Lần chữa bệnh này kéo dài đến tối mới kết thúc, giờ cơm trưa, mọi người không rời khỏi phòng khám, mà chỉ nhờ khoa dinh dưỡng của bệnh viện mang các suất ăn đến.
Mọi người ăn xong, uống nước xúc miệng rồi lại tiếp tục khám bệnh cho các bệnh nhân đang xếp hàng.
Cả ngày chữa bệnh từ thiện, mọi người đều có phần mệt mỏi.
Hiện giờ mọi người chỉ muốn về nhà tắm nước nóng, sau đó đánh một giấc, để cho đại não được nghỉ ngơi.
Cho nên lúc Trương Văn Trọng đưa ra ý kiến muốn mời bọn họ ăn cơm, bọn họ mặc dù cũng rất muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Trương Văn Trọng cũng không kiên trì.
Sau khi cùng mọi người rời khỏi bệnh viện Ung Thành, chuẩn bị về nhà, điện thoại của hắn lại vang lên.
Rút điện thoại ra, là Vưu Giai gọi điện tới.
Trương Văn Trọng đưa tay vỗ gáy, trong lòng thầm nhủ: "Nói thế nào đây, hôm qua ta đã về nước, mà đến giờ vẫn chưa gọi điện chp Vưu Giai để thông báo.
Giờ nàng gọi đến, chắc là định hưng sư vấn tội đây."
Song Trương Văn Trọng đã đoán sai.
Lời nói của Vưu Giai qua điện thoại căn bản không có ý hưng sư vấn tội.
Thậm chí ngay cả chút bất mãn cũng không thấy, chỉ là nói có một quán cơm nhỏ có thức ăn không tệ, muốn tẩy trần cho hắn, hỏi hắn có đến được hay không.
Dưới tình huống như vậy, cho dù Trương Văn Trọng có là đầu gỗ đi chăng nữa, cũng quyết không thể nói là không rảnh.
Hắn mỉm cười hồi đáp: "Nếu là để tẩy trần cho anh, anh cho dù bận rộn đến đâu cũng khẳng định là sẽ không chậm trễ.
Quán cơm đó ở chỗ nào, để anh đến."
Vưu Giai nở nụ cười, tiếng cười tràn đầy hạnh phúc, cô nói: "Hay là để em đến đón anh.
Chỗ đó cũng không dễ tìm lắm.
Trọng ca, anh bây giờ còn ở bệnh viện Ung Thành không?"
Trương Văn Trọng hơi kinh ngạc, hỏi: "Ân, còn.
A, làm sao em biết được?"
Vưu Giai cười trả lời: "Hôm nay đài truyền hình Ung Thành có đưa tin anh ở bệnh viện Ung Thành khám bệnh từ thiện, thậm chí còn làm hẳn một chuyên đề.
Em vừa khéo xem được tin này."
"Thì ra là thế." Trương Văn Trọng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hắn hơi áy náy nói: "Thực xin lỗi, Vưu Giai, từ hôm qua anh về đến giờ, cũng không chủ động gọi điện thoại cho em, báo rằng anh đã về nước, ngược lại lại để em qua truyền hình biết tin anh về tới Ung Thành..."
Không đợi Trương Văn Trọng nói hết lời, Vưu Giai đã ngắt lời của hắn, nói: "Trọng ca, anh không cần phải xin lỗi em.
Em tin rằng anh nhất định là bận nhiều việc, cho nên chưa kịp gọi cho em.
Lại nói! Em còn lo tối nay làm tẩy trần cho anh, lại khiến anh lỡ việc."
"Làm gì có." Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Hiện tại đối với anh mà nói, ước hẹn với em chính là việc quan trọng nhất.
Anh ở trước cửa bệnh viện Ung Thành chờ em, em nhanh đến nhé."
Vưu Giai đáp: "Được, Trọng ca, anh chờ em một lát, em sẽ tới đón anh."
Sau khi cúp máy, Trương Văn Trọng cất điện thoại, cảm khái từ đáy lòng: "Thực sự là một cô nương tốt a."
Lợi dụng màn đêm che giấu, Tam Túc Ô đậu trên vai Trương Văn Trọng, ghé mỏ vào tai hắn, dùng thanh âm chỉ hắn mới nghe được nói: "Chủ nhân, thực không ngờ ngài cư nhiên còn học được miệng lưỡi trơn tru như vậy.
Lời vừa rồi của ngài, hẳn là theo nhìn tượng ngôn tình rồi.
Nghe thấy quen tai, đại khái chỉ có người hảo tâm như chủ mẫu mới vui vẻ khi nghe những lời này."
Trương Văn Trọng đưa tay gõ đầu nó, tức giận nói: "Câm miệng cho ta, nếu không ta cho người vĩnh viễn không cần nói nữa."
Tam Túc Ô hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng không dám trêu Trương Văn Trọng nữa.
Đợi không bao lâu, Vưu Giai đã lái chiếc BMW của cô tới, dừng trước mặt Trương Văn Trọng.
Sau khi ngồi vào vị trí phụ lái, Trương Văn Trọng lấy Merlin chi giới từ trong túi ra.
Merlin chi giới này, sau khi giúp Trương Văn Trọng hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh, uy lực đã giảm xuống trên diện rộng, hiện tại chỉ còn là nhất phẩm bảo khí.
Mặc dù hiện tại nó vẫn có thể hấp thu linh khí quanh mình đưa vào trong cơ thể người đeo, nhưng so ra vẫn còn kém Trương Văn Trọng tự mình hấp thu.
Cho nên đối với Trương Văn Trọng hiện tại mà nói, Merlin chi giới đã không còn tác dụng gì.
Hiện tại hắn quyết định tặng Merlin chi giới này cho Vưu Giai, giúp cô có thể thu nạp linh khí, gột bỏ phàm thể, gây dựng trụ cột tu chân.
Không chỉ có thế, pháp giới do binh âm dương gia cao thủ luyện chế này, còn ẩn chứa lực công kích và phòng ngự cường đại, cũng có thể coi là một kiện pháp bảo công thủ kiêm bị.
Thấy Trương Văn Trọng đột nhiên lấy ra một cái nhẫn, Vưu Giai đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai má cô nhất thời ửng hồng.
Hiển nhiên, cô đã hiểu lầm Trương Văn Trọng, tưởng rằng Trương Văn Trọng dùng chiếc giới chỉ này để cầ hôn mình.
Nhìn Vưu Giai trong nháy mắt hai má chuyển hồng, Trương Văn Trọng dù có thoải mái thế nào cũng biết vào lúc này đột nhiên rút ra một chiếc nhẫn, đích xác rất dễ gây ra hiểu lầm.
"Ách, đây là…" Trương Văn Trọng xấu hổ gãi đầu, nói: "Vưu Giai, em đừng hiểu lầm, anh cũng không phải là cầu hôn em.
Chiếc nhẫn này, là nữ hoàng Anh đưa cho anh, nói là người giữ nó có thể được ma lực thần kỳ bảo vệ bình an.
Hiện tại anh tặng nó cho em, chính là hy vọng nó lúc nào cũng có thể bảo vệ cho em."
"Thì ra không phải anh ấy muốn cầu hôn mình." Vưu Giai nhất thời cảm thấy thất vọng mãnh liệt.
Bất quá cô cũng không để lộ cảm xúc này, ngược lại còn miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn anh, Trọng ca, chiếc nhẫn này đúng là rất đẹp."
Mặc dù Vưu Giai che dấu vô cùng tốt, nhưng Trương Văn Trọng vẫn nhìn ra trong ánh mắt cô lóe lên tia thất vọng.
Hắn nắm lấy tay phải của Vưu Giai, đeo Merlin chi giới lên tay cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vưu Giai, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vưu Giai, mặc dù anh hiện tại tặng em chiếc nhẫn này cũng không phải là nhẫn cầu hôn, nhưng xin em yên tâm, anh nhất định sẽ tặng em một chiếc nhẫn cầu hôn tuyệt đối hiếm có!"
"Ân, em tin anh." Vưu Giai dùng sức gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc.
Sau khi ổn định tâm thần, Vưu Giai mới khởi động xe, chạy về quán cơm mà chô chọn.
Nửa giờ sau, Vưu Giai điều khiển xe dừng lại bên ngoài một viên lâm (vườn trồng nhiều cây như rừng) phong cảnh tú lệ, kéo tay hắn đi vào trong.
Nơi này, thiết kế theo phong cách Tô Châu viên lâm, bên trong đình đài lầu các, giả sơn hồ nước, rừng trúc phố hoa, tràn đầy vẻ xưa cũ, phi thường xinh đẹp.
Mặc dù bây giờ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng hai bên đường đều treo đèn lồng, giống như ánh trăng trong màn đêm.
Không chỉ có thế, khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang đi vào, lập tức có một cô gái xinh đẹp đi ra đón, còn cầm theo một chiếc đèn lồng dẫn đường cho họ.
Hơn nữa, trên người cô ta, cũng không phải đồng phục thường thấy trong các nhà hàng hay sườn xám, mà là một bộ quần áo người Hán nho nhã tịnh lệ.
Vị trí Vưu Giai chọn, là trong một tòa lầu ven hồ, sau khi hai người ngồi xuống, tùy ý chọn mấy món ăn, liền ngồi hàn huyên.
Một tuần không gặp mặt, hai người nói chuyện không dứt, đến khi đồ ăn được mang lên mới miễn cưỡng tạm dừng.
"Trọng ca, mấy món này đều là sở trường của nơi này, mùi vị không tệ, anh nếm thử đi." Vưu Giai gắp một miếng sườn choTrương Văn Trọng, lại rót cho hắn một chén rượu nhỏ.
"Ân, mùi vị quả nhiên không tệ." Trương Văn Trọng nếm thử, gật đầu khen.
Thấy Trương Văn Trọng thích, Vưu Giai nhất thời vui vẻ cười, nói: "Nếu mùi vị không tệ, vậy anh phải ăn nhiều một chút."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trương Văn Trọng uống một chén rượu nhỏ, sau đó hỏi: "Vưu Giai, em có biết gì về thành lập một quỹ hội không?"
"Quỹ hội?" Vưu Giai ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Trọng ca, sao anh đột nhiên lại hỏi về cái này?"
Trương Văn Trọng trả lời: "Anh muốn học theo giải thưởng Nobel, lập ra một quỹ y học, lấy lợi tức hàng năm làm phần thưởng, để thưởng cho những người có cống hiến to lớn trong linh vực y học trong năm đó.
Vô luận là đông y hay tây y đều được xét đến, đối xử như nhau!"
Vưu Giai nhíu mày, nói: "Muốn mô phỏng giải thưởng Nobel, chuyện nào có đơn giản như vậy."
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Đích xác là không dễ dàng, nhất là anh về mặt này hoàn toàn không biết gì, nên mới muốn hỏi em có đề nghị gì không."
Vưu Giai trả lời: "Em cũng không phải là biết rõ.
Bất quá anh em từng làm trong một tổ chức từ thiện, để em thử hỏi xem."
Sau một hồi trầm ngâm, cô nói thêm: "Trọng ca, anh định xuất ra bao nhiêu tiền để lập quỹ? Nếu cần, em cũng góp một phần sức."
Cô còn không biết Trương Văn Trọng đã lừa được từ người Nhật một khoản năm mươi ức mỹ kim, chỉ nghĩ đến số tiền mấy nghìn vạn trong ngân hàng của Trương Văn Trọng.
Số tiền như vậy, với người bình thường có thể nói là một khoản tiền lớn, nhưng nếu dùng để xây dựng quỹ hội, nhất là còn phỏng theo giải thưởng Nobel, vậy có vẻ quá ít đi.
Nhưng vì nể mặt Trương Văn Trọng, cô cũng không nói thẳng, chỉ nói mình cũng góp vốn.
Cách làm của cô, chính là đang ủng hội sự nghiệp của nam nhân của mình.
Trương Văn Trọng tự nhiên nhìn ra ý niệm trong đầu cô, trong lòng cảm khái than thở: "Thực sự là một nữ nhân tốt biết để mặt mũi cho nam nhân của mình a!"
"Lần này không cần em phải ra tay, tiền lập quỹ y học tiền anh có."
Trương Văn Trọng chưa nói xong, chỉ nghe thấy một đoạn tiếng trung không quá tiêu chuẩn, từ bên cạnh truyền tới: "Ôi chao, quả nhiên là Vưu tiểu thư.
Thực sự không ngờ, có thể gặp cô ở đây.
Xem ra hai ta rất có duyên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...