Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới

Chương 02
Phần 01
Tôi lấy một chai coca ra khỏi tủ lạnh và nốc ừng ực. Ngoài cửa sổ, sa mạc rực đỏ ngút tầm mắt. Ở nơi sa mạc này, mỗi ngày trôi như cả một năm trời. Ban ngày mặt đất bị thiêu đốt dưới cái nóng gay gắt của mùa hè, về đêm nhiệt độ lại rơi xuống gần điểm đóng băng, hai mươi tư giờ quay đủ một chu kỳ các mùa, bỏ qua mùa xuân và mùa thu.
Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng để quá thấp, tới mức không phải mát mà gần như là lạnh rồi. Thực khó mà tin rằng ở bên ngoài tấm kính kia, nhiệt độ không khí lại lên tới hơn năm mươi độ C. Tôi nhìn đăm đăm vào sa mạc một hồi lâu. Xung quanh khách sạn tất nhiên là những cây khuynh diệp xanh mơn mởn như liễu rủ, có cả cỏ nữa… dù chỉ rải rác lơ thơ, nhưng xa hơn nữa thì chẳng có gì. Ánh mắt tôi không tìm thấy điểm nào để mà dừng lại.
Bố mẹ Aki đã đi ngắm cảnh bằng xe buýt. Họ bảo, vì Aki chưa bao giờ ngắm cảnh sa mạc nên họ đi thay phần con gái. Hai người rủ tôi đi cùng, nhưng tôi quyết định ở lại khách sạn một mình. Tôi chẳng có lòng dạ nào. Giờ đây, những gì tôi thấy, Aki đã không thể nhìn thấy nữa rồi. Trong quá khứ, em chưa từng thấy chúng, và trong tương lai cũng chẳng bao giờ thấy. Chốn này là đâu, tôi tự hỏi. Lẽ dĩ nhiên, ta có thể chỉ ra được kinh độ và vĩ độ hay danh xưng địa lý của vùng đất này. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, bởi dù nơi đây có là đâu đi nữa, nó cũng chẳng là đâu cả.
Với tôi, tất cả trông đều chẳng khác gì sa mạc - dù có là những cánh đồng xanh ngát và bạt ngàn núi non hay biển khơi lấp lánh, đường phố tấp nập người qua kẻ lại cũng thế thôi. Lẽ ra, tôi chẳng cần cất công tới tận nơi này. Aki chết rồi, và cả thế giới đã biến thành hoang mạc. Em đã trốn chạy, trốn chạy đến nơi tận cùng thế giới, tận cùng của tận cùng. Khi đuổi theo em, gió và cát xóa nhòa dấu chân tôi.
Dưới nhà hàng trong khách sạn, khách du lịch vận quần cộc và áo phông đang dùng bữa.
“Sa mạc thế nào ạ?” tôi hỏi cha mẹ Aki.
“Nóng lắm,” bác trai nói.
“Thế hai bác có trèo lên tảng đá Ayer không ạ?”
“Cái lão này sao mà đủ sức,” mẹ Aki đáp. “Thậm chí còn không dai sức bằng bác nữa kìa.”
“Bà thì dai sức quá rồi.”
“Có lẽ ông nên bỏ thuốc lá đi.”
“Tôi định bỏ mãi rồi đấy chứ.”
“Nhưng ông có làm đâu.”
“Đâu có dễ thế.”
“Vì ông chẳng nghiêm túc gì cả. Ông chỉ nói thế thôi chứ đâu thực sự muốn thế.”
Tôi nghe cha mẹ Aki nói chuyện mà như chẳng nghe gì. Sao hai bác ấy có thể nói chuyện như bình thường vậy chứ? Tôi biết họ cố tỏ ra như thế vì tôi. Nhưng dù vậy, Aki đã không còn nữa! Trên đời này, chẳng còn gì đáng để nói nữa cả.
Chúng tôi xuống xe buýt, một núi đá khổng lồ sừng sững trước mặt. Bề mặt nó lởm chởm, lồi lõm đầy gò ụ như bướu lạc đà. Mấy tảng đá lớn nối liền nhau làm thành một khối khổng lồ. Vài du khách đang bám vào một sợi xích sắt, trèo lên trên theo hàng dọc. Xung quanh núi đá đầy những hang động hình thành do phong hóa. Trên tường hang rải rác những bức vẽ của thổ dân châu Úc.
Đường lên dốc hơn tôi tưởng. Chỉ lát sau mồ hôi đã túa ra. Hai bên thái dương bắt đầu rần rật. Những ụ đá mấp mô bên trên cứ như cơ bắp trên cánh tay người khổng lồ. Sau khi leo lên chừng mười mét, độ dốc ít nhiều giảm đi, nhưng lại xuất hiện một đoạn nhấp nhô lên xuống. Chúng tôi leo qua mấy ngọn đồi đá nhỏ. Thế rồi dải đá núi nối nhau ấy đột nhiên đứt đoạn, dưới chân xuất hiện một khe núi sâu phẳng lì như dao cắt. Ánh nắng chói chang gần như chiếu xuống theo góc thẳng đứng, làm sáng bừng lên lớp địa tầng cổ đại.
Nhìn từ bên dưới, mỏm núi cơ hồ không có gió này tương đối lớn. Bởi thế ánh mặt trời chói gắt, song chưa đến nỗi không chịu đựng được. Nhìn về phía trước, chỉ thấy ở xa tít tắp nơi bầu trời và mặt đất giao nhau mông lung một vệt trắng nhờ nhờ, đường chân trời mơ hồ không rõ ràng. Cả bốn phía phong cảnh đều chỉ như vậy. Bầu trời trống trải không một gợn mây. Duy chỉ có sự biến hóa vi diệu từ sắc lam sẫm sang lam nhạt kia là thống trị cả bầu trời.
Trong quán ăn đơn sơ dưới chân núi đá, chúng tôi ăn món bánh nhân thịt nóng đến nỗi suýt bỏng cả mồm. Một chiếc máy bay Cessna bay ngang qua. Ở nơi này, muốn đi từ chỗ nào cũng phải ngồi máy bay cả. Mọi người cứ đi từ sân bay này sang sân bay khác. Trong sa mạc, chỗ nào cũng có thể trông thấy rải rác những chiếc ô tô và máy bay cỡ nhỏ chỉ có thể coi là đồ bỏ đi. Trên đại lục này, xưởng sửa chữa máy bay gần nhất thông thường cũng phải cách mấy trăm cây số, gặp phải sự cố e rằng chỉ còn cách vứt đi luôn mà thôi. Núi đá vừa leo lên khi nãy ở ngay trước mắt. Bề mặt núi đá có vô số nếp nhăn rất sâu.
“Trông cứ như não người ấy nhỉ,” một người phát biểu cảm tưởng.
“Thôi đi!” cô gái ngồi cùng bàn đang cho miếng thịt viên đầm đìa nước vào miệng hét lên như bị động kinh.
Nhưng Aki không ở đó để nghe những cuộc đối thoại như vậy. Thế nên tôi cũng không. Giờ đây, chốn này không có mặt tôi. Tôi đã lạc đường, lỡ bước vào một nơi chẳng phải quá khứ cũng chẳng phải tương lai, không có sự sống cũng không có cái chết. Tôi không hiểu bằng cách nào mình tới được một nơi như thế. Khi nhận ra thì mình đã ở đó rồi. Kẻ không biết mình là ai ở một nơi không biết chốn nào.
“Cháu muốn ăn gì không?” mẹ Aki hỏi tôi.
Cha Aki nhấc cái giá để thực đơn ở cuối bàn lên rồi đưa cho vợ. Bác gái mở nó ra trước mắt tôi, tôi cũng ghé mắt nhìn lướt qua.
“Sao trong sa mạc mà có nhiều hải sản thế nhỉ?” bác gái kinh ngạc thốt lên.

“Họ chở mọi thứ tới bằng máy bay,” bác trai trả lời.
“Dù sao tôi cũng chẳng muốn ăn kangaroo hay thịt trâu đâu.”
Một người phục vụ đi tới. Tôi chẳng nói gì nên cha mẹ Aki gọi cá hồi Tasmania ngâm dấm và món hàu đá, tiện thể chọn một chai vang trắng giá vừa phải trong danh sách rượu. Chúng tôi không nói gì trong lúc chờ món ăn. Bác trai rót cả cho tôi một ly rượu vang. Đang uống rượu thì người phục vụ lúc nãy đem đồ ăn tới nên tôi nhờ anh ta mang cho chút nước trắng. Họng tôi khô đến không sao chịu nổi.
Tôi uống một ngụm nước, rồi đột nhiên chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào xung quanh nữa. Không phải giống như cảm giác bị nước tràn vào tai. Mà là không nghe thấy bản thân âm thanh. Tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng người nói chuyện, tiếng dao nĩa chạm vào bộ đồ ăn, tôi không nghe được gì hết. Cha mẹ Aki dang nói chuyện nhưng cũng chỉ như đang mấp máy môi mà thôi.
Thế nhưng, tôi lại nghe được tiếng ai đó đang nhai bánh quy. Tiếng động ấy như thể vang lên từ một nơi rất xa, lại như thể ở sát bên tai. Crốp, crốp, crốp…
Hồi đó, tôi không nghĩ bệnh tình của Aki nghiêm trọng lắm. Tôi không thể liên hệ được gì giữa chúng tôi và cái chết. Chết là điều gì đó chỉ xảy ra với người già mà thôi. Đương nhiên, chúng tôi cũng có lúc không khỏe: bị cúm, bị thương… Nhưng, chết là chuyện hoàn toàn khác. Người sống vài chục năm, dần dần già đi rồi mới đụng đầu với cái chết. Cái chết như một con đường trắng xóa trải rộng thẳng về phía trước rồi mất hút vào một khoảng không sáng lòa xa tít, không ai biết đi tiếp sẽ là gì. Có người nói chết là hư vô, nhưng chưa người nào từng thực sự thấy nó cả. Chết, chính là như vậy đấy.
“Ước gì mình cũng được đi nhỉ!”
Sau chuyến tham quan tốt nghiệp, tôi mang về một con búp bê gỗ thủ công do thổ dân Úc làm để tặng Aki, em cám ơn rối rít rồi ôm con búp bê vào lòng, lẩm bẩm,
“Từ bé đến giờ, mình hầu như chẳng ốm bao giờ. Sao lại đổ bệnh đúng lúc này cơ chứ!”
“Rồi sẽ được đi mà,” tôi an ủi Aki. “Tới Cairns chỉ mất có bảy giờ bay, bằng đi tàu tốc hành lên Tokyo thôi mà.”
“Ừ.” Aki vẫn có vẻ buồn buồn, “Nhưng mình vẫn muốn đi cùng mọi người.”
Tôi lấy vài món ăn vặt ra khỏi túi đựng đồ của tiệm tạp hóa, toàn thứ Aki thích, pút đinh và bánh quy.
“Ăn không?”
“Cám ơn.”
Chúng tôi lặng lẽ ăn pút đinh. Ăn hết pút đinh, hai đứa ăn bánh quy. Ngừng nhai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng răng Aki cắn vào chiếc bánh: Crốp, crốp, crốp, crốp - cứ như thể em đang nhai chính tôi vậy.
“Tuần trăng mật tới đó được không?” tôi ướm hỏi.
Aki đang ngồi thẫn thờ, nghe thế liền hướng về tôi với vẻ dò hỏi.
“Tới Úc hưởng tuần trăng mật là được chứ gì.”
“Ừ,” em phụ họa một tiếng, tâm trí đang ở đâu đâu. Rồi em bỗng như sực tỉnh hỏi, “Với ai?”
“Ai? Không phải mình à?”
“Với Saku-chan á?” Em cười hắt ra thành tiếng.
“Thế Aki có ai đó khác à?”
“Không,” em ngưng cười. “Nhưng nghe kỳ lắm.”
“Cái gì kỳ?”
“Thì đi trăng mật ấy.”
“Kỳ chỗ nào? Đi Úc? Hay là kết hôn?”
Aki nghĩ trong giây lát rồi nói. “Kết hôn ấy.”
“Kết hôn thì có gì mà kỳ?”

“Mình chịu.”
Tôi lấy một miếng bánh trong hộp. Lớp sô cô la phủ bên trên đã bắt đầu nhũn ra. Trời mùa hè vẫn nóng như thế.
“Kỳ thật đấy.”
“Đúng mà.”
“Ừ, chuyện bọn mình là vợ chồng mới cưới ấy.”
“Buồn cười chết mất thôi.”
“Cứ như Madonna bảo cô ấy vẫn còn là con gái ấy.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Mình chẳng biết.” Cuộc nói chuyện dừng tại đó. Chúng tôi tiếp tục nhai bánh quy, như thể nhai thời gian vậy. Crốp, crốp, crốp, crốp…
Mọi chuyện như đã xảy ra từ rất, rất lâu rồi.
Phần 02
Mùa hè đang đến gần, ngày mỗi lúc một dài hơn. Chúng tôi thích thú vì trời mãi chẳng tối, trên đường từ trường về nhà cứ quanh quẩn chỗ này chỗ kia, cũng đi được khá nhiều chỗ. Khắp nơi thoang thoảng mùi lá non tươi mát rất dễ chịu. Chúng tôi thích đi dọc trên bờ đê từ đền thờ nơi hai đứa vẫn hay hẹn hò, ngược lên thượng nguồn sông. Cỏ mọc xanh bãi sông, thỉnh thoảng cá nhảy vụt lên khỏi mặt nước, đến buổi hoàng hôn, ếch kêu ộp oạp khắp nơi. Thỉnh thoảng khi ở chỗ không người, chúng tôi liền khẽ chạm môi một cái - chỉ hôn như vậy thôi. Tôi thích những cái hôn trộm thật nhanh lúc không ai để ý đó. Cảm giác như thể tôi đã giành lấy phần ngon nhất của trái ngọt mà cuộc đời ban tặng.
Ngày hôm đó, tan học về chúng tôi cũng đi ngược lên thượng nguồn rồi quay trở lại. Hai đứa ngồi trên bậc đá của ngôi đền, bàn luận về chuyến đi chơi xa trong kỳ nghỉ dài tháng Năm. Aki muốn đi sở thú, nhưng thành phố chúng tôi lại không có cái thứ đó. Sở thú gần nhất ở tận thành phố trung tâm của vùng, nơi đó có cả sân bay, ngồi tàu điện cũng phải hai tiếng, cả đi cả về đã mất bốn tiếng rồi. Tôi thấy đi chỗ nào gần gần như bờ biển hoặc leo núi thì hơn nhưng Aki nhất quyết chọn sở thú, em bảo nếu đi sớm thì chẳng chơi được năm tiếng rồi còn gì. “Mang theo cơm hộp nhé,” em nói. “Mình sẽ làm cho bạn luôn. Như thế sẽ tiết kiệm hơn.”
“Cám ơn nhé. Vậy thì chỉ còn lo vụ vé tàu thôi.” “Có cách gì không?” Tiền công làm thêm ở thư viện tôi vẫn còn để dành được một ít. Chỉ cần bớt mua vài cái CD thì tiền vé cũng xoay xỏa được. “Nhà Aki có vấn đề gì không?” “Nhà mình á?” Aki nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. “Aki định nói gì với cha mẹ?” “Thì nói là đi sở thú với Saku. Nói thật chẳng phải là được rồi sao?” Quả là vậy, nhưng tỏ ra minh bạch rõ ràng như thế, cảm giác cứ như là học sinh tiểu học đi tham quan vậy. “Aki biết không? Từ ‘minh bạch’ ấy, trong cổ văn có nghĩa là bỗng nhiên hay tạm thời đấy.”
Em ngạc nhiên nheo mắt lại, “Saku nghĩ gì thế?” “Không, có gì đâu. Chỉ đang nghĩ không biết cha mẹ Aki nghĩ gì về mình thôi.” “Thế nghĩa là sao?” “Thì không biết có coi mình là con rể tương lai không.” “Không đến nỗi nghĩ tới tận đó đâu.” “Sao lại thế?” “Sao à? Bọn mình mới mười sáu tuổi mà.” “Làm tròn thêm bón nữa là hai mươi rồi.” “Tính toán kiểu gì vậy?” Tôi ngây người ngắm đôi chân nhỏ nhắn của em lộ ra dưới váy. Trong ánh chiều tà, đôi tất trắng trông đặc biệt nổi bật. “Dù sao mình cũng muốn kết hôn với Aki sơm sớm chút.” “Mình cũng thế.” Em nhẹ giọng đáp. “Muốn mãi mãi ở bên nhau.” “Ừ.” “Nếu cả hai đều muốn thế, vậy tại sao lại không được nhỉ?” “Đổi giọng nhanh quá đấy.” Tôi phớt lờ lời đánh giá của em và nói tiếp. “Bởi vì sao? Bởi vì tiền đề của việc đó là sự tự nguyện của hai bên nam nữ có thể tự lập trong xã hội. Mà như thế, những người vì bệnh tật không thể tự lập được thì không thể kết hôn được rồi.”
“Đấy, lại nữa rồi,” Aki thở dài nói. “Thế Aki có biết tự lập trong xã hội nghĩa là sao không?” Em nghĩ một lúc rồi nói, “Thì làm việc kiếm tiền bằng chính sức mình chứ gì?” “Vậy kiếm tiền là gì?” “Không biết.” “Kiếm tiền nghĩa là thực hiện vai trò của mình trong xã hội tùy theo năng lực cá nhân, thù lao của việc đó chính là tiền. Vậy một người có năng lực yêu, phát huy năng lực đó và yêu một người, kiếm tiền bằng cách đó có gì là không tốt chứ?” “Nhưng nếu việc đó không giúp ích được cho mọi người thì đương nhiên là không được trả tiền rồi.” “Mình không nghĩ rằng chuyện có ích cho mọi người quan trọng hơn yêu một người.”
“Chẳng lẽ mình định sẽ cả đời làm vợ một người luôn tỉnh bơ nói những điều quái gở như đúng rồi thế này sao?”
“Bất kể bề ngoài có nói hay nói đẹp thế nào chăng nữa, thực ra hầu hết mọi người đều chỉ nghĩ cho mỗi bản thân mình thôi, phải không?” tôi tiếp tục. “Chỉ cần mình được ăn ngon, mua được những thứ mình muốn, vậy là được rồi. Nhưng khi yêu một ai đó, người ta sẽ coi trọng người yêu hơn cả chính bản thân. Nếu chỉ còn một chút đồ ăn, mình sẽ chia hết phần của mình cho Aki. Nếu không đủ tiền, mình sẽ không mua gì cho bản thân mà dành tiền mua thứ Aki thích. Chỉ cần Aki thấy ngon thì bụng mình cũng no rồi, chỉ cần Aki vui là mình cũng vui rồi. Đây chính là yêu một người. Aki nghĩ còn điều gì quý hơn nữa sao? Mình nghĩ không ra. Khám phá ra bản thân có khả năng yêu thương, theo mình còn quan trọng hơn cả bất cứ khám phá được giải Nobel nào ấy chứ. Nếu không hiểu hay không muốn hiểu điều đó, vậy thì tốt nhất là cứ tiêu vong, tốt nhất là đụng phải hành tinh nào đó rồi biến mất cho sớm đi.”
“Saku-chan à,” Aki gọi tên tôi, như muốn khuyên can.
“Những kẻ chỉ vì dùng đầu óc giỏi hơn người khác một chút mà đã nghĩ mình hơn người, chẳng qua chỉ là lũ ngớ ngẩn mà thôi, thật chỉ muốn nói với họ một câu, giỏi thì đi học cả đời đi. Kiếm tiền cũng thế, những kẻ biết kiếm tiền cả đời này cứ đi mà kiếm tiền đi. Dùng tiền kiếm được ấy nuôi chúng ta là được rồi.”
“Saku à.” Aki gọi tên tôi lần nữa, cuối cùng tôi đành ngậm miệng. Gương mặt Aki, với nụ cười bẽn lẽn, ở ngay trước mặt tôi. Em hơi nghiêng đầu nói, “Có muốn hôn không nào?”
*****
Sở thú ấy cũng như bao sở thú khác. Đám sư tử nằm ườn dễu dện, lợn đất thì lăn trong bùn, còn thú ăn kiến cứ miệt mài ăn kiến. Lũ voi vừa đi lòng vòng quanh chuồng vừa thải ra những đống phân khổng lồ; bọn hà mã ngâm mình trong nước ngáp dài biếng nhác; hươu cao cổ vươn cái cổ dài lên ăn lá cây trên cao, điệu bộ như đang nhìn ngó đám người bên dưới. Vừa trông thấy các con vật, Aki liền quên hết thảy mọi thứ trên đời, người đông mấy cũng chen vào bằng được. Thấy lũ vượn cáo, em tíu tít reo lên, “Ôi, vẫy đuôi khéo chưa kìa,” rồi lại gọi trêu con thằn lằn xanh lét, “Tới đây, tới đây đi nào.” Nói ra thì, phí tiền xem hươu cao cổ với khỉ có gì hay ho đâu? Sở thú cái gì chứ, hôi chết khiếp đi được. Tôi cũng quan tâm tới các vấn đề bảo vệ tự nhiên và môi trường, nhưng hoàn toàn không phải người theo chủ nghĩa tự nhiên hay nhà sinh thái học. Tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với Aki, vì vậy tôi mong muốn màu xanh và tầng ô zôn được bảo tồn gìn giữ, chỉ thế mà thôi. Về nguyên tắc, tôi cũng tán thành bảo vệ động vật, có điều tôi thương xót lũ động vật đáng thương thì ít mà tức giận trước sự tàn bạo và kiêu căng của những kẻ đã sát hại và hành hạ chúng thì nhiều. Aki có vẻ như hiểu lầm điều đó, nghĩ rằng tôi thích động vật và có tình thương bao la với chúng, vậy nên mới nói, “Saku-chan này, kỳ nghỉ tới đi sở thú đi! Sở thú ấy!” Nghĩ tôi thích ngắm đám chồn hôi và mấy con trăn là hết sức sai lầm. Như thế, cho tôi hôn, cho tôi chạm tay vào ngực… còn thích hơn nhiều… nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi không dám nói ra, gan nhỏ mà.
Chúng tôi ăn trưa gần chuồng tinh tinh. Con tinh tinh đang ngồi trong một góc gãi nách sồn sột. Thỉnh thoảng nó lại dụi mũi vào ngửi ngửi. Nhìn thế nào thì cũng chỉ có thể cho rằng vì nó đang bất mãn với mùi hôi cơ thể mình. Vì hành động đó cứ lặp đi lặp lại mãi, tôi nghĩ chắc thần kinh con này có vấn đề rồi.
“Người phụ nữ mà ông bạn yêu ấy, bạn vẫn còn giữ tro cốt của bà ấy chứ?” sau khi hai đứa ăn xong, đang uống trà ô long, Aki hỏi tôi.
“Có, mình vẫn giữ. Di chúc của ông nội mà.”
“Phải rồi.” Em mỉm cười.

“Sao lại hỏi thế?”
Em thoáng trầm ngâm, “Ông bạn cưới người khác chứ không phải bà ấy đúng không?”
“Ừ. Hơn thế nữa còn là nguyên nhân gián tiếp để mình có thể sinh ra trên đời.”
“Họ là cặp vợ chồng thế nào nhỉ?”
“Ông và bà mình hả?”
Em gật đầu. “Bà mình mất sớm, nên mình không rõ lắm, nhưng chắc là một đôi vợ chồng bình thường thôi. Quan hệ chắc cũng không đến nỗi nào. Dù sao cũng có một ông con theo chủ nghĩa lạc quan thế cơ mà.”
“Chủ nghĩa lạc quan?”
“Cha mình ấy. Cha mẹ không hòa thuận thì thường đứa con sẽ hơi ngổ ngáo hay thần kinh có gì gì đó, phải không?”
Aki không trả lời.
“Thế nào thì hạnh phúc hơn nhỉ?”
“Thế nào gì cơ?”
“Là sống với người mình yêu hay sống với người khác mà lúc nào cũng nhớ nhung người mình yêu?”
“Chắc là sống cùng người mình yêu thì hơn rồi.”
“Nhưng khi sống chung với nhau, ta sẽ thấy cả những mặt mình không thể nào thích nổi của người kia? Lại còn cãi nhau chỉ vì những chuyện quá ư nhỏ nhặt. Ngày tháng dần qua, dù cho ban đầu có thích người kia thế nào chăng nữa, chừng hai mươi hay ba mươi năm sau là chẳng còn tình cảm gì nữa cả,” em nói chắc như đinh đóng cột.
“Hơi bi quan thì phải!”
“Saku không nghĩ vậy à?”
“Mình nghĩ lạc quan hơn. Nếu giờ ta rất rất yêu một ai đấy, mười năm sau sẽ lại càng yêu hơn, yêu luôn cả những điểm ban đầu mình không thích ở người đó nữa, trăm năm sau thì thậm chí còn yêu cả từng sợi tóc trên đầu người đó nữa ấy chứ.”
“Một trăm năm nữa?” Aki cười, “Saku-chan định sống lâu thế cơ à?”
“Chuyện những người yêu nhau ở bên nhau một thời gian dài đâm ra chán toàn là bịa thôi. Còn không phải à, bọn mình ở bên nhau hai năm rồi, có chán nhau tí nào đâu.”
“Ừ, nhưng chúng mình có sống chung đâu.”
“Sống chung thì có gì không hay à?”
“Thì sẽ thấy hết những mặt đáng ghét của nhau.”
“Ví dụ xem nào?”
“Mình không nói đâu.”
“Đúng là có mặt đáng ghét thật à?”
“Có, có mà.” Em cúi gằm mặt nói, “Chắc chắn Saku-chan sẽ ghét mình cho mà xem.”
Không rõ vì sao tôi có cảm giác bị cự tuyệt.
“Trong thần thoại cổ xưa, hình như có một truyền thuyết về hai người yêu nhau nhiều đến mức di chuyển được cả lục địa thì phải,” tôi dằn cảm xúc kia lại, nói “Một đôi nam nữa yêu nhau tha thiết, nhưng vì hoàn cảnh mà phải chia lìa, cha và các anh em trai của cô gái đã ngăn cản họ đến với nhau hay sao đó.”
“Thế rồi sao?”
“Mỗi người ở một phương trời. Chàng trai bị đày tới một hòn đảo, đi thuyền nhỏ thì không sao tới được. Nhưng tình cảm nhớ nhung của hai người vô cùng mãnh liệt. Kết quả là hòn đảo cách bờ cả mấy cây số kia dần dần dịch chuyển cho tới khi nhập vào bờ. Chính tình yêu của hai người đã kéo hòn đảo lại.”
Tôi len lén quan sát Aki, em cúi đầu như đang suy tư gì đó.
“Dường như người xưa cho rằng sức mạnh của nỗi nhớ một người là vô cùng quyền năng,” tôi nói tiếp, “kéo được cả một hòn đảo lại gần cơ mà. Mà có khi họ còn nhìn thấy hoặc cảm nhận được sức mạnh đó bên trong mình nữa ấy. Nhưng rồi, đến một lúc nào đó, loài người không còn sử dụng sức mạnh bên trong của mình nữa.”

“Tại sao thế?”
“Vì nếu thường xuyên sử dụng thì không phải chuyện đùa đâu. Nếu các hòn đảo và lục địa kia chỉ vì các đôi nam nữ yêu nhau nhớ nhau mà lúc thì dịch lại gần, khi bị kéo ra xa, vậy thì địa hình chắc sẽ biến đổi đến hoa mắt chóng mặt mất, rồi cả Viện Địa lý Quốc gia cũng khó làm việc nữa. Cuộc chiến giành người trong lòng cũng sẽ trở nên quyết liệt hơn, dù sao cũng là những kẻ có thể dịch chuyển cả một hòn đảo đánh nhau cơ mà. Người trong cuộc e khó mà chịu nổi.”
“Đúng thế thật.” Aki gật đầu như phục tôi lắm.
“Vậy nên chuyện tiêu hao năng lượng mà lại không sản xuất ra cái gì đó đành dừng lại ở mức vừa phải, để dồn tinh thần sức lực cho việc săn bắn hái lượm.”
“Saku-chan nói chuyện cứ như thầy dạy giáo dục công dân ấy,” Aki cười khúc khích.
“Mình á?”
Aki giả giọng khàn khàn. “Hirose, yêu đương cũng tốt, nhưng không được bê trễ việc học bài. Bài kiểm tra toán không được toàn dấu X đỏ đâu đấy.”
“Vậy là sao?”
“Đặc biệt là chuyện yêu đương với cậu Matsumoto đó phải chừng mực thôi. Cậu nhóc đó có thể hủy hoại cả tương lai của em đấy. Cái cậu này hễ nghĩ cái gì là toàn đi vào ngõ cụt, thậm chí chẳng nghĩ ngợi gì đã muốn kéo các đảo lại với nhau rồi.” Nói tới đây, Aki trở lại giọng bình thường, “Sắp thi rồi đấy.”
“Ừ, mai là lại quay về với đống sách.”
Aki ảo não gật đầu.
“Trước lúc ấy, ta hãy cứ sống trong tình yêu đi đã,” tôi nói.
Trên đường từ nhà ga tới sở thú, chúng tôi đi qua một con phố hẹp để tránh đông người. Lúc đó, tôi thoạt nhìn đã phát hiện ngay ra một khách sạn nằm im lìm. Khách sạn loại gì thì cũng không khó để đoán ra[8]. Mặc dù chỉ vô tình đi qua, nhưng tôi vẫn liếc mắt nhìn rõ cái biển đèn màu xanh ghi “còn phòng trống” và “giá tiền”, ghi nhớ trong đầu, đồng thời nhẩm tính xem trừ tiền vé tàu về nhà, trong túi mình còn bao nhiêu.
Lúc về chúng tôi cũng đi đường đó. Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, đèn xanh “còn phòng trống” vẫn sáng. Càng lại gần khách sạn, không khí trầm mặc khiến người ta tức thở càng ập tới, bước chân hai đứa không hẹn mà cùng trở nên nặng nề hơn. Tới trước cửa khách sạn thì gần như dừng hẳn lại.
“Aki có thấy khó chịu khi vào một nơi thế này không?” tôi nhìn chăm chăm về phía trước, hỏi.
“Còn Saku-chan?” em cúi đầu hỏi ngược lại.
“Mình thế nào cũng được.”
“Không thấy là quá sớm sao?”
Im lặng.
“Hay cứ thử cái đã? Vào đó xem sao, nếu thấy không ổn thì bỏ ra luôn?”
“Có đủ tiền không?”
“Có.”
Đẩy cánh cửa kín bưng như ở khách sạn hạng sang, hai đứa dè dặt bước vào trong. Hồi hộp đến độ tưởng như sắp nôn cả hộp cơm ăn buổi trưa ra đến nơi. Nhưng trong đầu tôi đã kịp hiện lên hình ảnh con tinh tinh đang ngửi nách, rồi cũng kiềm chế được cảm giác buồn nôn. Không như tôi tưởng tượng, đại sảnh trông sáng sủa và sạch sẽ. Tĩnh lặng như tờ, không thấy bóng nhân viên phục vụ nào cả.
“Yên ắng quá.”
Ngay chính diện đại sảnh có một cái máy trông như máy đổi tiền xu ở các trung tâm giải trí. Theo như tôi biết, chỉ cần cho tiền vào, rồi nhấn nút chọn phòng mình muốn, chìa khóa sẽ rơi xuống. Bằng cách này, có thể yên tâm “làm chuyện mờ ám” mà không ngại ai trách cứ. Tôi cho tay vào túi quần định rút ví ra thì Aki thấp giọng nói,
“Mình không thích, không thích nơi này.”
Tôi rụt bàn tay đang rút ví lại và vỗ nhẹ mấy cái vào túi sau.
“Ừ… phải đó.”
“Đi thôi.”
Chúng tôi đi dọc theo con phố hẹp ban đầu ra nhà ga. Một lúc lâu, hai đứa đều chẳng nói lời nào, hoàng hôn đã buông xuống.
“Đúng là hơi ghê ghê sao đó,” tôi nói khi trông thấy nhà ga hiện lên trong tầm mắt.
Aki không đáp. Em chỉ nói, “Nắm tay nhau đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui