Sáng sớm, Trương Văn Trọng kéo hành lý rời khỏi tiểu khu Hoa Hàng chuẩn bị đón taxi đến sân bay.
Nhưng khi hắn vừa đi tới trạm đón xe, chuẩn bị ngoắc một chiếc taxi, một chiếc BMWs số 7 màu hồng rượu cũng vừa lướt tới, ngừng ngay trước mặt hắn.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống ngồi ngay vị trí lái xe chính là Vưu Giai.
Cốp xe phía sau mở ra, nàng mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng nói: “Còn suy nghĩ làm gì? Bỏ hành lý vào sau xe, sau đó nhanh lên nào.”
Trương Văn Trọng theo lời bỏ hành lý vào trong cốp xe phía sau, sau đó mở cửa xe ngồi xuống vị trí phó lái xe, mới hỏi: “Sao cô lại tới đây?” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
Vưu Giai vừa lái xe, vừa giải thích: “Vừa lúc tôi có chuyện phải đến sân bay một chuyến.
Trước khi đi đột nhiên nhớ tới chuyện đã thay anh đặt vé máy bay.
Theo thời gian tôi phỏng chừng anh sẽ ra cửa giờ này, cho nên chạy qua nhìn xem nếu như gặp được anh, sẽ cũng anh đến sân bay.
Nói ra vận khí của anh thật tốt, trùng hợp để tôi gặp được.”
Kỳ thực Vưu Giai đang nói dối, nàng cũng không có chuyện gì cần đến sân bay để làm.
Hơn nữa hơn nửa giờ trước nàng cũng đã đến cho xe dừng ở một góc bí mật, thẳng đến khi nhìn thấy Trương Văn Trọng kéo hành lý từ trong tiểu khu Hoa Hàng đi ra nàng mới khởi động xe chạy tới, giả ra dáng dấp như trùng hợp đi ngang qua.
Vưu Giai tốt xấu đã từng gặp qua không ít thanh niên tài tuấn kiệt xuất, những người này có nhiều người tuấn tú hơn Trương Văn Trọng rất nhiều, tiền tài quyền lực còn hơn hẳn không ít.
Thế nhưng không biết vì sao, Vưu Giai lại thích một người nhìn bề ngoài như thật bình thường trên thực tế lại không chút đơn giản như hắn.
Đến bây giờ Vưu Giai vẫn còn nhớ, khi nàng cùng ông nội trò chuyện nhắc tới Trương Văn Trọng, ông nội đã đưa ra lời nhận xét: thâm bất khả trắc, cũng không phải là vật trong ao.
Vưu Giai biết ông nội rất ít để ý tới ai.
Những thanh niên tài tuấn của thương giới, chính giới hầu như không có được mấy người có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia.
Có thể nhận được lời khen của hắn, càng như lông phượng và sừng lân.
Lời nhận xét “thâm bất khả trắc, cũng không phải là vật trong ao”, càng là chưa từng có.
Nam nhân như vậy, sao lại bình thường phổ thông kia chứ?
Mà giác quan thứ sáu nhạy cảm của nữ nhân cũng nói cho Vưu Giai, Trương Văn Trọng là một người có cố sự, là một nam nhân bao phủ khí tức thần bí.
Nam nhân như vậy, đối với nữ nhân sẽ có sức sát thương cực lớn.
Tuy rằng Vưu Giai là một nữ cường nhân khôn khéo tài giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, thích Trương Văn Trọng tự nhiên cũng không có gì kỳ quái.
Bất quá sự rụt rè của nữ nhân lại làm cho Vưu Giai không có ý tứ biểu lộ ra tình cảm trong nội tâm của chính mình.
Chí ít, trước khi nàng còn chưa rõ ràng tình cảm của Đàm Thanh đối với Trương Văn Trọng nàng sẽ không đơn giản biểu lộ tình cảm trong lòng mình ra ngoài.
“Anh về nhà còn định mang theo nó luôn sao?” Đưa mắt nhìn Tam Túc Ô đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng Vưu Giai nói: “Quạ đen không được phép mang lên máy bay, anh đưa nó cho chỗ gửi sủng vật vận chuyển được không? Ác, tôi đã biết, anh đang lo lắng trong mấy ngày anh rời đi, không ai chăm sóc cho nó, cho nên muốn mang nó theo phải không? Nếu không như vậy đi, anh đi mấy ngày, tôi sẽ giúp anh nuôi dưỡng nó, bảo chứng sẽ không để nó bị đói đâu.”
Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt ý tốt của Vưu Giai, nói: “Không cần, nó không thể rời khỏi tôi.
Hơn nữa, tôi cũng có biện pháp có thể cho nó theo tôi về nhà.”
“Ác, vậy là tốt rồi.” Vưu Giai gật đầu lên tiếng nàng cũng không truy hỏi Trương Văn Trọng dự định dùng phương pháp nào để Tam Túc Ô theo hắn về nhà.
Đây cũng là chỗ thông minh của nàng, nàng biết vấn đề gì nên hỏi, vấn đề gì không nên hỏi.
Cũng biết một vấn đề nên hỏi lúc nào, không nên hỏi lúc nào.
Dọc theo đường đi hai người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đi đến sân bay.
Sau khi căn dặn Trương Văn Trọng nhất định phải mang theo đặc sản trở về, Vưu Giai mới nói lời từ biệt, lái xe rời đi.
Trước khi đi vào sân bay, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tam Túc Ô, nói: “Còn nhớ rõ địa chỉ đêm qua ta nói với ngươi không? Đi thôi.
Tới đó chờ ta, ta rất nhanh sẽ cảm thấy.”
Tam Túc Ô “oa oa” kêu hai tiếng biểu thị mình đã hiểu được ý tứ của Trương Văn Trọng, sau đó vỗ cánh bay lên không trung trong chớp mắt, cũng đã bay mất không còn gặp hình bóng.
Lúc này Trương Văn Trọng mới mang theo hành lý đi vào sân bay.
Sau khi làm xong thủ tục gửi hành lý vận chuyển, Trương Văn Trọng tiếp thu kiểm tra, đi vào phòng đợi.
Vưu Giai giúp hắn mua vé máy bay là ở khoang hạng nhất, hắn ngồi chờ trong phòng khoảng nữa giờ, rốt cục lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, Trương Văn Trọng từ trong túi da mang theo lấy ra một quyển “Kim Nặc Ngọc, Hàm Yếu Lược Phương Luận” ra lật xem.
Từ Ung Thành đến quê hắn là Vân Thai, đại khái cần đến thời gian hai ba giờ.
Trong khoảng thời gian này, nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn, muốn tu luyện Y Giám Tâm Kinh thì không có khả năng.
Cũng chỉ đành dựa vào việc đọc sách để tiêu thời gian.
Mặc dù trước mặt hắn có ti vi, có thể xem phim nghe nhạc, thế nhưng so với sở thích này, hắn càng thích đọc sách hơn.
Bởi vì từ Ung Thành đến Vân Thai chỉ cần hơn hai giờ, mà hiện tại cũng không phải bữa cơm, nên trên máy bay cũng không cung cấp bữa ăn chính.
Thế nhưng bởi vì Trương Văn Trọng ngồi trong khoang hạng nhất, cho nên muốn dùng điểm tâm ngọt cùng hoa quả nước uống đều có.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, có một tiếp viên hàng không ôn nhu dò hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần điểm tâm ngọt, hoa quả và đồ uống không ạ?”
“Không cần cảm ơn.” Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên, gương mặt mỉm cười, khách khí hồi đáp.
“Di?” Ánh mắt Trương Văn Trọng không tự chủ được rơi lên trên người của tiếp viên hàng không.
Vóc người của nữ tiếp viên hàng không này rất cao ráo, dáng dấp thanh tú du lệ, trang điểm nhạt lại trang nhã có thêm vài phần khí chất thục nhã.
Vẻ mỉm cười nhàn nhạt xuất phát từ trong nội tâm chứ không đơn thuần chức nghiệp đọng bên môi nàng, làm cho người ta không tự chủ được sẽ sản sinh ý muốn thân cận.
Nói vậy chính bởi vì dáng dấp xuất chúng đang tươi cười ngọt ngào, cho nên nàng mới có thể ở lại khoang hạng nhất phục vụ khách hàng thương gia.
Nhưng sở dĩ Trương Văn Trọng chú ý tới nàng cũng không phải bởi vì dung nhan mỹ lệ của nàng mà bởi vì sắc mặt nàng.
Người bên ngoài có thể nhìn không ra mánh khóe gì, sẽ nghĩ sắc mặt của nữ tiếp viên hàng không này cũng không khác gì người bình thường.
Thế nhưng Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra, sắc mặt nàng thoáng trắng bệch, đồng thời còn mơ hồ hàm chứa vẻ xanh nhợt, rõ ràng là sắc mặt xuất hiện điềm báo sắp bị thống kinh( đau bụng kinh).
Trương Văn Trọng vốn muốn nhắc nhở nữ tiếp viên hàng không này, thế nhưng hắn mấp máy môi, cuối cùng đành buông tha.
Bởi vì hắn không biết, mình nên làm thế nào nói rõ việc này với nàng.
Không thể trực tiếp nói thẳng với nữ tiếp viên hàng không là: “Hi, chào cô.
Tôi nhìn gương mặt của cô, phát hiện cô rất nhanh sẽ bị đau bụng kinh.” Nếu thật sự hắn làm như vậy, không bị cho là biến thái, phỏng chừng cũng bị nghĩ là sắc lang.
Cho nên sau khi suy nghĩ một thoáng, Trương Văn Trọng đành ngậm miệng lại, khi nàng có cảm giác đau đớn, sẽ giúp nàng chữa trị, bởi vì khi đó sẽ không bị hiểu lầm, tất cả sự tình cũng dễ làm hơn.
Khác với tiếp viên hàng không bên trong khoang phổ thông ba nữ tiếp viên hàng không trong khoang hạng nhất tướng mạo khí chất đều xuất chúng, từ sau khi máy bay cất cánh, liền bận rộn phục vụ cung cấp cho mười tám hành khách trong khoang.
Qua khoảng chừng mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng buông xuống quyển “Kim Nặc Ngọc, Hàm Yếu Lược Phong Luận”, ngẩng đầu nhìn lên tiếp viên hàng không khi nãy.
Quả nhiên vào lúc này sắc mặt nữ tiếp viên biến thành trắng bệch thật rõ rệt, ngay mi tâm hiện lên một đạo thanh sắc nhàn nhạt.
Đồng thời còn xuất mô hôi mịn, sau đó thành mồ hôi hột, chảy xuôi xuống gương mặt của nàng.
Xem ra bệnh đau bụng kinh của nàng đã phát tác.
Đồng sự của nàng, một nữ tiếp viên hàng không có gương mặt búp bê, cũng đã nhận ra trên người nàng xuất hiện dị thường vội vã đi tới bên cạnh nhẹ giọng dò hỏi.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng mở dây an toàn đứng dậy đi tới bên cạnh hai nàng.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi tới, nữ tiếp viên hàng không có gương mặt búp bê vội vã hỏi: “Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không ạ?”
Trương Văn Trọng chỉ vào nữ tiếp viên hàng không có gương mặt trắng bệch, không đợi hắn mở miệng nói, nữ tiếp viên hàng không có gương mặt búp bê vội vã nói: “Thân thể cô ấy có chút khó chịu, nếu tiên sinh có gì cần giúp đỡ nói với tôi cũng được.”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Tôi không có gì cần giúp đỡ, tôi là một bác sĩ, tôi nhìn thấy thân thể nàng khó chịu, cho nên nghĩ muốn giúp đỡ nàng thôi.”
“Cảm ơn, tôi không dám làm phiền ngài.
Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Trên gương mặt trắng bệch hiện lên một tia ngượng ngùng, nàng vội vã cự tuyệt ý tốt của Trương Văn Trọng.
Dù sao nàng cũng là một cô gái, không có ý tứ đem chuyện đau bụng kinh riêng tư ra nói cho một người đàn ông, cho dù người này là một bác sĩ.
“Giấu bệnh sợ thầy cũng không tốt.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Lần này thời gian cô đau bụng kinh sẽ duy trì rất lâu, sự đau đớn ngày càng kịch liệt, nếu như không kịp thời tiếp nhận trị liệu, không chỉ làm cô rất khổ sở, đồng thời sẽ tạo thành thương tổn cho cô sau này.”
Lúc này Trương Văn Trọng cũng đã nhìn thấy bảng tên đeo trước ngực của nữ tiếp viên: Diệp Đồng.
Mà nữ tiếp viên có gương mặt búp bê tên là Triệu Tiệp.
“Anh...anh làm sao biết tôi bị đau bụng kinh?” Diệp Đồng cố nén đau đớn, kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng.
“Tôi nói rồi, tôi là một bác sĩ.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Nếu như cô tin tưởng lời nói của tôi, không ngại cho tôi trị liệu giúp cô một chút.
Dù sao với tình huống hiện tại của cô, đừng nói là tiếp tục phục vụ cho hành khách, dù bản thân cô cũng đã đứng không vững.”
Tình huống lúc này của Diệp Đồng đúng là không chút lạc quan.
Từ trong bụng truyền đến từng cơn đau nhức, đích thật làm hai chân nàng như nhũn ra, nếu như không phải có Triệu Tiệp đứng bên cạnh dìu nàng chỉ sợ nàng đã sớm ngồi chồm hổm xuống
“Tốt, được rồi, vậy phiền phức anh vậy.” Giọng nói Diệp Đồng suy yếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...