Mập Mạp vọt vào trong hố liền thấy một loạt cây cối bị đổ xuống, Kim Phi Dao đã hóa thân thành Thao Thiết, thân mình vĩ đại đứng trong rừng cây, đang giương miệng hung thần ác sát rít gào.
Đối diện nàng có một con Bạch Hổ, hai mắt màu vàng lòe lòe tỏa sáng trong rừng cây hôn ám, lông toàn thân dựng đứng, đuôi vung lên một cái liền quật ngã hơn mười gốc đại thụ.
Mập Mạp cảm thấy có chút kỳ quái, sao lão đại lại đột nhiên biến thân? Hắn nhìn ra phía sau Kim Phi Dao, phát hiện trong bóng tối có một con ma thú rất lớn đang nằm. Lông rậm đen sì, trên đầu có hai sừng, ở bụng có ba vết thương to đang không ngừng chảy máu. Con ma thú thì đang thở phì phò từng hơi.
“Thao Thiết?” Mập Mạp nghi hoặc nhìn nó, bộ dáng rất giống Kim Phi Dao, điểm khác biệt duy nhất chính là trên đầu của nó có một khoảng lông màu trắng, không đen sì toàn thân như Kim Phi Dao.
“Mập Mạp, đừng dùng nhân hình.” Kim Phi Dao đang giằng co với Bạch Hổ, đột nhiên truyền âm cho Mập Mạp.
Mập Mạp không biết lão đại định làm gì, chẳng lẽ là thấy đồng loại bị thương, nhất thời nổi thiện tâm? Nghĩ kỹ thì không có khả năng, tám phần là muốn lừa con Thao Thiết này, bắt nó về làm tọa kỵ cho Lang đại nhân thay mình, bởi thế mới không muốn để lộ ra nhân hình. Nghĩ vậy, Mập Mạp liền khôi phục thân hình Thái Tử thú, cũng vô cùng cao lớn đứng cạnh Kim Phi Dao, rống lên một tiếng với Bạch Hổ.
Thực lực con Bạch Hổ này tương đương Hợp Thể hậu kỳ, vừa rồi nó đang khuếch trương địa bàn thì vô ý gặp con Thao Thiết nhỏ hơn mình này, đang định giết làm đồ ăn luôn thì trên trời lại rơi xuống một con Thao Thiết lớn hơn nữa, toàn thân tối đen, hơi thở phát ra cũng bất đồng. Hiện tại lại nhảy xuống thêm một con ếch khổng lồ kỳ lạ, Bạch Hổ đánh giá cẩn thận hai vị khách không mời mà tới này.
“Xử lý nó!” Kim Phi Dao đương nhiên không quản Bạch Hổ có ý định lui binh hay không, có thánh đan thần thú Bạch Hổ ngay trước mắt mà không lấy mới là choáng váng. Nàng âm thầm truyền âm cho Mập Mạp, thân hình thì xông đến Bạch Hổ.
Lúc công kích tu sĩ thì thân thể hình người dùng tương đối tốt, tiện để phóng pháp thuật và trốn tránh. Còn lúc đối phó với ma thú thân thể to lớn thì cách tốt nhất là cũng phải to như nó, lực lượng mạnh hơn nó, tiện hơn nhân hình bay tới bay lui như ruồi bọ.
Kim Phi Dao giương mồm vọt tới, chân trước đã sớm đeo Thú Bạo quyền bao. Nàng không phải là mãnh thú thật sự, tự nhiên sẽ dùng pháp bảo bản mạng. Mang theo quyền bao, chân trước nàng vỗ lên đầu Bạch Hổ, đánh cho nó phun máu tươi, pháp thuật đang sắp sửa nhổ ra lại bị đánh cho nuốt trở về. Đuôi nó quất một cái, nện lên người Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao không hề khách khí, há mồm cắn, răng nanh bén nhọn chui vào trong da thịt Bạch Hổ, thân mình dùng lực, áp Bạch Hổ xuống đất.
Pháp thuật cái gì! Lực lượng ai lớn là có thể chiếm thượng phong!
Móng vuốt của Bạch Hổ chụp lên đầu Kim Phi Dao, lông đen bị đánh cho bay lên, làn da bị rách. Kim Phi Dao nhíu mày, miệng càng thêm dùng sức. Vốn không định dùng chiến giáp để tránh làm cho con Thao Thiết kia sợ hãi mình, lại không ngờ móng vuốt Bạch Hổ lợi hại như vậy, nếu không phải da thịt nàng cường hãn thì đã bị nó moi cả nội tạng ra ngoài rồi.
Thần thức vừa động, một luồng khói đen liền vây quanh người, lập tức thực thể hóa thành chiến giáp màu đen mang hoa văn bạc, vừa vặn che chở người nàng. Móng vuốt Bạch Hổ đập vào chiến giáp làm phát ra từng đợt hỏa hoa, có thể thấy lực lượng rất cường đại.
Đuôi chúng nó cũng giống như pháp bảo roi, vung vẩy khắp nơi, đập một cái có thể đánh ra dấu vết sâu ba, bốn trượng dưới đất. Mập Mạp kéo con Thao Thiết bị thương kia sang bên cạnh, nhìn miệng vết thương huyết nhục tứ tung của nó, liền thè lưỡi ra liếm. Nước miếng dính vào vết thương, con Thao Thiết ngẩng đầu kêu gào thảm thiết, nước miếng Mập Mạp thật sự là quá độc, dính vào vết thương làm nó đau đến mức suýt ngất.
Nhưng sau đó thì miệng vết thương bắt đầu ngừng đổ máu, cảm giác đau đớn thối lui, xuất hiện một cảm giác mát lạnh thoải mái. Con Thao Thiết không náo loạn nữa, ngoan ngoãn ghé vào một bên nhìn đồng loại của nó không biết từ nơi nào chạy tới này.
Thần thú hoang dại ở Độ Thiên giới mặc dù có mở thần trí nhưng cũng không cao, chỉ có sau khi bị tứ tộc bắt về, ký hạ khế ước, dùng thần thức tu sĩ đánh vỡ Thiên Linh nhãn thì mới xuất hiện trí tuệ. Hiện tại chúng nó chỉ đơn giản là thông minh hơn các ma thú khác một chút, còn chưa thể tự hành suy xét như con người.
Kim Phi Dao xuất hiện ở đây, hiện tại mặc chiến giáp lại đeo quyền bao, con Thao Thiết này tự nhiên có thể nhìn ra nàng là mãnh thú bị tu sĩ thu phục. Nó vốn còn có chút hoảng sợ nhưng lại không sao ngửi thấy hương vị tứ tộc quanh đây cho nên cũng thả lỏng rất nhiều.
Mập Mạp xử lý vết thương cho nó xong liền chạy qua giúp Kim Phi Dao. Con Bạch Hổ này tương đối lợi hại, tuy đã bị Kim Phi Dao cắn nhưng trong lúc giãy dụa vẫn phun bạch quang, xuyên qua bùn đất phía trên, đánh ra không ít đại động. Lôi điện giống như có mắt, như phát hiện ra nơi này có thêm vài cái động, có thể bổ xuống, liền có lôi điện từ bên trên đánh xuống, đánh trúng Kim Phi Dao và Bạch Hổ.
Kim Phi Dao bị đánh cho phải buông Bạch Hổ ra, nhảy sang bên cạnh, trên người nhất thời phát ra mùi thối khét. May mà đang là thú thân, nếu nhân thân bị đánh trúng thì phải bay mất ba hồn rồi. Nàng thầm mắng hai câu, đành phải lấy lôi ô ra, nhưng khu rừng này nhiều cây, lại ở dưới đất, thân mình lớn như vậy cầm ô rất bất tiện.
Không cam tâm cất ô đi, nàng rít gào một tiếng với Bạch Hổ cũng vừa bị đánh cho lông cháy đen, song chưởng vỗ lên đất, một bóng đen liền chạy ra, tan vào bóng tối. Bạch Hổ đứng đó, không chú ý tới việc con ếch khổng lồ lúc nãy đột nhiên không thấy đâu mà chỉ nhìn Kim Phi Dao, há mồm toàn lực hít vào.
Rừng rậm lập tức nổi gió lớn, thổi cho không mở được mắt, tất cả gió đều thổi hướng Bạch Hổ, hình thành một phong cầu màu trắng trong miệng nó. Phong cầu càng ngày càng sáng, tốc độ gió càng lúc càng mạnh, thậm chí đã có không ít cây cối bị bật gốc, bay tới miệng Bạch Hổ, bị gió cắt thành mảnh nhỏ, tan vào trong phong cầu.
Đột nhiên, Bạch Hổ cảm thấy dưới châm trầm xuống, thân mình bị hãm xuống. Nó không kịp chú ý, trong lòng đã hiểu ra, nhất định là do con Thao Thiết kia làm, vì thế liền muốn sớm đánh phong cầu ra.
Đúng lúc này, Mập Mạp đột nhiên xuất hiện phía sau nó, đặt mông ngồi lên đuôi nó, hai tay đưa ra phía trước ôm chặt lấy chi trước và bả vai của Bạch Hổ, dùng sức kéo ra sau.
Thân trên của Bạch Hổ bị Mập Mạp chế trụ, hai tay giữ chặt yết hầu nó, hai chi trước và đầu của nó không thể cử động. Đuôi cũng bị Mập Mạp ngồi cứng, không thể rút ra nửa phần. Càng đáng tức giận hơn là lực hút kia vẫn gắt gao hút hai chi dưới của nó làm nó không thể bay lên không trung.
“Ầm!” thiên phong quang phun ra từ miệng Bạch Hổ, xuyên qua đỉnh huyệt động văng ra ngoài, đúng lúc một đường thiên lôi đánh xuống, bị phong cầu đánh tan.
Kim Phi Dao cũng thừa dịp Bạch Hổ không thể động đậy, giơ quyền bao ầm ầm đánh tới, răng thú bén nhọn bên trên chui vào trong cơ thể Bạch Hổ. Máu tươi phun ra như suối, lập tức nhiễm đỏ hơn nửa rừng cây.
Bạch Hổ phát ra tiếng gầm gừ, dùng sức giãy dụa trong lúc bị chế trụ. Kim Phi Dao cũng thừa dịp này, ra sức hút máu Bạch Hổ, máu tươi càng chảy nhiều, Bạch Hổ càng giãy dụa yếu đi, cuối cùng Kim Phi Dao cảm thấy có thú hồn bị hút vào trong quyền bao. Mà Bạch Hổ đã không còn giãy dụa, bị nàng và Mập Mạp thả ngã ra đất.
Thu hồi Thiên Địa Tịch Diệt, Kim Phi Dao rút răng thú ra, đánh mắt với Mập Mạp. Nàng xoay người đi qua chỗ con Thao Thiết vừa được cứu, thừa dịp thân hình nàng ngăn trở, Mập Mạp liền lấy túi càn khôn ra, nhét Bạch Hổ vào, thiếu chút nữa thì không đủ chỗ để nhét.
Kim Phi Dao đã đi đến bên người con Thao Thiết kia, rống lên với nó: “Grào?”
Thao Thiết kia cũng hồi đáp: “Grào!”
Sau đó hai người bắt đầu ngươi grào một câu, ta grào một câu, dùng tiếng Thao Thiết hàn huyên. Mập Mạp ngồi bên cạnh chớp chớp mắt nghe chúng nó nói chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu.
“Ộp…”
“Grào!”
“Grào Grào… Grào!”
Quá nửa ngày, rốt cục cũng nói chuyện xong. Con Thao Thiết này quá lớn, thuốc trị thương mang theo không đủ, Kim Phi Dao liền cho nó ăn tạm hai viên thuốc trị thương rồi theo sự hướng dẫn của nó, đi tìm thảo dược mà bình thường nó hay dùng tới, lấy tay vò nát rồi rịt lên miệng vết thương. Lúc trước Mập Mạp đã xử lý qua cho nó, hiện tại ăn đan dược lại rịt thuốc, trông nó đã tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, vì ưu việt vừa kiếm được, Kim Phi Dao vẫn quyết định đưa nó một đoạn đường. Vì thế liền đặt nó lên lưng, nàng và Mập Mạp cõng nó rời khỏi đây, đi vào sâu trong rừng rậm.
Đi được nửa ngày, các nàng đứng trước một vách núi tối đen, nơi này không phải là huyệt động phổ thông mà là một cái vực rất lớn. Phía dưới sâu không thấy đáy, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, xem ra bên dưới có mạch nước ngầm. Phía sau là rừng hoàng kim quả thụ, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra không đủ để chiếu tới bên này, Kim Phi Dao chỉ mơ hồ nhìn thấy phía đối diện có một nơi càng tối đen, tựa hồ như có hang động.
Con Thao Thiết xuống khỏi lưng Kim Phi Dao, gật gật đầu, gầm nhẹ với nàng vài tiếng tỏ vẻ cảm tạ. Sau đó nó lui về phía sau mấy bước, phi thân nhảy lên không trung, bay tới chỗ tối đen đối diện. Tuy trên người còn có vết thương nhưng nó vẫn chuẩn xác dừng lại trong bóng tối, thân mình tối đen lập tức hòa vào bóng tối.
“Bên kia hẳn chính là hang ổ Thao Thiết, thật đúng là biết ẩn nấp, không biết bên trong trông như thế nào, hẳn là một khu rừng rậm chưa bị tu sĩ biết tới.” Kim Phi Dao rốt cục mở miệng nói tiếng người.
Mập Mạp hỏi: “Đi qua xem sao chứ?”
“Không cần, đi qua quấy rầy chúng cũng không có gì hay. Dù thế nào cũng coi như đồng loại, tuy huyết thống không thuần khiết bằng ta nhưng cũng vẫn nên chiếu cố một cái.” Kim Phi Dao nói.
“Ngươi thì có huyết thống gì? Huyết thống của chúng nó mới thuần khiết hơn ngươi, ngươi rõ ràng là huyết thống Nhân tộc.” Mập Mạp nói.
Kim Phi Dao đứng dậy, đi vào trong rừng rậm, vừa đi vừa không phục nói: “Chúng nó chỉ là hậu duệ, còn ta mang theo thực hồn Thao Thiết chân chính. Chúng nó chỉ về huyết thống, còn ta là hồn phách cho nên ta vẫn lợi hại hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...