Chớp mắt đã qua một tuần quay phim quần quật.
Phân cảnh của đại mãng xà hầu hết đều được quay xong, Trạch Vũ cũng sắp nhận tiền lương rồi lên đường về nhà.
Hôm nay là lần cuối cùng hắn tham gia hỗ trợ quay phim.
Địa điểm: rừng nguyên sinh ngoại ô thành phố Cửu Tân; thời gian: tám giờ ba mươi phút sáng. Trạch Vũ đi theo sau đoàn làm phim lên núi, phía trước Chân Khải cùng mấy nữ diễn viên xinh đẹp một đường trêu đùa, tiếng cười nói vang vọng, quả thật là xuân phong mãn diện đắc ý dương dương. (vui tươi hớn hở, đắc ý dào dạt)
Bất quá rất nhanh gã sẽ cười không nổi.
Trạch Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ.
Sau khi lên tới đỉnh núi, mỗi người đều vào vị trí làm việc của mình, Trạch Vũ cũng im lặng đứng ở một bên chờ đợi truyền đạt mệnh lệnh cho đại mãng xà.
“Này.” Chân Khải thừa dịp không ai chú ý liền đến gần bên cạnh Trạch Vũ một chút, ngữ khí có phần ái muội nói, “Cảnh cuối rồi, người cần phải hảo hảo phối hợp a, mạng của ta đều đặt trên người ngươi đó.”
“Yên tâm đi,” Trạch Vũ phá lệ nâng lên mi mắt cười với gã, từ trong túi xách lấy ra một tấm poster, “Có thể ký tên cho ta được không?”
Tim Chân Khải nhất thời đập nhanh rối loạn, tiếp nhận rồi xoẹt xoẹt ký tên mình lên trên, sau đó cố ý xoa xoa ngực nói: “Ngươi a, cười rộ lên thật đúng là…… Không nói không nói, ta đi quay phim trước, đúng rồi, đêm nay…….. Ân?”
Gã nháy mắt với Trạch Vũ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Trạch Vũ gật gật đầu: “Hảo, ta đi tìm ngươi.”
Chân Khải thấy con cá rốt cục mắc câu, nguyên bản ôm tâm lý kính sợ khó hiểu đối với Trạch Vũ nhất thời biến mất không còn tăm hơi —— tiểu tử này nhìn qua là khối băng, kỳ thật cũng bất quá như thế thôi, gã chỉ tốn một tuần đã câu được vào tay, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ rất khó khăn chứ…….
Phân cảnh lần này giống như tái diễn lại một màn của nhiều năm trước, cảnh quay nhảy xuống vách núi.
Đại mãng xà của chàng nghệ nhân lang thang giang hồ bị một tên phú thương nhìn trúng, mà vô luận đối phương ra bao nhiêu tiền chàng cũng không chịu từ bỏ vật nuôi yêu quý, thương nhân lòng dạ hiểm độc dứt khoát nhất bất tố nhị bất hưu* (hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng), trước đoạt mãng xà sau đó lại thủ tiêu chủ nhân của nó. Một màn phải quay này chính là hình ảnh mãng xà thoát khỏi giam cầm anh dũng cứu chủ.
Mấy năm nay Chân Khải đóng không ít cảnh nhảy vực, hiện giờ đối với việc này đã quá thông thạo dễ dàng, hơn nữa gã hiện tại là minh tinh nổi tiếng, thiết bị an toàn khẳng định được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, bởi vậy gã yên tâm thắt dây cáp an toàn, đứng ở vách đá chờ quay phim.
Trạch Vũ đứng phía sau gã cách đó không xa, đại mãng xà nằm trên vai Trạch Vũ, tê tê thè lưỡi.
Công việc chuẩn bị của đoàn làm phim trước khi quay hình làm lão Bạch bận đến sứt đầu mẻ trán, hắn chạy chậm tới đưa cho Trạch Vũ một chai nước khoáng, cười nói: “Đợi tới lúc Chân Khải nhảy xuống, Ban Ban liền từ bên này vọt qua quấn lấy gã, không thành vấn đề chứ?”
Trạch Vũ nắm chặt tay, do dự một chút nói: “Ân.”
“Hảo, tôi biết cậu nhất định sẽ không sơ xuất!” lão Bạch vỗ vỗ bả vai Trạch Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, biểu hiện của thiếu niên này được mọi người nhất trí công nhận, hắn cũng thực cảm kích lão Triệu để cử nhân tài này.
Trạch Vũ không được tự nhiên đảo mắt, im lặng không lên tiếng.
…….. nếu hắn thực sự làm thế, sẽ mang đến phiền toái cho đoàn làm phim đi.
Thế nhưng hắn không cố kỵ được nhiều như vậy, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cũng là báo ứng mà Chân Khải đáng phải chịu.
Chân Khải đứng ở vách núi sừng sững hít vào sâu một hơi, tiếp đó bỗng nhiên quay đầu lại cười với Trạch Vũ, tay ra hiệu Ok.
Thư ký trường quay gõ “Cạch” một tiếng, Chân Khải không chút do dự chạy về phía trước lấy đà, nhảy lên!
Nếu tiến hành dựa theo nội dung kịch bản, lúc này Ban Ban hẳn là giữa chừng lao tới, một nửa thân mình sít sao bám trên thân cây vươn ra trên vách đá, dùng đuôi quân chặt lấy Chân Khải đang rơi xuống.
Trạch Vũ lạnh lùng theo dõi thân ảnh gã, đầu ngón tay kéo căng, nhắm ngay cáp an toàn phúc chốc bắn ra!
Một đạo không khí sắc bén như dao bắn nhanh tới, cáp an toàn lập tức đứt đoạn, tiếp đó là tiếng hét chói tai đầy sợ hãi.
Phim trường một trận hỗn loạn không khống chế được, ai cũng không có chú ý tới thiếu niên thuần hóa xà bình thường vốn không cho người khác cảm giác tồn tại đã đi đâu.
*****
Chân Khải tỉnh lại trong cơn đau nhức.
Gã gian nan mở mắt, giật mình, tức khắc cảm thấy xương cốt toàn thân như bị nát vụn.
Dưới loại tình huống này gã cũng không còn khí lực mắng chửi ai, Chân Khải nhớ rõ bản thân là bị ngã xuống khi quay cảnh nhảy vực, nhưng lại không nghĩ tới lấy địa vị hiện giờ của gã, phương diện an toàn này cư nhiên cũng không được kiểm định kỹ càng.
Trong trí nhớ mơ hồ, dường như tình huống hiện tại cùng một cảnh tượng nào đó trong kí ức chồng chéo lên nhau.
Chân Khải bỗng nhiên nhớ tới bản thân từng gặp phải tai nạn như thế này, khi đó……. Là ai cứu gã?
“Ngươi tỉnh?”
Chân Khải nghe thấy một giọng nói quen tai, vội kinh hỉ nhìn qua.
—— Trạch Vũ! Hắn sao lại ở nơi này? Hắn là đến tìm mình sao?
Chân Khải lập tức an tâm không ít, “Khụ khụ…….. ngươi giúp ta nhìn xem…….. có bị gãy xương không……..”
“Sao có thể không gãy chứ,” Trạch Vũ đi tới, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt gã, “Nếu như cứu chữa chậm trễ, chỉ sợ phải liệt cả đời, Chân tiên sinh.”
Chân Khải bị ngữ khí âm hàn của hắn khiến cho ù ù cạc cạc, “…….. Trạch Vũ?”
“Ngươi nghĩ rằng ta tời đây vì muốn cứu ngươi sao?”
Chân Khải trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ không đúng sao?
Trạch Vũ châm chọc nhếch khóe miệng, “Ta nếu muốn cứu ngươi, sẽ không khiến ngươi ngã xuống nơi này.”
Giọng Chân Khải khàn khàn, khó có thể tin hỏi: “Cái gì…….. ý tứ?”
Trạch Vũ không trả lời gã, Chân Khải nhìn khắp xung quanh, trong đầu bỗng nhiêng “Oong” một tiếng.
—— một mảnh rừng thông này, tảng đá lớn kia từng là chỗ gã dựa lưng qua ngày, trên mặt đất có lốm đốm nhiều vệt máu, cùng với…….. một cái xác cứng còng của tiểu thanh xà.
Chân Khải mao cốt tủng nhiên kêu lên một tiếng, sau đó liền đau nhức đến mức gắt gao nhăn lại mi tâm.
Tình cảnh này giống như đúc cảnh tượng gã từng trải qua, tựa như một lưỡi dao sắc nhọn cắt ra kí ức của gã.
Trên thực tế không phải Trạch Vũ đem gã chạy đến địa phương xa xôi trước kia, mà là dùng chướng nhãn pháp (phép thuật che mắt) biến cảnh sắc chung quanh đều thay đổi, nhưng dù vậy, cũng đủ làm cho Chân Khải kinh ngạc đến không thể mở miệng.
“Chân tiên sinh rất khó chịu sao?” nhãn tình Trạch Vũ sớm không còn đen nhánh ô nhuận như xưa nữa, tròng đen cư nhiên biến thành màu bạc, hai con ngươi dựng thẳng chiếu ở trong đó, yêu dị khủng bố nói không nên lời, “Tám năm trước ngươi vốn nên chết, là nó cứu ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?”
Khớp hàm Chân Khải đã va vào nhau lập cập, hoảng loạn trừng mắt nhìn Trạch Vũ: “Ngươi, ngươi rốt cục là ai?!”
Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống gã, biểu tình giống như đang nhìn một thứ rác rưởi hôi thối: “Nhân loại quả nhiên vô tình vô nghĩa, chúng ta vì cứu mệnh hèn của ngươi mà hao hết tâm tư, kết quả là ngươi giết một cái, liền quên sạch.”
Chân Khải nghe vậy, trong vòng một giây lông tơ toàn thân đều dựng đứng, “Ngươi…….. ngươi…….”
Gã bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, Trạch Vũ dùng biểu tình bình tĩnh nói với gã: Ta là xà.
—— Chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là một trong hai con rắn đã cứu gã năm đó? Thế nhưng, điều này sao có thể?!
Khi tầm mắt chuyển tới đôi thú đồng quang hoa lưu chuyển kia của Trạch Vũ, Chân Khải tức thì cả kinh nói không ra lời.
Nếu nói không khả năng, ai có thể tới giải thích với gã vì sao nhân loại lại có loại ánh mắt này?!
—— Trạch Vũ nói là sự thật, nếu hắn không phải là con rắn kia, làm sao có thể biết được sự tình lúc đó, làm sao có thể chung sống hòa hợp với Ban Ban như vậy?!
“Xem ra ngươi đã nghĩ ra được rồi,” Trạch Vũ cười cười, “Chân tiên sinh, ngươi có thể sống lâu thêm tám năm là nhờ chúng ta ban ân, hiện tại muốn thu lại mạng của ngươi, ngươi hẳn là không có ý kiến chứ?”
Chân Khải hao hết toàn lực dùng lưng chống đỡ thân thể lui về phía sau, điên cuồng hét to: “Ngươi muốn làm gì? Khụ khụ……”
“Muốn giết ngươi,” Trạch Vũ từng bước ép sát, “Ngươi cũng đã đáp ứng rồi không phải sao.”
Chân Khải dựa vào một thân cây, không còn đường lui, “Cút ngay! Đồ quái vật cách xa ta một chút! Khụ……..Ngô nôn!”
Tâm tình gã kích động, bỗng nhiên phun ra một búng máu, vô cùng chật vật, đâu còn có bộ dáng đắc ý của nam minh tinh trẻ.
Trạch Vũ đứng trước mặt gã, thần tình lạnh lùng.
Chỉ cần hắn nhẹ nhàng động một chút, là có thể dễ dàng uy hiếp đến tính mệnh của gã đàn ông này, vì đồng bạn báo thù.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Chân Khải, Trạch Vũ nâng tay lên, lại chậm chạp không có hạ xuống.
…….. kỳ thật Chân Khải tới nông nỗi này, cho dù hắn không động thủ, cũng sẽ sống không được bao lâu, cho dù hiện tại có người đem gã mang về chữa trị, cũng nhất định tàn phế cả đời.
Trạch Vũ loan loan khóe miệng, tay phải bất thình lình đặt tại ấn đường của Chân Khải, một đạo lục quang hiện lên, gã đột nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng chung quanh chập chờn như gợn sóng, biến trở về cảnh sắc vốn có.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Trạch Vũ quay đầu lại, hô lên với đội cứu hộ: “Chân tiên sinh ở trong này……”
******
“Bộ phim hài cuối năm «XXX» do Chân Khải và Trịnh Úc Lam thủ vai chính, hôm nay ở phim trường ngoại ô thành phố Cửu Tân, nam diễn viên Chân Khải khi quay phim đã ngoài ý muốn rơi xuống vực, hiện đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình huống không rõ……”
Đàm Sâm cùng Trạch Đằng ăn cơm chiều thuận tiện xem tin tức giải trí, kết quả liên biết được một tin dữ như vậy.
Đàm Sâm sửng sốt một chút, nói: “«XXX» không phải là bộ phim Trạch Vũ đi theo hỗ trợ sao? Nam diễn viên đã xảy ra chuyện?”
Trạch Đằng nói: “Hình như là vậy, hey, Trạch Vũ chắc không có liên quan gì chứ?”
Đàm Sâm lo lắng, gọi điện thoại, biết được Trạch Vũ không chịu ảnh hưởng gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá nam diễn viên gặp tai nạn ngoài ý muốn, bộ phim khẳng định không thể tiếp tục quay hình, vì thế ngày hôm sau Trạch Vũ đã được Triệu lãnh đạo lái xe đón về nhà.
Lại nói chuyện này, Triệu lãnh đạo cũng là vẻ mặt tiếc nuối: “Đang êm đẹp sao lại xảy ra loại sự tình này……. Đoàn làm phim kia hiện tại vô cùng hỗn loạn, phim quay không xong, phí tổn lại không thu lại được, nhiều người còn chưa nhận được tiền công, tất cả vất vả lâu như vậy đều uổng phí, thật sự là……. Ai.”
Trạch Vũ yên lặng nghe, cũng không lên tiếng, chẳng qua trong mắt chợt lóe lên.
Đàm Sâm hỏi: “Chân Khải kia hiện tại thế nào?”
“Nghe lão Bạch nói vẫn còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, sống hay chết cũng không biết, ngã xuống như vậy, chỉ sợ về sau cũng không còn có thể làm diễn viên được.”
Đàm Sâm thông cảm gật gật đầu, tiễn Triệu lãnh đạo ra về.
Trạch Vũ vuốt sấp tiền lương lúc gần đi lão Bạch đưa cho hắn, đột nhiên cảm thấy tiền này nặng trịch, có chút cầm không nổi.
Trạch Đằng đã sớm chú ý thấy hắn bất thường, tuy rằng vẻ mặt đệ đệ không có gì dao động, nhưng yêu quái trời sinh đối với phương diện này có chút mẫn cảm, lập tức liền phát hiện ra bất an của Trạch Vũ.
Đàm Sâm thấy Trạch Vũ rầu rĩ, nghĩ rằng hắn ở đoàn làm phim có lẽ rất vất vả, liền đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn cho hắn.
Trạch Đằng nhân cơ hội tiến đến bên cạnh Trạch Vũ, tò mò hỏi: “Làm sao vậy lão đệ, ai ức hiếp ngươi?”
Trạch Vũ lắc đầu: “Không ai ức hiếp ta, là ta ức hiếp người khác.”
“Ai?!”
Trạch Vũ thấp giọng thở dài: “Chân Khải.”
Trạch Đằng sửng sốt vài giây, ngạc nhiên nói: “Sao lại thế?”
“Ngươi còn nhớ chuyện tám năm trước Nhiễm Thanh bị người hại chết không,” Trạch Vũ nói, “Ngươi kia chính là gã.”
Trạch Đằng giật mình nói: “Khó trách……. Nếu đã là như thế, vậy gã quả thực đáng chết.”
Trạch Vũ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nói cho Sâm ca.”
“Ta khờ mới nói với hắn,” Trạch Đằng vuốt tóc Trạch Vũ, “Tốt lắm, thoải mái chút, một mạng đền một mạng mà thôi —— đúng rồi, có ai biết là do ngươi làm không?”
“Không có, ta cắt đứt dây an toàn của gã, gã liền ngã xuống, hơn nữa kí ức của gã cũng bị ta loại bỏ một phần.” Trạch Vũ nói xong liền lấy ra poster, mặt trên là chữ ký rồng bay phương múa của Chân Khải, hắn dường như là không muốn nhìn thứ này thêm nữa, nhanh chóng nhét vào tay Trạch Đằng, “Ngươi đem thứ này đưa cho Sâm ca, San San có nhờ.”
“Ngươi dư hơi để tâm cháu gái của cơm thừa chi vậy, chốc nữa y lại muốn lấy cớ này tiếp cận Tiểu Sâm……..” Trạch Đằng ghét bỏ cầm lấy poster mà oán giận.
Trạch Vũ sửng sốt một chút: “Tiếp cận Sâm ca?”
“Không phải sao? Y gần đây hay theo sát ngươi muốn tạo quan hệ tốt, ta đều có thể nhìn ra được, cơm thừa nhất định là thấy ta trung thành không thay đổi, tự biết không có hy vọng đánh bại ta, cho nên mới nghĩ đến kế sách đi đường vòng, muốn từ ngươi tìm cơ hội tiếp cận Tiểu Sâm! Quả thực rất đê tiện, rất vô sỉ á!” Trạch Đằng lòng đầy căm phẫn giơ nắm tay, vừa lúc Đàm Sâm đi ra nhìn đến bộ dáng này của y, liếc mắt xem thường một cái, Trạch Đằng nhất thời ngoan ngoãn chấm dứt công kích.
Khóe miệng Trạch Vũ cứng đờ, nói: “Như vậy a.”
Đàm Sâm đem đĩa thịt đặt lên bàn cơm, “Các ngươi nói gì đó? Nga đúng rồi, Trạch Vũ, Thịnh quản lí nói muốn mời ngươi và San San cùng nhau ăn một bữa cơm, ý ngươi thế nào?”
Trạch Vũ không chút suy nghĩ, quyết đoán nói: “Không đi.”
Sau khi nói xong hắn lại cảm thấy bản thân như vậy có chút kỳ lạ, liền bổ sung thêm một câu: “Ta mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, Sâm ca ngươi đem chữ ký đưa cho y là được rồi.”
Đàm Sâm nghe hắn nói như vậy cũng không muốn ép buộc hắn, chỉ thu xếp ổn thỏa cho Trạch Vũ ăn cơm xong rồi đi ngủ sớm.
Trạch Vũ không có khẩu vị ăn hết thức ăn Đàm Sâm gắp cho, sau đó liền đi vào thư phòng nghỉ ngơi.
Đàm Sâm thừa dịp hắn ra ngoài làm việc đã mua thêm một cái giường đơn, tuy rằng Trạch Vũ không ở lại lâu, nhưng để cho em chồng ngủ ở sofa cũng không tốt lắm.
Trạch Vũ thoải mái nằm trên giường mới, nhưng thật lâu vẫn không thể chợp mắt được.
Tuy rằng hắn tự bảo lòng đừng suy nghĩ nữa, nhưng trong đầu luôn có một đám người như vậy, gạt đi không được.
Trạch Vũ còn nhớ rõ tiếng cười sang sảng của lão Bạch, nhớ rõ mấy nữ diễn viên trẻ tuổi nhét đồ đầy đồ ăn vặt vào lòng hắn, nhớ rõ bác gái phân chia cơm hộp thấy bộ dạng hắn gầy, liền cho hắn thêm mấy miếng thịt sườn……
Những người này đều vô tội. Thế nhưng bọn họ vì chuyện hắn đã làm ra, hiện giờ không lấy được tiền lương.
Trạch Vũ thở dài, rối rắm mà trằn trọc hơn nửa đêm, mới mơ hồ thiếp đi.
Buổi tối Đàm Sâm và Trạch Đằng sau một hồi đại chiến, xà yêu như kéo dán ôm chặt lấy hắn, bị Đàm Sâm một cước đá văng.
“Đệ đệ ngươi hôm nay bị sao thế, nhìn mặt có vẻ mất hứng.”
Trong lòng Trạch Đằng lộp bộp một tiếng, “Hắn có thể có chuyện gì được chứ, không phải mỗi ngày đều như vậy sao?”
“…….Không bình thường, tuy rằng trên mặt hắn không có biểu tình gì, những lần này rõ ràng có tâm sự a, nếu không ngươi đi hỏi thử coi?”
Trạch Đằng trở mình, “Biết rồi, ngày mai ta hỏi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bản tính đệ đệ kỳ thật vô cùng thiện lương…….. thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...