Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai

Tổng giám mục Di Contini Verchese thích ở khách sạn bình thường hơn là căn phòng mà người ta đã dành cho ông ở Athens. Ông có một sứ mạng tế nhị khá quan trọng, phải bàn với các nhà lãnh đạo Nhà thờ chính giáo Hy Lạp nhiều vấn đề.

Tổng giám mục hiểu rằng chuyến công tác là một thử thách ngoại giao, bàn đạp để ông nhận lãnh những công việc quan trọng hơn ở La Mã.

Và không thể nào tưởng tượng rằng Ngài đến đây mà không có giám mục Ralph cùng đi. Năm tháng trôi qua, Tổng giám mục ngày càng tin cậy vào con người tuyệt vời này. Một Mazarin, một Mazarin đích thực. Đức cha Di Contini ngưỡng mộ Mazarin hơn là Richelieu. Một sự so sánh đầy vinh dự cho Ralph. Đúng vào lúc đó, cách xa gần hai mươi ngàn cây số, Ralph mới có thể nhớ đến Meggie mà không bị giày vò bởi sự thèm muốn được khóc. Làm sao Ralph có thể oán giận về việc Meggie lấy chồng mà chính ông đã từng thúc đẩy? Ông hiểu ngay lý do tại sao Meggie nhất quyết giữ kín ý định của mình, tại sao Meggie không muốn cho ông gặp người chồng trẻ và cũng không cho tham dự vào cuộc đời mới của nàng? Lúc đầu, Ralph tưởng rằng dù thế nào, vợ chồng Meggie cũng sẽ ở Gillanbone, nếu không ở Drogheda, có nghĩa tiếp tục ở nơi nào Ralph biết chắc nàng sẽ được yên ổn, tránh mọi âu lo và nguy hiểm. Nhưng sau suy nghĩ lại, Ralph hiểu ra rằng Meggie muốn bằng mọi giá không cho Ralph được ngủ trong sự yên lòng ấy. Meggie buộc lòng phải ra đi và ngày nào nàng và Luke còn sống chung thì Meggie sẽ không bao giờ trở lại Drogheda. Bob xác nhận là cặp vợ chồng này dành dụm tiền để mua một trang trại ở bắc Queensland, tin này coi như kết thúc mọi chuyện. Meggie có ý định sẽ vĩnh viễn không gặp lại Ralph.

Nhưng em có hạnh phúc không Meggie? Chồng em đối xử với em tốt không? Em có yêu hắn không, cái anh chàng Luke ấy hẳn chỉ là một công nhân nông nghiệp bình thường có gì hơn để cho em chọn hắn thay vì chọn Enoch Davies, Liam O'' Rouke hoặc Alastair Mac Queen? Có phải chăng em cố tình chọn một người mà anh chưa từng quen biết để không thể so sánh? Có phải chăng em hành động như thế để hành hạ anh, trả thù anh? Nhưng tại sao em lại không có con? Cái anh chàng ấy mắc cái chứng gì mà lang thang như tên bụi đời, buộc em phải ở nhờ với những người bạn? Em không có con, điều đó không có gì phải ngạc nhiên; hắn ở gần em có được bao lâu đâu. Meggie ơi, tại sao lại như thế? Tại sao em lấy Luke làm chồng?

Khách sạn rất sang trọng và đắt tiền ở gần công viên Omonia. Tổng giám mục Di Contini Verchese ngồi trên ghế bành đặt ở gần cửa sổ nhìn ra ban công; ông đang suy tư thì Ralph bước vào. Ông quay lại mỉm cười.

- Ralph đến đúng lúc ta đang muốn cầu nguyện.


- Con tưởng mọi chuyện đã dàn xếp xong. Hay là có những rắc rối vào giờ chót thưa Đức cha?

- Không phải chuyện đó. Ta vừa nhận một lá thư của Hồng Y Monteverdi truyền lại ý của Đức Thánh Cha.

Giám mục Ralph bỗng thấy hai vai cứng lại, hai tai nóng bừng khó chịu.

- Thưa Đức cha, có chuyện gì?

- Thật ra mọi việc coi như đã xong ngay sau khi kết thúc các cuộc thảo luận mà ta tiến hành ở đây. Ta phải quay về La Mã để được phong Hồng Y. Ta phải tiếp tục sự nghiệp tại Vatican theo lệnh trực tiếp của Đức Thánh cha.

- Còn con thì sao...?

- Con sẽ trở thành Tổng giám mục Ralph và con sẽ trở lại Úc thay chỗ của ta làm Khâm mạng Tòa thánh.

Đầu óc của giám mục Ralph choáng váng, ông suýt ngã. Dù không phải là một người Ý, thế mà Ralph vẫn được vinh dự phong làm Khâm mạng Tòa thánh! Một quyết định chưa từng có trước đây! Ồ, có sao đâu. Vatican hoàn toàn có thể tin nơi ông; ông sẽ bước lên địa vị Hồng Y giáo chủ!

- Thưa Đức cha, không làm sao ghi hết ơn huệ mà Đức cha đã ban cho con! Nhờ Đức cha mà con có được sự ưu đãi đặc biệt này.

- Chúa đã ban cho ta sự thông minh khá đầy đủ để có thể nhận ra khả năng của một con người không đáng phải ở trong bóng tối. Ralph. Thôi bây giờ chúng ta hãy quỳ gối và cầu nguyện.

Xâu chuỗi và sách kinh của Ralph nằm trên chiếc bàn kế bên; tay run run, Ralph vói lấy tay chạm phải sách kinh lăn rơi xuống đất ngay cạnh chân của Tổng giám mục Di Continị Tổng giám mục cúi xuống nhặt lên, bỗng chú ý đến hình dáng một chiếc bông hồng ép trên trang sách, bông hồng thật nóng bỏng và mịn như giấy lụa, đã ngả sang màu nâu.


- Ồ, lạ thật! Tại sao con lại giữ cái này trong sách kinh? Có phải là một kỷ niệm gia đình?... rất có thể là của mẹ con?

Đôi mắt của Tổng giám mục, có khả năng nhìn xuyên suốt sự giả dối và che đậy, đang chiếu thẳng vào Ralph, khiến cho Ralph không có thời giờ giấu đi sự bối rối và xúc động của mình.

- Thưa không, Ralph nhíu mày trả lời. Con không muốn giữ một kỷ niệm nào của mẹ con.

- Nhưng chắc chắn bông hoa này rất có giá trị nên con mới giữ nó lại với tất cả tình cảm giữa các trang sách mà con quí nhất. Những cánh hồng này gợi cho con nhớ lại điều gì?

- Một tình yêu trong sáng mà con đã hiến dâng cho Chúa, thưa Đức cha.

- Ta hiểu ngay vì ta biết rất rõ con. Nhưng tình yêu này có mang đến một đe dọa đối với tình yêu dành cho Giáo hội không?

- Thưa không. Chính vì sự nghiệp của Giáo hội mà con đã chấm dứt tình yêu ấy, chấm dứt vĩnh viễn. Con đã vượt qua khỏi người phụ nữ ấy rất xa khiến mọi khả năng trở lại đều không thể xảy ra được.


- Thế là ta đã hiểu được nỗi buồn của con! Ralph thân mến, không gì ghê gớm như con tưởng, đúng là không có gì đáng ghê gớm! Con tồn tại để phục vụ cho nhiều người và con được nhiều người thương mến. Còn người phụ nữ, với tình yêu gởi gắm trong kỷ niệm rất xa xưa nhưng còn ngát hương ấy, sẽ không bao giờ bị thiệt thòi. Vì rằng con đã giữ vẹn mối tình như đã giữ chiếc hoa hồng ấy.

- Con không nghĩ rằng cô ta hiểu được một chút nào như thế.

- Ồ, hiểu chứ! Nếu con yêu thương cô ta như thế, thì với bản chất rất phụ nữ của mình cô ta thừa sức hiểu. Nếu không, con đã quên người phụ nữ ấy và con đã vứt bỏ đi vật kia từ lâu.

- Có những lúc, chỉ có sự khấn nguyện thật kiên trì mới ngăn cản được con bỏ rơi trách nhiệm của mình để tìm đến với nàng.

Tổng giám mục rời khỏi chiếc ghế bành, đến quỳ gối bên cạnh người bạn của ông, một con người thanh lịch mà ông đã yêu thương trong rất ít người ngoài Chúa và Giáo hội của Người.

- Con sẽ không bao giờ được rời bỏ trách nhiệm của mình, con biết rất rõ điều đó phải không Ralph? Con đã thuộc về Giáo hội và mãi mãi thuộc về Giáo hội. Ở con, thiên chức rất thật và sâu sắc. Bây giờ chúng ta hãy cầu nguyện và ta sẽ cầu nguyện thêm cho Hoa Hồng trong những lần đọc kinh sau này. Chúa ban cho ta rất nhiều những đau buồn và lắm thử thách trên con đường của chúng ta đi đến chốn vĩnh cửu. Chúng ta phải tập chịu đựng, ta cũng phải học như con thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui