Giữa đêm hôm sau, khi Duy đột ngột tỉnh dậy vì khát nước, anh thấy M nằm cách xa anh. Nàng ở tận mép bên kia của chiếc giường ngủ lớn. Nàng quay mặt vào tường. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy khỏi giường, ra phòng ngoài uống nước rồi trở vào. M vẫn nằm nguyên ở tư thế đó. Nàng gối đầu lên một cánh tay; trong khi cánh tay kia vòng ngang bụng. Người nàng cuộn lại; hơi lún xuống chiếc đệm mềm.
Duy nằm xuống trở lại. Anh nhắm mắt cố ngủ nhưng đầu anh hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh và trong suốt. Bên kia, M vẫn quay lưng vào tường, bất động. Không biết những đêm trước đây, trong lúc ngủ, họ có tách xa nhau ra như thế mà anh không biết không? Thường thì lúc đi ngủ, nàng luôn nằm gối đầu lên tay anh. Nàng vòng tay ôm lấy anh. Buổi sáng mở mắt tỉnh dậy, cũng luôn thấy nàng úp mặt ngay bên nách anh. Hoặc nằm gối đầu lên tay. Hoặc gác chân lên người. M luôn ở ngay cạnh đó. Họ luôn phải chạm vào nhau. Chưa bao giờ trong đầu anh thoáng có ý nghĩ là họ ở xa nhau đến thế này.
Không biết M thức hay ngủ. Nhìn lưng nàng, không thể đoán được. Ánh đèn điện hành lang hắt từ nhà hàng xóm cửa sổ thành một vệt chỉ trên tường. Cái vệt vàng thẩm ấy tẩy ánh sáng trong phòng thành một màu xám trong – thứ bóng tối nửa đêm trong phòng ngủ mà lần đầu anh mở mắt nhìn thấy từ bốn năm qua.
Duy vươn tay ra, rồi anh dừng lại. Không thể với tới M. Anh nhìn khoảng trống ở giữa. Rốt cuộc, anh khẽ dịch người sát vào gần nàng. Anh vòng tay ôm nhè nhẹ qua bụng nàng. M trở mình. Nhưng nàng không quay lại nhìn anh. Nàng chỉ co chân lên và cuộn người lại rồi tiếp tục ngủ. Duy nằm im, nhắm mắt và thở đều. Anh kiên nhẫn theo dõi từng luồng khí ra vào cơ thể. Phồng lên, xẹp xuống. Phồng lên, xẹp xuống. Anh không sao ngủ được.
Ngày tiếp theo là chủ nhật.
Khi anh mở mắt, M đã ra khỏi giường. Nàng đang đứng nhìn qua kính cửa sổ ra bên ngoài.
Từ chỗ anh nhìn ra, bầu trời sau khung cửa kính đục có màu thép. M mặc một chiếc áo ngủ dài, màu xanh nhạc. Nàng chắp hai tay ra sau. Hai cánh tay nàng áp chặt vào lưng; những ngón tay móc vào nhau; chỉ có ngón trỏ bên phải cứ cong ra cong vào chầm chậm.
Căn nhà cũ của anh và M trên phố La Salle nằm ở tầng ba của một trong bốn tòa nhà xây bằng gạch đỏ quây với nhau quanh một triền dốc. Cửa sổ căn nhà nhìn xuống một bãi cỏ xanh hình chữ nhật với một đài phun nước nhì đắp nổi hình thần Vệ nữ bằng đồng. Khuôn mặt và thân người bức tượng đã bị oxi hóa chuyển sang màu xanh, ngoại trừ hai bàn chân bóng loáng vì bọn trẻ con hàng xóm hay bám vào đó để đánh đu. Vào mùa xuân, tám cây hoa anh đào trồng ở bốn góc của bãi cỏ hình chữ nhật đó sẽ nở hoa chói sáng. Những bông hoa phớt hồng và trắng trĩu thành từng chùm. Chúng rơi lả tả mỗi khi có gió lớn thổi qua. Có những sáng, gió thổi cánh hoa thành một đống lớn ngay trước bậc thềm vào tòa nhà của anh. Hoa anh đào chỉ nở trong vòng hai đến ba tuần; rồi sẽ rụng hết và kết thành những quả tròn nhỏ. Khi mùa xuân tàn cũng là lúc những bông hoa cúc tơ hồng kết những nùi tơ màu trắng, bay phơ phất trong gió. Có khi chúng bị cuốn dạt lên tận cửa sổ tầng ba. Mùa thu là mùa của những đám cúc vàng và tím nhạt mà chú John bảo vệ luôn nhớ trồng dọc lối đi. Đến mùa đông, tuyết ngập trắng bãi cỏ. Cái đài phun nước ngừng hoạt động. Mặt nước trên đó đóng thành băng trong, rồi chuyển sang băng đục màu đá vôi xa
M luôn đứng ở cửa sổ phòng họ nhìn xuống khoảng sân nhỏ đó. Có một nửa đêm, nàng đột ngột gọi anh dậy khỏi giường và kéo anh đến gần cửa sổ. Nàng chỉ cho anh thấy một người đàn ông đang đứng trên đỉnh triền dốc của khu nhà. Tuyết vừa mới xuống dày và trắng tinh, không một dấu chân qua lại. Người đàn ông chỉ mặc phong phanh một chiếc áo dài tay màu sáng và quần ngủ cũng có màu sáng. Quần áo giống như của người tập Yoga. Anh ta đặt một tấm ván trượt tuyết trên đỉnh mô đất. Rồi anh ta dẫm hai chân lên tấm ván. Anh ta dang hai tay ra lấy thăng bằng. Liền đó, anh ta chùng đầu gối, hạ thấp người và rồi, không hề thấy bất cứ một cử động lấy đà nào nhưng tấm ván cứ thế lao xuống sườn dốc phủ tuyết trắng. Không hề có tiếng động nào phát ra nhưng uy có cảm giác anh nghe thấy những tiếng ư ư thoát ra thành vệt dài phía sau người đàn ông. Từ trên cửa sổ nhìn xuống mặt tuyết trắng, người đàn ông và tấm ván trượt dường như đang bay lên.
Ở cuối con dốc, người đàn ông nhặt tấm ván và chậm rãi đi bộ ngược lên đỉnh. Khi anh ta quay lưng lại, Duy nhìn thấy ở lưng áo anh ra có một chữ giống như chữ “Nhất” mà anh nhìn thấy trên những cái đĩa men sứ lam của cha anh. “Thiên thu bần tiện thành tri kỷ. Nhất khúc dao cầm sơn thủy tâm”. Người đàn ông đi chậm rãi và chắc chắn. Lưng anh ta thẳng đứng.
- Hình như là Fumi anh ạ – M nói.
Fumi. Anh ta đặt tấm ván trượt lên đỉnh dốc, đúng chỗ cũ. Anh ta lại đứng lên tấm ván, dang hai tay, chùng chân, và rồi lại không hề có bất cứ cử động bắt đầu nào mà tấm ván lại lao xuống, đúng vào vết trượt lần trước.
Hôm đó, M đã đi ngủ trước. Anh đã đứng chờ xem Fumi sẽ trượt được bao lâu dưới giá rét chỉ với một tấm áo phong phanh. Cuối cùng anh đầu hàng. Fumi không vội vàng. Anh ta trượt xuống dốc, rồi lại cầm tấm ván đi ngược lên đỉnh và trượt tiếp xuống. Anh ta thậm chí không hề thay đổi đường trượt mặc dù tuyết ở đó đã dị xuống và cỏ bên dưới đã lộ ra. Càng xem, cảm giác về tiếng tru của Fumi càng mất dần; thay vào đó là sự nín lặng bao trùm. Sự nín lặng đánh bạt cả giá lạgón tay trỏ tiếp tục cong ra cong vào tự động. Chúng là thứ duy nhất cử động. M vẫn đứng im nhìn chăm chú ra ngoài. Nhưng nàng không nhìn xuống phía dưới. Nàng nhìn thẳng ra phía trước, xuyên qua mặt kính cửa. Ở đó, chỉ có bầu trời bằng thép với những tường nhà nằm chếch với nhà họ. Hoặc bóng của M trong cửa kính.
M đang nghĩ đến một ai khác không phải anh.
- Em ơi.
Hình như anh đã gọi rất to. Hình như anh đang đứng trên một đỉnh núi cao phủ tuyết, còn M đang đứng trên một triền dốc thấp phía dưới, quay lưng lại một miệng vực. Hơi lạnh từ miệng vực tỏa tới nơi anh đứng, làm hai chân và miệng anh cứng lại. Anh đã gọi nàng mà không biết tiếng gọi của anh có kịp truyền qua sương mù đến với nàng, trước khi nàng lùi một bước và rơi xuống.
Nhưng M đã quay đầu lại. Nàng đang cười với anh. Nàng đi rất nhanh trở lại bên cạnh giường, đứng nhìn xuống anh. Rồi nàng bước qua người anh vào chỗ của nàng ở bên trong. Khi M nằm xuống, nàng vòng một tay qua ngực anh. Bàn tay M áp vào bên má anh.
- Em quên chưa bảo anh là em mua vé đi Campuchia rồi – M nói – Sáng 30 Tết mình đi.
Trong đầu anh bắt đầu hiện ra những cái ghế bằng sắt cứng ở sân bay. Những cái ghế có đục lỗ; cả thành ghế, lưng ghế đều ám hơi lạnh. Rồi mùi nước hoa rẻ tiền. Mùi người chen chúc trong ống ra máy bay. Mùi thảm ám hơi người. Màu xám lông chuột của những đường ống. Rồi mùi xăng và khí lạnh khô mũi trong khoang máy bay. Những mặt người thản nhiên ngủ gục và những tiếng kêu khóc, cầu Chúa khi máy bay rơi tự do.
Anh thấy Phnôm Pênh. Nóng. Bụi. Phnôm Pênh cũng ngột ngạt và nhiều những khuôn mặt hơi đen, hơi vàng, hơi tròn như Sài Gòn lúc tan tầm. Anh nhớ đến ảnh những đống xương sọ người mà người ta hay dùng làm minh họa về thời kỳ Pol Pot. Anh nhớ đến hai chữ “thốt nốt”. Thốt nốt. Thốt nốt. Nghe như một cái thòng lòng.
Anh cầm tay M lên áp vào má anh. Bàn tay M rất lạnh. Hẳn nàng đã dậy và đứng ở cửa sổ rất lâu trước khi anh mở mắt.
Những việc nho nhỏ. Rồi những việc nho nhỏ khác nữa. Anh bắt đầu có cảm giác mơ hồ về sự hiện diện của một người thứ ba trong cuộc sống của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...