Sau khi Nhâm Liễu Phương chuẩn bị xong, cô cùng bà nội ăn sáng sáng và xuống phòng khách, nơi đó đã có Khánh Vỹ Tĩnh và trác quản gia đợi sẵn
Khánh Vỹ Tĩnh khi thấy Nhâm Liễu Phương liền vui vẻ chạy tới nắm tay cô
"Phương Phương chúng ta cùng đi mua sắm đi"
"Mua sắm sao?"
"Đúng vậy sau đó đi chơi luôn, hehe"
"Tớ đi chung luôn sao?"
Nhâm Liễu Phương trầm mặc bối rối nhìn sang bà Nhâm
"Bà.
.
cháu đi được chứ"
Bà Nhâm liền cười nhẹ gật đầu
"Được, con đi đi 2 đứa đi chơi vui vẻ"
Sau đó trác quản gia đã lái chiếc xe của gia đình đợi sẵn ở ngoài cửa, ông bước xuống mở cửa
"Tiểu thiếu gia và tiểu thư, mời 2 người lên xe"
"Phương Phương chúng ta đi thôi ^^"
"Sẽ rất vui đó"
"Ừm.
.
ừm~"
"Tớ rất mong chờ đó"
Cả ba cùng đi tới siêu thị gần đó, bà Nhâm ở nhà cũng không rảnh rỗi, bà đi dọn dẹp nhà phụ với các người hầu
"A bà, bà để đó để chúng cháu làm cho, bà cứ nghỉ đi ạ"
"Haha, không sao đâu, ta rảnh rỗi quá liền không quen, nên cứ để ta làm cùng nhé"
Thấy bà Nhâm nói thế và nở nụ cười nhân hậu khiến cho những cô người hầu cảm thấy xúc động
"Bà, bà thật tốt quá"
Sau khi làm được một lúc, bà Nhâm liền hỏi về người mẹ của Khánh Vỹ Tĩnh
"Phu.
.
Phu nhân sao ạ"
"Đúng vậy, tôi có nghe cậu Khánh nói về cô ấy rồi, các cô có thể kể lại cho tôi nghe chuyện của cô ấy được không?"
"Xin lỗi bà Nhâm, chúng tôi lúc đó không biết gì về chuyện của phu nhân hết"
"Chúng tôi xin lỗi, khi phu nhân gặp nạn.
.
chúng tôi đều đang ở biệt thự này"
"Vậy à, tôi biết rồi, tôi sẽ đem đóng này đi giặt trước đây"
Khi mọi người vẫn nhìn nhau bối rối, thì trong đó có một cô gái suy nghĩ rất lâu
Sau đó cô gái đã chạy theo bà Nhâm đến phòng giặt đồ, cô ấy tên là Giai Tuệ, chính là người hầu đã đi chung với gia đình Khánh Hữu Tuấn khi đó
"Bà.
.
bà ơi.
.
hộc.
.
hộc"
"Bà đợi cháu với.
.
hộc"
"Cháu.
.
cháu là"
"Bà ơi.
.
bà muốn biết về chuyện của phu nhân đúng không ạ, con có thể kể cho bà nghe, vì hôm đó con đã ở chung với Phu Nhân"
"Bà đi theo cháu nhé"
Bà Nhâm cảm thấy kinh ngạc nhưng sau đó liền đi theo cô ấy
"Cháu xin tự giới thiệu, cháu tên là Vũ Giai Tuệ"
Sau khi Vũ Giai Tuệ đã kể lại chi tiết cho bà Nhâm nghe về vụ tai nạn, đã khiến cho bà Nhâm rất sốc và đau lòng về vụ tai nạn đó
"Vậy, cháu có thể cho ta biết, hôm đó là ngày mấy không"
"Dạ.
.
hình như là ngày 24/2 vào 5 năm trước ạ"
Bà Nhâm nghe thấy trong lòng bà cảm thấy ngày này có gì đó rất quen thuộc, sau đó bà liền bừng tỉnh vì đây cũng chính là ngày mà con gái bà, mẹ của Nhâm Liễu Phương biến mất
"5 năm trước?.
.
ngày 24/2?"
"Cháu.
.
cháu nói thật chứ, đó chính xác là ngày 24/2 chứ"
"Vâng ạ, cháu có thể đảm bảo chính xác ạ"
Bà Nhâm liền cảm thấy điều này rất không thể nào trùng hợp vậy được liền hỏi Vũ Giai Tuệ xem Khánh Hữu Tuấn đang ở đâu, bà muốn nói điều này cho Khánh Hữu Tuấn
"Cậu Khánh, cậu ấy đâu rồi?"
"Dạ.
.
ông chủ sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ, ông chủ còn nói sẽ về rất trễ ạ"
Bà Nhâm nghe thấy thế cũng từ từ bình tĩnh lại nắm tay lấy tay của Vũ Giai Tuệ
"Bà cảm ơn cháu nhé"
"Dạ.
.
dạ không có gì ạ"
Qua chỗ Khánh Hữu Tuấn, ông cũng đã mua xong đồ kèm theo đó là một bó bông hoa tuyệt đẹp, sau đó ông trở về xe và chờ đợi
"Mới có 7h46 vẫn còn sớm quá, chắc mình sẽ ngồi đợi cô ấy"
Nhưng ông không biết rằng, sau khi ông đi siêu thị để mua đồ, thì Mộng Tuyết Nhu lúc đó cũng đã ra ngoài
30 phút trước, Mộng Tuyết Nhu bước ra ngoài
"Hôm nay mình có một buổi khám định kỳ, thường là 8h30 mình mới đi, nhưng lát nữa mình có việc nên sẽ đi khám sớm hơn"
Sau khi Mộng Tuyết Nhu khám xong lúc đó cũng đã 7h50, bụng cô bắt đầu kêu lên
"rọc.
.
rọc.
.
rọc"
"Đói quá, sáng mình quên ăn sáng, chắc nên đi siêu thị mua một chút đồ mới được"
Khánh Tuyết Nhu mở ví tiền của mình ra xem liền thở dài
"Haizz.
.
mình cũng không còn nhiều tiền, chắc mình sẽ mua đồ gì ăn qua ngày thôi"
Sau đó cô liền đi bộ tới siêu thị, khoảng 5p cô cũng đã tới mà lúc này Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liễu Phương cũng đang ở trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...