Sang ngày thứ hai, Trần Thục Ân quả nhiên dẫn những người tập võ của Trần gia, đáp máy bay thẳng đến Ung Thành.
Tuy bọn họ khởi hành từ sáng sớm, nhưng đến được Ung Thành thì cũng đã trưa rồi.
Bọn họ cũng không chạy đến đại học Ung Thành bái Trương Văn Trọng làm lão đại hay trở mặt liều mạng, mà bao một căn phòng xa hoa ở Ngọc Kiều tửu lâu sang trọng nhất Ung Thành, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, rồi thông tri cho Trần Nhàn, bảo cô mời Trương Văn Trọng qua.
Trương Văn Trọng vui vẻ nhận lời, không quản bữa tiệc này là tiệc rượu hay Hồng Môn Yến.
Bởi hắn tin, lấy tu vị hiện tại của hắn, chỉ cần người quản sự của Trần gia không phải kẻ ngu, tuyệt đối sẽ không khinh cử vọng động.
Để Trần Nhàn dẫn đường, Trương Văn Trọng đi vào gian phòng xa hoa mà Trần gia đã bao ở Ngọc Kiều tửu lâu.
Hiện tại trong phòng, ngồi ngay ngắn bên cạnh Trần Hi có hai mươi mốt võ giả của Trần gia.
Sau khi trông thấy Trương Văn Trọng bước vào, trừ Trần Hi, Trần Thục Ân và hai Trần gia thiên cấp cao thủ ra, còn lại tất cả mọi người trong Trần gia đều dùng ánh mắt đánh giá không hề che dấu nhìn Trương Văn Trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, vì sự xuất hiện của Trương Văn Trọng, trong căn phòng này, sinh ra một chút kích động nhẹ.
Trên đường đến Ung Thành, Trần Thục Ân cũng đã đem chuyện Trương Văn Trọng muốn thu phục Trần gia, không hề giấu diếm nói cho người của Trần gia.
Cho nên đám người Trần gia sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng, mới có biểu hiện dị thường như vậy.
Sau khi bước chân vào Luyện Khí cảnh, một thân tu vi của Trương Văn Trọng cũng đã thu liễm rất nhiều.
Cho nên, trong gian phòng xa xỉ này, trừ hai người Trần Nhàn, Trần Hi sớm đã biết sự lợi hại của Trương Văn Trọng ra, cũng chỉ có Trần Thục Ân và hai thiên cấp cao thủ khác của Trần gia có thể nhìn ra dị thường của Trương Văn Trọng.
Về phần mười tám Trần gia võ giả còn lại, căn bản không nhìn ra Trương Văn Trọng có điểm nào đặc thù.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám Trần gia võ giả này đều có chút rục rịch.
Chỉ bất quá, lão tổ Trần Thục Ân chưa lên tiếng, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể dùng anh mắt khiêu khích nhìn Trương Văn Trọng, không dám tự tiện hành động, cũng đang chờ Trần Thục Ân hạ lệnh.
Khác với những người khác của Trần gia, Trần Thục Ân và hai thiên cấp cao thủ khác của Trần gia, một thân cảm quan sớm đã rèn luyện vô cùng linh mẫn.
Cho nên ngay khi Trương Văn Trọng vừa bước vào, bọn họ liền cảm ứng được khí thế kinh khủng nặng tựa Thái Sơn mà Trương Văn Trọng phát ra.
Việc này khiến cho họ sắc mặt không hẹn mà cùng biến đổi.
Căn bản không cần thử dò xét, chỉ bằng khí thế kinh khủng, cước bộ trầm ổn của Trương Văn Trọng, Trần Thục Ân và hai vị thiên cấp cao thủ khác đã rõ chỗ đáng sợ của hắn, đồng thời cũng tin rằng, Bàng gia hẳn là bị người này đồ sát.
Mặc dù Trương Văn Trọng thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng thực lực đáng sợ của hắn làm cho Trần Thục Ân không dám manh động, vội vàng đứng lên, tự mình nghênh tiếp Trương Văn Trọng ngồi xuống.
Mà bà cũng không ngồi ghế chủ tọa, mà ngồi bên tay phải Trương Văn Trọng, về phần ghế bên tay trái của hắn, thì để Trần Nhàn ngồi.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, các mỹ nữ mặc sườn xám nối nhau bước vào mang theo đủ loại cao lương mĩ vị, rất nhanh đã đầy bàn ăn.
Khẩu vị của những món này, phần lớn là chiếu theo khẩu vị của Trương Văn Trọng.
Do đó có thể thấy, Trần Thục Ân đã tốn không ít công phu.
Trong quá trình dùng bữa, vô luận là Trương Văn Trọng hay Trần Thục Ân đối với việc thu phục Trần gia, đều không hề đề cập đến một chữ nào, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trừ Trần Thục Ân ra, người trong Trần gia, cũng chỉ có hai thiên cấp cao thủ khác và Trần Nhàn, Trần Hi còn có thể bình tĩnh.
Những người còn lại, đều có biểu tình lo lắng.
Không biết lão tổ tông nhà mình tại sao cho đến giờ vẫn còn nói chuyện với người trẻ tuổi này, mà không hạ lệnh cho bọn họ.
Bọn họ tự nhiên là không biết, tu vi của Trương Văn Trọng đã thu liễm đến mức nào.
Trong mắt của bọn họ, tu vi của Trương Văn Trọng chỉ khoảng chừng địa cấp trung kỳ thôi.
"Người này bất quá chỉ có tu vi địa cấp trung kỳ, làm sao có thể diệt được Bàng gia?"
"Theo ta thấy, người này rõ ràng là một tên bịp bợm! Không ngờ nha, Trần Nhàn cư nhiên cũng có lúc nhìn lầm người."
"Đáng cười a, hắn cư nhiên cuồng vọng muốn cưỡi lên đầu Trần gia chúng ta! Hừ, chỉ chờ lão tổ tông nói một tiếng, ta sẽ cho hắn biết ai lợi hại hơn."
Người của Trần gia liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện suy nghĩ trong lòng mình, hiện giờ bọn họ đúng là hận không thể nhất cử bắt giữ Trương Văn Trọng, hảo hảo vũ nhục hắn một phen, xem hắn sau này còn dám chạy tới lừa gạt Trần gia nữa thôi.
Chỉ tiếc, lão tổ tông Trần Thục Ân không nói, bọn họ cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn, mà không dám tự tiện hành động.
Trong phòng, cũng chỉ có Trương Văn Trọng và Trần Thục Ân động đũa.
Những người còn lại, bởi vì đều có tâm sự, từ đầu tới cuối không hề chạm đến đũa, chỉ là ánh mắt soi mói nhìn hai người.
Bữa tiệc này, lại mang một loại không khí có phần quỷ dị.
Đợi đến khi Trương Văn Trọng ăn uống no đủ, Trần Thục Ân mới đứng lên.
Thấy cảnh này, trong phòng trờ hai vị Trần gia thiên cấp cao thủ và Trần Nhàn, Trần Hi ra, những người Trần gia còn lại đều hưng phấn, đều đứng lên theo Trần Thục Ân.
Mọi người, dùng ánh mắt hưng phấn truyền cho nhau suy nghĩ trong lòng: "bắt đầu rồi, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi."
"Thì ra lão tổ tông là chờ đến khi hắn ăn uống no đủ, mới dạy dỗ hắn, lão tổ tông thực đúng là nhân từ a!"
"Ta nói mấy huynh, tiểu tử này lại dùng cho huynh đệ chúng ta đến luyện tay rồi."
"Dựa vào cái gì mà phải để cho ngươi? Tỷ tỷ ta lâu rồi không đánh người, đã sớm ngứa tay rồi, vừa lúc hắn tới đã nghiền."
"Các ngươi cũng đừng cãi cọ nữa, hay là để hắn cho ta đi! Mấy hôm trước ta mới bị gã chủ quản ngu ngốc trong công ty khiển trách, vừa lúc cần hắn để phát tiến lửa giận trong lòng!"
Ngay lúc người Trần gia hưng phấn vặn tay vặn chân, chuẩn bị cho Trương Văn Trọng một ít giáo huấn, thì một màn bọn họ tuyệt đối không ngờ, cư nhiên lại đột ngột hiện ra trước mắt bọn họ.
Trần gia lão tổ tông Trần Thục Ân, mặc dù già, nhìn bên ngoài khoảng chừng năm mươi tuổi, nhưng trên thực tế, bà đã sớm bước qua cánh cửa chín mươi.
Nhưng lúc này, ở Trần gia tuyệt đối có quyền uy, trong võ lâm cũng là nhân vật uy danh lừng lẫy, cư nhiên khụy gối, 'phác thông' một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng.
Cảnh tượng bất ngờ này, làm cho tất cả những người Trần gia đang chuẩn bị giáo huấn Trương Văn Trọng, toàn bộ choáng váng.
"Lão tổ tông, quỳ xuống rồi?!"
"Lão tổ tông như thế nào đã quỳ xuống rồi?!"
"Đây, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì a?!"
Ngay lúc đám người Trần gia không biết làm thế nào, hai vị Trần gia thiên cấp cao thủ, cũng nhanh chóng bước tới phía sau Trần Thục Ân, quỳ lạy Trương Văn Trọng.
Ngay sau đó, là hai chị em Trần Nhàn và Trần Hi.
Đám người Trần gia đang khởi động, toàn bộ vỡ mộng.
Trong khoảng thời gian ngắn đều đứng ngây ra, không biết làm gì.
Trần Thục Ân quay đầu lại, cau mày trách mắng đám người Trần gia vẫn còn đứng thẳng: "Các ngươi còn ngây ra đó? Còn không mau quỳ xuống bái kiến tông chủ!"
Hai chữ 'tông chủ' này vừa ra khỏi miệng, cũng đại biểu cho Trần Thục Ân đã đáp ứng quy phục Trương Văn Trọng.
Điều này làm cho những người Trần gia kia không hiểu chút gì.
Trong mắt bọn họ, thực lực của Trương Văn Trọng cũng bình thường, lão tổ tông tại sao muốn quy phục hắn? Chẳng lẽ lão đã hồ đồ rồi sao?
Kỳ thực người của Trần gia phản ứng như vậy, đều nằm trong tính toán của bà.
Bà cười nhạt, quay đầu nói: "Tông chủ, xem ra người nhà tôi cũng chưa tin phục ngài.
Ngài xem, có phải nên thể hiện chút thực lực, để bọn họ tâm phục khẩu phục?" Kỳ thực trong lòng bà, cũng muốn mượn cơ hội này, xem xem thực lực của Trương Văn Trọng đến tột cùng thâm sâu đến mức nào.
Mặc dù bà và hai thiên cấp cao thủ khác của Trần gia cũng nhìn ra Trương Văn Trọng không tầm thường, cũng đều tin Bàng gia bị hắn diệt môn.
Nhưng bọn họ cũng không nhìn ra thực lực chân thực của Trương Văn Trọng.
Trong mắt bọn họ, trên người Trương Văn Trọng như khoác một tầng sương mù nồng đậm.
Trương Văn Trọng cười nhạt, cũng không cự tuyệt đề nghị của Trần Thục Ân.
Có lúc, đích xác cần triển hiện thực lực cường hãn kẻ khác khó có thể ngăn cản, mới có thể làm cho người khác từ sâu trong nội tâm sinh ra thần phục.
Cũng không thấy Trương Văn Trọng có cử động gì, chỉ đơn giản đứng yên, nhưng đã có một cỗ khí thế cường đại phát ra từ thân thể hắn, trong nháy mắt đã bao phủ tất cả mọi người trong phòng.
Mặc dù vừa mới bước vào Luyện Khí cảnh, nhưng loại năng lực điều khiển khí thế này, Trương Văn Trọng đã sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh.
Giờ phút này thi triển ra, áp suất trong phòng tăng lên mấy lần.
Nguyên bản người Trần gia có chút khinh thường thực lực của Trương Văn Trọng, đều thay đổi sắc mặt, vội vàng thúc dục nội kình bản thân, muốn chống đỡ khí áp đột nhiên tăng cường.
Song, khí thể tỏa ra từ trên người Trương Văn Trọng lại trầm trọng như Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Ngoài Trần Thục Ân và hai vị thiên cấp cao thủ ra, những người còn lại của Trần gia đều bị ép đến sắc mặt trắng bệch, thậm chí này cả hít thở cũng khó khăn.
Hai chân bọn họ lại càng không chống đỡ được sức mặng của thân thể, một chuỗi âm thanh 'phác thông' liên tiếp vang lên.
Đến khi tất cả mọi người của Trần gia đều quỳ trên mặt đấy, khí thế kinh khủng trên người Trương Văn Trọng tỏa ra, không ngờ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Công phu khống chế khí này của Trương Văn Trọng, đã vượt qua cảnh giới phổ thông thiên cấp cao thủ rồi.
Kể cả Trần Thục Ân trong tất cả người Trần gia, ở sâu trong nội tâm, đối diện với người trẻ tuổi này, cũng sinh ra khiếp ý và thần phục.
Trần Thục Ân thần thái trang trọng dẫn người Trần gia hành lễ với Trương Văn Trọng, cao giọng nói: "Nô phó Trần Thục Ân, dẫn hai mươi hai người tập võ của Trần giam và một trăm lẻ năm người bình thường, nguyện tôn các hạ làm chủ.
Từ nay về sau, các đời Trần gia, đều lấy thân phận nô bộc, phụng dưỡng các hạ suốt đời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...