Người kia cũng không bỏ Thất Sát Phệ Hồn Hạp xuống, ừái lại còn nắm thật chặt trong tay.
Thân thể hắn bởi vì quá kinh hoảng mà run rẩy lên, thậm chí còn cười quái dị như mắc bệnh tâm thần, lớn tiếng nói: “Thứ này gọi là Thất Sát Phệ Hồn Hạp hay sao? Nhìn biểu tinh kinh khủng của hai người, đã biết nó nhất định rất lợi hại.
Nghe, hai người các ngươi đứng yên không được nhúc nhích, bằng không ta sẽ ấn cơ quan của Thất Sát Phệ Hồn Hạp, cho hai người chết khồng chỗ chôn.”
Trong lúc đang nói chuyện, hai tay của người này sờ mó thật nhanh trên Thất Sát Phệ Hồn Hạp, kết quả đé cho hắn mò trúng một cái nút gì đó5 đang lúc vui mừng, hắn vội vã đặt ngón cái lên, chuẳn bị tùy lúc kích hoạt Thất Sát Phệ Hồn Hạp.
Nhưng đúng lúc này, ngón cái của hắn liền bị một mũi nhọn trên núi đâm thủng da thịt, một giọt máu lập tức từ vết thương nhỏ lên trên hộp.
Bảy đạo quang mang từ trong chiếc hộp đen thui phóng ra, giống như bảy con rắn độc dữ tợn, bỗng nhiên chui vào trong thất khiếu của người kia.
“Đây...đây là có chuyện gì?” Người này nhất thời tuyệt vọng kêu lên thảm thiết, nhưng chỉ vừa kêu được hai tiếng, thân thể hắn bắt đầu kịch liệt co quắp lên, ngay sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất, một đám hỏa diễm màu tím yêu dị đột nhiên từ trong cơ thể hắn thiêu đốt ra trong nháy mắt ngắn ngủi đã thiêu cả người hắn thành tro tàn.
“Đinh đương...” Một tiếng vang nhỏ, Thất Sát Phệ Hồn Hạp lại rơi ữở lại trên mặt
đất.
“A di đà phật, hòa thượng đã bảo ngươi buông cái hộp xuống, nhưng ngươi nhất định khồng chịu nghe.” Béo hòa thượng Bất Khả Thuyết niệm lên một tiếng phật hiệu, lắc đầu thở dài nói: “Ngươi chỉ là một người phàm tục5 làm sao có thể khống chế được Thất Sát Phệ Hồn Hạp? Hiện tại được rồi, không chỉ bị phản phệ mà chết, thậm chí linh hồn cũng bị thồn phệ luôn, ai, tội tinh gì chứ.”
Trương Văn Trọng đi qua, cầm chiếc hộp lên, thứ này tuy rằng ác độc, nhưng nếu sử dụng thỏa đáng, vẫn có thể xem là một kiện pháp bảo có thể công phòng thật tốt.
Đương nhiên, điều kiện là phải đem nó luyện hóa thêm lần nữa, bằng không luôn phản phệ5 sẽ làm Trương Văn Trọng mệt mỏi ứng đối.
Sau khi dùng linh lực phong ấn Thất Sát Phệ Hồn Hạp, lại bỏ vào túi, lúc này Trương Văn Trọng mới nói với béo hòa thượng: “Chuyện giải quyết hậu quả giao cho ông, tồi đi trước.” Dứt lời hắn xoay người đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Động tĩnh dị thường trong nhà này tự nhiên không tránh khỏi làm những hộ gia đình chung quanh cảnh giác, tuy rằng bọn họ khồng mở cửa chạy ra xem náo nhiệt, nhưng vẫn nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa để nhìn ra bên ngoài.
Trương Văn Trọng tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên hắn thi triển một ảo thuật nho nhỏ trên người, làm cho người ta khồng thể thấy rõ thân hình và gương mặt của hắn, cũng không để cameras ngoài hành lang nhìn thấy được thân ảnh của hắn.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa rời đi, béo hòa thương lấy ra điện thoại, gọi cho người phụ ừách tên Diêu Khoái của an toàn bộ quốc gia, đơn giản rõ ràng giải thích chuyện đã xảy ra tại đây, dặn hắn mau nhanh chạy tới giải quyết tốt hậu quả.
Không nghĩ tới béo hòa thượng cũng là người biết đùn việc cho người khác.
Thu lại điện thoại, béo hòa thượng đột nhiên vỗ lên đầu ữọc của mình, oán giận nói thầm: “Ôi, ta thật sự là dễ quên, sao lại quên đem chuyện đó nói cho Trương thiếu tướng đây? Mà thôi, qua thêm vài ngày tiếu hồ đồ cũng sẽ chạy tới Ung Thành, đến lúc đó để cô ấy nói với Trương tướng quân cũng được.
Dù sao trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.”
Béo hòa thượng lấy ra một cái túi, bỏ Kim Võng đựng đầu A Mông Thái vào trong, khoác lên vai, cũng không đi cửa chính, thả người nhảy xuống cửa sổ, tay chân cùng sử dụng rất nhanh đã tuột xuống đất, biến mất vào trong đêm tối.
Sau khi rời khỏi tòa lầu, Trương Văn Trọng cản lại một chiếc taxi, trực tiếp quay về nhà ữọ tại tiểu khu Hoa Hàng.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi votranhhien@gmail.com
Vừa vào trong phòng, Trương Văn Trọng lập tức lấy ra Hỗn Độn Lô, để nó biến lại nguyên hĩnh, sau đó lấy Thất Sát Phệ Hồn Hạp đã bị phong ấn bỏ vào bên trong Hỗn Độn Lồ, đồng thời bỏ thêm Phi Hồn Sa Liễu Bản Mộc và Huyền Chân Thiết vào ưong.
Căn bản không cần Trương Văn Trọng phân phó, Tam Túc Ô vốn hiểu tâm ý hắn lập tức xuất ra Thái Dương tinh hỏa, trong nháy mắt đã đốt Hỗn Độn Lô đỏ bừng, mà Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi trước Hỗn Độn Lồ, bắt đầu tập trung tinh lực điều khiển linh khí bên trong đinh lô5 rèn luyện theo tâm ý của minh, cường hóa Thất Sát Phệ Hồn Hạp nằm bên trong.
Dưới sự điều khiển của Trương Văn Trọng, linh khí trong Hỗn Độn Lô được ứng dụng hoàn toàn, không hề lãng phí chút nào.
Ngoại trừ rèn luyện, cường hóa Thất Sát Phệ Hồn Hạp, Trương Văn Trọng còn nghĩ ra bố trí thêm một ữận pháp vào trong hộp, gọi là Đao Binh Túc Sát Trận, đề thăng lực túc sát của Phệ Hồn Hạp.
Nhưng đây cũng không phải không có tác dụng phụ, khi đề thăng uy lực của Phệ Hồn Hạp, cũng sẽ tăng thêm tỳ lệ phản phệ của nó.
Nhưng Trương Văn Trọng không lo lắng điểm này5 tuy rằng hiện tại hắn chỉ vừa mới bước vào tầng thứ nhất của Dường Khí Cảnh, tu vi không khác biệt với người tu chân ở Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhưng tâm trí của hắn cùng sự lĩnh ngộ đối với Đạo, vẫn lưu lại tại thần tiên đỉnh kỳ.
ờ dưới tình huống này, tỳ lệ phản phệ của Thất Sát Phệ Hồn Hạp dù có lớn, nhưng cũng tuyệt không khả năng phản phệ trong tay hắn, nhưng nếu người khác muốn sử dụng pháp bảo này, sẽ gặp phản phệ hay không cũng khồng dám chắc.
Khoảng nửa tiếng sau, Tam Túc Ô ngưng phóng xuất Thái Dương tinh hỏa, bay lên trên bàn gắp lấy một binh sứ nhỏ, lật nắp binh lấy ra một viên Linh Khí Hoàn ăn vào, sau đó híp mắt lại hấp thu linh khí bên trong để khôi phục linh lực cùng đề thăng linh năng cho bản thân.
Trương Văn Trọng vung lên tay phải, nắp Hỗn Độn Lô mở ra một mảnh sương trắng mang mang nhất thời tràn ngập khắp phòng.
Nương theo sương ữắng tuôn ra, Thất Sát Phệ Hồn Hạp cũng tự động bay ra khỏi Hỗn Độn Lô, rơi vào trong tay hắn.
Nguyên Thất Sát Phệ Hồn Hạp có màu đen thui, lúc này đã thay đổi dáng dấp, thể tích rút lại thật nhỏ.
Nếu như chỉ nhìn vào bề ngoài, nó giống như một vật phấm ừang sức treo lủng lẳng trên chìa khóa, mà không giống như một hộp sắt.
Trương Văn Trọng thử truyền một đạo chân nguyên vào bên trong Thất Sát Phệ Hồn Hạp, nhất thời có bảy đạo quang mang khác nhau phóng ra, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ ngay trước mặt Trương Văn Trọng, chỉ trong hai giây ngắn ngủi đã hóa thành một võ tướng mặc ngân giáp tay nắm trường thương.
Võ tướng ngân giáp trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng một lát, cũng không mở miệng nói, chỉ đặt trường thương sang bên cạnh, quỳ gối trước người Trương Văn Trọng, cúi thấp đầu.
Đây là uy lực đích thực của Thất Sát Phệ Hồn Hạp, ữiệu hoán ngôi sao thứ sáu Nam Đẩu lục tinh trong Thất Sát Tinh, biến thành thực thể để sử dụng.
Trong lòng Trương Văn Trọng nhìn võ tướng ngân giáp hạ mệnh lệnh, thấy hắn đều có thể hoàn thành thỏa đáng, không khỏi hài lòng gật đầu, nói: “Không tệ5 qua một đoạn thời gian luyện tập, tất nhiên sẽ đạt được khả năng sai khiến như lòng bàn tay!” Sau đó hắn thu hồi chân nguyên trong Thất Sát Phệ Hồn Hạp, tinh tướng uy vũ kia lập tức hóa thành bảy đạo quang mang rút về bên trong hộp.
Trương Văn Trọng đem Thất Sát Phệ Hồn Hạp cùng chìa khóa treo vào bên hông, sau đó cầm một binh sứ nhỏ đổ ra một viên Linh Khí Hoàn ăn vào, khoanh chân hấp thu linh khí
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...