Buổi chiều, ánh nắng hắt qua tấm kính ban công chiếu lên đĩa cam đã cắt sẵn để trên bàn làm ánh lên màu cam vàng óng.
Tô Mạch ngồi trên ghế gặm gặm một miếng cam.
Vừa mọng nước vừa ngọt như ngậm mật lại có một chút hơi hơi chua giải ngán.
Cô quay qua nói với người đàn ông ngồi viết code trên sô pha trong phòng khách: “Độ ngọt 80%.”
Nghĩ tới chuyện gì đó, bật cười, sửa lại lời: “88% đi, may mắn.”
Cam Tô Mạch ăn đều rất ngọt, không phải vì ông trời cực kỳ ưu ái cô, có cam nào ngọt đều chia cho cô hết, mà là quả nào không ngọt thì đều bị Trâu Tinh Thần ăn.
Cam có độ ngọt dưới 70% thì không có tư cách được vào bụng Tô Mạch.
Trâu Tinh Thần để máy tính xuống, vào bếp rót nước mang ra ban công đưa cho Tô Mạch: “Uống nước.”
Tô Mạch uống thử một ngụm rồi cau mày: “Nóng quá.”
Trâu Tinh Thần lấy lại thổi thổi rồi uống thử: “Được rồi.”
Tô Mạch không nhận cốc, ngửa mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Chồng à…”
Trâu Tinh Thần: “Không được.”
Gương mặt làm nũng của Tô Mạch lập tức biến mất: “Sao lại không được. Giờ em muốn ăn kem.” Thực sự không phải cô ham ăn, phụ nữ mang thai thân nhiệt cao nên mới thích ăn chút gì đó lành lạnh.
Trâu Tinh Thần ngồi xổm xuống xoa bụng cô: “Con gái anh nói là quá lạnh, không được ăn.”
Đúng lúc này, đứa trẻ trong bụng Tô Mạch đá nhẹ một cái như là đáp lại lời Trâu Tinh Thần.
Tô Mạch chọc chọc ngón ngón tay lên bụng rồi nhìn gã đàn ông trước mặt: “Anh với con trai hùa nhau bắt nạt em.”
Tô Mạch vô cùng muốn có một đứa con trai còn Trâu Tinh Thần lại muốn có một đứa con gái.
Hai người cực kỳ tin tưởng chắc chắn vào trực giác của mình, không ai chịu nhường ai.
Tô Mạch đỡ eo đứng dậy, nói với Trâu Tinh Thần: “Anh về phòng lấy giúp em cái chăn mỏng ở trên giường đi.”
Trâu Tinh Thần định gọi người giúp việc, Tô Mạch ngăn lại: “Em muốn anh đích thân đi lấy. Vậy mới khiến em có cảm giác mình được chồng hết mực yêu thương, nhờ đó nảy sinh cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp.”
Cái diễn xuất và cách dùng từ vụng về này.
Trâu Tinh Thần cúi đầu cười trộm, ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại vừa yêu chiều.
Anh đi lên trên tầng.
Trâu Tinh Thần vừa lên tầng, Tô Mạch liền nhanh chân lẻn vào bếp, đi lại nhanh nhẹn chẳng giống một thai phụ sắp sinh một chút nào.
Cô lấy cây kem cuối cùng còn sót lại trong tủ lạnh, mở cửa, chuồn ra khỏi nhà.
Trâu Tinh Thần cầm chăn đứng trên lan can tầng hai.
Xuyên qua ô cửa sổ kính của phòng khách, anh nhìn thấy cô bóc vỏ cây kem, hí hửng ăn. Giống một đứa trẻ có được viên kẹo mình thích.
Anh mỉm cười, chờ cô ăn gần xong mới đi ra ngoài, làm bộ nghiêm mặt dạy dỗ: “Ai cho em ăn vụng. Con gái anh sợ lạnh.”
Tô Mạch ăn nốt miếng cuối cùng, quơ quơ que kem gỗ sạch bóc: “Con trai em muốn ăn.”
Trâu Tinh Thần nhận được điện thoại của công ty, có chút việc gấp cần giải quyết.
Tô Mạch muốn theo cùng. Cô đã nghỉ ở nhà gần nửa năm, toàn thân sắp rảnh phát ốm lên.
Trâu Tinh Thần còn có thể làm gì, tất nhiên là chiều.
Anh đánh xe chở cô tới công ty, bố trí cho cô ngồi trong phòng làm việc của anh rồi gọi mọi người vào phòng họp.
Tô Mạch ngồi ở bàn làm việc của Trâu Tinh Thần, trông thấy hai chậu sen đá vẫn còn khá đẹp, lá phổng phao căng mọng, sáng bóng khỏe mạnh.
Bên cạnh có thêm một chậu cây nhỏ chỉ lớn bằng một nửa so với hai chậu kia. Trong chậu trồng một cây sen đá nhỏ mọc lên từ lá của cây sen đá lớn, đã cắm chắc rễ, đang ra thêm lá.
Cô mỉm cười, cúi đầu sờ bụng mình.
Được một lúc, Tô Mạch mở cửa văn phòng, đi lại chỗ bộ phận thiết kế dạo một vòng.
Một nhân viên mới vừa bị cấp trên mắng đang ủ rũ sửa bản vẽ, sửa đi sửa lại vẫn thấy không ổn, hình ảnh trông cứ là lạ thế nào đó.
Tô Mạch đứng sau lưng xem một lúc, vỗ vai người nọ: “Để tôi thử xem sao được không?”
Người nọ quay đầu lại thấy là bà chủ bèn đứng vội dậy: “Không cần, không cần, thêm lúc nữa là tôi sẽ sửa xong.”
Tô Mạch cười cười, ngồi xuống: “Tư duy bị kẹt trong ngõ cụt thì cần trở ra xem xét lại hình ảnh và bố cục.”
Cô giúp người nọ sửa lại bản vẽ cho đỡ cơn thèm.
Đã nửa năm cô không đi làm, chỉ ngồi nghỉ ngơi. Trâu Tinh Thần sợ cô mang bụng bầu còn phải tăng ca.
Tô Mạch đứng dậy, lưu luyến trả chỗ ngồi.
Lâm Tiểu Linh và Trịnh Kỳ Lân ra ngoài bàn công chuyện, không có ở văn phòng, những người còn lại đều là những nhà thiết kế lạ mặt.
Tô Mạch qua bên bộ phận kỹ thuật dạo một vòng.
Triệu Thù đang đi họp.
Chu Bắc mặc một bộ váy mới Tô Mạch chưa thấy bao giờ, dán mắt vào màn hình viết code.
Vương Tử Hoài có lẽ đã có bạn gái mới, mặt mày trông rất hồng hào.
Tô Mạch lại đứng sau lưng Mễ Việt, phát hiện ra anh ta đang trộm viết tiểu thuyết.
Cô không làm phiền họ, xoay người đi chỗ khác.
Lúc ngang qua phòng họp, Tô Mạch nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang mắng người: “Sai lầm sơ đẳng như thế mà cũng phạm phải được. Tái cấu trúc lại toàn bộ phụ bản cho tôi. Triệu Thù, ông đích thân giám sát.”
Thật đúng là chẳng thay đổi một chút nào.
Luôn đặt yêu cầu về chuyên môn và công việc với cấp dưới nghiêm khắc tới mức quái dị.
Đây cũng là lý do vì sao công ty khoa kỹ Tinh Thần có thể trở thành một trong mười công ty game hàng đầu trong nước trong điều kiện cạnh tranh khốc liệt của ngành game.
Tô Mạch trở lại văn phòng được một lúc thì Trâu Tinh Thần cũng họp xong quay về.
Tô Mạch đang ngồi ở sô pha chơi game mới ra của công ty, thấy anh vào, cô để điện thoại xuống đứng dậy: “Giám đốc Trâu kiếm tiền sữa bột thật vất vả.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình, Tô Mạch tự giác ngồi xuống đó.
Anh ôm cô, hôn môi cô một cái: “Tối nay muốn ăn gì?”
Tô Mạch ôm cổ Trâu Tinh Thần, nháy mắt với anh: “Ăn anh, anh chịu không?”
Trâu Tinh Thần lẩm bẩm: “Chớ có châm lửa lung tung.”
Anh hôn cô, nhìn vào mắt cô, không nói một lời nhưng cô đã cảm nhận được nguy hiểm.
May mà cô có kim bài miễn tử, cho dù anh có muốn thế nào cũng không dám làm gì hết.
Vậy nên cô mới dám ngang nhiên trêu chọc không kiêng dè.
Cô ôm anh vào ngực, cố ý cọ cọ.
Sau khi có bầu, ngực cô đã lớn hơn lúc cũ hai size.
Mặt anh bị một khối mềm mềm bao lấy, suýt thì không thở được, thế mà lại chẳng thể làm gì, bực bội muốn chết.
Anh hôn cô mấy cái, lại nghe thấy cô bảo: “Em ướt rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Cứ cậy bụng to rồi câu gạ gẫm gì cũng dám nói, em cứ thử sinh con, ở cữ xong đi rồi xem có dám không?”
Tô Mạch: “Không phải, em ướt thật.”
Cô đứng dậy khỏi chân Trâu Tinh Thần, hơi hơi cảm thấy cơn đau bụng đẻ, cô túm tay Trâu Tinh Thần: “Chồng à, có lẽ là tới lúc rồi.”
Tô Mạch được đưa nhanh tới bệnh viện.
Mười một giờ đêm hôm đó, Tô Mạch thuận lợi hạ sinh một bé trai.
Trâu Tinh Thần vỗ về Tô Mạch, ôm ghì lấy cô: “Sau này không sinh nữa.”
Anh là đàn ông, không có cơ hội trải nghiệm cảm giác đau lúc phụ nữ sinh con. Anh chỉ thấy cô nằm trên xe bị đẩy vào trong phòng sinh, lúc ấy, trán cô lấm tấm mồ hôi, nắm chặt ga giường, cắn chặt răng, dường như sợ anh lo nên không chịu la tiếng nào.
Đến tận khi cửa phòng sinh đóng lại, anh mới nghe thấy tiếng la tê tâm liệt phế của cô. Anh đau lòng vô cùng, chỉ hận mình không thể sinh thay cô.
Đau như thế, anh không muốn cô trải qua lần hai.
Tô Mạch ngẩng đầu: “Nhưng mà em muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, không phải anh thích con gái hay sao?”
Anh vuốt tóc cô: “Con trai hay con gái đều như nhau, chỉ cần là của em thì anh đều thích hết.”
Nói rồi, anh hôn phớt một cái lên trán cô: “Vất vả.”
Trâu Tinh Thần cẩn thận bế đứa trẻ nằm trong tã, sợ sơ sẩy sẽ làm đứa trẻ yếu ớt này bị làm sao. Anh chỉ bế một chút cho người ta chụp một tấm ảnh lưu niệm rồi để xuống.
Tô Mạch ngồi trên giường bệnh nhìn ngắm sinh mệnh mới nằm trên giường em bé.
Một hình hài nhỏ nhắn đỏ hỏn nằm trên ga giường, đỏ từ khuôn mặt cho tới bàn tay nhỏ. Thằng bé vẫn còn chưa mở mắt đang tự mút mút ngón tay của mình, bộ hàm không răng chỉ có phần lợi hồng hào, nước dãi chảy ra ngoài.
Người bên nhà gái nói đứa bé trông giống Tô Mạch, rất xinh xẻo.
Người bên nhà trai nói đứa bé trông giống Trâu Tinh Thần, rất đẹp trai.
Tô Mạch cẩn thận nghiên cứu cậu con trai nhỏ của mình một hồi. Trẻ con mới sinh da nhăn nheo như ông cụ non, chẳng đẹp.
“Xấu như thế, chắc chắn là giống cha.”
Trâu Tinh Thần, cái người mà trời đất bao la, không ai đẹp trai, kiêu căng bằng ông đây, lại không phản bác gì. Anh cười bảo: “Em nói rất đúng.”
Sau khi Tô Mạch xuất viện, buổi sáng Trâu Tinh Thần tới công ty làm, buổi chiều thì làm việc ở nhà.
Anh cố gắng dành ra nhiều nhất thời gian có thể để chăm sóc vợ và con trai.
Trong nhà đã có mấy người giúp việc và dì chăm bà đẻ, chăm sóc rất tốt cho đứa trẻ và sản phụ. Thực ra Trâu Tinh Thần chẳng giúp được gì, đến tã anh cũng thay không quen tay, có lần còn mặc ngược.
Chẳng qua ảnh chỉ muốn ở bên cô vào mọi thời khắc quan trọng trong cuộc đời.
Tên của bạn nhỏ Trâu Tô được đặt vô cùng tùy ý.
Cái tên này là do Trâu Tinh Thần đặt, Tô Mạch không nghĩ ra được cái tên đơn giản thô lậu đến như vậy được.
Sau khi sinh không lâu, Tô Mạch liền khôi phục lại vóc dáng nóng bỏng khi xưa. Hết tháng ở cữ là đã mặc lại được mấy bộ đồ xinh xắn trước khi có bầu.
Vẻ ngoài, vóc dáng và tính cách của cô vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Nhưng với Trâu Tinh Thần, cô vợ anh đã thay đổi rồi.
Giờ quá nửa thời gian và sức lực cô đều dành cho thằng bé đang nằm trên giường em bé kia. Chỉ cần thằng nhóc kia oe một tiếng là cô như bị ai đó ấn nút công tắc chạy liền qua dỗ.
Buổi tối đi ngủ, cô luôn quay mặt về phía giường em bé, còn đưa lưng lại phía anh.
Anh không muốn nhìn tấm lưng bóng mịn của cô, anh muốn nhìn phía trước, cảnh phía trước đẹp hơn nhiều.
Anh xoay người cô lại ôm cô.
Đứa trẻ trên giường như thể cố ý tranh giành tình cảm, bỗng khóc oe lên một tiếng.
Tô Mạch đứng dậy bế lên dỗ, dỗ xong đặt lại xuống giường.
Cô quay về giường nằm, Trâu Tinh Thần lại kéo cô vào lòng anh.
Anh lật người đè cô xuống dưới người mình, khẽ hỏi: “Người đàn ông em yêu nhất là ai?”
Tô Mạch cười: “Tất nhiên là anh.”
Anh cúi đầu, vùi vào ngực cô, mút một cái.
Cái vị đang nằm trên giường em bé như thể đã phát triển trí thông minh, bỗng òa lên khóc.
Có người động tới ậm của mình, sao có thể không khóc được.
Lần này Trâu Tinh Thần không cho Tô Mạch đi dỗ nữa.
Tô Mạch ngồi dựa vào lưng giường nhìn người đàn ông nọ vụng về ẵm con, hát ru bài hát nào đó không thành điệu. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hòa cùng quầng sáng vàng nhạt của đèn bàn chảy tràn ra sàn nhà.
Anh đứng giữa vùng sáng, mới đầu còn có chút khó chịu, giờ đã ăm ắp dịu dàng.
Đàn ông chăm con là lúc gợi cảm nhất, lời này chẳng sai một chút nào.
Chờ Trâu Tinh Thần dỗ thằng bé trên tay ngủ đặt xuống giường xong, vừa quay đầu lại anh đã thấy cô gái trên giường chẳng biết đã thay chiếc váy dây ren màu đen anh thích nhất từ lúc nào.
Bộ này hồi mang thai cô không hề mặc tới.
Cô nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, đường cong cơ thể mảnh mai, gợi cảm, đang nhìn anh đầy gợi cảm.
Cô bước xuống giường, ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
Cô tựa như yêu tinh sinh ra để hút dương khí của đàn ông, chứ nào có dáng vẻ của sản phụ vừa mới sinh con được hơn hai tháng.
Anh ra sức hôn đáp lại cô, hai người quấn quýt triền miên với nhau như thể muốn bù lại toàn bộ những trống trải trong quãng thời gian mang thai.
Anh nhịn đã quá lâu, chỉ hận không thể nuốt thẳng cô vào bụng.
Anh dùng chút lý trí còn sót lại nói: “Bác sĩ dặn phải mấy hôm nữa mới được.” Giọng đã khàn đi từ lâu.
Cô hôn lên yết hầu của anh, giọng mềm mại hớp hồn: “Thần ca, em muốn yêu.”
Anh hôn lên đôi môi của cô, bế bổng cô thả xuống giường.
…
Cuộc sống tốt đẹp của vợ chồng nhà họ Trâu từ hôm đấy lại quay về quỹ đạo một lần nữa.
Tắm rửa xong, cô và anh đứng bên cửa sổ, cô tựa trong lòng anh ngắm bóng đêm ngoài cửa sổ. Muôn ngàn đốm sao rải rác giữa trời đêm thần bí mà dịu dàng, bầu không lồng lộng tựa như trần nhà lấp lánh lãng mạn trong lễ cưới.
Một ngôi sao băng xẹt ngang chân trời, cô nhắm hờ mắt lại ước nguyện.
Anh cúi đầu hỏi cô: “Ước gì thế?”
Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo như làn nước của anh, chỉ cười không đáp, kiễng chân hôn phớt một cái lên môi anh.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thần ca và Mạt Lị cùng với bánh bao nhỏ của họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Cám ơn mọi người đã làm bạn!
Năm mới vui vẻ, yêu mọi người!
*Tác giả đăng chương này vào tháng Một âm lịch