Trong một phòng cất giữ đồ vật tương đối hẻo lánh vắng vẻ bên trong nhà bảo tàng Ung Thành, Lệ Yểm toàn thân khói đen bao phủ, đang trừng một đôi mắt huyết sắc căm tức nhìn nam tử trung niên quỳ gối ngay trước người.
Bên cạnh Lệ Yểm và nam tử trung niên còn đứng tám người khác.
Từng sợi vụ khí đen đỏ giao nhau quấn quýt trên người bọn hắn.
Nhìn qua quỷ dị đến cực điểm, làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy, cực kỳ sợ hãi.
Nam tử trung niên quỳ trên mặt đất thân thể không ngừng run lên, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Cầu chủ nhân tha thứ cho tôi lần này, cầu chủ nhân tha thứ cho tôi lần này…”
Lệ Yểm đột nhiên vung lên cánh tay màu đỏ, hung hăng tát mạnh lên mặt hắn, lớn tiếng quát mắng: “Ngươi là tên ngu xuẩn, không thôn phệ nguyên khí con gái của mình thì cũng thôi, không ngờ còn dám phóng ra ma lực, trở ngại bát ma thôn phệ nguyên khí những người đó.
Ngươi có biết hay không, hiện tại trong Ung Thành, tập hợp rất nhiều người tu chân.
Hơi có vô ý, sẽ nhượng chúng ta rơi vào nơi vạn kiếp bất phục!” Nghe câu quát mắng phẫn nộ của Lệ Yểm, nam tử trung niên càng sợ, đang run rẩy cầu xin tha thứ đồng thời dập đầu bang bang trên mặt đất bằng đá cẩm thạch.
Bát ma đứng bên cạnh, không những không mở miệng giúp nam tử trung niên nói tốt, trái lại còn bày ra tư thế khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí trên mặt vài người, còn hiện lên vẻ châm biếm hả hê.
Nếu như ở thời gian khác, Lệ Yểm vốn máu lạnh háo sát, khẳng định sẽ một tay xé nam tử trung niên thành hai đoạn ném cho bát ma chia nhau, lại đi tìm một kẻ khác để thay vào, đào tạo thành ma.
Thế nhưng hiện tại Lệ Yểm sợ hành tung bại lộ, chỉ đành cố nén lửa giận cùng sát ý.
Dù sao hắn còn phải dựa vào cửu ma hiệp trợ, mới có thể từ trong Cửu Âm Địa Mạch hấp thu đủ âm khí khôi phục lại lực lượng của chính mình.
Lệ Yểm hừ lạnh một tiếng, nhìn nam tử trung niên nói: “Đứng lên đi, ngươi còn dập đầu kiểu đó sẽ kinh động người khác tới đây.
Hừ, chuyện lần này thì thôi, nếu như ngươi còn dám có lần sau, đừng trách ta trở mặt, xé ngươi thành mảnh nhỏ…”
Trái tim đang treo cao của nam tử trung niên, cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại.
Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, liên tiếp nói: “Đa tạ chủ nhân khoan thứ, đa tạ chủ nhân khoan thứ…” Trên mặt bát ma còn lại, cũng không tự chủ được toát ra một tia tiếc nuối.
Xem ra giữa bọn hắn không hề có tình nghĩa, trái lại còn tràn ngập lòng nghi kỵ và cừu hận.
Lệ Yểm được khói đen bao phủ, đem phản ứng của bát ma và trung niên nam tử thu hết vào đáy mắt.
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn tự nói: “Hiện tại thế cục đối với ta thật bất lợi, chỉ đành lưu lại tính mạng của tên ngu ngốc này, chờ khi lực lượng ta khôi phục, lại toàn bộ xé cả chín đứa thành mảnh nhỏ.
Dùng máu cùng linh hồn bọn chúng làm tế phẩm, triệu hoán cửu ma chân chính từ trong Hỗn Độn Tu La Giới ra đây…”
Bao quát nam tử trung niên bên trong, toàn bộ cửu ma đều không biết được trong lòng Lệ Yểm bọn hắn căn bản chỉ là món đồ vật dùng xong rồi dứt bỏ.
Thẳng đến lúc này, bọn hắn đều còn đang mộng tưởng, sau khi hiệp trợ Lệ Yểm phóng xuất yêu ma trong Hỗn Độn Tu La Giới ra đây, chính mình cũng có thể trở thành một trong những kẻ thống trị thế giới, nô dịch chúng sinh.
Nhìn thấy Lệ Yểm đã kết thúc chuyện quát mắng nghiêm phạt nam tử trung niên, Trình Văn Lộ bước ra đi tới quỳ xuống trước người Lệ Yểm, cung kính thi lễ hỏi: “Chủ nhân, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào? Có nên chuyển dời sang chỗ khác để tránh nguy hiểm…”
Lúc này nhìn Trình Văn Lộ so sánh với lúc trước khác nhau thật lớn.
Trên thân thể cô ta đã không còn quần áo, chỉ còn vụ khí đen đỏ giao nhau bao bọc.
Những vụ khí khó khăn che chắn những bộ vị chủ yếu mông mông lung lung, tăng thêm vẻ gợi cảm xinh đẹp.
Ngoài ra trên làn da trắng nõn lại hiện lên rất nhiều hoa văn màu đỏ như hình xăm, ngoài vẻ gợi cảm xinh đẹp còn tăng thêm thần bí cùng quỷ dị.
Dáng dấp hiện tại của Trình Văn Lộ, đừng nói là Lâm Tử Mạn từng học chung với cô ta nhìn thấy, dù là bạn trai cô ta là Thường Thiên Thành, hoặc thân nhân cô ta gặp được cũng không nhất định có thể nhận ra.
“Chuyển dời qua nơi khác để tránh sao…” Lệ Yểm cau mày trầm ngâm.
Tuy rằng Lệ Yểm cũng biết đúng lúc chuyển dời sang chỗ khác, xác thực là tuyển chọn tốt nhất hiện tại.
Thế nhưng muốn cho hắn tự nhiên buông tha Cửu Âm Địa Mạch, lại thấy thật luyến tiếc.
Dù sao ở địa phương khác cho dù là Loạn Phần Cương, nơi mộ địa của vạn người âm khí có dày đặc hơn, nhưng khả năng tinh thuần cũng kém xa Cửu Âm Địa Mạch.
Một khi rời khỏi đây, như vậy tốc độ khôi phục lực lượng của hắn sẽ suy giảm.
Hơn nữa kế hoạch của hắn cũng không thể thực hiện!
Sau thoáng do dự, Lệ Yểm quyết định mạo hiểm một lần, nói: “Chờ một chút…Nếu như người tu chân có phái người tìm kiếm thì chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này.
Nếu như bọn họ không phái người đến tìm tòi chúng ta phải đi tìm một nơi ẩn thân khác!”
Trình Văn Lộ hơi sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình đã nghe lầm, có chút không giải thích hỏi: “Chủ nhân, vì sao người tu chân phái người đến tìm tòi thì chúng ta lại có thể ở lại đây, còn không phái người thì chúng ta phải tìm chỗ khác? Vậy…vậy có phải lầm…”
“Lầm?” Lệ Yểm cười nhạt, đoàn khói đen bao phủ trên người hắn chợt bốc lên, hóa thành một cánh tay tráng kiện, bóp lấy cổ Trình Văn Lộ, nhấc cả người cô ta lên cao.
Trình Văn Lộ vô ý thức muốn giãy dụa nhưng phát hiện lực lượng của chính mình bị đoàn khói đen nhanh chóng thôn phệ, nhượng cô ta căn bản không có lực lượng giãy dụa, chỉ đành khoanh tay chịu chết.
Khói đen biến thành cánh tay, nhấc Trình Văn Lộ đi tới trước mặt Lệ Yểm.
Lệ Yểm trừng đôi mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào mắt Trình Văn Lộ, sát khí mười phần nói: “Trình Văn Lộ, ngươi thực sự to gan, cũng dám nghi vấn ta? Hừ, ngươi không phải đang nghĩ, mấy ngày nay thu được một ít lực lượng, cũng rất lợi hại, rất giỏi? Như vậy liền khẩn cấp muốn nhảy ra đối nghịch với ta? Ta nói cho ngươi, chỉ cần ta nguyện ý, bóp chết ngươi giống như bóp chết con kiến thật dễ dàng…”
Lệ Yểm đột nhiên bão nổi, không chỉ làm Trình Văn Lộ sợ đến hồn phi phách tán, bát ma còn lại cũng bị sát khí sát ý bá đạo kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra làm sợ đến toàn thân phát lạnh, không hẹn mà cùng quỳ xuống trên mặt đất, run rẩy liên tục.
Trình Văn Lộ cảm giác lực lượng và ý thức của mình đều đang trôi qua với tốc độ cực nhanh.
Ngay khi cô ta cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Lệ Yểm đột nhiên lại thu hồi đoàn khói đen bóp cổ cô ta, lạnh lùng nói một câu: “Tính ngươi vận khí tốt, những người tu chân kia đang tiến nhập vào trong nhà bảo tàng.
Bằng không ta sẽ cho ngươi biết, nghi vấn ta sẽ có hạ tràng như thế nào…”
Buông tha Trình Văn Lộ, đôi mắt đỏ như máu của Lệ Yểm lại đảo qua trên người bát ma đang quỳ rạp dưới đất, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều nghe rõ cho ta, Lệ Yểm ta tuyệt đối sẽ không sai.
Các ngươi cần làm không phải ở bên cạnh chít chít méo mó, cũng không phải nghi vấn quyết định của ta, mà là thành thật làm theo mệnh lệnh của ta! Cho dù ta muốn các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng phải nghe theo! Bằng không ta sẽ cho các ngươi biết, dù muốn chết cũng chỉ là hi vọng xa vời…”
“Dạ…dạ…” Cửu ma cùng kêu lên đáp, thanh âm tràn ngập kinh khủng cùng sợ hãi.
Đối với loại phản ứng này của cửu ma, Lệ Yểm rất hài lòng, lầm bầm vài tiếng, mới nói: “Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi.
Người tu chân đã tiến nhập vào nhà bảo tàng.
Ân, bọn hắn sắp triển khai tìm kiếm.
Chỉ cần chúng ta né qua cuộc tìm kiếm lần này, bọn hắn sẽ cho rằng chúng ta đã rời khỏi nhà bảo tàng.
Kể từ đó chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây.
Hiện tại, các ngươi đi theo ta.” Lệ Yểm xoay người, hướng một bên âm u bay đi.
Vừa mới bị uy hiếp một phen, cửu ma còn chưa kịp hồi phục lúc này cũng không dám chậm trễ vội vã đi theo sát phía sau Lệ Yểm.
Rất nhanh thân ảnh bọn hắn biến mất trong nơi âm u của nhà bảo tàng.
Tuy rằng lần này Đặc Cần tổ phái vào những cao thủ rất giỏi về việc lùng bắt truy tra, nhưng kết quả cuối cùng lại như Trương Văn Trọng dự liệu không có chút thu hoạch nào.
Ngay khi những thành viên Đặc Cần tổ rời khỏi nhà bảo tàng, Lệ Yểm đang ẩn núp trong nơi âm u tối đen nhất khặc khặc cười nhạt lên, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được lẩm bẩm: “Tuy rằng bản lĩnh của bọn người này không tệ, nhưng muốn phá giải Tàng Nặc chi thuật của Lệ Yểm ta thì không có khả năng.
Trải qua lần tìm tòi này, chí ít trong khoảng thời gian ngắn những nhân loại người tu chân sẽ không đem ánh mắt hoài nghi đặt tại nhà bảo tàng nữa.
Ta cũng có thể chuyên tâm hấp thu âm khí khôi phục lực lượng của chính mình!”
Lệ Yểm ngẩng đầu xuyên thấu qua cửa đổ trên mái nhà nhìn lên bầu trời màu lam có chút hưng phấn nói: “Ba ngày..chỉ cần cho ta ba ngày thời gian là được! Ba ngày sau, là ngày âm tháng âm năm âm, đến lúc đó với lực lượng của ta và cửu ma, lại thêm âm khí cường đại trong Cửu Âm Địa Mạch, đủ cho khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới mở lớn hơn một chút, cho càng nhiều yêu ma cường đại có thể thoát khỏi Hỗn Độn Tu La Giới một lần nữa phủ xuống nhân gian! Tới thời gian đó, ta sẽ xé nát những nhân loại người tu chân thành mảnh nhỏ, nuốt vào trong bụng…”
“Khặc khặc khặc khặc…” Một tiếng cười khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy vang vọng bên trong nhà bảo tàng vắng vẻ không bóng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...