Lúc Trương Văn Trọng về đến nhà, đã mười một giờ rưỡi khuya.
Lúc này Tam Túc Ô đang dẫn theo ba tiểu yêu ngồi trên sô pha trong phòng khách say sưa xem tin tức quốc tế.
Tam Túc Ô trời sinh tính cách huyên náo, đang lải nhải hướng ba tiểu yêu truyền dạy tư tưởng: “Làm yêu quái thời đại mới, chúng ta cũng không chỉ đóng cửa vùi đầu khổ tu, tu luyện như vậy sẽ tu thành một con yêu ngu ngốc! Chúng ta hẳn nên tùy thời hiểu biết về đại sự trong nước và nước ngoài, phải làm sao cho chuyện thiên hạ đều rót vào trong đầu, có tri thức, có văn hóa có câu đức, có tu dưỡng mới là yêu quái giỏi!”
“Lão sư nói đúng.” Ba tiểu yêu bị tẩy não thành công liên tục gật đầu.
Nghe thanh âm truyền đến từ ngoài cửa, Tam Túc Ô và ba tiểu yêu cùng quay đầu nhìn ra cửa lớn.
Thấy Trương Văn Trọng đi vào, chúng nó nhanh nhẹn đứng lên chào.
Dưới sự giáo dục của Tam Túc Ô, ba tiểu yêu tuy còn chưa thể biến thành hình người, nhưng đều biến thành hiểu biết lễ phép.
Nói thật ra, tình huống hiện tại của ba tiểu yêu, cũng làm Trương Văn Trọng cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì ở trong mắt của hắn, Tam Túc Ô vốn điên điên khùng khùng, là yêu quái nói chuyện hay làm việc đều không ổn trọng, ngày trước giao ba tiểu yêu cho nó giáo dục, cũng chỉ là việc bất đắc dĩ.
Không nghĩ tới, đồ đệ do nó giáo dục ra, lại hào hoa phong nhã, có bài bản hẳn hoi, hoàn toàn khác hẳn nó.
Xem ra Tam Túc Ô trời sinh có bản lĩnh dạy học cho người khác.
Sau khi hỏi thăm sự tiến triển tu vi của Tam Túc Ô và ba tiểu yêu, lại giải đáp cho chúng mấy vấn đề khó khăn khi tu luyện, Trương Văn Trọng bỏ lại cho chúng xem ti vi trong phòng khách, tự mình đi vào phòng sách, đem chiếc gương đồng mua được từ chỗ Lữ Lương đem ra cầm trong hai tay, tinh tế quan sát.
Buổi trưa lúc ở đường Tây Ung Thành, bởi vì người vây xem quá nhiều, lo lắng nếu dẫn phát ra năng lực đặc thù của gương đồng, hình thành dị tượng hù dọa người thường, cho nên lúc đó Trương Văn Trọng chỉ dùng một tia linh lực đưa vào trong gương đồng kiểm tra đo lường, chỉ xác định được nó đúng là pháp bảo, nhưng không thể nghiệm ra phẩm cấp thực sự của nó cùng với năng lực đặc thù vốn có.
Lúc này nếu đã về tới trong nhà, đã không còn nhiều người náo nhiệt, hắn tự nhiên liền dự định kiểm tra xem sâu cạn của chiếc gương đồng.
Trương Văn Trọng đưa một đạo linh lực tinh thuần vào trong gương đồng, tinh tế kiểm tra.
Không bao lâu, hắn cũng đã có thể xác định, chiếc gương đồng này là một kiện bảo khí bát phẩm.
Bảo khí bát phẩm, đối với người tu chân hoặc dị năng giả mà nói, cũng coi như là một kiện pháp bảo thượng phẩm!
Thế nhưng đối với Trương Văn Trọng đã có được linh khí thượng phẩm và chuẩn tiên khí mà nói, bảo khí bát phẩm cũng có vẻ có chút thiếu lực.
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói thầm: “Để nhìn xem nó có năng lực đặc thù gì, nếu như năng lực tốt, không ngại dùng linh tài liệu đề thăng phẩm cấp của nó một chút.
Nếu như năng lực của nó không tốt lắm, thì đem bán cho những đạo sĩ trong Hà Phi Quan.
Nghĩ tới, bảo khí bát phẩm đối với người của Hà Phi Quan mà nói, cũng thật có giá trị.”
Cứ như vậy Trương Văn Trọng bắt đầu nghiên cứu năng lực đặc thù của chiếc gương đồng.
Sau một phen trải qua nghiên cứu, Trương Văn Trọng phát hiện, chiếc gương đồng này được gọi là Âm Dương Pháp Kính.
Bởi vì năng lực đặc thù của nó chính là mượn linh lực trong ánh sáng của nhật nguyệt để đạt được hiệu quả về sự phòng ngự, tiến công, kiềm chế.
Linh lực bên trong ánh sáng nhật nguyệt, tinh thuần dâng trào, Âm Dương Pháp Kính tuy rằng chỉ là bảo khí bát phẩm, nhưng sau khi mượn linh lực ánh sáng nhật nguyệt, cũng có thể phát huy ra uy lực không kém gì linh khí nhất phẩm!
Như vậy xem ra, Ám Dương Pháp Kính thật đúng là một kiện pháp bảo nhiều công năng!
Phẩm cấp của Ám Dương Pháp Kính tuy thấp, nhưng năng lực của nó đối với Trương Văn Trọng mà nói, thật đúng là có thể phát huy ra công dụng.
Cho nên Trương Văn Trọng không hề do dự, lúc nàỵ liền quyết định phải đem Âm Dương Pháp Kính ra tinh luyện một phen, đề thăng phẩm cấp cho nó! Đương nhiên, lần này Trương Văn Trọng cũng không giống như lần trước luyện chế Bàn Long Ngọc Xích, đem linh khí để xa xỉ làm nhiên liệu, mà gọi Tam Túc Ô cùng Minh Xà vào phòng sách, để cả hai cùng phóng xuất hỏa diễm dự định mượn Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô cùng Đại Tảo hung hỏa của Minh Xà tinh luyện Âm Dương Pháp Kính!
Vô luận là Thái Dương tinh hỏa hay Đại Tảo hung hỏa đều là loại hỏa diễm nhất lưu, dùng tinh luyện Ảm Dương Pháp Kính có thể nói là dư dả.
Tam Túc Ô còn hoàn hảo, hình thể cũng không lớn, thế nhưng Minh Xà bởi vì chưa hoàn toàn tiến hóa, không thể thu nhỏ thân hĩnh, thân rắn hơn mười thước tuy rằng quấn tròn lại một chỗ, nhưng vẫn làm phòng sách vô cùng chật chội.
Hoàn hảo thân pháp của Trương Văn Trọng linh hoạt, dù có chật hẹp thế nào, cũng có thể xê dịch như thường, bằng không cũng chỉ đành đuổi nó về trong Càn Khôn Hồ.
Sau khi thiêu đốt Hỗn Độn Lô đỏ bừng, Trương Văn Trọng ném Âm Dương Pháp Kính vào trong Hỗn Độn Lô, đồng thời tìm vài món linh tài liệu ném vào đỉnh lô, nhắm mắt lại, dùng thần thức khống chế linh khí trong Hỗn Độn Lô, không ngừng nhu dưỡng, cường hóa Âm Dương Pháp Kính.
Thời gian trôi qua từng giây, thẳng đến sáng ngày thứ hai Trương Văn Trọng mới thu hồi thần thức, mờ mắt.
Mà Tam Túc ô và Minh Xà cũng đồng thời thu lại hỏa diễm.
Trương Văn Trọng hướng Tam Túc ô và Minh Xà khoát tay, nói: “Khổ cực các ngươi, đều đi nghi ngơi đi.”
“Dạ.” Tam Túc ô và Minh Xà cùng kêu lên đáp.
Tam Túc ô vỗ cánh bay ra khôi phòng sách.
Minh Xà hóa thành một đạo tinh mang bay trở vào trong Càn Khôn Hồ, phòng sách vốn đang chật chội, chỉ còn lại một mình Trương Văn Trọng.
Đưa tay vẫy Hỗn Độn Lô, nắp lô tự động bay lên, Âm Dương Pháp Kính tinh luyện hoàn tất nhất thời từ trong lô bay ra, rơi vào trong tay Trương Văn Trọng.
Trải qua một phen tinh luyện, phẩm cấp của Âm Dương Pháp Kính quả nhiên bay vọt, trực tiếp từ bảo khí bát phẩm đề thăng thành linh khí tam phẩm.
Mà uy lực nó có thể phát huy ra, không hề kém hơn linh khí ngũ phẩm.
Tuy rằng phẩm cấp bay vọt đề thăng, nhưng thể tích của Âm Dương Pháp Kính cũng rút nhỏ hơn rất nhiều, biến thành cỡ một bàn tay, thuận tiện mang theo tùy thân.
“Không sai, thực sự là không tệ.” Trương Văn Trọng thường thức Âm Dương Pháp Kính, trong miệng liên tục tán thường.
Đến cuối cùng, hắn thu lại Âm Dương Pháp Kính, đứng lên đi ra khỏi phòng sách trở về phòng ngủ, sau khi rửa mặt hắn ngồi lên giường tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Sáng sớm hôm sau, Trương Văn Trọng đến phòng y tế.
Tuy rằng ngày hôm qua cả buổi chiều hắn tọa chấn trong bệnh viện nhân dân huyện Đình Hòa, tiêu hao không ít tinh lực và thể lực, thế nhưng sau một đêm tu dưỡng, lúc này tinh thần hắn rất chấn hưng.
Ngay khi hắn vừa đi đến phòng khách của phòng y tế, có hai người đã sớm chờ đợi đã lâu liền bước tói, hai người này chính là Trác Thanh Liên và sư phụ của nàng Xích Hà đạo trưởng của Hà Phi Quan.
Lúc này Xích Hà đạo trường mặc một thân tây trang, hoàn toàn không còn dáng dấp một đạo sĩ, nhìn giống như một thương nhân của một xí nghiệp.
Rất xa nhìn thấy Trương Văn Trọng, trên mặt hắn nối lên dáng tươi cười nhiệt tĩnh dào dạt: “Trương tiên sinh, anh rốt cục tới, tôi ở nơi này chờ đã lâu!”
Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Trác Thanh Liên.
Xích Hà đạo trường trong lòng khiếp sợ liền ngồi xe chạy tới Ung Thành.
Bất quá khi hắn hội hợp của Thanh Liên chạy tới phòng y tế, Trương Văn Trọng cũng không có ở đó.
Tuy rằng rất muốn gọi điện thoại cho Trương Văn Trọng, lại sợ hắn vì vậy bực mình, cho nên Xích Hà đạo trưởng chỉ đành tìm một khách sạn gần đại học Ung Thành ở lại.
Nhưng cả đêm qua hắn nằm trên giường thao thức không ngũ được, trong đầu óc chỉ suy nghĩ về Huyền Diệu Đan, Như Ý Đan, Thập Toàn Hoàn đủ loại đan dược, vốn không thể chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng hắn thức luôn, khi trời còn chưa sáng, đã chạy tới phòng y tế chờ Trương Văn Trọng.
Đối với việc Xích Hà chạy đến, Trương Văn Trọng cũng không hề kinh ngạc, mỉm cười nói: “Xích Hà đạo trường đến thật sớm.”
“Đến sớm mới có thể biểu đạt được thành ý của tôi thôi.” Xích Hà cười theo nói.
Mà ở trong lòng hắn lại đang nói thầm: “Đây chính quan hệ đến Huyền Diệu Đan, Như Ý Đan, Thập Toàn Hoàn đủ loại đan dược, chuyện lớn như vậy, ta làm sao không đến sớm một chút chứ? Nếu đến trễ, bị người khác đoạt đi cuộc buôn bán này, ta chẳng phài khóc chết luôn hay sao?”
Trương Văn Trọng cười cười, chỉ nói: “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện ở đây, vào phòng tôi nói chuyện.”
Xích Hà đương nhiên không dám có dị nghị, đi theo Trương Văn Trọng vào phòng.
Cũng giống như ngày thường, Tô Hiểu Hồng đã ở trong phòng, Trương Văn Trọng phân phó: “Tiểu muội, đi pha trà cho Xích Hà đạo trưởng.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng đáp, lập tức làm theo lời dặn của Trương Văn Trọng, đi pha trà cho Xích Hà đạo trưởng.
Xích Hà liếc mắt liền nhìn ra tu vi sâu cạn của Tô Hiểu Hồng, nhưng trước đó hắn đã từ chỗ Trác Thanh Liên biết được thân phận của nàng, cho nên trên mặt cũng không xuất hiện biểu tình kinh ngạc, chỉ nhận định Trương Văn Trọng là phàm phu tục tử, lại có được địa vị không thấp trong Đan Đỉnh đại phái.
Trương Văn Trọng ngồi xuống ghế, chỉ chiếc ghế bên cạnh, nói: “Xích Hà đạo trường, mời ngồi.”
Xích Hà lúc này tâm tình lo lắng, mông còn chưa đặt xuống, liền khẩn cấp dò hỏi: “Trương tiên sinh, tôi nghe Thanh Liên nói, các vị có Huyền Diệu Đan, Như Ý Đan và Thập Toàn Hoàn phải không? Là thật chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...