Tiếng Ngọt

được tháo gỡ.

Bất kể là ngày hay đêm, Tô Mạch đều có thể yên tâm một mình đi ra ngoài.

Lâm Tiểu Linh đã nộp đơn thôi việc từ lâu nhưng tổng giám đốc Lưu mãi không chịu thả người, đòi phải gặp Tô Mạch một lần mới chịu cho đi.

Sáng sớm, Tô Mạch chỉnh trang lại bề ngoài.

Cô mặc áo phông trắng ngắn tay, váy xếp li màu xám nhạt, đi giày cao gót trắng. Điều này không quan trọng, quan trọng là tất cả chúng đều là hàng xa xỉ phẩm.

Là của những thương hiệu hồi còn làm ở Ori cô thích mặc. Nhưng tâm trạng của cô khi mặc thì đã khác.

Không dính dáng gì đến lòng hư vinh xuất phát từ cảm giác tự ti, đây chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống hằng ngày của cô, bình thường như đi chợ chọn đại một món hàng vậy.

Dù sao cũng đều trả bằng thẻ của Trâu Tinh Thần, ai bảo anh trả cho cô mức lương thấp như vậy.

Tô Mạch lái chiếc Ferrari Trâu Tinh Thần tặng cho mình chạy vù vù tới công ty quảng cáo Ori.

Một lần nữa lại bước vào tòa nhà này, bảo vệ trực dưới đại sảnh vẫn thế, vẫn là chú bảo vệ hiền lành ngày xưa.

Chú bảo vệ chào Tô Mạch.

Tô Mạch cười, hàn huyên với chú mấy câu.

Khu phòng ban của Ori vốn chiếm nguyên một tầng, giờ giảm còn một nửa, nửa còn lại giờ là của một công ty cố vấn.

Tô Mạch đứng trước cửa chính của Ori, ngẩng đầu nhìn tên công ty, trong lòng trăm thứ cảm xúc ngổn ngang.

Nhân viên lễ tân đã thay người khác, là một cô gái trẻ trung lạ mặt.

Nhân viên lễ tân: “Chị có hẹn trước với tổng giám đốc Lưu rồi phải không, để tôi dẫn chị vào.”

Tô Mạch xua tay: “Không cần, tôi biết đường.” Nói rồi đi vào trong văn phòng.

Đi ngang qua phòng thiết kế mình từng làm việc, cô thoáng dừng lại trước chỗ ngồi cũ rồi tiếp tục đi tới văn phòng của tổng giám đốc Lưu.

Tổng giám đốc Lưu rót trà, đẩy qua cho Tô Mạch, cười nói: “Muốn hẹn cô qua đây chuyện trò từ lâu rồi.”

Tô Mạch nhận chén trà, nói cảm ơn.

“Tổng giám đốc Lưu có chuyện gì thì nói thẳng đi, lát tôi còn phải về công ty họp.”

Tổng giám đốc Lưu nhìn Tô Mạch: “Được, vậy tôi sẽ nói thẳng vào đề. Tiểu Mạch này, tôi nhớ hình như là ngay sau khi tốt nghiệp là cô đã tới Ori làm rồi nhỉ? Chứng kiến Ori từ một công ty quảng cáo nhỏ vô danh trở thành một công ty lớn trong ngành.”

Tô Mạch cười khẽ: “Tổng giám đốc Lưu cứ nói thẳng vào đề đi là được.”

Tổng giám đốc Lưu cười: “Được, vậy tôi sẽ nói thẳng. Cô có có ý định quay lại đây làm việc không? Khoa kỹ Tinh Thần trả cô bao nhiêu tiền, Ori chúng tôi trả gấp đôi, cam kết để cô làm giám đốc nghệ thuật, dẫn dắt toàn bộ phòng thiết kế.”

Tô Mạch cười nhếch mép: “Không giấu gì anh, tiền lương của tôi ở Khoa kỹ Tinh Thần chỉ có sáu ngàn, trước thuế.”

Tổng giám đốc Lưu hiển nhiên không tin, dường như nghe thấy một chuyện gì đó rất buồn cười, anh ta cười nói: “Đùa sao.”

Tô Mạch không muốn nói gì thêm, từ chối thẳng: “Tôi sẽ không quay lại Ori một lần nữa.”

Tổng giám đốc Lưu thở dài nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn muốn thuyết phục Tô Mạch: “Phó tổng giám đốc Lý và Tiêu Như, hai tên vướng mắt ấy đều đã đi rồi. Nếu cô bằng lòng ở lại, tôi cho cô làm phó tổng giám đốc của Ori được không?”

Tô Mạch để lại chén trà chưa động tới một ngụm xuống bàn, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Lưu, có chuyện tôi vẫn cứ nhớ mãi. Ngày trước Lý Quảng Toàn quấy rối tôi bất thành, vu cho tôi tội nhận đơn ngoài, anh biết rõ chân tướng nhưng lại không hề phạt ông ta một tí gì. Về sau, Lý Quảng Toàn nhốt tôi trong phòng, suýt chút nữa là làm chuyện đáng khinh, xảy ra chuyện lớn như thế, ông ta vẫn không hề phải nhận bất kỳ hình thức xử phạt nào từ phía công ty.”

“Tới nay, ông ta đã phải nhận quả báo, ngồi tù. Nếu không phải vậy, e là sẽ vẫn còn ngang nhiên, đường hoàng làm phó tổng giám đốc của Ori, đùa giỡn nữ nhân viên trong công ty phải không?”

“Thứ cho tôi nói thẳng. Tổng giám đốc Lưu, tôi không cách nào tán thành tư tưởng thưởng phạt của anh.”

Tổng giám đốc Lưu nói đầy bất lực: “Đó là em họ tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ.”

Tô Mạch cười nhạt, nhếch mép đầy mỉa mai, quay lưng rời khỏi văn phòng.

Lâm Tiểu Linh đã dọn xong đồ của mình, thủ tục nghỉ việc đã làm xong, đi cùng Tô Mạch rời Ori.

Lâm Tiểu Linh ngồi trên chiếc Ferrari của Tô Mạch, vô cùng thích thú: “Lần đầu tiên em được ngồi chiếc xe sang thế này.”

“Phải rồi, Mạch tỷ, tới Khoa kỹ Tinh Thần, chị vẫn dẫn em à? Em thấy hơi căng thẳng, sợ làm mọi người vướng víu, người của công ty chị đều quá giỏi.”

Tô Mạch nhìn Lâm Tiểu Linh một cái, cổ vũ cô ấy: “Em là một nhà thiết kế lành nghề, hãy tin tưởng bản thân, không thành vấn đề đâu.”

Lâm Tiểu Linh xiết chặt nắm tay, tự cổ vũ bản thân.

Tô Mạch hỏi: “Tiêu Thành sau đó không tới làm phiền em nữa chứ?”

Lâm Tiểu Linh gật đầu: “Sau lần bị đánh, hắn về nhà lấy đồ cũng phải tránh mặt em, lặng lẽ về rồi đi. Sợ tới tận mức ấy.”

Tô Mạch mím môi cười. Trâu Tinh Thần nói đúng. Loại người thích bắt nạt kẻ yếu thì phải cho hắn biết thế nào là lợi hại.

Lâm Tiểu Linh hỏi: “Mạch tỷ, hai người chừng nào sẽ kết hôn?”

Tô Mạch lắc lắc bàn tay: “Thấy không? Nhẫn kim cương còn chưa có, kết hôn cái gì.”

Mấy ngày liền đó, Tô Mạch thôi nói vòng vo, chuyển sang cách nói cực kỳ không ẩn ý, nói thẳng ra với Trâu Tinh Thần mình muốn có một chiếc nhẫn kim cương.

Cô đứng bên cửa sổ, chỉ lên sao trời, quay đầu lại nhìn Trâu Tinh Thần đầy đắm đuối: “A Thần, anh xem kìa, ngôi sao sáng chói cạnh mặt trăng kia có phải rất giống một viên kim cương không? Nếu lúc cưới được đeo nó, em quả đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”

Cô vừa nói vừa tỏ vẻ mê mẩn, rất diễn.

Trâu Tinh Thần cứ như thể không hiểu, anh cầm điện thoại: “Anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.”

Tô Mạch: “…” Không ngờ cô diễn nãy giờ là công cốc.

“Đêm hôm khuya khoắt, gọi cho ai mà còn phải giấu em.”

Trâu Tinh Thần quay đầu lại: “Khách hàng.” Nói rồi đóng cửa lại.

Tô Mạch lườm nguýt với bóng lưng của Trâu Tình Thần.

Trâu Tinh Thần gọi cho cửa hàng trang sức, đối phương nói cho anh biết nhẫn đã sửa xong, đang chuẩn bị vận chuyển từ Pháp về, hứa hẹn nhẫn về sẽ cho người giao tận nơi ngay cho anh.

Trâu Tinh Thần từ chối: “Ba hôm nữa tôi tự qua lấy.”

Anh quay về phòng ngủ. Tô Mạch đắp chăn, nằm trên giường, chỉ để lộ cặp mắt tội nghiệp xen chút oán sầu nhìn Trâu Tinh Thần.

Sao anh có thể không hiểu ý của cô.

Nhưng anh nói rồi đó, không phải chưa mua cho em, là vì em béo lên, nhẫn phải đem đi sửa nếu không sẽ không đeo vừa.

Thế thì chẳng lãng mạn một chút nào.

Vậy nên anh chọn cách ngậm miệng, không nói ra.


Dù sao cũng chỉ ba ngày thôi.

Trâu Tinh Thần vừa ngồi xuống giường đã bị Tô Mạch đạp xuống. Anh xoay người bắt được chân cô, cù vào gan bàn chân.

Tô Mạch bị buồn, lăn qua lăn lại trên giường, không làm sao thoát ra được.

Trâu Tinh Thần cười, trêu cô: “Xin anh đi, xin anh thì anh tha cho.”

Tô Mạch là anh hùng thì không ngại cái thiệt nhỏ trước mắt: “Xin anh thả em ra.”

Trâu Tinh Thần cười cười, buông tay, chui vào chăn.

Tô Mạch gối đầu trên gối nhìn lên trần nhà, gác một tay lên bụng gã đàn ông nằm bên: “Chúng ta cứ mãi thế này được không?”

Trâu Tinh Thần nắm bàn tay Tô Mạch đặt trên người anh, xoa xoa từng ngón tay: “Nói thừa.”

Tô Mạch rút tay về, quay mặt qua nhìn Trâu Tinh Thần, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thần ca.”

Anh đáp: “Ừ, Mạt Lị.”

Tô Mạch chui vào trong lòng Trâu Tinh Thần: “Có chuyện này muốn thương lượng với anh.” Nói rồi còn cọ cọ trong ngực anh, hôn xương quai xanh của anh.

Cái điệu bộ nịnh nọt, lấy lòng thế này, nhìn là biết ngay không phải chuyện tốt lành gì.

Trâu Tinh Thần nhìn xuống cô: “Chuyện gì?”

Tô Mạch cười dịu dàng: “Là thế này. Em muốn từ chức, ra ngoài làm. Có một công ty quảng cáo 4A mời em sang làm giám đốc nghệ thuật.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô gái trong lòng mình: “Không được.”

Tô Mạch thở dài: “Em biết ngay.”

Trâu Tinh Thần xì khẽ một tiếng: “Biết mà còn hỏi.”

Một lát sau, dường như nghĩ ra chuyện gì, Tô Mạch bỗng nói: “Không phải anh ghét nhất là bị người khác trói buộc với làm phiền mình sao? Em đi đi thì chẳng phải đúng ý anh à?”

Trâu Tinh Thần kéo cô vào sát người mình xoa xoa: “Đó là với người khác, em thì khác chứ, em không phải là người khác.”

Tô Mạch chui ra khỏi lòng Trâu Tinh Thần, ngửa mặt lên nói: “Khoảng cách, khoảng cách tạo nên cái đẹp. Anh nhìn hai đứa mình đi, ban ngày đi làm cùng nhau, tối tan làm vẫn dính lấy nhau, cứ thế này rất dễ chán.”

Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống dưới người mình, ánh mắt trông đầy nguy hiểm, tựa con dã thú phục mình trong bóng đêm bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào ra xé xác con mồi: “Em chán?”

Tô Mạch nhìn người đàn ông trước mặt, cô cười: “Em chỉ nói đại vậy thôi, anh tưởng thật à.”

Anh cắn môi cô một cái, tỏ ý khiển trách, cắn xong lại nhẹ nhàng hôn thêm mấy cái: “Lời này không được nói lung tung.”

Tô Mạch ôm cổ Trâu Tinh Thần: “Em nói nghiêm túc với anh, em muốn làm ở công ty quảng cáo. Làm thiết kế mỹ thuật cho game không phải không tốt, vô cùng tốt cũng vô cùng có giá trị, nhưng em thích thiết kế bên mảng quảng cáo hơn.”

“Anh đã nói là sẽ luôn tôn trọng quyền chọn lựa và tự do của em mà.”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Muốn đi ăn máng khác thì nói thẳng đi, còn bày đặt nói rõ cao thượng. Anh thấy em đúng là ngứa mình rồi chứ gì.”

Tô Mạch hứ một tiếng: “Anh chỉ trả chút tiền lương vậy, đồ ngốc mới chịu ở.” Tuy cô nói vậy nhưng ai cũng biết là không phải vì thế.

Trâu Tinh Thần ngồi dậy, kê gối đệm lưng, dựa vào đầu giường, kéo cô vào trong lòng.

“Được, anh tôn trọng sự chọn lựa của em. Cứ đi làm chuyện em muốn làm đi. Không phải lo công ty bên này, để Trịnh Kỳ Lân tuyển thêm vào lấy mấy cao thủ thiết kế mỹ thuật cho game.”

Tô Mạch ôm eo Trâu Tinh Thần, cọ cọ trong ngực anh: “Cám ơn anh.”

Trâu Tinh Thần cúi xuống hôn lên tóc cô: “Phải là anh cảm ơn em mới đúng. Lúc trước, vào thời điểm công ty khó khăn nhất, ít nhiều gì nhờ có em.”

Anh thoáng dừng rồi nói tiếp: “Nhưng anh cũng có yêu cầu, tan làm được sớm lúc nào hay lúc đó. Đừng ngày nào cũng tăng ca tới nửa đêm.”

Tô Mạch cười: “Được, được, được, nhất định sẽ cố gắng về thật sớm ở cạnh anh, không để anh một mình phòng không chiếc bóng, không để anh lặng thầm rơi lệ chờ trời sáng lên.”

Giọng du dương như hát.

Trâu Tinh Thần nói tiếp: “Còn một chuyện quan trọng nhất nữa là phải nói với người trong công ty em và khách hàng, nhất là đàn ông, là em có chồng rồi.”

Tô Mạch giơ bàn tay trái lên lắc lắc trước mặt Trâu Tinh Thần: “Nói dễ nghe thật, nhẫn kim cương đâu? Đến cái nhẫn cưới cũng không có, chắc chắn là người ta không tin đâu.”

Trâu Tinh Thần bắt lấy tay Tô Mạch, hôn ngón áp út của cô một cái, chỉ cười cười không nói gì.

Tô Mạch quay đầu liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ: “A Thần, anh xem kìa, ngôi sao sáng chói cạnh mặt trăng kia trông có giống một viên kim cương lộng lẫy không?”

Trâu Tinh Thần: “…” Lại vòng trở lại.

Lâm Tiểu Linh nhận chức ở Khoa kỹ Tinh Thần, Tô Mạch từ chức.

Trước khi đi, cô đặc biệt dặn dò Lâm Tiểu Linh, nếu công ty có cô gái nào có ý đồ với ngài tổng giám đốc thì phải nhớ báo ngay cho cô.

Một, hai ngày mới đầu, Trâu Tinh Thần thường xuyên quên mất chuyện Tô Mạch đã nghỉ việc.

Có lần đi họp, mọi người đã tới đông đủ, Triệu Thù nhắc nhỏ anh: “Thần ca, bắt đầu được rồi.”

Trâu Tinh Thần ngồi trước bàn họp: “Không phải còn Tô Mạch chưa tới sao, cô ấy đâu rồi? Đi họp mà lề mà lề mề, trừ lương.”

Nói xong anh mới nhớ ra người nọ đã nghỉ việc.

Họp xong, Trâu Tinh Thần về phòng làm việc. Lúc đi ngang qua chỗ bộ phận thiết kế, liếc nhìn chỗ ngồi cũ của Tô Mạch, giờ là chỗ ngồi của một nhà thiết kế mới vào.

Anh đi lại, cầm chậu sen đá Tô Mạch để lại đi.

Nhà thiết kế nọ đang cúi đầu vẽ tranh trên bảng vẽ, bỗng thấy có một bàn tay thò xuống mang chậu sen đá trên bàn mình đi thì cực kỳ không vui: “Ôi, sao lại lấy đồ của tôi.”

Anh ta ngẩng mặt lên mới thấy là tổng giám đốc, mặt đờ ra, nói lắp bắp: “Tổng, tổng giám đốc Trâu.”

Trâu Tinh Thần hờ hững ừ một tiếng, cầm chậu sen đá, định mang đi.

Nhà thiết kế nọ là một người cực kỳ có nguyên tắc, cho dù phải đối mặt với boss ngang ngược lạnh lùng vô nhân đạo thì vẫn có dũng khí dám đấu tranh chống lại hành vi cướp bóc trắng trợn.

Anh ta cả gan nói: “Tổng giám đốc Trâu, chậu sen đá đó là của tôi, nhà thiết kế cũ đã nghỉ việc tặng nó lại cho tôi, cô ấy còn dặn tôi thay cô ấy chăm sóc nó thật tốt.”

Trâu Tinh Thần quay đầu lại nhìn anh ta một cái, nhếch môi, không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi. Tất nhiên cũng mang luôn chậu sen đá kia đi theo.

Lâm Tiểu Linh ngồi cạnh nhắc nhỏ: “Nhà thiết kế cũ đã nghỉ việc đó là bà chủ của chúng ta.”

Nhà thiết kế cực kỳ có nguyên tắc nó sững ra tại chỗ, ơ một tiếng, hồn lìa khỏi xác ba giây mới hoàn hồn: “Giờ tôi lại ôm đùi xin boss tha tội liệu có được toàn thây không.”

Trâu Tinh Thần trở lại văn phòng, để chậu sen đá đó xuống bàn, đặt song song với chậu của mình.

Anh đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc.

Lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mạch. Đối phương không nghe máy.


Anh gọi lại, lần này nghe.

“Em đang họp, lát gọi cho anh sau nhé.”

Sau đó anh bị dập máy, thậm chí anh còn chưa nói được lấy một từ.

Tô Mạch vào làm việc cho công ty quảng cáo, trở nên bận rộn hẳn lên, không bận bằng hồi bận rộn nhất ở Khoa kỹ Tinh Thần nhưng sớm nhất cũng phải bảy, tám giờ mới về được tới nhà.

Nhà mới của họ vẫn đang tân trang, giờ hai người đang ở ở nhà cụ Chu.

Để ở bên cụ Chu nhiều hơn, Trâu Tinh Thần thường mang việc về ngồi làm ở nhà.

Bình thường hơn bốn giờ chiều là anh đã về đến nhà.

Ngoại trừ là ngồi với bà và xử lý công việc thì còn là chờ cô gái của anh tan làm.

Cuối cùng Tô Mạch cũng tan làm trở về, rửa sạch tay, mới nói được với bà mấy câu đã bị Trâu Tinh Thần kéo về phòng.

Thực ra chưa vào tới cửa nhà cô đã cảm nhận được có một cặp mắt nóng rực nhìn mình chăm chú.

Anh đè cô lên ván cửa, không nói gì vội, trước tiên phải cúi xuống hôn cô một cái thật nhiệt rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Ông đây nhớ muốn chết.”

Tô Mạch cười: “Không đến mức thế chứ, chỉ có mấy tiếng không gặp.”

Trâu Tinh Thần giữ cằm Tô Mạch, nâng mặt cô lên, ép cô phải nhìn vào mắt anh: “Em không nhớ anh à?”

Tô Mạch đáp cực kỳ thành thật: “Nhớ, có điều làm việc bận quá là quên. Anh bóp đau em, bỏ tay, bỏ tay ra.”

Anh cúi xuống, lại hôn thêm cái nữa, đưa lưỡi cạy miệng cô, khuấy đảo nổi sóng tạo gió trong đó.

Cô mềm nhũn người, đẩy nhẹ anh: “Lát nữa còn xuống ăn tối.”

Anh bế bổng cô lên, đi về phía giường: “Ông đây không gặp em suốt một ngày.”

Tô Mạch đá đá chân: “Sao hồi trước không thấy anh mùi mẫn vậy.”

Trâu Tinh Thần đặt cô xuống giường, đè người lên, kề sát tai cô thì thầm: “Tiểu biệt thắng tân hôn.”

Tô Mạch nghiêng mặt đi: “Khoảng cách là để sinh ra cái đẹp, không phải để sinh ra dâm dục.”

Cô vẫn còn muốn nói gì đó nữa nhưng đôi môi đã bị anh chặn mất.

Quyết định của cô là đúng, giữ khoảng cách thích hợp sẽ làm quan hệ giữa hai người yêu nhau càng trở nên khăng khít hơn.

Ban ngày đi làm tách nhau ra, tối về bỗng trở nên mùi mẫn hẳn, như thể muốn bù lại khoảng thời gian xa nhau lúc ban ngày vậy.

Hôm sau, Trâu Tinh Thần đi lấy nhẫn kim cương.

Anh tan làm sớm, lúc đi qua tiệm bán hoa rẽ vào mua một bó hoa hồng đỏ.

Cô thích hoa hồng màu này nhất.

Tô Mạch nhận được tin nhắn của Trâu Tinh Thần dặn cô hôm nay tan làm về nhà sớm.

Tô Mạch gọi lại nói mình sẽ cố gắng về sớm.

Tuy cô mới nhận công việc mới chưa được mấy hôm nhưng công việc trong tay không hề ít, lại còn phải quản lý mấy chục nhà thiết kế dưới quyền, thường xuyên bận rộn tới mức nước cũng quên uống.

Thế nhưng, cô thích cuộc sống thế này, muôn màu muôn vẻ, lại liên tục học thêm được kinh nghiệm thiết kế từ đủ các dự án mới.

Quan trọng nhất là, lương cao.

Tất nhiên là gã giám đốc của của công ty phát triển game Trâu Tinh Thần không thể bì được, anh là người muốn nuôi vợ như chăm một đứa trẻ, cô không so đo với anh.

Tô Mạch làm xong việc lúc tám rưỡi.

Cô duỗi lưng, xếp đồ vào túi, ra về.

Hôm nay cô không đi xe vì sáng trời mưa, đường rất tắc, còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.

Trâu Tinh Thần gọi điện thoại qua: “Anh đi đón em.”

Tô Mạch cười: “Em đang trên xe taxi rồi, anh cứ ở nhà chờ em.”

Về tới cổng khu biệt thự nhà cụ Chu, tài xế hỏi: “Có cần chở vào trong không?”

Tô Mạch: “Không cần, dừng ở gần cổng là được.”

Cô xuống xe, qua cửa hàng kế bên mua một bó cẩm chướng về tặng cụ Chu.

Tô Mạch ôm bó hoa, đi vào trong biệt thự.

Cô vừa đi vừa gọi điện cho Trâu Tinh Thần báo cô đã về tới cổng, năm phút nữa là về tới nhà.

Biệt thự bên này có tuổi hơn khu biệt thự tân hôn, những gốc đại thụ ven đường vừa cao vừa to, che khuất hẳn ánh trăng. Chỉ có ánh đèn đường lành lạnh hắt xuống mặt đường.

Lúc từ đường chính rẽ vào đường nhánh, Tô Mạch nghe thấy có tiếng người gọi mình.

Giọng nói này, suốt đời cô cũng không quên, vừa chói tai vừa sắc lạnh.

Tiền Viện chặn Tô Mạch lại, vừa mở miệng ra liền chửi: “Đồ đê tiện.”

Tô Mạch cau mày nhìn Tiền Viện: “Không phải cha cô đã đưa cô đi Mỹ rồi à?”

Tiền Viện cười khẩy: “Bà đây muốn về thì về, mày cấm được chắc.”

Cô ta lén trốn về.

Tô Mạch cảnh giác nhìn Tiền Viện, lạnh giọng: “Cô tìm tôi làm gì.”

Tiền Viện nhìn túi của Tô Mạch với vẻ khinh thường: “Có một số người, từ lúc sinh ra đã là kẻ nghèo hèn, sự đê tiện ngấm ở trong xương. Cho dù có đeo túi hiệu cũng chẳng cao quý lên được mấy phần.”

Cô ta vẫn luôn hiểu rõ phải dùng lưỡi dao gì để găm vào tim Tô Mạch. Từ hồi trung học đã vậy, nghèo hèn, tự ti, hư vinh là vết thương rớm máu đầm đìa của đứa con gái này.

Nhưng Tiền Viện quen thói tự cho là đúng đã quên mất rằng Tô Mạch không còn là đứa con gái ngày xưa bị bọn họ bắt nạt chỉ biết ôm cặp ngồi trong góc run rẩy, yếu đuối, nhạy cảm đấy nữa.

Hôm nay Tô Mạch đang đeo chiếc túi Hermes Trâu Tinh Thần tặng cô vào sinh nhật, vì là đồ anh tặng nên cô rất thích đeo.

Cô liếc Tiền Viện một cái: “Cô bị thần kinh phải không.”


Vẫn còn dùng cái kiểu ngày trước để làm nhục cô.

Tô Mạch: “Tránh ra, tôi phải về nhà. Cô muốn nói chuyện Cô Bắc Đồ thì tôi chẳng có gì để nói hết.”

Nhắc tới tên Cố Bắc Đồ, Tiền Viện như bị thứ gì đó kích thích, cô ta áp sát Tô Mạch: “Tao bảo mày rời khỏi thành phố Tây Quỳnh, đi thật xa vào.”

Tô Mạch cười nhếch mép: “Thành phố Tây Quỳnh là của nhà cô hay sao? Dựa vào đậu mà bảo tôi đi.”

Cô nhìn Tiền Viện, bỗng nhận ra mình không hận cô ta, chỉ cảm thấy cô ta thật đáng buồn, thật đáng thương.

Nhưng cô không đồng tình với cô ta được.

Cả đời này của Tiền Viện dường như đều xoay quanh Cố Bắc Đồ như một kẻ điên, cuối cùng ngoài làm người đàn ông đó chán ghét thì chẳng có được gì.

Tiền Viện nhìn Tô Mạch, giọng chói tai như tiếng hòn đá đập vào cửa kính: “Là tại cô, tất cả là tại cô!”

Tô Mạch nhìn thấy trong mắt Tiền Viện sự oán hận, không chịu cam lòng, tựa quả bóng bay lơ lửng giữa trởi có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.

Tô Mạch lặng lẽ tăng sự cảnh giác lên mức tối đa.

“Người làm cô tổn thương không phải là tôi, cô có muốn lên cơn hay muốn giết người thì cũng phải đi tìm Cô Bắc Đồ. Người phụ lòng cô chẳng lẽ không phải chính là anh ta hay sao.”

Tiền Viện cười, trong tiếng cười gẳn xen lẫn mỉa mai lại có chút tình yêu, cô ta lẩm bẩm: “Tôi nào nỡ thôi thương anh ấy.”

Tô Mạch cáu: “Thế nên cô đi tìm tôi, tôi bị kẹp giữa hai người, có oan hay không chứ.”

Tiền Viện hồi hồn, quay đầu nhìn Tô Mạch, hét lên: “Ai bảo mày ngày xưa mặt dày dụ dỗ anh ấy, đấy không phải là mày sai hay sao.”

Tô Mạch: “…” Nói chuyện với người không chịu nói lý thực sự không biết phải nói như thế nào.

Tiền Viện nhìn Tô Mạch: “Không nói được rồi chứ gì, chột dạ.”

Tô Mạch bó tay: “Giờ tôi có cuộc sống của mình, không muốn dính líu tới chuyện tình cảm máu chó của hai người.”

“Cô không thử nghĩ xem, có lẽ Cố Bắc Đồ căn bản đã hết thích tôi từ lâu, đấy chỉ là thủ đoạn anh ta dùng để từ chối cô mà thôi. Anh ta không muốn ở bên cô, cô cũng không thể ép được.”

Hiển nhiên Tiền Viện không muốn nghĩ đến một chân tướng tàn khốc như thế. Hoặc có lẽ cô ta đã nhận rõ từ lâu nhưng tự chính cô ta không chịu tin, cố tình muốn tìm một lý do cho nó. Cô ta tự lừa gạt chính bản thân. Cố Bắc Đồ không đời nào không yêu cô ta, trừ khi có kẻ xen giữa giở trò, dùng thủ đoạn đê tiện phá hoại tình yêu của cô ta.

Mà Tô Mạch, bất hạnh thay, bị trở thành kẻ đó.

Tiền Viện hét lên như nổi điên: “Mày phải rời khỏi Tây Quỳnh ngay lập tức, đi Mỹ đi, đi thật xa vào, đời này đừng có quay về nữa.”

Tô Mạch không muốn tiếp tục lằng nhằng với Tiền Viện, trông cô ta có vẻ không còn tỉnh táo nữa.

Tô Mạch bỏ Tiền Viện lại, định về nhà.

Tiền Viện túm chặt cổ tay Tô Mạch, không cho cô đi.

Móng tay Tiền Viện rất dài, suýt thì đâm thấu da Tô Mạch. Bó cẩm chướng cô ôm rơi xuống đất, vương vãi rời ra từng bông.

Tô Mạch gạt tay Tiền Viện, trừng mắt nhìn cô ta: “Có tin bà đây đá bay mày đi không.”

Không phải cô nói bừa, Tiền Viện trong tình trạng này căn bản không phải là đối thủ của cô, giờ cô thực sự có thể đá bay cô ta.

Tô Mạch ngồi xổm xuống nhặt hoa cẩm chướng.

Bỗng cô nghe thấy một tiếng choang của thủy tinh đập vào đá.

Đồng thời, một mùi rất nồng xộc tới, làm cho bóng đêm trở nên kỳ dị.

Tiền Viện đập vỡ chai nước hoa, nhặt mảnh thủy tinh vỡ, chỉ cạnh sắc hơn vào Tô Mạch, giọng luống cuống: “Mày có cút không! Có cút không!”

Tô Mạch ôm hoa, xoay người định men theo con đường nhỏ tiếp tục về nhà.

Với đồ điên thì có gì mà nói.

Tiền Viện hét lên: “Đứng lại!”

Lúc Tô Mạch quay đầu, Tiền Viện mất kiểm soát đã cầm mảnh thủy tinh sắc cạnh lao tới.

Đúng lúc này, một bóng người cao to lao tới, bắt được cổ tay Tiền Viện.

Trâu Tinh Thần dùng lực bóp một cái, miếng mảnh chai rời khỏi tay Tiền Viện rơi xuống đất.

Tiền Viện ngồi xổm xuống khóc váng lên: “Các người toàn bắt nạt tôi.”

Tô Mạch nhìn Tiền Viện một cái, nói với Trâu Tinh Thần: “Đi, về nhà thôi.”

Cứ tưởng vậy là hết, nào ngờ cô ta lại nhặt miếng thủy tinh vỡ lên đâm về phía Tô Mạch.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trâu Tinh Thần bắt cánh tay Tô Mạch kéo sang bên.

Cạnh thủy tinh cứa qua cổ tay Trâu Tinh Thần, máu chảy dọc xuống theo ngón tay.

Tiền Viện thấy máu, đâm ra sợ hãi, run rẩy vứt miếng mảnh chai xuống, môi run run thốt không ra lời.

Tô Mạch vừa giữ cánh tay bị thương của Trâu Tinh Thần vừa quay đầu lại quát Tiền Viện: “Muốn chết à.”

Vết thương không lớn nhưng máu chảy khá nhiều, không ngừng nhỏ giọt.

Tô Mạch lo bị cắt vào động mạch, cô cuống quýt lấy khăn giấy trong túi ra lau: “Đau không?”

Trâu Tinh Thần dường như không thấy đau, anh dùng bàn tay lành lặn vuốt tóc Tô Mạch, ánh mắt mang nét cười dịu dàng: “Không đau.”

Sao mà không đau cho được, cả gói khăn giấy của cô cũng không đủ.

Cô vừa giữ miệng vết thương để cầm máu vừa gọi 110, 120.

Xe cứu thương tới, bác sĩ cầm máu cho Trâu Tinh Thần.

Tô Mạch thấy máu ngừng chảy, thoáng yên lòng.

Trong bệnh viện, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra nói với Tô Mạch: “Thật nguy hiểm, suýt chút nữa là bị thương vào động mạch.”

Bác sĩ đề nghị tối nay ở lại bệnh viện một tối, mai xem tình hình thế nào thì có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Trâu Tinh Thần không chịu, nhất quyết đòi về nhà.

Tô Mạch ấn anh xuống giường: “Nằm yên cho em.”

Trâu Tinh Thần kéo gối đệm vào lưng, lắc lắc bên tay bị quấn băng: “Máu đã ngừng chảy rồi, đâu có làm sao đâu, tại sao anh không được về nhà?”

Tô Mạch ngồi cạnh giường: “Bác sĩ nói tối nay ở lại bệnh viện.”

Cô nói nhỏ: “Tiền Viện bị đưa về đồn công an rồi. Là người bị hại, anh càng ốm yếu thì cô ta mới càng bị phạt nặng.”

“Em vừa nhận được điện thoại báo người nhà họ Tiền đã mời giám định tâm thần để giúp Tiền Viện thoát tội rồi. Kết quả, không cần làm giả số liệu, quả thực Tiền Viện có chút vấn đề về tâm thần thật. Người nhà họ Tiền nổi xung, đòi tính sổ với đầu sỏ gây ra chuyện là Cố Bắc Đồ. Nhà họ Cố tất nhiên không chịu, hai nhà giờ đang đánh nhau ở đồn công an.”

“Không cần chúng ta phải ra tay.”

Trâu Tinh Thần nghe xong ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì mấy.

Anh nhìn chiếc áo sơ mi đang treo cạnh giường rồi lại nhìn chiếc áo bệnh nhân mặc rộng hơn vài size ở trên người.

Cái áo sơ mi đó nay anh mới mặc lần đầu, được đặt may, cố ý chuẩn bị riêng cho hôm nay. Còn cái áo bệnh nhân này, kẻ sọc xanh nhạt, mặc vào trông như thằng tội phạm, chẳng đẹp trai chút nào.

Tô Mạch vốn chẳng để ý chuyện này. Tâm tư của cô dồn hết vào vết thương của Trâu Tinh Thần.

Bác sĩ đi kiểm tra phòng gõ cửa vào phòng.

Vị bác sĩ này tuổi còn trẻ nhưng đã làm tới bác sĩ chính, có lẽ là mới tốt nghiệp chưa lâu, trên khuôn mặt vẫn còn mang ánh sáng và sức sống riêng có của người trẻ tuổi.

Bác sĩ kiểm tra thông số của Trâu Tinh Thần một chút, dặn dò vài việc cần lưu ý.


Tô Mạch nói với bác sĩ: “Vất vả.”

Vị bác sĩ trẻ tuổi cười với Tô Mạch: “Tình hình bạn cô không nghiêm trọng, yên tâm.”

Tô Mạch lịch sự đáp: “Cảm ơn.”

Tô Mạch không nhận ra nhưng Trâu Tinh Thần đánh hơi ra ngay. Tay bác sĩ cao chưa tới một mét tám, mũi thấp, chân ngắn này đang thăm dò.

Hắn ta có ý với Tô Mạch, nếu không thì đã chẳng tự ý dùng chữ bạn để định danh quan hệ giữa cô và anh.

Trâu Tinh Thần: “Không phải bạn, chúng tôi là vợ chồng.” Anh nói không to nhưng giọng rất khỏe, tựa một cây búa sắt gõ từng tiếng từng tiếng đanh thép.

Tay bác sĩ kia thức thời cười: “Được rồi, chú ý nghỉ ngơi, có việc gì thì gọi tôi.”

Một đợt sóng ngầm mãnh liệt đại chiến tranh đoạt vợ đã bắt đầu và kết thúc mà Tô Mạch không hề hay biết gì.

Chờ bác sĩ đi ra, Tô Mạch cười một tiếng rồi bĩu môi: “Ai là vợ chồng với anh, nhẫn còn chẳng có cái nào.”

Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Bất kể thế nào, hôm nay anh nhất định phải về nhà.” Anh đã để rơi một thứ hết sức quan trọng ở nhà.

Tô Mạch ấn anh xuống: “Không được, không thể về nhà, lỡ vừa về tới nhà vết thương lại nứt ra, xuất huyết thì thế nào.”

Trâu Tinh Thần khăng khăng cố chấp: “Không được, hôm nay anh nhất định phải về nhà.”

Tô Mạch càng khăng khăng hơn: “Không được, không thể về nhà.”

“Trừ phi anh cho em biết lý do anh nhất định phải về.”

Trâu Tinh Thần thử nghĩ rồi nói: “Nếu không về, bà sẽ lo lắng.”

Tô Mạch đáp ngay: “Vừa rồi em đã gọi về báo với bà hôm nay chúng ta ở lại nhà mẹ em.”

Trâu Tinh Thần: “Anh lạ giường, nằm giường bệnh viện anh không ngủ được.”

Tô Mạch vuốt tóc Trâu Tinh Thần: “Lại nói điêu.”

Cô từng thấy anh ngồi ở ghế cũng ngủ được.

“Lớn thế này rồi sao còn như học sinh trung học vậy, tuổi nổi loạn à.”

Trâu Tinh Thần quay đầu liếc nhìn cửa sổ. Đèn nê ông lấp lóe chỗ gần chỗ xa, đủ mọi loại màu lộng lẫy đua nhau phô bày.

Anh có một chuyện nhất định phải hoàn thành vào hôm nay.

Ngày này năm trước chính là ngày hai người họ cùng đào hôn không tới lễ đính hôn.

Tô Mạch đỡ Trâu Tinh Thần nằm xuống giường: “Em ngủ ở sô pha, anh cũng chú ý một chút, đừng xoay người đè lên tay.”

Trâu Tinh Thần không nói gì, thầm mong Tô Mạch ngủ sớm một chút.

Tô Mạch nằm trên sô pha, chỉ một lát đã ngủ.

Trâu Tinh Thần lặng lẽ ngồi dậy, thay áo bệnh nhân, mặc lại bộ đồ tây may đo của mình, lén lút mở cửa phòng.

Một lúc sau, Tô Mạch tỉnh giấc.

Cô ngồi dậy, nhìn thoáng qua giường bệnh, người nằm trên giường không hề nhúc nhích.

Cô đứng dậy lại xem thử xem anh ngủ có ngon không.

Xốc chăn lên, không ngờ trong chăn chỉ có mấy chiếc gối và bộ đồ bệnh nhân.

Tô Mạch nổi giận, lấy điện thoại gọi cho Trâu Tinh Thần, mắng xối xả: “Anh đã bao lớn rồi còn chơi trò mất tích hả?”

“Vết thương vỡ ra bị nhiễm trùng thì sao?”

“Có thể có trách nhiệm với cơ thể của mình một chút đi được không?”

Đối phương không nói tiếng nào đợi cho cô mắng hết.

Tô Mạch: “Anh câm rồi à?”

“Mặc kệ anh đang ở đâu, giờ về bệnh viện ngay.”

Đối phương chỉ nói một câu: “Anh chờ em trong công viên cạnh bệnh viện.”

Nói xong anh liền cúp máy.

Tô Mạch cất điện thoại đi, nghĩ bụng hễ gặp được anh nhất định phải cho anh một bài học.

Lúc bước ra khỏi phòng bệnh thì nghĩ bụng phải đập nát cái đầu chó của anh.

Lúc đi thang máy xuống tầng một, đi ngang qua sảnh lớn, cô nghĩ phải bẻ gãy tay chân của anh.

Lúc cô ra đến cổng bệnh viện, nhìn thấy công viên, trong đầu đã mường tượng ra cảnh một quyền đấm anh ngã lật người.

Vì ở gần bệnh viện nên cho dù là buổi tối, trong công viên vẫn có người đi dạo nói chuyện, rất an toàn.

Cảnh trong công viên rất đẹp, đâu đâu cũng có ánh đèn dìu dịu. Điều này làm tâm trạng cô bình tĩnh hơn một chút.

Cô đi xuyên qua ánh đèn và ánh trăng vào sâu bên trong.

Anh nói là chờ cô cạnh bồn hoa nhỏ cạnh hòn giả sơn.

Tô Mạch nhìn thấy ngọn giả sơn từ xa, đi vòng qua nó, nhìn thấy bồn hoa.

Cô ngẩng đầu, thấy anh đi từ gần đó lại.

Gã đàn ông mặc bộ tây trang được cắt may tử tế, ánh trăng rắc đầy sau lưng và phủ lên người anh một quầng sáng nhạt.

Mắt mi anh vẫn như thuở đầu, là dáng vẻ vĩnh viễn cô yêu nhất.

Anh nhìn cô, trong mắt không còn gì khác, chỉ có cô đứng dưới trăng xa xa hai người nhìn vào nhau.

Anh tới gần, mở lòng bàn tay.

Trong lòng bàn tay anh có một chiếc nhẫn kim cương.

Mặt cắt của viên kim cương phản chiếu ánh đèn và ánh trăng lên cổ tay phải quấn băng của anh. Ánh sáng đó tựa như bàn tay mềm mại nọ đã kéo cô từ vách đá sâu thẳm về tới thế giới ngập tràn dịu dàng.

Thời gian dường như giao nhau vào khoảnh khắc này.

Mọi ấm ức và khổ cực đều trở thành chuyện đã qua, chuyện đã qua phủ đầy bụi.

Bên cạnh có một người mặc đồ bệnh nhân đi ngang qua họ. Việc này nhắc cô nhớ ra, là anh trộm chạy ra.

Trong chớp mắt, cô chợt nhớ lại quyết tâm của bản thân là phải đập nát cái đầu chó của anh, bẻ gãy tay chân của anh hoặc là một quyền đấm anh ngã lật.

Anh cầm nhẫn lồng vào ngón áp út của cô, rất vừa tay.

Giọng của người đàn ông trước mặt dịu dàng du dương, êm mềm tựa như được ánh trăng gột rửa mang theo tình yêu miên man bất tận.

Cô nghe thấy anh nói: “Gả cho anh.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Xong chính truyện. Mai thêm một ngoại truyện về bánh bao.

Tô Mạch: Cám ơn mọi người đã dõi theo quá trình trưởng thành và lột xác của một nhân vật chính hư vinh, dối trá và không hoàn mỹ như tôi.

Trâu Tinh Thần: Cám ơn vợ tôi đã bằng lòng gả cho tôi. Vợ à, anh yêu em.

Trương Tiểu Tố: Cám ơn các bạn dễ thương đã đồng hành suốt chặng đường, moa moa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui