Tiên Vốn Thuần Lương

“Các ngươi thật giàu có! Vậy mà lừa cả ta!” Bố Dao nhìn Hoa Uyển Ti lục tìm trong đống tài liệu dưới đất thì chậc lưỡi nói.

Hoa Uyển Ti dừng một cái, cười tủm tỉm nói: “Tiền bối, mấy thứ này đâu lọt vào mắt ngươi, đối với chúng ta mà nói là thứ tốt, còn đối với ngươi thì chỉ có thể xem như rác thôi.”

“Sao có thể? Trong đống này có rất nhiều thứ rất quen mắt nha. Đây là đồ của Vương Dạ, thật lạ, sao các ngươi lại có thể có nhều như vậy? Rõ ràng Thế Đạo Kinh mới là lực lượng công kích chủ yếu nha.” Bố Dao nghiêng đầu hỏi.

Bố Dao không chạy xuống Thần cấp giới tham dự vào việc của Nhật Nguyệt môn, dù sao cũng không có gì đáng ngại cho nên hắn chỉ chú ý xem kiếm được bao nhiêu ưu việt, còn việc ai giết người nhiều, ai ra lực lớn thì hoàn toàn không liên quan đến hắn, đương nhiên hắn cũng không biết Kim Phi Dao đã đoạt được một nửa của cải của Liễu Cơ.

“Chúng ta thu mua được. Lúc đó có rất nhiều tu sĩ cướp được đồ cho nên giá hàng rất thấp, chúng ta liền nhân cơ hội thu mua về.” Hoa Uyển Ti nói dối không đỏ mặt, thái độ phi thường lạnh nhạt.

“A, sao người của Thế Đạo Kinh lại không đi thu mua chứ, thật sự là một đám ngu ngốc.” Bố Dao bất mãn nói.

Hoa Uyển Ti muốn chọn một ít tài liệu tốt nhất, lấy ra một tấm da thú trắng nuột không biết tên, đưa cho Bố Dao hỏi: “Tiền bối, cái này dùng làm da thịt được không?”

“Thật là tinh mắt, vậy thì dùng cái này đi. Những thứ khác cũng chọn một lượt, ta xem có gì hay ho không, luyện thứ gì đó ra chơi đùa.” Giống như đang lục tìm đồ của mình, Bố Dao bắt đầu lật tung đống tài liệu, muốn tìm thứ mình cần.

“Tiền bối đúng là rất tự nhiên.” Hoa Uyển Ti cười nói.

“Cái gì mà tự nhiên, tất cả các thứ trên đời này đều là của ta, ta lấy đồ của mình thì có gì phải ngại?” Bố Dao không ngẩng đầu lên nói, nhặt một cái bình lên nhìn rồi tự nói: “Thứ này không phải là bình hoa của Vương Dạ sao? Thứ này mà cũng mang xuống Thần cấp giới. Chuyên môn cầm đống rác đi lừa nữ nhân, đúng là gia hỏa không có tiền đồ.”


Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn bộ dáng quen thuộc của hắn, hỏi dò: “Tiền bối, ngươi và Vương Dạ rất quen thuộc sao?”

“Sao có thể không quen, ta và hắn có cùng một sư phụ mà.” Bố Dao cười nói.

“Hóa ra ngươi là sư đệ của hắn.” Hoa Uyển Ti bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là sư huynh đệ đồng môn, bảo sao lại quen thuộc với đồ của Vương Dạ như vậy. Có điều, sư huynh đệ đồng môn có nhất định phải phá hang ổ của người ta, còn đánh cho người ta trọng thương, thiếu chút nữa thì chết không?

Bố Dao ngẩng đầu, bất mãn bĩu môi: “Ai là sư đệ hắn? Ta là sư huynh, Vương Dạ mới là sư đệ của ta.”

“Ngại quá, chỉ nhìn tướng mạo ta còn tưởng ngươi là sư đệ hắn.” Hoa Uyển Ti cười cười, diện mạo Bố Dao quá có tính lừa gạt, nhìn thế nào cũng giống một tiểu sư đệ được sủng ái.

“Nam nhân tốt nhất đẳng như ta làm sao có thể là sư đệ của tên Vương Dạ ngu ngốc kia chứ.” Bố Dao đắc ý khoe khoang.

Hai người tiếp tục tìm kiếm tài liệu, Mập Mạp cũng chạy tới giúp vui. Nghe nói là chọn tài liệu luyện chế thân thể cho Tiểu Uyển, hắn nhất thời dâng trào cảm hứng, xắn tay áo vào lục tìm. Tất cả những thứ Hoa Uyển Ti lấy ra hắn đều không vừa lòng, chỉ vào đó mà mắng: “Lão đại thật quá keo kiệt, đám rác này mà cũng lấy ra. Thân thể của mấy người Tiểu Uyển phải dùng tài liệu tốt nhất, dùng loại này hoàn toàn không được! Ta đi tìm lão đại, trên người nàng chắc chắn vẫn còn thứ tốt!”

Mập Mạp nói xong liền chạy đi tìm Kim Phi Dao. Bố Dao nghe nói còn có tài liệu tốt hơn thì ném hết các thứ trong tay đi, cười tủm tỉm chờ Mập Mạp mang đồ mới tới, tiểu bệ hạ không có cung cấp nuôi dưỡng này đúng là giàu có nha.

“Tên Mập Mạp này cũng chỉ vì nghĩ cho bản thân thôi.” Hoa Uyển Ti sao có thể không biết tâm tư của Mập Mạp. Không phải là hắn muốn làm cho Tiểu Uyển thật đáng yêu, Hoa phu nhân lại yêu thương hắn, Niệm Khê lại là người ôn nhu đôn hậu, nếu ba người làm ra thì hắn còn không thành hoàng đế, có chuyện tốt gì đều để hắn hưởng thụ sao?

Đợi hơn nửa ngày, Mập Mạp vui tươi hớn hở cầm một cái túi càn khôn chạy tới, chỉ vào những thứ dưới đất nói: “Mau mau cất đi, đám rác này để ở đây quá chướng mắt.”


Hoa Uyển Ti lườm hắn, cất hết các thứ vào trong túi càn khôn. Mập Mạp hài lòng gật đầu, cầm túi càn khôn trong tay đổ xuống.

Rào rào một tiếng, trong túi càn khôn rơi ra không ít thứ, quang mang tỏa ra khiến người ta không mở được mắt. Bố Dao híp mắt lại một cái, hắc hắc cười: “Bảo sao Thế Đạo Kinh nói lần này đi đánh Nhật Nguyệt môn không lấy được bao nhiêu thứ tốt, hóa ra là đều ở đây, đây hẳn chỉ là một phần nhỏ đúng không?”

“Đương nhiên, chỗ lão đại còn có mấy chục cái túi càn khôn nữa cơ. Tiền bối, ngươi chọn tài liệu tốt nhất để luyện chế đi, cả ba người đều phải có ngực lớn, mông cong, thắt lưng nhỏ, mặt thì phải…” Mập Mạp hưng phấn vô cùng, hoa chân múa tay vui sướng nói.

“Đi tìm chết đi!” Hoa Uyển Ti không cho hắn nói hết câu, vỗ một đòn lên đầu hắn, trực tiếp bóp nát câu nói tiếp theo.

“Ta chỉ muốn các nàng xinh đẹp một chút, cái đó thì có gì sai, chẳng lẽ phải có dáng người như lão đại mới tốt sao?” Mập Mạp ủy khuất ôm đầu, cảm thấy mình không nói gì sai, vì sao lại bị đánh!

“Cút sang bên cạnh!” Hoa Uyển Ti tức giận đẩy hắn, nhìn những tài liệu thập sắc quang mang này là có thể hiểu Kim Phi Dao đã bị dây dưa thành dạng gì, những thứ tốt này mà cũng lấy ra được.

Thở dài, nàng nói với Bố Dao: “Tiền bối, ngươi xem xem có cái gì có thể sử dụng thì lựa chọn đi. Cần ba con rối nữ, hai trưởng thành, một dịu dàng một thành thục từ ái, người cuối cùng là một tiểu hài tử gần mười tuổi.”

“Không, đừng có làm gần mười tuổi, phải luyện ra người bé hơn ta, ít nhất thì không lớn hơn ta.” Mập Mạp vội xen vào, nếu Tiểu Uyển cũng cao hơn hắn thì không phải hắn là người bé nhất sao? Như vậy so với Tiểu Uyển còn lớn hơn mình thì mình còn mặt mũi nào làm ếch thúc thúc chứ.

Bố Dao căn bản không nghe hai nàng nói, ngồi xổm xuống cẩn thận lục tìm trong đống tài liệu, cuối cùng tìm được một cái vòng cổ. Đó là một chiếc vòng màu bạc đơn giản có treo một chiếc mặt được làm từ gỗ, bộ dáng hơi giống đầu heo, chỉ dài bằng nửa ngón tay. Hơn nữa, thứ đó lại không có chút linh khí nào, thoạt nhìn rất không đáng giá.


Cầm vòng lên lau một cái, Bố Dao đeo vào cổ, sau đó mới bắt đầu tuyển chọn tài liệu luyện chế con rối.

Hoa Uyển Ti nhìn chiếc vòng trên cổ hắn, chỉ cảm thấy cái đầu heo kia mang trên cổ Bố Dao thật sự rất xứng, ngay cả Bố Dao cũng lấy thứ này thì hẳn là đồ rất tốt.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào cổ mình, Bố Dao liền nói: “Không cần nhìn, thứ này là đồ sư phụ ta làm cho ta lúc mới nhập môn, không phải là thứ đáng giá, ngươi không cần nhìn chằm chằm như vậy.”

“Thứ có ý nghĩa như vậy làm sao có thể ở chỗ Vương Dạ?” Hoa Uyển Ti hỏi.

“Hắn quá ngưỡng mộ ta, chỉ cần là đồ của ta thì hắn đều muốn một phần. Kỳ thực sư phụ đã cho hắn rồi nhưng hắn lại không vừa mắt với ta, lúc đó ta thấy hắn tội nghiệp quá nên đưa cho hắn đeo vài ngày. Ai biết hắn lại nói là làm mất, không ngờ là ném xuống Thần cấp giới, đúng là ngu ngốc!” Bố Dao bình tĩnh nói, thoạt nhìn giống như căn bản không quá coi trọng thứ này.

Hoa Uyển Ti dừng một chút, sau đó nói: “Ngươi đánh hắn chứ!”

“Uhm, ta làm hắn phải nằm trên giường mười sáu năm, nếu không có sư phụ chống đỡ thì ta nghĩ hắn phải nằm cả đời.” Bố Dao cười hì hì nói.

Hoa Uyển Ti không biết phải nói gì, đây thì gọi gì là ngưỡng mộ, rõ ràng là ghen tỵ với Bố Dao được sư phụ sủng ái. Dựa vào trình độ giả ngu ra vẻ đáng yêu của Bố Dao thì không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là được yêu thích hơn Vương Dạ nhiều. Tuy nhiên, phải làm sư đệ cho người như thế thật đúng là bi kịch nhân gian nha.

Rốt cục cũng chọn lựa xong tài liệu dưới sự soi mói không ngừng của Mập Mạp, bộ dáng thì do Hoa Uyển Ti vẽ, cơ bản đương nhiên là giống nàng, dù sao cũng không có vật tham chiếu, mà nếu làm giống bộ dáng nữ nhân khác cũng sẽ làm người ta không quá thoải mái.

Bố Dao ôm tài liệu đi nhưng lại không tìm được chỗ luyện chế con rối, được Hoa Uyển Ti an bày lên mái nhà. Ép buộc nửa tháng, Bố Dao Đại Thừa kỳ đã hoàn thành ba con rối.

Kim Phi Dao cũng chạy tới xem. Nhìn ba con rối vừa giống lại vừa không giống Hoa Uyển Ti kia, nàng đi quanh vài vòng, cảm thấy đúng là thợ khéo. Tuy nàng làm Hoa Uyển Ti cũng rất khéo nhưng lại hao phí thời gian rất dài, nếu là nàng làm thì chắc chắn không thể luyện ra ba con rối trong nửa tháng.


Cuối cùng, nàng ngồi xổm xuống, kéo chân con rối ra nhìn nhìn rồi gật đầu đứng lên: “Cả cái này cũng luyện ra, quả nhiên là duyệt vô số nữ nhân nha.”

Bố Dao kinh ngạc nhìn nàng, sao lại có người biến thái như vậy, lại đi chuyên môn nhìn chỗ đó, “Ngươi làm gì vậy? Sao lại hạ lưu như thế?”

“Ai hạ lưu, ta chỉ nhìn xem con rối có thứ đó thì sẽ là dạng gì thôi, ngay cả thứ đó ngươi cũng làm ra được mà còn nói ta hạ lưu.” Kim Phi Dao không phục nói, mọi người đều là nữ, nhìn một cái thì đã sao.

Bố Dao sửng sốt một cái, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Uyển Ti: “Không phải nàng là ngươi luyện sao? Ngươi nói như vậy thì chẳng lẽ nàng không luyện cái đó?”

“Đúng vậy!” Kim Phi Dao thành thật gật đầu.

“Thật là gia hỏa vô dụng, để ta giúp ngươi.” Bố Dao xắn tay áo định kéo Hoa Uyển Ti lại.

Hoa Uyển Ti hoa dung thất sắc vọt ra sau Kim Phi Dao, dùng sức lắc đầu, “Không cần, đa tạ ý tốt của tiền bối, không cần đâu.”

Bố Dao có chút không hiểu nhìn nàng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Không phải ngươi muốn tự luyện nam nhân đó chứ? Tuy Độ Thiên giới đại bộ phận thời gian đều phải sống một mình rất nhàm chán nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng cho chủ nhân của ngươi như vậy.”

“Phi!” Kim Phi Dao tức giận mắng.

Lúc này, Mập Mạp nói ra lời kinh người: “Lão đại, cha ngươi kỳ thực không phải họ Kim, là họ Bố mới đúng.”

Kim Phi Dao sửng sốt, đăm chiêu nói: “Có khả năng nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui