"Mẹ ơi! Con muốn một cái bánh sinh nhật thật to!" Thanh Khang hớn hở nói.
"Ừm, chiều về mẹ sẽ chở hai bà cháu đi siêu thị Lamon's mua nha!" Tư Phàm dịu dàng vuốt tóc con trai.
Hôm nay là sinh nhật bé con, cô định dẫn cu cậu đi dạo chơi trong siêu thị, ra về sẽ ghé mua một cái bánh kem rồi ghé vào quán ăn một bữa cơm nhỏ.
Bà Duyên nhìn hai mẹ con bàn tán rôm rả về dự định cho buổi tối thì chỉ mỉm cười, không chen vào.
Cánh cửa sắt vừa "xạch" một tiếng đóng lại, bà bị một loạt tiếng ồn ở sau lưng làm cho giật mình, quay lại thì thấy một đám người lạ mặt đang ra ra vào vào ở căn hộ đối diện.
"Cháu đang sửa lại căn hộ à? Chừng nào dọn về?" Bà nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng ngoài cửa khoanh tay quan sát đám đông này thì nhận ra ngay.
Lúc này, hai mẹ con mới nhận ra sự khác thường.
Thanh Khang phụng phịu cặp má phúng phính, biểu thị bé đang không vui.
Tư Phàm mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
"Dạ, vâng! Nhà cần sửa lại đôi chỗ, chắc khoảng tuần sau cháu sẽ dọn về." David lễ phép trả lời.
"Cám ơn cháu vì hôm qua nha! Nếu cần giúp thì cứ nói một tiếng, bác sẽ kêu Tư Phàm sang giúp cho." Bà Duyên híp mắt cười, lời nói ý vị sâu xa.
Tư Phàm bị mẹ đột ngột "bán" như vậy thì nhíu mày không nói.
Mẹ à! Đây là làm sao? Con là con gái ruột mẹ mà!
"Bà ngoại!.." Thanh Khang dùng dằng nắm lấy tay bà bày tỏ sự bất mãn của bé.
Ông chú này toàn ăn hiếp mẹ, sao bà ngoại lại có thể nói thế chứ!
"Dạ, cháu cảm ơn.
Bên này chỉ có vài việc vặt, cần thợ chỉnh sửa đôi chút là được." David cười cười, liếc thấy vẻ mặt rối rắm của cô thì sự buồn bực từ hôm qua như tan biến hết.
"Thưa anh, có chút vấn đề.." Đúng lúc này, một người mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chân đi giày da, đầu đội mũ bảo hộ màu trắng, trên tay cầm bản vẽ, có vẻ là kỹ sư xây dựng đột ngột lên tiếng, thành công cắt ngang cuộc đối thoại.
"Tôi sẽ vào ngay!" David gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Anh quay qua nhìn bà Duyên, áy náy: "Cháu xin phép!"
Bà Duyên cười cười: "Cháu bận cứ đi đi! Thanh Khang, chào chú đi con!"
Nghe bà ngoại nói, tuy không thích người trước mặt nhưng bé con vẫn ngoan ngoãn vòng lại hai tay: "Thưa chú con đi học." Ở góc độ người lớn không chú ý, khuôn mặt mũm mĩm nhăn nhăn như cái bánh bao nhỏ, mắt nhìn ngó nghiêng, miệng nhỏ hồng hồng chu lên.
"Ừ, đi học ngoan nha nhóc!" David thẳng tay xoa rối mái tóc đen mềm như tơ của cu cậu.
Thanh Khang chun mũi, cố gắng lách ra khỏi cái bàn tay kia.
Hừ, ông chú lại khi dễ bé! Thật đáng ghét!
David bật cười, không thèm để ý mà xoay người cùng vị kỹ sư kia đi vào trong.
* * *
Lamon's là một hệ thống siêu thị cỡ lớn ở Sài Gòn, được đầu tư hoàn toàn bằng nguồn vốn nước ngoài.
Quy mô lớn đến nỗi hầu như mỗi một quận trong thành phố đều có một chi nhánh của nó.
Với điều kiện cơ sở hạ tầng được tối ưu hóa, cách bày trí sinh động, sang trọng cũng không kém phần hiện đại, đặc biệt là hệ thống chiếu sáng với những dãy đèn led lấp lánh tựa như ánh sao được treo dọc theo những thang lầu vào buổi tối thu hút không ít khách vãng lai đến đây tham quan mua sắm cũng như không thiếu bạn trẻ đến đây chụp hình sống ảo.
Tầng trệt là nơi bày bán của siêu thị, nơi đây có đủ loại hàng hóa đa dạng, phong phú từ thực phẩm tươi sống, đóng gói, đồ điện gia dụng cho đến các mặt hàng hóa mỹ phẩm..
với các thương hiệu nhỏ trong nước cho đến những nhãn hàng đình đám quốc tế.
Tất nhiên, đi kèm theo đó là các mức giá từ phù hợp túi tiền người bình dân cho đến các tầm giá cao chót vót dành cho những tầng lớp giàu có tùy vào chất lượng và thương hiệu của nó.
Dù bạn là ai, dù bạn thuộc đẳng cấp nào đều có thể tìm thấy thứ dành cho mình, miễn là bạn có tiền trong tay.
Bên cạnh hình thức kinh doanh chính của mình, nơi đây còn có các mặt bằng xây sẵn ở các tầng lầu, nơi những chủ cửa hàng nhỏ lẻ tranh nhau thuê lại để kinh doanh, trưng bày sản phẩm cũng như kiếm lợi không ít từ một lượng lớn khách hàng luôn đông đảo, hầu như không bao giờ ngớt vào đây mua sắm.
Với kết cấu hoành tráng như vậy, nếu có ai nói Lamon's là một trung tâm thương mại thì cũng không ngoa chút nào.
"Đi từ từ thôi con, té bây giờ!" Tư Phàm lo lắng nhìn con trai, vội đuổi theo bước chân cậu bé.
"Nơi này lớn quá mẹ ơi! Có nhiều cửa hàng quá, có cả tiệm hamburger nữa! Bên kia có khu vui chơi cho trẻ em kìa! Mẹ, mẹ cho con vào đó đi!" Thanh Khang hớn hở nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to tròn xoay vòng.
"Chỗ này.." Tư Phàm hướng ánh nhìn theo tay con chỉ thì băn khoăn.
Đây đâu phải khu vui chơi trẻ con bình thường, nó rõ ràng là khu vực chơi game với đủ độ tuổi, đủ loại người phức tạp.
Khách ra vào nơi này cũng có vài đứa trẻ đi cùng người nhà, nhưng là cũng không ít thanh thiếu niên đang ở độ tuổi nổi loạn.
Nếu không cẩn thận va chạm phải vài người không nên, rắc rối sẽ rất dễ xảy ra, nhất là khi gia đình cô chỉ có người già, trẻ con và phụ nữ chân yếu tay mềm.
Nghĩ vậy, Tư Phàm khẽ nâng gọng kiếng, bối rối khuyên can: "Hay lát mình qua nhà banh bên ngoài siêu thị chơi nha con!"
"Ư, lát mua bánh kem xong lại vào đó được không mẹ? Con muốn vào đây chơi! Đi mà mẹ!" Thanh Khang bĩu môi, nắm lấy tay cô lay lay, mắt lóng lánh ánh nước.
Bé không hiểu, đây chỉ là khu vui chơi thôi mà, sao mẹ lại không đồng ý?
"Hay con cứ cho nó vào chơi chút đi! Mình đi theo để ý là được!" Bà Duyên xót cháu.
"Nhưng là.." Đâu phải cô không cho, mà là nhiều người phức tạp, cô sợ bé con chịu thiệt thòi!
"Đi chung với anh sẽ không sao." Thình lình một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai khiến ba người giật mình quay lại.
Phía sau họ, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn đĩnh bạt đang đứng, trên tay xách túi nylon, bên trong chứa vài món đồ không rõ là gì.
"Chào cả nhà!" Josh nói tiếng Việt lơ lớ, tay quơ quơ tỏ ý chào hỏi.
"Chào bác!" David lễ phép gật đầu.
Bà Duyên cười híp mắt: "Ừ!"
"Hai người cũng đến siêu thị này sao?" Tư Phàm lặng lẽ dời ánh mắt khỏi David, nhìn sang Josh hỏi.
Số lần trùng hợp cô và anh gặp nhau nhiều đến mức Tư Phàm chẳng còn hơi sức đâu mà kinh ngạc nữa.
"Ừ, anh cần mua chút đồ nên ghé vào đây." David thấy động tác nhỏ này của cô thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Anh không cho Josh cơ hội nói mà nhanh chóng trả lời, tay cố ý giơ lên bọc đồ thể hiện hai người vừa mua sắm xong.
Josh thấy bạn mình bỗng ấu trĩ như vậy thì cũng không tiện nói gì, chỉ cười trừ xem như tán đồng.
"Lúc nãy cháu nghe nói gia đình định cho bé Khang vào đây chơi ạ?" David hỏi bà Duyên, ánh mắt hướng về phía cửa hàng chơi game trước mặt.
"Ừ, chỉ là..
Tư Phàm có chút lo lắng." Bà Duyên gật đầu.
"Nếu em không ngại thì bọn anh có thể đi cùng." David đề nghị.
Tư Phàm cắn môi, hàng mi dày khuất sau cặp kiếng khẽ chớp, thể hiện sự dao động.
"Cho con đi nha mẹ! Nha! Mẹ coi, ông chú này to như vậy, sẽ không có ai dám khi dễ con đâu!" Thanh Khang chớp lấy thời cơ nói thêm vào.
Mặc dù bé không thích ông chú tóc đen này, nhưng bé hiểu rõ mình có thể vào được hay không thì chỉ có thể trông cậy vào người trước mắt này.
Thế nên, bé không thể không nhượng bộ mà nắm lấy cái phao ông chú này cố tình quăng ra!
"Phụt!" Josh cố nén cười.
Miệng cậu bé đủ độc! Muốn cậy nhờ còn không quên nói mát người ta.
"Ông chú"? Lần đầu tiên có người chê cậu bạn đẹp trai, phong độ ngời ngời của anh là "ông chú" đó! Quá mất hình tượng mà!
David nghe xong thì đen mặt, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Bộ anh già lắm sao? Râu ria anh cạo sạch đến một cọng dư thừa chẳng có, nếp nhăn cũng chưa từng hiện một cái! Trên mặt anh có chỗ nào già đáng để tên nhóc này gọi là "ông chú" chứ?
"Thanh Khang, sao con lại gọi chú như thế? Xin lỗi chú đi con!" Nhận thấy không khí xung quanh người trước mặt đã u ám đến không thể u ám hơn, Tư Phàm giật nảy mình.
Vị tôn thần này không nên tùy tiện trêu chọc đâu con trai! Dù cô vẫn không rõ chức vụ của anh là gì, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, Tư Phàm có thể khẳng định anh giữ vai trò không hề nhỏ trong ban lãnh đạo công ty và tính tình cũng theo đó mà bá đạo không tưởng.
Với vị trí của mình, vị này hoàn toàn có thể quyết định vận mệnh của cô! Nếu làm anh không vui, nói không chừng ngày mai cô sẽ phải lãnh phiếu lương về nhà ăn cơm hộp mất! Vả lại, con cô cũng sai trước, xin lỗi là việc bé nên làm.
"Sao vậy mẹ? Con nói gì không đúng ạ?" Thanh Khang gãi đầu, vẻ mặt rối rắm như thể không biết mình đã làm gì không đúng.
Người khác nhìn vào sẽ chỉ cho là bé ngây thơ, không biết gì nên buột miệng nói sai, sẽ bất tri bất giác cho rằng cô quá nghiêm khắc với một đứa trẻ.
Nhưng Tư Phàm là mẹ ruột của cậu nhóc, quá rành rẽ tính tình con trai nên nhanh nhạy nắm bắt được tia giảo hoạt loé lên trong đôi mắt to tròn kia.
Thanh Khang bị ánh mắt mang theo hiểu rõ và cảnh cáo của mẹ nhìn thẳng vào khiến cho chột dạ.
Bé rất thức thời mà nói: "Con xin lỗi ạ!".
Thân hình nhỏ bé tròn trịa nghiêm túc cúi xuống nhận lỗi, muốn bao nhiêu thành ý thì có bấy nhiêu thành ý.
"Ôi, cậu bé ngoan thật!" Những người xung quanh thấy một màn như vậy thì không khỏi tán thưởng.
Bị dáng vẻ vừa đáng yêu vừa hài hước kia thu hút, dần dần có không ít người chú ý đến nơi này.
Thậm chí, có người cảm thấy cậu nhóc đáng yêu như vậy, không kiềm chế được mà dùng điện thoại chụp lại đăng lên mạng xã hội.
"Thôi bỏ đi! Thằng bé cũng không biết mình nói gì.." mới là lạ! David nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Anh thấy sự láu lỉnh trong ánh mắt của tên nhóc kia! Nó rõ ràng là cố ý chỉnh anh, lại còn làm ra vẻ vô tội khiến anh không thể bắt bẻ.
Trước mặt nhiều người, David không tiện phát tác, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Con cảm ơn chú!" Thanh Khang cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn híp lại, cong cong như vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền sâu lộ rõ nơi má.
Nhìn cậu bé môi hồng răng trắng đáng yêu như những đứa trẻ mũm mĩm người ta thường thấy trong tranh treo ngày Tết, nhiều người không khỏi cảm thán con nhà ai mà nuôi khéo quá! Nhưng ai cũng không biết, bên trong lớp vỏ bọc thiên thần ấy, cậu bé đang làm mặt quỷ với người đối diện.
Muốn đấu với bé? Kiếp sau đi ông chú!
"Khục!" Josh nhìn một màn này thì không thể nén cười được nữa.
Trước giờ anh chưa từng thấy David phải chịu thiệt về tay ai, thế mà giờ bạn anh lại chỉ có thể nuốt một bụng tức khi đối phó với cậu bé này! Thú vị! Thực sự thú vị! Đang lúc cười trộm thì anh chợt cảm giác sống lưng lạnh buốt, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Chậm chạp đưa ánh mắt nhìn về nơi phát ra khí lạnh, Josh nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của cậu bạn thân bắn về phía mình, nghẹn ngào "khụ" một tiếng, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm bản thân cho phù hợp.
Và gần như ngay lập tức, không đợi Josh kịp phản đối, một đống đồ cùng một câu nói lạnh lẽo ập vào mặt làm cho anh choáng váng: "Giữ đồ."
Vẻ mặt không thể nói hết bằng lời, Josh đành cắn răng, cam chịu mà ôm lấy những thứ David nhét vào tay mình, khôn ngoan mà lựa chọn im lặng.
Anh không muốn bị chỉnh, nhất là khi David lại đang thẹn quá hóa giận! Ai chứ anh thì rõ nhất, khả năng chỉnh người của tên này là đẳng cấp cao.
"Chú ơi! Chúng ta đi thôi ạ!" Thanh Khang dùng ánh mắt sáng rỡ mang theo hưng phấn nhìn David, những ngón tay tròn tròn như những trái chuối nhỏ nắm lấy những ngón tay thon dài to lớn của anh.
Bất ngờ bị người nắm tay như vậy, David cứng đờ người.
Tuy nhiên, ngoài cảm giác có chút không quen, anh ngạc nhiên khi nhận ra mình không cảm thấy chán ghét, bản thân cũng không xuất hiện sự bài xích thường có khi tiếp xúc cơ thể với người khác.
Anh hắng giọng, điều chỉnh lại cảm xúc, trở tay nắm lấy năm ngón tay múp míp kia, nở một nụ cười mê hoặc: "Đi thôi!"
Thanh Khang thoáng bị nụ cười này làm cho thất thần.
Nhưng rất nhanh, bé lắc lắc đầu nhỏ, loại bỏ đi những cảm xúc dư thừa.
Miệng nở một nụ cười thật tươi, bé giương đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn anh.
Đôi mắt hai người giao nhau, David có chút ngoài ý muốn khi thấy cu cậu không phản ứng như những người khác.
Nhận ra sự thách thức trong đôi mắt kia, anh cười lạnh, một tia hứng thú trào dâng trong lòng.
Nhóc con giỏi lắm! Được rồi, chúng ta cứ chờ xem!
Nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tư Phàm thấy thật bất đắc dĩ, bà Duyên mỉm cười không nói gì, Josh lại ôm tâm thái xem kịch vui.
* * *
"Nhóc muốn chơi trò gì?" David nhìn tên nhóc con trước mặt không hề che giấu sự hứng khởi khi bước vào tiệm thì không khỏi buồn cười.
"Trò này đi chú!" Thanh Khang lia mắt nhìn một vòng, rảo bước đến trước máy trò chơi bắn xác sống, cầm lên một cây súng, đưa cây còn lại cho anh, ý khiêu khích không hề che giấu.
Tư Phàm liếc thấy mấy hình ảnh trên trò chơi thì khẽ chau mi tâm.
David nhướng mày, tiếp lấy cây súng, bên miệng không hề che đậy ý cười nhạo: "Không sợ sao? Chú thấy nó không phù hợp với nhóc lắm đâu!"
"Cháu sao phải sợ? Chỉ là vài con quái vật xấu xí trong trò chơi thôi mà, đâu phải thật! Chú sợ sao?" Thanh Khang hếch cằm.
Lá gan của bé không nhỏ, không sợ mấy cái hình ảnh 2D nghệch ngoạc không có mấy tính uy hiếp này.
"Tất nhiên không! Vậy, chúng ta thi đấu đi.
Trong mười phút, nếu nhóc thắng, chú sẽ mua cho nhóc cái bánh kem thật to." David bỏ thẻ trò chơi vào khe máy, buông lời thách thức.
"Được! Chú hứa đi!" Cậu nhóc giơ ra ngón út.
David nhìn ngón tay út như trái chuối cau kia, vươn ngón tay ngoéo lại, nở nụ cười: "Hứa!"
Thế là, hai người một lớn một nhỏ lao vào tranh tài trên game.
Trong vòng mười phút, những đồng xu vốn được chất đầy cứ vơi dần, liên tục lạch cạch tuôn rào rào vào máy trò chơi.
Một người đàn ông cao lớn trưởng thành với góc nghiêng thần thánh và một đứa trẻ mũm mĩm nhưng lại sớm hiện ra đường nét điển trai dù chỉ cao tới đầu gối anh mang theo khí thế ngút trời vác súng tiêu diệt zoombie đã thu hút sự chú ý của không ít người đến xem.
Đám đông tạo thành một vòng tròn vây quanh họ, bị khả năng chiến đấu đỉnh cao làm cho thán phục cũng có, bị vẻ ngoài bắt mắt mê hoặc cũng nhiều.
Tuy chênh lệch tuổi tác khá nhiều nhưng khả năng chơi game của cậu nhóc rất khá khiến cho không ít người khen ngợi.
Ngay lúc cu cậu đang hăng say, khí thế rào rạt xông lên thì bỗng nhiên có vài con đột ngột xông ra, nhào lên tấn công về phía nhân vật cậu đang chơi khiến người vây xem xung quanh một phen hú vía.
Cậu bé dù sao cũng còn nhỏ, bị đột kích như vậy thì giật mình, bàn tay cầm súng run lên, đường đạn bị trật không nói, nhân vật cậu điều khiển cũng bị cào vài đường, suýt chút bị tiêu diệt.
Ngay lúc này, "pằng pằng" hai phát đạn đột nhiên vang lên, người bên cạnh đã nhanh gọn bắn chết con quái vật kia, thành công cứu vớt cậu một mạng.
Cậu nhóc mím môi, liếc ân nhân của mình, khẽ hừ nhẹ khi thấy anh hếch cằm, ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn sang.
Tư Phàm lúc đầu vốn muốn phản đối bé chơi, nhưng khi thấy anh lia mắt nhìn cô, lại giới hạn thời gian chơi thì không nói gì.
Dù sao hôm nay sinh nhật bé, lại có anh bên cạnh, có gì bất mãn chỉ có thể đợi về nhà tính sổ sau.
Cô im lặng quan sát hai người chơi, cảm giác có chút vi diệu, rồi khi thấy sự giằng co giữa họ thì âm thầm vỗ trán, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bé con nhà cô trước giờ luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, vui vẻ, hòa đồng.
Nhưng tại sao cứ gặp anh là bé lại như thành một người khác, sẵn sàng giương nanh múa vuốt, không ngại thể hiện địch ý chống đối như vậy?
Josh cũng bị một màn trước mắt làm cho choáng ngợp đến mức ngây người.
Lâu nay anh luôn thấy David khoác trên mình vẻ ngoài xa cách lạnh lùng, hờ hững với tất cả mọi người.
Cho dù ngươi là ai, địa vị như thế nào thì cậu bạn này luôn chỉ mang thái độ lịch sự có thừa, thật tình chẳng có bao nhiêu mà đối đãi.
David rất hiếm cười, có chăng cũng chỉ nhếch mép cho có lệ, không bao giờ hé lộ dù chỉ nửa cái răng.
Kể cả đối với Tina, thái độ kiêu ngạo kia cũng chưa từng thay đổi.
Vậy mà, hôm nay anh lại được thấy một David hoàn toàn khác.
Tượng đài cao quý ngàn năm nay lại có hỉ nộ ái ố, không âm trầm, không băng lãnh, hành động gần như hoàn toàn cảm tính, không mang nhiều lý tính.
Là do anh không hiểu bạn mình hay do David che giấu quá kỹ, khiến anh nhìn không thấu? Chứng kiến khuôn mặt vốn cứng ngắc nay trở nên sinh động hơn hẳn, tựa như trên bề mặt tảng băng trôi cứng rắn dần xuất hiện những vết rạn nhỏ, từng chút từng chút rũ bỏ vẻ đông lạnh bên ngoài, làm lộ ra sức sống tươi mới tràn trề ẩn tàng bên trong mà anh không thể nói rõ tư vị trong lòng mình.
Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của Nguyễn Hữu Quang - con của bà Nguyễn Ái Hân, chứ không phải David Nguyễn - con trai riêng của ngài Danny Hours.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Josh không thể phủ định bạn anh trở nên khác thường như vậy kể từ khi gặp gia đình nhỏ này.
Đây là duyên phận như mẹ anh thường nói chăng? Điều này là tốt hay xấu với David? Anh có nên can thiệp hay không? Ngài Hours nếu biết chuyện sẽ có phản ứng gì? Mọi chuyện đến thời điểm này đều là một biến số, anh không chắc mình có thể dự đoán được.
Josh biết ngài Hours đặt kỳ vọng vào David rất cao, không thể nào chấp nhận việc bạn mình chôn chân vào một chi nhánh nhỏ ở Việt Nam; và anh cũng không dám chắc ngài ấy sẽ có thái độ gì khi biết con trai mình quen một người phụ nữ có hoàn cảnh đặc biệt như thế này.
Nhìn nụ cười chân thật đến mức có thể thấy thấp thoáng những chiếc răng trắng sáng của bạn mình mà Josh cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Nếu David buông bỏ đoạn nhân duyên này, trở lại là khối băng lạnh lùng vô cảm, liệu đó có phải điều anh mong muốn hay không? Nghĩ đến hình ảnh kia, Josh ngay lập tức lắc đầu.
Từ lúc biết nhau, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của bạn mình, anh luôn hy vọng David sống thật với lòng, thỏa sức làm những gì cậu ấy mong muốn chứ không phải cứ tàn nhẫn với bản thân, khắc nghiệt đến mức không coi mình là người.
Cuộc đời vốn rất ngắn ngủi, nếu David cứ như khúc gỗ mà sống, lý tưởng chỉ có trả thù thì thật uổng phí biết bao! Và biết đâu nhờ những người này, David sẽ không còn tư tưởng tiêu cực, tự giày vò bản thân cũng như gây ra những sai lầm không đáng có.
Nặng nề nhắm rồi lại mở ra con ngươi màu xanh nhạt sâu thẳm, anh thở dài một hơi.
Nếu như vận mệnh đã chú định như vậy thì cho dù có muốn tránh cũng tránh không được.
Thay vì cứ cứng rắn chống lại số phận để rồi nhận lấy kết cục biết trước là không hay ho thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, biết đâu lại thu về kết quả tốt không chừng!
* * *
"A, sao lại thua chứ?" Thanh Khang vò đầu bứt tóc, bày tỏ bản thân không phục.
"Vậy chúng ta chơi một bàn cuối quyết định đi!" David nhếch miệng cười.
Nhóc con, muốn thắng anh sao? Còn non lắm!
"Không, chúng ta đổi qua trò ném bóng bên kia đi chú!" Thanh Khang hậm hực bỏ cây súng về chỗ cũ, xoay người chỉ vào trò bên cạnh có hai đứa trẻ đang chơi.
Nhìn chúng lấy quả bóng từ cái lỗ kia đẩy một đường dài, chỉ nghe tiếng chai lọ đổ vỡ và tiếng chúc mừng vang lên, cậu nhóc thầm nghĩ trò này dễ như ăn bánh, thế nào bé cũng thắng ông chú cho xem!
"Trò bowling à? Nhóc chắc chứ?" David theo tay bé nhìn sang.
"Dạ!" Thanh Khang đầy tự tin nói, trong lòng thầm nghĩ thì ra trò này có tên là bowling.
Bé nôn nóng muốn thử nha!
"Được!" David hào phóng đáp ứng.
Trò này anh đã chơi thực tế không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà, tên nhóc này lại dại dột thách thức anh.
Anh sẽ cho nhóc con thua tâm phục khẩu phục!
"Này.." Tư Phàm muốn nói gì đó thì hai người cùng quay lại, đồng thời đưa ngón tay lên miệng, "sụyt" một tiếng, không cho cô ý kiến.
Không thể làm gì, cô chỉ đành mím môi im lặng.
Một lớn một nhỏ sau khi cùng nhau làm ra một loạt cử chỉ thì liếc nhau, không hẹn mà đều đi về phía trò chơi bowling.
"Kệ họ đi! Cô đừng quản làm gì!" Josh đẩy gọng kiếng mạ vàng, nhẹ giọng khuyên.
Tư Phàm không biết nói gì cho phải, bất đắc dĩ thở dài.
"Rổn..
rảng.." một loạt tiếng chai lọ cùng chúc mừng liên tiếp vang lên.
David mới đó đã thắng ba bàn.
Những phiếu giấy thưởng màu đỏ thẫm không ngừng tuôn ra, nhanh chóng chiếm cứ một góc.
Nhìn lại khe máy chỗ mình vẫn im lìm nãy giờ, Thanh Khang mím môi, cho thêm một thẻ vào, đón nhận quả bóng lăn xuống từ đường băng, nhắm chuẩn, hít thở sâu, vung tay thảy mạnh trở lại.
Rút kinh nghiệm từ hai lần thảy trượt, bé đã đúc kết ra cách chơi, tin tưởng lần này chắc chắn sẽ thắng.
Nãy giờ luôn theo dõi con chơi, Tư Phàm ít nhiều cũng bị thu hút.
Nín thở quan sát, cô nắm chặt tay con trai, mắt dõi theo quả bóng đang lăn.
Josh cũng không dời được tầm mắt, trong lòng hy vọng cậu bé sẽ thắng.
David tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng lại mang theo tán thưởng khi nhìn thấy góc lăn và lực độ của trái bóng.
Không cần đoán anh cũng có thể xác định được bàn này sẽ toàn thắng.
Điều này khiến cho anh nhìn Thanh Khang với một con mắt khác.
Thằng bé khá thông minh, kiên trì, biết rút ra phương pháp phù hợp sau hai lần thất bại.
Đây là chuyện mà không phải người lớn nào cũng có thể làm.
Nếu nhìn xa hơn, với tính cách này, thằng bé sẽ có một tương lai rực rỡ nếu được đầu tư đầy đủ và dẫn dắt đúng hướng.
"Lọc..
cọc..
lọc..
cọc.."
"Rổn rảng"
"Chúc mừng bạn!"
Những âm thanh máy móc cứ liên tiếp vang lên báo hiệu kết quả.
"Yeah!" Hai mẹ con ôm nhau vui sướng.
Josh cười cười, thở phào nhẹ nhõm.
David xoa xoa cằm: "Khá đấy nhóc! Nhưng vẫn còn xa lắm!"
Nghe anh nói, cái đầu nhỏ ló ra: "Vậy chú có dám chấp cháu ba ván không? Nếu ba ván này cháu đều đạt điểm tuyệt đối thì chú phải nhận thua!".
Tư Phàm bỗng nhiên cảm thấy cơn đau đầu như muốn tái phát, cô vuốt trán: "Hay là thôi đi con!"
"Okay, thành giao!" David khoanh tay nhìn cậu "Ngoài cái bánh kem, ta sẽ cho nhóc chơi thêm vài trò nữa.
Thế nào?"
Tròng mắt xoay tròn, Thanh Khang chu mỏ: "Được! Chú phải giữ lời!"
"Tất nhiên! Lời hứa đàn ông đáng giá ngàn vàng." David nhướng mày, xoè tay ra trước mặt bé, bên trong là ba đồng xu màu vàng sáng chói.
Thanh Khang buông mẹ ra, nhận lấy, ánh mắt kiên định: "Cháu tin chú!"
Thấy hai người phớt lờ mình mà đưa ra thỏa thuận, cổ họng Tư Phàm như nghẹn lại.
Thanh Khang là một đứa trẻ, không hiểu chuyện đã đành; anh chàng này rành rành là một người lớn, vậy mà lại hơn thua với một đứa trẻ?
Một bàn tay già nua vỗ nhẹ lên vai khiến cô giật mình.
Tư Phàm quay lại, thấy mẹ mình mỉm cười lắc đầu thì câm nín thật sự.
Thôi, ai muốn làm gì thì làm, cô không quản nổi!
Bên này, Thanh Khang nhìn mớ tem thưởng xếp dài trên đất, cậu thầm nghĩ: "Đống tem này ắt hẳn sẽ đổi được món quà gì đó! Mình nhất định phải thắng, đem về chiến lợi phẩm tặng mẹ!".
Đoạn, cậu vung tay, trái bóng nặng nề lăn dài trên đường băng ảo.
Tiếng chúc mừng chiến thắng vang lên liên tiếp ở chỗ hai người từ nãy đến giờ một lần nữa thu hút thêm không ít sự chú ý, đám đông không biết tự lúc nào đã tăng thêm một tầng người, họ nhìn mớ tem thưởng không ngừng bay ra tràn đầy trên đất mà líu lưỡi.
Khi cậu vung tay quăng bóng, không ít người nghe nội dung cá cược đều nín thở quan sát, xem xem liệu cậu nhóc này có thể thắng hay không?
Sau một phút, hồi chuông chúc mừng lại vang lên, toàn bộ chai lọ đều đổ xuống, và một loạt dài tem thưởng lại tuôn ra như thác.
Lúc này, một trái bóng lại tiếp tục rơi ra mà không cần thêm thẻ.
Có người hiểu trò chơi thì bật thốt lên: "Vậy mà lại được bóng thưởng!".
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, tiếng khen ngợi xao động không ngừng.
Thanh Khang không hề để ý, bé liếm môi, hào hứng vươn tay chụp lấy trái bóng, vung tiếp trên đường băng.
Những chai lọ rổn rảng rơi đổ, một dãy tem thưởng lại tiếp tục ào ào chạy ra khiến người ta hoa cả mắt, làm cho đống tem thưởng ban nãy lại cao lên không ít.
Kèm theo đó, một trái bóng thưởng lại tiếp tục lăn ra khỏi đường băng.
Mọi người vỗ tay tán thưởng rào rào, lời khen ngợi vang lên không dứt, thu hút sự chú ý của nhiều người khác nữa.
Cứ vậy không biết từ lúc nào, xung quanh đã tạo thành một vòng tròn người đông nghịt bao quanh năm người.
Sau lượt thắng thứ ba thì cậu bé nhận được bàn thưởng.
Híp mắt nhìn kỹ, Thanh Khang mím môi, dùng lực thảy bóng.
"Lọc..
cọc..
lọc..
cọc.."
"Rổn rảng"
"Chúc mừng bạn lập kỷ lục mới!"
Một loạt âm thanh vang lên báo hiệu cậu bé đã thắng, tiếng chuông chúc mừng vang lên ầm ĩ, tem trúng thưởng tuôn ra xối xả.
"Hay! Hay quá!"
"Con nhà ai mà chơi giỏi thật!"
"Cậu bé giỏi ghê! Tôi chơi mãi mà vẫn chưa thắng nổi một bàn!"
Tiếng cảm thán vang lên ồn ào, mọi người bàn tán không ngớt.
Thanh Khang bình tĩnh thu hoạch đống tem ngổn ngang trên đất, đưa vào tay Tư Phàm, ý nhờ cô giữ giùm.
Xong, cậu quay sang phía David, nhét hai chiếc thẻ còn lại vào tay anh: "Cháu thắng!" Một cách đẹp mắt! Khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự tự hào, nét kiêu ngạo hiện rõ trong mắt, làn da vốn trắng nõn đỏ ửng lên vì kích động.
"Ừ!" David cầm lại hai cái thẻ, cho vào chung với đống thẻ còn lại trong túi rồi đưa ra trước mặt Thanh Khang: "Như đã thỏa thuận, ta cho nhóc chơi hết số xu trò chơi này."
"Này, sao thế được?" Tư Phàm hốt hoảng khi nghe hai người nói chuyện.
Thế này thì khác nào chiếm tiện nghi của người ta? Như vậy thì cô lại nợ anh nữa, làm sao mà trả cho hết! Không, không được! Nhất định không được!
"Cảm ơn chú!" Thanh Khang híp mắt cười, không hề khách sáo mà nhận lấy "Chỉ là, chú và cháu sẽ chơi cùng nhau.
Được chứ ạ?" Mẹ dạy bé là không được nhận không của ai cái gì đó nha! Dù sao đây cũng là của ông chú, bé không thể lấy không được!
Tư Phàm nghe con nói như vậy thì thở nhẹ ra một hơi.
Đột ngột bị một mớ tem thưởng ập vào mặt, cô choáng váng.
Chưa kịp định thần thì đã bị câu nói của anh làm cho câm nín: "Giữ cho anh!"
Cô trợn tròn mắt, định phản bác lại thì đã bị khuôn mặt đẹp như nam thần kia áp sát mặt mình.
Đôi môi hồng nhạt khẽ mở, hơi thở nóng rực của anh kề bên tai: "Coi như trả nợ cho anh vụ cá cược này."
Chất giọng quyến rũ kia vang lên bên tai khiến cô cảm giác như bị điện giật tê tê, gò má đỏ bừng.
Tư Phàm im lặng cúi đầu, xem như chấp nhận.
Thấy cô yên phận, anh khẽ nhếch môi, ra vẻ hài lòng.
"Chú, chúng ta đua xe đi!" Đúng lúc này, tiếng gọi của Thanh Khang thành công phá vỡ không khí mờ ám giữa hai người.
Thế là, một lớn một nhỏ càn quét thêm vài trò trong khu vui chơi, thu về không ít tem thưởng.
* * *
"Đưa tôi giữ cho!" Đây đã là lần thứ ba Josh đề nghị.
Tuy mớ tem không nặng nề gì, nhưng bản thân là một người đàn ông chịu nền giáo dục tân tiến, thấy cô phải ôm đống lùm xùm đó, anh cảm thấy thật khó chịu.
Nhưng từ nãy đến giờ, cô vẫn cứ chối từ, khiến anh không biết phải làm sao cho phải.
Nở một nụ cười biết ơn, Tư Phàm chỉ lắc đầu: "Cảm ơn anh! Tôi xử lý được, anh còn phải giữ mớ đồ kia mà!" Đây là vị tôn thần kia căn dặn cô phải giữ kỹ.
Nếu đưa cho Josh, có khi anh sẽ ghi cho cô thêm một bút nợ mất!
"Đưa đây cho anh!" Nam âm trầm khàn lạnh lẽo thình lình vang lên bên tai khiến cô giật mình.
Không biết tự lúc nào, David đã đứng cạnh cô.
Anh không hề nhíu mày lấy một cái mà nhẹ như phỗng đoạt lấy mớ tem trên tay cô, bước đến chỗ Thanh Khang, hai người cùng nhau đi về quầy đổi quà.
Xoa xoa da óc nổi đầy trên tay, cô không hiểu lý do vì sao mà tâm trạng anh đang tốt lại trở nên u ám như vậy.
Josh tuy lờ mờ hiểu ra nhưng cũng không thể nói rõ mà chỉ có thể cười khổ.
* * *
"Cho tôi đổi quà!" Một đống thẻ giấy đỏ chót ập vào mặt khiến cho anh nhân viên canh giữ quầy lưu niệm giật mình.
Nhìn đống tem chất đống kia, anh chàng không khỏi xanh mặt.
Từ lúc vào làm đến giờ, đây là lần đầu anh ta gặp phải trường hợp này.
Hôm nay không cần nghĩ anh cũng biết, ông chủ của mình sẽ không vui vì đống tem chất đống này và mấy món quà sắp mọc cánh bay đi kia cho xem! Cố gắng nặn ra nụ cười tươi nhất có thể, anh ta cứng ngắc hỏi: "Các vị đổi quà gì ạ?"
"Mấy con số ghi bên cạnh mấy món quà là số lượng tem cần có hả chú?" Thanh Khang lễ phép hỏi, đôi mắt to tròn ngước nhìn người đối diện.
Khi nhìn vào cặp mắt linh động đáng yêu kia, trái tim nhân viên quầy hàng không khỏi mềm nhũn, giọng điệu nhẹ đi không ít: "Ừ, cháu muốn món nào?"
"Ừm, cháu muốn món này, này và này, cả kia nữa! Nhiêu đây tem đủ không chú?" Thanh Khang liếm liếm môi, cân nhắc rồi đưa ra quyết định.
"Để chú xem.
Tổng cộng là hai trăm năm mươi ba con tem.
Cháu có bao nhiêu?" Anh nhân viên gõ lạch cạch trên máy tính.
"Năm trăm hai mươi con tem." Lúc này, giọng điệu không hiện vui buồn của David vang lên.
Tuy giọng anh đều đều nhưng vẫn khiến anh chàng nhân viên kia rùng mình.
"Vậy, còn hai trăm sáu mươi ba con tem.
Mọi người còn muốn đổi gì không?" Âm thầm lau đi mồ hôi trên trán, anh nhân viên cẩn thận hỏi lại.
David nhìn nhìn những món quà lưu niệm trên quầy hàng sau lưng anh ta, chỉ về phía con mèo nhồi bông trắng muốt trên kệ: "Lấy con này đi!"
"Lấy con mèo kia!"
Người lên tiếng cùng lúc với anh là Thanh Khang.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt lập loè.
"Đây ạ!" Anh nhân viên cẩn thận lấy con mèo xuống, để trước mặt hai người, nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, tay lau đi giọt mồ hôi lăn xuống trán.
"Cầm đi! Cho em!" Do lợi thế về chiều cao, anh hoàn toàn dư sức lấy con mèo nhồi bông mà không cần tranh giành với nhóc con, mạnh mẽ nhét vào trong tay cô.
"Cảm..
cảm ơn anh!" Tư Phàm mất tự nhiên nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
"Hừ!" Thanh Khang phụng phịu tỏ vẻ bất mãn, thu hồi vài món quà mình đổi được.
"Con muốn lấy con mèo này tặng ai à?" Tư Phàm nhận ra con trai không vui, tay thoáng buông lỏng ra.
"Không đâu ạ! Con chỉ muốn tặng mẹ.
Nhưng là, ông chú đã giành mất rồi!" Bị người giành mất cơ hội thể hiện, bé quên béng mất việc xưng hô.
Nghe con lại buột miệng nói ra từ ngữ bất kính, mày Tư Phàm nhíu lại.
Thấy mẹ không vui, bé nhận ra mình đã lỡ lời, vội phân bua: "Mẹ! Con, con xin lỗi!"
"Đừng nghiêm khắc quá! Trẻ con mà!" Josh nhu hòa nói.
David lại không hề tỏ thái độ, tựa như việc này không liên quan đến mình.
Tư Phàm bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, không thể làm gì hơn là xoa đầu con trai: "Lần sau không được như vậy!"
"Dạ!" Thanh Khang vui mừng ra mặt.
Những ngón tay múp míp cẩn thận lấy ra một cái bình giữ nhiệt đưa đến trước mặt bà Duyên như dâng báu vật: "Cái này con tặng bà ngoại! Bà luôn uống nước ấm.
Có cái bình này, bà sẽ không cần phải đun nước thường xuyên nữa!"
"Thanh Khang của bà lớn rồi!" Bà Duyên cười đến híp cả mắt, dấu vết năm tháng hằn rõ trên khuôn mặt già nua, những ngón tay nhăn nheo xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ.
"Cái này cho chú tóc vàng!" Bé giơ ra cái móc khóa hình con ếch màu xanh lá với cặp mắt to tròn long lanh và cái miệng mỉm cười ngộ nghĩnh đến trước mặt Josh "Cháu thấy nó rất hợp với chú!"
"Cảm ơn cháu." Khoé miệng giật giật, Josh không biết con ếch này có gì có thể liên hệ với mình nữa! Đúng là trẻ con, suy nghĩ thật khó lý giải!
Đang lúc anh chăm chú quan sát con ếch để tìm hiểu lý do cho lối suy luận độc đáo của bé con thì bị câu nói của David làm cho hồi thần: "Cho chú sao?"
Anh nhìn qua thì thấy Thanh Khang đang nhét vào tay David một cái đồng hồ, khuôn mặt không tự nhiên mà quay đi.
David nhếch môi nhìn biểu cảm của cậu bé, buông bàn tay ra, nhìn ngắm cái đồng hồ rồi đeo vào tay, hài lòng buông một câu: "Rất hợp! Chú sẽ giữ! Cảm ơn nhóc!"
Thanh Khang mím môi, vùi đầu vào lòng mẹ, bé mới sẽ không thừa nhận gì đâu.
Nhìn con trai như vậy, Tư Phàm khẽ cười, một tay ôm mèo bông, một tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ.
Cậu bé thỏa mãn, híp mắt loay hoay trong bàn tay mẹ.
Vươn lên cái đồng hồ điện tử đeo tay, bé nói: "Mẹ đeo cho con đi!"
Tư Phàm bối rối vì đang ôm con mèo bằng bông, không biết nên đặt nó ở đâu cho phải thì có người đã vươn tay, giành lấy con mèo: "Để tôi giữ cho!"
"Cảm ơn!" Tư Phàm gật đầu với Josh rồi nhận lấy chiếc đồng hồ, cẩn thận mà đeo vào cho con trai.
"Mẹ xem này, đẹp không mẹ?" Thanh Khang hào hứng khoe, ánh mắt chờ mong sự tán thành của mẹ.
"Ừ, cái đồng hồ này rất hợp với con!" thấy bé con vui mừng, lòng cô trở nên ấm áp.
"Mua bánh kem thôi!" David nhìn một màn này, không rõ tư vị mà lạnh nhạt nói.
Khi mọi người vừa định rời đi thì một giọng nữ eo éo nhão nhẹt vang lên, đập vào màng tai khiến người khó chịu: "Ây dô! Chờ đã!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...