ngôi nhà này. – Zelda quá ngạc nhiên, Adrian cũng vậy. Anh ta lấy đi tất cả. Nhưng nàng giữ lại một thứ quan trọng là bào thai.
Điều đáng ngạc nhiên là mặc dù chuyện xảy ra rất đáng buồn, thế mà nàng vẫn bình thản, chỉ đến ngày hôm sau nàng mới thấy đau đớn trong lòng. Nàng nằm bên bờ hồ, nghĩ đến Steven, phân vân không biết tại sao cuộc đời của họ lại tan nhanh như thế. Chuyện đầu đời của anh ta không tốt thật, tuổi thơ ấu của anh ta gặp nhiều chuyện trái ngang, nhưng đấy là chuyện quá khứ, chứ đâu phải hôn nhân của họ không tốt. Nàng nghĩ đến chuyện anh ta từ bỏ cha mẹ, anh chị để ra đi mà không ngoái đầu nhìn lui, bỏ rơi cả người bạn của mình. Có lẽ một phần trong người anh ta không biết thế nào là yêu thương. Nếu không, chắc anh ta không để tình nghĩa vợ chồng của họ tan vỡ một cách nhanh chóng như thế này. Chuyện tưởng chừng không thể… nhưng nó đã xảy ra.
Chỉ trong vòng mấy tuần lễ, cuộc hôn nhân của họ chấm dứt. Nghĩ đến chuyện đó nàng rất buồn chán, nhưng phải đối mặt với thực tế là anh ta đã đi rồi. Nàng phải sống cuộc sống mới, và không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng đã ba mươi mốt tuổi, lấy chồng hai năm rưỡi, và đang có thai. Nàng không hẹn hò với ai, không muốn đi chơi cùng ai. Thậm chí nàng không muốn nói cho ai biết Steven đã bỏ mình. Nàng chỉ nói với mọi người rằng Steven đang đi công tác xa. Vì nói ra sự thật, nàng quá đau khổ và rất bối rối. Khi Bill Thigpen xuất hiện ở hồ bơi vào chiều hôm đó, chàng ngạc nhiên hỏi có phải họ sắp dời nhà đi ở chỗ khác hay không. Nàng rùng mình đáp, họ bán đồ đạc trong nhà để mua đồ mới, nhưng dù nàng ra vẻ thản nhiên, chàng vẫn không tin.
- Đồ đạc trông còn quá tốt cơ mà, - chàng đáp. Họ nằm bên hồ bơi, chàng nhìn nàng. Chàng thấy khi Steven chở đồ đi, mặt anh ta có cái gì đó khiến cho chàng nhớ lại mặt của Leslie khi cô ta bỏ mình. Nhưng Adrian trông hạnh phúc khi nằm bên hồ bơi. Nàng cầm cuốn sách trong tay, lật ngược nhan đề xuống dưới và cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến Steven.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...