Tối hôm đó, khi M về đến nhà, Duy đang ngồi trong bếp ăn mì tôm. M lại gần đặt hai tay lên vai anh.
- Sao anh lại ăn mì tôm?
Anh đã hoàn toàn hết bực mình từ lúc trở về nhà. Trong lòng anh chỉ còn một cảm giác xa vắng không rõ ràng. Cho đến tận lúc anh nhìn thấy vẻ mặt của M. Nàng đang nhìn thẳng vào anh. Trên mặt nàng có một vẻ thoải mái. Sự thả lỏng, vui tươi phủ lên mắt và trán nàng.
Lại là cảm giác căng tức trào lên từ phía dưới, khiến cho người ta muốn gầm lên.
- Đói thì phải ăn – anh nói.
- Sao anh không ăn cơm bên ngoài? – giọng M hơi cảnh giác.
Duy không trả lời. Anh đứng lên, đá cái ghế ra xa. Anh cầm bát mì ăn liền đổ toẹt vào thùng rác. Rồi anh đi lại phía tủ lạnh, mở tung cửa tủ. Anh lấy tay gạt. Những lọ gia vị và tương ớt bằng thủy tinh va vào nhau loảng xoảng.
- Tại sao trong tủ lạnh lại không có gì ăn được? Em công lên việc xuống gì mà không mua sắm thức ăn cho tử tế? Thế này thì sống thế nào được? Vứt hết đi.
Anh vứt các hộp đồ ăn thức ăn còn thừa từ hôm trước xuống sàn nhà. Anh móc rau từ trong hộp đựng rau ra, quăng xuống đất. Những cục phó mát, bơ, tỏi, chanh, bình nước cam, sữa, sữa chua theo nhau bị liệng xuống sàn. Cam và nho cũng bị liệng ra. Anh chừa lại những quả trứng để trong những hốc ôvan nhỏ bên trong cửa tủ lạnh.
M nói khẽ:
- Anh muốn ăn cái gì bây giờ? Còn bánh quy muối? Hay anh ăn trứng với bánh mì?
M nói rồi đi lại phía anh. Nàng bước qua những thứ vung vãi trên sàn nhà. Nàng mở một cabin đóng trên tường và lấy ra hộp bánh quy. Nhưng nàng không đưa cho anh mà đặt hộp bánh xuống mặt bàn. Rồi M lùi ra, đứng cách đó một đoạn và lo lắng nhìn vào mặt anh.
Anh không nhìn M mà nhìn những thứ rau cải vương vãi trên sàn. M không nhặt chúng lên. Nàng lại bước qua chúng để đến gần bếp ga. Nàng đặt cái chảo lên bếp. Tiếng mồi ga lách tách. Lửa bùng lên “phùM rưới dầu ăn lên chảo. Rồi nàng quay lại tủ lạnh, lấy ra ba quả trứng. Lần lượt từng quả trứng bị đập vỡ vào trong lòng chảo. M rắc muối và hạt tiêu lên mặt trứng.
Duy đã chờ. Anh đã chờ cơn giận bất ngờ này xẹp xuống như nó đã xẹp xuống khi trước. Nhưng không. Một cái gì đó lẽ ra phải vỡ thoát nhưng đã không vỡ mà chết non và cái xác chết yểu đó đang sắt lại dần thành một thứ sỏi ăn tan vào máu thịt. Nó cứ nhập dần vào anh và lớn vụt lên.
- Thế này thì làm sao mà sống được… Hả?
Bánh từ trong hộp bay ra ngoài. Vụn bánh tung tóe.
Cánh tay anh đã căng cứng trong một giây khi anh ném. Sự căng cơ và tiếng “bịch” của hộp bánh rơi xuống đất làm cho anh có một cảm giác thỏa mãn lạ lùng. Đi kèm với nó là một thoáng hối tiếc. Sự thỏa mãn nuốt chửng hối tiếc.
M lặng lẽ nhặt hộp bánh lên. Nàng đặt nó trở lại bàn, đúng vào chỗ cũ. Nàng nhìn anh. Nhìn thẳng.
Ra thế. M căm ghét anh. Anh – cái con người lặng lẽ ở các đám đông. Anh – cái con người kiêu ngạo với những người xung quanh. Anh – cái con người khắc nghiệt. Anh – cái con người dường như không biết vui vẻ. Cái con người không biết cách và không muốn thương cảm cho người khác. Suốt bốn năm qua, M đã nhìn con người ấy. Nhưng M đã không bao giờ nói gì. Anh đã không bao giờ cho nàng bất cứ cơ hội nào.
- Fuck!
Hộp bánh bị gạt xuống đất một lần nữa. Anh bắt đầu đá văng những thứ ở quanh chân anh. Rau muống và những củ tỏi. Một vệt xanh của rau muống xuất hiện trên tường.
M không đuổi theo nhặt chúng. Nàng để cho anh đá. Nàng lấy đĩa, trút trứng từ trong lòng chảo ra. Nàng đặt đĩa trứng lên bàn rồi lại nhìn thẳng vào anh.
- Em chỉ về muộn một chút mà anh cũng phải làm ầm lên.
- Làm ầm lên! Thế nào là làm ầm lên? Ai là người bỏ mặc nhà cửa đi đến tối mịt mới về? Hả?
- Em đã nói với anh là em đi gặp bạn từ sáng.
- Bạn nào? Hả? Đú đởn!
M im lặng nhìn anh.
- Cô đi đâu? Đi đâu mà về muộn?
M hơi chững lại với từ “cô” mà nàng nghe thấy lần đầu. Anh cũng chững lại.
ầm thường! Sự tầm thường như một thứ trọng lực mới, vô hình và kéo mọi thứ sa xuống. Mỗi câu nói của anh đều đang làm cho cái thứ trọng lực ấy dầy lên. Anh đang kéo sập bốn năm qua chỉ bằng những ngôn từ chan chát. Anh đang sa xuống cùng với mỗi lời anh nói. Nhưng dường như không thể dừng lại được.
- Thế này thì sống thế nào được? Hả?
M vẫn không trả lời. M biết. Và nàng đã dừng lại trước anh. M luôn nhẹ hơn. Cách gì thì anh cũng sẽ sa xuống đất trước.
- Cô phải trả lời! – anh gầm lên.
- Em sẽ không trả lời kiểu suy diễn của anh – M nói – Em không làm gì để anh phải tức cả.
- Không làm gì à?
- Em đã nói với anh từ sáng là em về muộn. Anh đã đồng ý là anh ăn bên ngoài.
Không phải thế. Không phải là những thứ có lý và tuần tự. Phải là sự đảo lộn và tung tóe. Anh muốn thấy M nổi nóng. Chửi thề, lên giọng, gào khóc, tàn bạo… muốn vô lý và xuống cấp và hủy diệt thế nào cũng được, miễn không phải những thứ có lý và tuần tự. Phải phá vỡ tất cả.
- Sống thế này thì có khác gì chết rồi không. Hả?
- Anh đừng có lớn tiếng với em – M bất thần quát – Anh biết là anh vô lý. Tự nhiên anh lại nổi cáu vì chuyện không đâu.
- Thế nào là tự nhiên? Tiền tôi đưa cô để làm gì? Tiền cô mua gì?
M lại im lặng. Mặt nàng đã đóng kín. Nàng nhìn thẳng vào cái vòi nước. Vòi khóa không chặt. Nước đang nhỏ đều đều từng giọt xuống bồn. M chăm chú theo dõi những giọt nước từ từ phình lên rồi rơi. Mắt nàng hơi nheo. “Trong đầu em hình như có một cái công tắc” – có phải M từng nói thế? “Khi nào có người nổi nóng quanh em, em chỉ cần bật công tắc lên. Thế là chẳng nghe thấy gì cả…”.
Lửa bùng lên ngùn ngụt. Mắt anh mờ đi. Tai ù ù, lọc sọc. Lửa bốc từ dưới, tràn qua cổ họng, phì ra ngoài.
Anh vung tay. Đĩa trứng loảng xoảng. Những lòng vàng vỡ toang trên mặt đá. Anh đi xăm xăm vào nhà tắm. Anh vọc tay vào trong giỏ đựng đồ tắm của M. Anh cầm lọ muối tắm của M rồi quay lại phòng ăn. Anh giơ lọ muối ra trước mặt:
- Cô cũng giống tất cả chúng nó.
Anh giơ lọ muối lên. M hốt hoảng giơ hai tay ra. Anh thoáng đọc thấy trong mắt nàng sự cầu xin, không phải cho nàng mà là cho anh. Anh chùn tay. Nhưng không kịp nữa rồi. Lọ muối đã bị đập xuống sàn. Những hạt muối lăn vung vãi khắp nơi, lẫn với những mảnh vụn thủy tinh, lòng trứng, rau và hoa quả.
M nhìn anh, cái nhìn trống rỗng. Khóe miệng nàng hơi méo đi. Nước mắt bắt đầu ầng ậc dâng lên trong mắt nàng. Nàng không nói gì. Nàng đi ra sau cánh cửa lấy cáu chổi và cái xẻng nhựa nhỏ. Nàng cẩn thận quét và vun những hạt muối và vụn thủy tinh lại. Trong lúc đó, nước mắt nàng lã chã rơi xuống sàn.
…
Mùa đông đầu tiên ở New York. Khi trời nổi gió và tuyết bắt đầu rơi, cả thành phố biến thành một biển những người mặc áo choàng đen dài, cúi mình đi giữa luồng không khí chém vào da thịt. Anh thường để đầu trần đi trong cái giá lạnh đó. Đi và tưởng tượng trong đầu mình những tiếng piano của Rachmaninov. Anh nghe chúng trong đầu và biết rằng chúng ở đó bởi vì đêm trước, anh đã nằm nghe những tiếng nhạc ấy đến lúc thiếp đi.
New York vào mùa đông… những làn hơi nước trắng bay lên từ những miệng cống tròn nằm dọc các đại lộ mốc trắng như hơi thở của những người chết được chôn dưới thành phố này từ hàng trăm năm qua. Trong công viên Morningside, những con ngỗng vụng về mổ tuyết ăn ngay trên mặt đất giấu đầy xác người đó; anh đã chạy bộ một mình lúc sáng sớm, cứ thế vụt qua những bóng người và cây và những con ngỗng chậm chạp.
Rồi những chuyến bay sớm đi Pittsburg suốt những tháng mùa đông. Anh đã luôn bình thản rời nhà một mình lúc cả thành phố còn ngủ… xe taxi lướt êm êm qua những đường phố mới chỉ lác đác những người lao động nghèo làm ca sớm, khi mà âm thanh duy nhất là những tiếng còi xe cứu thương đứt quãng ở xa xa hoặc những tiếng tàu điện chạy rầm rập vụt qua trên đầu rồi biến mất như thể chúng vừa lặn xuống lòng đất.
New York vào mùa đông đầu tiên. Trong cái studio nhỏ ở New York, anh đã nằm mở mắt trong bóng tối. Anh chỉ có một mình, nhưng có thể trải sự một mình ấy như trải một tấm áo choàng rộng xuống dưới sàn thuyền, và nằm lên đó mà ngắm trời sao trên đầu, bình tĩnh chờ đón cái chết. Hoặc bất cứ cái gì khác…
Lúc đó, cái chết còn cao cả và ở bên ngoài.
Tối đó, họ nằm ở hai đầu của chiếc giường lớn. Cho đến 3 giờ sáng, Duy vẫn không ngủ được. Anh biết ở phía bên kia, M cũng không ngủ. Nhưng nàng nằm im. M không khóc. Nhưng nàng cũng không hề trở mình, dù chỉ một lần.
Duy ước gì anh cảm thấy sợ hãi. Hoặc choáng váng. Hoặc ăn năn. Hoặc cuồng nộ điên đảo. Nhưng không. Không có bất cứ cảm giác gì ngoài sự nhận biết rằng anh đã làm M buồn, đồng thời thấy ngay cả việc anh làm cho M buồn cũng không quan trọng. Chẳng cái gì còn quan trọng. Tất cả đều đã sa xuống. Tệ hơn, chúng không sa hẳn xuống đất. Chúng là là ở lưng chừng mặt đất, không xuống thấp hơn, mà cũng không tự cất nổi mình lên cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...