Tuy rằng Trần Nhàn, Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái đều kinh hô ngay lúc này, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến Trương Văn Trọng, bởi vì hắn đã sớm đem toàn bộ tỉnh lực đặt lên trên long phượng đang “sống”, đối với chuyện khác không hề cảm giác.
Đừng nói là vài tiếng kinh hô, dù là thiên lôi trận trận, cũng đừng mơ tưởng quấy nhiễu được hắn.
Nhìn kim long và phượng hoàng đang bay lượn bên trên hồ bơi, biểu tỉnh trên mặt Trương Văn Trọng không có nữa điểm thư giãn, bởi vì hắn biết, việc luyện chế pháp bảo còn chưa kết thúc.
Bước cuối cùng cũng sẽ là bước then chốt nhất, nhưng lúc này cũng chỉ vừa bắt đầu.
Hắn phải khỏi lên toàn bộ tỉnh thần, không được phép có nửa điểm sai lầm xuất hiện, bằng không một khi luyện khí thất bại, tổn thất không phải linh tài bình thường, mà là tổn thất hai kiện linh liệu thiên cấp, vô luận là ai cũng không tiếp thụ nổi.
Sau khi hít sâu một hơi, hai tay Trương Văn Trọng kháp pháp ấn, trong miệng nhanh chóng niệm tụng ra một đoạn chú ngữ thật khó hiểu.
Trong tiếng chú ngữ, kim long và phượng hoàng lại ngâm lên một tiếng đinh tại nhức óc hướng đối phương bay qua, quấn quýt dây dưa cùng nhau, giống như một đôi tỉnh lữ thương yêu nhau cuồng nhiệt.
Trương Văn Trọng lấy ra vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan ném vào trong miệng đề khôi phục linh lực đã tiêu hao, lập tức hai tay kháp ra pháp ấn, lớn tiếng quát: “Ngưng".
Trong tích tắc quang mang màu vàng kim cùng màu đỏ sáng rực lên, chiếu hoa cả mắt, không còn nhìn thấy được gì nữa.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhóm người Trần Nhàn đều bị biến cố bất thình linh làm phát mộng, bọn họ bức thiết muốn biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, nhưng quang mang chói mắt cường liệt cũng làm cho bọn họ phải nhắm chặt hai mắt, chỉ đành dựa vào lỗ tại thám thính động tĩnh chung quanh.
Phiến quang mang chói mắt giằng có mười lăm phút mới tán đi, đợi đến khi nhóm người Trần Nhàn mở mắt ra lần nữa, phía trên hồ bơi đã không còn nhìn thấy hình bóng của kim long cùng phượng hoàng, chỉ còn lại một con dấu hình vàng kim cùng đỏ giao nhau nhỏ như chiếc điện thoại di động.
Nhưng trên con dấu cũng không có chữ, chỉ có đồ án hình long phượng nổi lên.
“Đây là pháp bảo do dùng hai kiện thiên cấp linh tài liệu Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch luyện chế ra sao? Rất đẹp a nhìn giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật...” Trần Nhàn nhìn con dấu đang huyền phù giữa không trung, cảm thán không ngớt.
“Linh khí thật mạnh mẽ dâng trào a, pháp bảo này.., pháp bảo này đến tột cùng lại có phẩm cấp gì?” Linh khí từ trong con dấu phóng xuất ra, làm Trần Hi có loại cảm giác hít thở không thông, hắn không khỏi thất thanh kinh hô lên.
Trương Văn Trọng vươn ra tay phải, con dấu kia lập tức rơi vào trong tay của hắn.
Ngay một khắc con dấu chạm vào tay Trương Văn Trọng, một con kim long uy vũ và một con phượng hoàng mỹ lệ từ bên trong con dấu bay ra, trong tiếng long ngâm uy vũ cùng tiếng phượng hoàng hót vang thanh thúy, thẳng trùng tận trời, chính là khí linh của pháp bảo trước mắt.
“Oanh.” Một thanh âm vang lên, nóc nhà vừa mới tu bồ của bể bơi, lại bị kim long cùng phượng hoàng chàng ra một lỗ thủng thật lớn.
Chỉ trong chớp mắt, kim long và phượng hoàng đã bay lên trên bầu trời.
Người thường tuy rằng không nhìn thấy chúng nó, nhưng những người tu chân trên thần châu đại địa, dị năng giả cùng yêu ma quỳ quái, cũng có thể dùng thần thức cảm giác được sự tồn tại của chúng.
Trong khoảnh khắc, đủ tiếng kinh hô suy đoán vang vọng lên:
“Linh khí thật nồng hậu, khí linh thật cường hãn...Pháp bảo này, sợ phải có phẩm cấp ngoài chuẩn tiên khí đi a?”
“Thần châu đại địa hiện nay làm sao vậy? Trước đây mấy trăm năm cũng không thấy xuất hiện pháp bảo ngoài chuẩn tiên khí, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cũng đã liên tục xuất hiện hai kiện pháp bảo ngoài chuẩn tiên khí.
Lẽ nào nói, linh khí ngày càng suy giảm nên xúc động tự ngược? Tu chân giới gần nghênh đón một thời kỳ phục hưng?”
“Khí linh trùng thiên không ngờ lại có hai, lẽ nào có người trong cùng một thời gian, luyện chế ra hai kiện pháp bảo có phẩm cấp ngoài chuẩn tiên khí hay sao? Điều..
, điều này sao có thể?”
“Sai, hai khí linh kia, hẳn không phải hai kiện pháp bảo riêng biệt, mà là một kiện mà thôi.
Trời ạ thực sự làm kẻ khác khó thể tin, về pháp bảo, vô luận là linh khí cao phẩm hay chuẩn tiên khí, hoặc là tiên khí, cũng chỉ có thể có một khí linh, thế nhưng pháp bảo này, lại có tới hai khí linh.
Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Người luyện chế pháp bảo, như thế nào làm được?”
Trong sự khiếp sợ cùng suy đoán, những người tu chân, dị năng giả cùng yêu ma quỳ quái, cũng đều bắt đầu vận dụng lực lượng điều tra trong tay truy tìm việc này.
Bọn họ đều bức thiết muốn biết, đến tột cùng là ai, luyện chế ra được pháp bảo có hai khí linh biến thái nghịch thiên như thế.
Kỳ thực ở trong lòng bọn họ, đều còn ôm một ý nghĩ, đó chính là thỉnh người kia luyện chế cho họ một kiện pháp bảo.
Đừng nói là cấp chuẩn tiên khí, dù là cấp linh khí...chỉ có một khí linh, bọn họ cũng đã tương đối thỏa mãn.
Mà đồng dạng, để có thể thu được pháp bảo cao phẩm, dù điều kiện có lớn hơn, bọn họ cũng nguyện ý thừa nhận.
Kim long và phượng hoàng cũng không bay lượn trên trời quá lâu, khoảng hai ba phút, chúng lại rơi trở xuống, quấn quýt, bay lượn bên người Trương Văn Trọng.
Nhìn dáng dấp thần thái của chúng, giống như đang cùng Trương Văn Trọng làm nũng chơi đùa.
Sau khi xác định Trương Văn Trọng đã luyện khí xong, nhóm người Trần Nhàn lúc này mới từ trong góc phòng đi ra, vây quanh bên người hắn.
Nhìn hai khí linh kim long và phượng hoàng, Trần Nhàn đã sớm không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, vội vã dò hỏi: “Tông chủ, ngài luyện chế ra được kiện pháp bảo gì vậy?”
“Được rồi, các ngươi đã chơi đủ rồi, trở về đi.” Trương Văn Trọng gọi khí linh kim long và phượng hoàng quay trở về trong con dấu, mới quay đầu lại, vừa cười vừa nói: “Đây là Long Phượng Trình Tưởng Ấn.
“Long Phượng Trình Tưởng Ấn? Tên rất hay, nó có phẩm cấp gì a?” Trần Hi cũng thò đầu tới, hiếu kỳ dò hỏi: “Tôi có thể cảm giác được, linh khí ẩn chứa bên trong rất dày đặc.
Nhưng làm tôi khiếp sợ nhất chính là, nó lại có tới hai khí linh...Đây thực sự là khó tin.”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Phẩm cấp của Long Phượng Trinh Tưởng Ấn, cũng giống như Bàn Long Ngọc Xích, đều là chuẩn tiên khí.
Nhưng bởi vì nó có hai khí linh, cho nên độ hấp thu linh khí của nó cũng nhanh hơn Bàn Long Ngọc Xích, rất khả năng sẽ tiến hóa trở thành tiên khí nhanh hơn Bàn Long Ngọc Xích.”
Kỳ thực Trương Văn Trọng còn có điểm chưa nói, đó chính là Long Phượng Trình Tưởng Ấn tuy rằng cùng phẩm cấp với Bàn Long Ngọc Xích, nhưng uy lực của nó xác thực cao hơn Bàn Long Ngọc Xích không ít.
Thậm chí, từ góc độ lớn mà nói, nó thậm chí còn mạnh hơn cả một ít tiên khí hạ phẩm, bởi vì nó có tới hai khí linh.
Trong lòng khiếp sợ, nhóm người Trần Nhàn cũng nắm chặt cơ hội lần này, đem những nghi vấn khi mình nhìn thấy Trương Văn Trọng luyện khí hỏi ra.
Mà Trương Văn Trọng cũng không làm bọn họ thất vọng, đem toàn bộ các vấn đề của họ giải đáp để bọn họ vừa lĩnh ngộ vừa có thêm sự hiểu biết cùng nhận thức đối với việc luyện khí càng sâu hơn.
Từ góc độ nào đó mà nói, tạo nghệ của bọn họ ở phương diện luyện khí, cũng bởi vì lần tham quan học tập hôm nay mà đề thăng không ít.
Sau khi giảng giải xong hoàn tất cho nhóm người Trần Nhàn, sắc trời đã sáng hẳn, Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, đã hơn tám giờ sáng.
Vì vậy hắn thu lại Long Phượng Trình Tưởng Ấn, nhưng không thu hồi Hỗn Độn Lô, mà nói: “Hỗn Độn Lô ta tạm thời để lại chỗ này, các ngươi có thể dùng nó luyện chế đan dược cùng pháp bảo.”
“Đa tạ tông chủ.” Nhóm người Trần Nhàn quá đỗi vui mừng, một lô đỉnh thượng phẩm, không chỉ có thể đề thăng xác suất đan dược, pháp bảo bọn họ luyện chế, đồng thời còn có thể tăng cường phẩm cấp hoặc uy lực của pháp bảo cùng đan dược.
Chỉ bất quá, lô đỉnh thượng phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Hiện tại Trương Văn Trọng lại nguyện ý cho bọn họ sử dụng Hỗn Độn Lồ, bọn họ làm sao có thể không kích động vui vẻ?
Trần Nhàn thật vất vả mới làm tâm tình kích động của mình khôi phục lại bình tĩnh, bảo chứng: “Thỉnh tông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt Hỗn Độn Lô của ngài, dù mất tính mạng cũng tuyệt đối không làm mất nó.”
Trương Văn Trọng cười cười, hắn vốn không hề lo lắng mất Hỗn Độn Lô, bởi vì Hỗn Độn Lô đã nhận thức hắn làm chủ nhân, chỉ cần hắn động tâm niệm, là có thể biết được Hỗn Độn Lồ đang ở nơi nào.
Nếu có người muốn đoạt nó làm sở hữu, nhất định phải xóa cho được thần thức của hắn ở trong lô.
Nhưng thần thức của hắn đang dừng lại tại thần tiên đỉnh kỳ đừng nói là người tu chân, dù là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc xóa đi được.
Trương Văn Trọng lại triệu ra một đống lớn linh tài liệu bên trong Càn Khôn Hồ, phân phó nói: “Hiện tại cách hội đấu giá tu chân còn có thời gian ba ngày.
Ta mong muốn, trong thời gian ba ngày, các ngươi có thể tận khả năng sử dụng Hỗn Độn Lô, luyện chế ra một nhóm đan dược cùng pháp bảo.
Đến lúc đó, ngoại trừ lưu lại một bộ phận cho các ngươi tự dùng, còn lại toàn bộ bán ra trong hội đấu giá tu chân.
Đương nhiên, then chốt nhất chính là các ngươi phải nghiên cứu đẽo gọt, tranh thủ ba ngày sau ở phương diện luyện đan và luyện khí đều có thể tiến triển nhảy vọt.”
Nhóm người Trần Nhàn cung kính đáp: ‘Thỉnh tông chủ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng.”
Trương Văn Trọng khoát tay: “Được rồi, hiện tại các ngươi bắt đầu luyện đan, luyện khí đi, ta phải đi.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Khi hắn về tới trong nhà, mọi người đã sớm thức giấc.
Nhìn thấy hắn từ bên ngoài nhà đi vào, Trương Trạch Thụy có chút kinh ngạc, nói: “Di, nguyên lai là con ra ngoài sao? Cha còn nghĩ con đang ngủ, không biết có nên đi gọi con dậy hay không.”
“Con đã sớm rời giường, đi ra ngoài tập thể dục, tùy tiện mua chút thức ăn sáng trở về.” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, lại đem sữa đậu nành cùng bánh quấy mua bên ngoài đưa ra: “Hôm nay là ba mươi Tết, ngoài đường rất náo nhiệt, chúng ta ăn xong bữa sáng, cũng đi ra ngoài chuyến động một vòng đi.”
“Được.” Lời đề nghị của Trương Văn Trọng, được gia đinh Trương gia tập thể hưởng ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...