Ngay khi Trương Văn Trọng vừa thu Thiên Lôi Lệnh vào trong Càn Khôn Hồ, chuẩn bi xuất quan đi gặp đám người Béo hòa thượng, để triển khai hành động bao vây tiêu diệt Lệ Yểm cùng Cửu Ma, thì một tiếng đập cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên.
Mở cửa thư phòng ra, chứng kiến vẻ mặt lo lắng của Lưu Phong Huy, thì Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Lưu Phong Huy không dám chậm trễ, liền tranh thủ tường thuật lại câu chuyện mà Béo hòa thượng và Tam Si vừa mới thông báo.
“Ngươi nói cái gì? Có toán cướp bắt theo hai con tin trốn vào nhà bảo tàng Ung Thành ư? Thông tin này có chính xác không?” Trương Văn Trọng tự nhiên là biết, chuyện này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Nhưng hắn phi thường rõ ràng, hiện giờ cũng không phải thời gian để truy cứu trách nhiệm.
Lưu Phong Huy hồi đáp: “Tin tức này hẳn là không sai đâu.
Bởi vì do Béo hòa thượng và Tam Si đạo trưởng của Đặc Cần Tổ mang đến.
Giờ phút này hai người bọn hắn ở ngay bên ngoài Linh Cư, sư phụ có nghi vấn gì, nếu không ngại thì cho bọn hắn vào đây tìm hiểu một chút.”
“Nếu Béo hòa thượng và Tam Si mang tin tức đến đây, thì hẳn là không có nhầm đâu.
Sự tình khẩn cấp, ta phải cùng bọn hắn đi tới nhà bảo tàng trước đã.” Trương Văn Trọng nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.
Đồng thời hắn vẫn không quên phân phó: “Phong Huy, tu vi của người còn thấp, cho nên ở lại đây tu luyện và bớt chút thời gian nghiên cứu thuật luyện chế phẩm chất pháp bảo đi.
Nhìn xem, có chỗ nào có thể cải tiến hay không.”
Lưu Phong Huy biết rõ, lấy tu vi hiện giờ của mình, cho dù có đi hộ tống Trương Văn Trọng, thì cũng chỉ gây thêm phiền toái đến cho Trương Văn Trọng mà thôi.
Thế nên, hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà khom lưng lĩnh mệnh: “Đệ tử tuân mệnh!”
Bất quá trong nội tâm của Lưu Phong Huy, lại âm thầm thề: “Ta nhất định sẽ khổ luyện, để tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, thăng tiến tu vi của chính mình.
Chẳng vì nguyên nhân nào khác, mà chính là vì có thể giúp sư phụ một tay.”
Khi Trương Văn Trọng đi ra khỏi Linh Cư, còn chưa kịp nói chuyện cùng Béo hòa thượng và Tam Si, thì đám tu chân giả mấy ngày nay tập trung bên ngoài cửa lớn, đã nháo nhào lên, vây quanh hắn, tò mò dò hỏi: “Trương tiên sinh, trong ba ngày vừa qua, sợ rằng ngài đã luyện chế ra ít nhất là hai kiện pháp bảo cấp bậc Tiên Khí đi? Không biết hình dáng và phẩm chất của chúng nó như thế nào đây?”
“Trương tiên sinh, không biết chúng ta có vinh hạnh, mời ngài thay chúng ta luyện khí hay không à! Cần bao nhiêu tài liệu cùng thù lao, thỉnh ngài cứ nói.
Cho dù chúng ta có phải đập nồi bán sắt, thì cũng sẽ khiến cho ngài hài lòng.
Chỉ cần ngài có thể thay chúng ta luyện chế ra một kiện pháp bảo Tiên Khí thôi....À...Hoặc là Chuẩn Tiên Khí cũng đều được cả!”
“...Hừ, Bách Chiến Binh Gia các ngươi có tư cách gì mời Trương tiên sinh thay các ngươi luyện khí.
Quả thực là si tâm vọng tưởng, không biết trời cao đất dày! Trương tiên sinh, chúng ta không dám yêu cầu thỉnh ngài thay chúng ta luyện khí.
Nhưng không biết, có thể mời cái vị đệ tử thân truyền của ngài, đến thay chúng ta luyện chế một món pháp bảo không vậy? Những điều kiện thù lao đều tùy thuộc vào ngài, chúng ta nhất định sẽ không cò kè bớt một thêm hai.”
Đảo mắt nhìn đám người đang không ngừng thỉnh cầu.
Trương Văn Trọng chỉ biết cười khổ mà thôi.
Sau khi mất một phen khí lực, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng làm cho mọi người yên tĩnh trở lại, bình tĩnh nói: “Chư vị! Chuyện khẩn cấp trước mắt chính là ngăn chặn Cửu Âm Địa Mạch phóng xuất ra âm khí.
Thứ hai là đột nhập vào bảo tàng, tầm nã bọn cướp giải cứu con tin, đồng thời tiêu diệt Lệ Yểm và Cửu Ma.
Những chuyện khác, sau này chúng ta hãy nói, được không?”
Nghe Trương Văn Trọng nói như thế, đám người cho dù có muôn vàn không cam lòng, nhưng lại chẳng dám biểu lộ ra, chỉ đành mỉm cười gật đầu phụ họa: “Trương tiên sinh nói rất đúng, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng mới được!”
Mặc kệ những người này phụ họa thật tâm hay là giả ý.
Nhưng ít nhất bọn hắn đã yên tĩnh trở lại, không còn lải nhải huyên náo ở bên tai Trương Văn Trọng nữa.
Trương Văn Trọng cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.
Liền nhìn Béo hòa thượng và Tam Si phất tay nói: “Đi, chúng ta đến nhà bảo tàng.
Có sự tình gì thì nói trên đường đi.”
Theo sau, lập tức nhảy lên cỗ xe quân dụng đứng chờ ở bên ngoài cửa.
Béo hòa thượng và Tam Si cũng nhảy vội lên xe.
Ngay khi bọn hắn vừa khởi động máy, thì bốn người Lục Hòe cũng nhảy theo lên: “Bốn người chúng ta sẽ đi cùng các ngươi...!”
Đám tu chân giả đứng xung quanh, lúc này mới hồi phục thần trí.
Muốn nhảy theo lên cỗ xe quân dụng kia, mượn cơ hội này chắp nối cảm tình với Trương Văn Trọng.
Nhưng, phản ứng của bọn hắn vẫn là quá chậm.
Cỗ xe quân dụng kia chỉ chứa được bảy người là hết chỗ...Đám chưởng môn, trưởng lão của các đại tông phái, cũng đành phải bỏ qua ý niệm đi cùng xe với Trương Văn Trọng ở trong đầu, bản thân tự nghĩ biện pháp chạy đến nhà bảo tàng.
Sau khi chứng kiến, Trương Văn Trọng chỉ dùng ba ngày ngắn ngủi liên tục, luyện chế ra hai kiện pháp bảo Tiên Khí, thì đám chưởng môn, trưởng lão của những tông phái này, đều cảm thán không thôi.
Đồng thời cũng khẩn cấp muốn lấy lòng Trương Văn Trọng, để sau khi hành động tiêu diệt Lệ Yểm cùng Cửu Ma kết thúc, thì sẽ theo trong tay hắn lấy được một món đồ Chuẩn Tiên Khí.
Cũng bởi vì cái suy nghĩ này, nên rất nhiều tông phái đã quyết tâm, hành động bao vây tiêu diệt Lệ Yểm lần này, nhất định phải có biểu hiện tốt một chút!
....
Khi chiếc xe quân dụng đang trên đường chạy đến nhà bảo tàng Ung Thành, thì Béo hòa thượng và Tam Si cũng đem chuyện tình tường tận kể ra, thần tình chán nản nói: “Chuyện này xảy ra, đều tại chúng ta không bố trí nhân lực ở gần nhà bảo tàng...”
Trương Văn Trọng khoát tay nói: “Bây giờ không phải là lúc thừa nhận sai lầm, cũng không phải thời gian truy cứu trách nhiệm thuộc về ai.
Chúng ta phải đem hết toàn lực, tranh thủ giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Tam si, chạy xe tới ngã ba trước mặt, chúng ta lên tòa nhà cao tầng kia xem xét tình huống của bảo tàng nhé.”
“Hiểu rồi.” Tam Si phụ trách lái xe đáp ứng.
Cũng không hỏi vì sao phải đi đến tòa nhà cao tầng phía trước.
Béo hòa thượng cũng không nói gì, bầu không khí trong xe, nhất thời trở nên trầm lặng.
Chứng kiến không có ai mở miệng nói chuyện.
Lục Hòe liền cẩn thận hỏi: “Trương tiên sinh, không biết lần này ngươi luyện chế ra pháp bảo gì vậy?”
“Một món đồ dùng để ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, một cỗ Tứ Phẩm Tiên Khí – Bát Bộ Thiên Long Tán, và một chiếc Thiên Lôi Lệnh, đồng dạng cũng là Tứ Phẩm Tiên Khí....” Nói xong, Trương Văn Trọng liền đem ba kiện đồ vật mới luyện chế, ném qua cho đám người Lục Hòe thưởng thức.
Chứng kiến Bát Bộ Thiên Long Tán cùng Thiên Lôi Lệnh.
Tiêu Chấn lòng tràn đầy kinh ngạc, cảm thán nói: “Tứ Phẩm Tiên Khí?...Ta vốn cho rằng, trong vòng ba ngày thời gian ngắn ngủi, Trương tiên sinh tối đa cũng chỉ luyện ra hai kiện nhất phẩm Tiên Khí mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, tiên sinh lại luyện chế ra được hai kiện Tứ Phẩm Tiên Khí!”
Ngắm vuốt hai kiện Tứ Phẩm Tiên Khí, cảm thụ được linh lực mênh mông ẩn chứa ở bên trong.
Tôn Đình Quân có vẻ như yêu thích không nỡ buông tay, tò mò hỏi: “Không biết tác dụng của hai kiện Tứ Phẩm Tiên Khí này là gì?”
Trương Văn Trọng đáp: “Hai kiện pháp bảo này là Bát Bộ Thiên Long Tán và Thiên Lôi Lệnh.
Chúng nó có khả năng triệu hoán ra phân thân của Bát Bộ Thiên Long cùng phân thân của Lôi Bộ Chính Thần, hiệp trợ quá trình tác chiến...”
Hoắc Thanh hít sâu vào một hơi, kinh hô: “Cái gì? Triệu hoán phân thân của Bát Bộ Thiên Long và Lôi Bộ Chính Thần sao? Lão thiên a, công dụng của hai kiện pháp bảo này cũng thật đáng sợ đi.”
Nói đến đây, thần tình của hắn trở nên hưng phấn dị thường: “Ta tin tưởng, có hai kiện Tứ Phẩm Tiên Khí này trợ oai, hành động tiêu diệt Lệ Yểm và Cửu Ma lần này, nhất định sẽ thành công tốt đẹp!”
Lục Hòe vẫn luôn im lặng không nói gì.
Lúc này mới cầm vật chí dương hình cây đinh đá nhấc lên, dùng thanh âm run rẩy nói: “Trương tiên sinh...Dùng cái này để ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch ư? Vật này ẩn chứa linh khí chí dương tinh thuần, quả thực chính là vũ khí của người luyện công pháp hệ hỏa tha thiết mơ ước ah! Tiên sinh....Không ngờ tiên sinh lại muốn dùng nó để ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch.
Như vậy, có phải là đã quá lãng phí hay không đây?”
Trương Văn Trọng đáp: “Lãng phí ư? Cũng có thể, nhưng âm khí trong Cửu Âm Địa Mạch, nếu không phải vật chí dương ngăn chặn, thì khó lòng có thể phá hủy được kết giới của nó.”
Nhìn vẻ mặt của Lục Hòe yêu thích không muốn buông tay, Trương Văn Trọng không khỏi cười nói: “Như thế nào? Ngươi ưng ý lắm sao? Thế này nhé, đợi sau khi chuyện tình giải quyết xong, chỉ cần ngươi có thể thu thập đủ linh tài liệu, dùng để luyện chế vật chí dương, thì ta sẽ thay ngươi luyện chế ra một món.”
Lục Hòe vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi: “Thật chứ?”
Trương Văn Trọng gật đầu: “Thật!”
“Ha ha ha...Vậy thì quá tốt rồi.” Lục Hòe hưng phấn khoa chân múa tay, cao giọng cười phá lên.
Tôn Đình Quân, Tiêu Chấn cùng Hoắc Thanh không khỏi hâm mộ, đồng thời cũng nhìn Trương Văn Trọng dâng cáo thị: “Trương tiên sinh, ngươi cũng không thể trọng bên này, khinh bên kia à!”
Béo hòa thượng và Tam Si thấy thế, không khỏi hét lớn: “Trương tổ phó, chúng ta có phần không ah?”
Trương Văn Trọng gật đầu mỉm cười: “Được, được rồi.
Đợi sau khi giải quyết xong chuyện tình này.
Ta sẽ đích thân luyện chế cho các ngươi, những món pháp bảo tốt nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...