Bốn người Lục Hòe cũng không tham gia tranh đoạt Tam Thanh Đại Đạo Đan, mà chỉ làm người đứng xem quá trình.
Bọn họ làm như vậy cũng không phải coi thường Tam Thanh Đại Đạo Đan, chỉ là bởi vì muốn tập trung càng nhiều tài chính đến cạnh phách ba loại lục phẩm đan dược kia cùng thất phẩm đan dược còn chưa lộ diện.
Mà Tam Thanh Đại Đạo Đan, bởi vì trước đó Trương Văn Trọng đã từng biếu tặng cho bọn họ một ít, cho nên sau một phen suy nghĩ kỹ càng, bọn họ chỉ đành nhịn đau buồng tha cạnh tranh loại đan dược này.
Sau khi chấm dứt bán đấu giá Tam Thanh Đại Đạo Đan, mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, Khâu Đại Bảo lại tuyên bố bán đấu giá Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn.
Hắn làm như vậy là có nguyên nhân.
Khi tiếng lòng đang kích động của mọi người còn chưa binh phục, lại lần nữa đẩy ra bán bảo bối trân quý tương đương, thì khả năng cạnh phách kịch liệt tuyệt đối sẽ càng cao hon bảo bối trước đó.
An bài của Khâu Đại Bảo, không thể nghi ngờ thật thành công.
Một khi hắn vừa tuyên bố Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn bắt đầu bán đấu giá, những người chưa mua được Tam Thanh Đại Đạo Đan, nghẹn một bụng tức giận đều liên tiếp ra giá, trong nháy mắt đã đẩy mạnh giá cả của Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn.
Mà bốn người Lục Hòe cũng đang là một thành phần trong đó.
Tuy rằng chưởng môn bốn môn phái của họ đều đã đích thân đến hội đấu giá tu chân lần này, nhưng quyền lực và nhiệm vụ cạnh phách vẫn rơi vào trong tay bọn họ, còn chưa bị thu hồi về.
Mà bốn người bởi vì tạo ngộ hôm trược, đã hình thành một tiểu đoàn thể vô cùng chặt chẽ.
Để có thể thu nhập Cửu Chuyển Linh Tiên Hoàn, Thập Toàn Như Ý Tán cùng Chí Tôn Ngưng Ảm Lộ vào trong túi, bọn họ cũng giống như hôm qua cạnh phách đan dược ngũ phẩm, đạt thành một hiệp nghị hợp tác, tập hợp tài lực của bốn tông phái cạnh tranh cùng các môn phái khác.
Cách làm như vậy của bọn họ, không thể nghi ngờ tương đối chính xác.
Dù sao bốn người đại diện cho bốn tông phái mạnh, đều nằm trong Địa Tự Hào, tập hợp tài lực của bốn tông phái, thật đúng là không có tông phái nào bằng được.
Cuối cùng bốn người Lục Hòe đều đạt được ý nguyện thu lấy ba loại đan dược vào trong túi mình.
Để có được ba loại đan dược này, bọn họ tổng cộng phải đưa ra hai trăm lẻ năm vạn nhất phẩm đan dược.
Lại thêm binh Tam Thanh Đại Đạo Đan bán ra được với giá sáu mươi vạn, giá cả của bốn bình đan dược lục phẩm, cuối cùng đạt tới cái giá hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược.
Giá cả như vậy, có thể nói là một cái giá trên trời khiến kẻ khác líu lưỡi, đồng dạng cái giá này cũng đã sáng tạo kỳ lục mới trong tu chân giới.
Nguyên bản sân bóng đang rầm rĩ, cũng bởi cái giá trên trời này sinh ra, mà lâm vào một loại vắng vẻ không còn một tiếng động.
Loại vắng vẻ như vậy giằng có suốt năm phút đồng hồ, mới bị một tiếng thét kinh hãi đánh vỡ: “Hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược a...Trời ạ, thực sự làm kẻ khác quá chắn kinh rồi, khó có thể tin, thật là khó có thể tin a.
Một tiếng thét kinh hãi này, giống như kíp nổ được thiêu đốt, trong nháy mắt đã đem thùng thuốc nổ trong sân bóng châm lửa.
Tiếng kinh hô vang lên liên tiếp, nổi liền không dứt, vang vọng toàn bộ thiên địa.
Ảm lượng thật lớn làm chắn rung cả sân bóng.
“Hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược? Ta không có nghe lầm, không có nhìn sai chứ? Giá cả như vậy quả nhiên là quá kinh khủng.”
Nhiều đan dược nhất phẩm như vậy, nên dùng như thế nào a? Dù coi nó thành đường đậu mà ăn, cũng ăn được tới tháng năm nào?”
“Nếu như đem hai trăm sáu mươi lăm vạn đan dược chất đống một chỗ, chỉ sợ phải bằng một tòa núi nhỏ đi? Hay thật, nhiều đan dược như vậy, ta thực sự không liên tưởng nổi.”
Tuy rằng mọi người khiếp sợ với cái giá trên trời này không ngớt, nhưng không ai nghi vấn giá trị của bốn loại đan dược lục phẩm kia.
Trái lại còn có không ít người còn đang cảm thán, dùng hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược mua bốn loại đan dược lục phẩm quả thật đã có lời.
Nếu không phải bản thân họ không đủ nhất phẩm đan dược, chỉ sợ còn ra cái giá cao hơn để tranh đoạt.
Sở dĩ mọi người có ý nghĩ như vậy bởi vì nhất phẩm đan dược bất cứ tu chân tông phái nào cũng có thể luyện chế đi ra.
Thế nhưng bí phương luyện chế đan dược lục phẩm, đại khái đều đã trầm luân trong biển lịch sử dài dòng năm tháng.
Trong thế giới hiện nay, đan dược lục phẩm bảo tồn xuống tới, cực kỳ thưa thớt, quả nhiên chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đối với người tu chân phổ thông mà nói, dùng nhất phẩm đan dược cũng trợ giúp tu luyện.
Nhưng đối với người tu chân có tu vi ngoài Nguyên Anh kỳ mà nói, nhất phẩm đan dược đã không còn bao nhiêu hiệu quả, có hay không cũng đã không khác nhau.
Dù là nhị, tam phẩm đan dược, cũng khỏi không được bao nhiêu tác dụng.
Mặc dù bao tử của họ có lớn, một mạch nuốt vào hơn vạn nhất phẩm đan dược, cũng không thể bang trợ họ đột phá bình cảnh, đề thăng tu vi.
Nhưng lục phẩm đan dược thì khác.
Không hề nghi ngờ, người tu chân có tu vi ngoài Nguyên Anh kỳ mà nói, một viên lục phẩm đan dược đủ để họ đột phá bình cảnh phức tạp nhiều năm, đề thăng tu vi
Chậm chạp không tiến triển.
Chính bởi vì nguyên nhân này, chưởng môn các tông phái mới không tiếc số tiền lớn, bỏ ra hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược, một cái giá trên trời.
Nhìn bốn người Lục Hòe cao hứng bừng bừng, những chưởng môn trong phòng quý khách tuy rằng đều mỉm cười biểu thị chúc mừng, nhưng trong lòng họ đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: “Không nghĩ tới, Linh Xu phái, Hoa Gian phái, Liềm Sơn kiếm tông và Ba sơn Tiêu gia lại kết thành liên mình, dùng tài lực của bốn tông phái để tranh đoạt bốn loại đan dược lục phẩm với chúng ta.
Quả nhiên là quá vô sỉ, bất quá theo ta biết, sau đó có lẽ còn đấu giá thất phẩm đan dược, hừ, ta không tin các ngươi bỏ ra hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược rồi, còn đủ lực lượng đề tranh đoạt thất phẩm đan dược với chúng ta.”
Cũng có người tính toán âm thầm: “Nếu bốn tông phái có thể kết thành liên mình, như vậy chúng ta cũng có thể đi tìm vài tông phái kết liên mình.
Sự náo nhiệt của hội đấu giá lần này chưa từng có, tin tưởng ngoại trừ đan dược lục, thất phẩm, còn có nhiều thứ tốt xuất hiện.
Nếu như vì tài lực không đủ mà tiếc nuối bỏ qua, chăng phải sẽ làm kẻ khác hối tiếc không kịp?”
Chính bởi vì bị bốn người Lục Hòe kích phát, những chưởng môn bắt đầu tốp năm tốp ba tiến đến cùng nhau, nhỏ giọng thương nghị chuyện hợp tác kết mình.
Bên trong phòng quý khách, ngoại trừ bốn người Lục Hòe đang cười toe toét, chỉ sợ vui vẻ nhất cũng chính là Xích Hà đạo trưởng.
Từ khi biết lục phẩm đan dược bán ra với cái giá trên trời hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược, Xích Hà đã há to miệng không sao khép lại, vẻ mặt hồng nhuận, hắn liên tục lẩm bẩm chỉ một câu: “Hai trăm sáu mươi lăm vạn nhất phẩm đan dược nha, chỉ hưởng phần trăm, cũng đủ cho Hà Phi Quan phất nhanh trong một đêm.
Tốt, tốt, tốt, giá trên trời như vậy, càng nhiều càng tốt.
Bao nhiêu ta cũng không ngại nhiều...”
So sánh với sự kích động của hắn.
Trác Thanh Liên lãnh tình hơn rất nhiều.
Nhìn dáng dấp hưng phấn quá độ của Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhỏ giọng nói với hắn: “Sư tôn, con kiến nghị sau khi trận đấu giá hôm nay chấm dứt, thầy tốt nhất nên đến gặp Trương tiên sinh mà nói, Hà Phi Quan chúng ta nguyện ý chủ động buông tha phần trăm hoa hồng được hưởng.”
Câu nói của Trác Thanh Liên, làm Xích Hà giống như bị xối nước lạnh lên đầu, làm hưng phấn của hắn toàn bộ biến mất, thần trí đột nhiên thanh tỉnh.
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc không giải thích được dò hỏi: “Vì sao? Thanh Liên, chăng lẽ con không biết, hội đấu giá tu chân lần này sẽ mang đến cho chúng ta bao nhiêu lợi ích sao?”
“Chính vì con biết điểm này, cho nên mới kiến nghị sư tôn.” Trác Thanh Liên nói: “Sư tôn, thầy đã tiếp xúc với Trương tiên sinh một đoạn thời gian, đối với thái độ làm người của hắn, thầy cũng phải có lý giải.
Thầy nghĩ, với tính cách phúc hậu của hắn, sẽ bạc đãi chúng ta sao?”
Xích Hà đạo trưởng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Sẽ không, thái độ làm người của Trương tiên sinh rất nghĩa khí, phàm là bằng hữu hay người từng giúp đỡ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi đối phương.”
“Điều này không phải được rồi sao?” Trác Thanh Liên nói: “Con tin tưởng, khi sư tôn nói với hắn việc này, hắn tất nhiên sẽ không đồng ý...”
Xích Hà đạo trưởng lúc này cũng đã nghĩ thông suốt, không đợi nàng tiếp tục nói, hắn liền tiếp lời: “Hay cho một chiêu lấy lui làm tiến, a, nếu theo lời con nói đi làm, Hà Phi Quan cũng sẽ không có gì tổn thất, còn có thể lấy lòng Trương tiên sinh, quả nhiên là tiện cả đôi đường, tốt, đợi buổi đấu giá kết thúc, thầy sẽ đi làm theo lời con.”
Sau đó hắn sở sở mũi, cười ha hả nói: “Thanh Liên, thầy thực sự đang nghĩ, con thích hợp làm quan chủ hơn cả thầy.
Nếu không, thầy đem vị trí quan chủ truyền cho con luôn đi?”
Trác Thanh Liên lạnh như băng đáp lại một câu: “Chờ thầy chết rồi hãy tính.”
“Ác...Con đang nguyền rủa thầy sao vậy?” Xích Hà bị những lời này làm nghẹn họng.
Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, các chưởng môn đang bàn chuyện hợp tác kết mình, hội đấu giá dưới sự chủ trì của Khâu Đại Bào vẫn tiếp tục tiến hành.
Qua Tô Hiểu Hồng cùng Trần Nhàn.
Trương Văn Trọng mua được một đống lớn linh tài liệu, mười kiện pháp bảo tốt, cùng nhiều phù chú uy lực không tệ.
Duy nhất đáng tiếc chính là, cho tới bây giờ hắn còn chưa gặp được vài món linh tài liệu cần thiết chế tạo Đạo Cơ Đan.
Mà khi nhiệt tĩnh cùng hưng phấn của mọi người từ từ biến mất, lại một kiện vật phẩm bán đấu giá xuất hiện, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người.
Có thể nói, hiệu ứng oanh động của kiện vật phẩm này còn không thấp hơn lúc bán đấu giá lục phẩm đan dược.
Thậm chí còn vượt qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...