Kim Phi Dao hết nhìn đông tới nhìn tây, đi theo Bố Tự Du lên bậc thang, đột nhiên lại thấy một con giao long đang nằm cuộn mình dưới đất, toàn thân ánh vàng lóng lánh, nếu không phải nó chỉ có một cái sừng thì nàng còn tưởng rằng đây là một con Kim long.
Nó vốn chỉ giống như một pho tượng, không động đậy nửa phần, mãi cho đến khi Kim Phi Dao đi ngang qua bên cạnh thì nó đột nhiên chuyển mắt, theo dõi Kim Phi Dao.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người bao giờ sao!” Kim Phi Dao oán thầm, ánh mắt của con kim giao long này rất dọa người, không phải chỉ tu vi tương đương Hợp Thể kỳ thôi sao, đắc ý cái gì chứ!
Cái nơi rách nát gì mà ngay cả tọa kỵ cũng đều Hợp Thể kỳ thế chứ! Trong lòng Kim Phi Dao rất là khó chịu, nàng vừa mới tiến giai Luyện Hư kỳ, mới uy phong ở Thần cấp giới được hai ngày, vèo một cái lên tới nơi này khiến cho bản thân giống như tiểu hài tử, ngay cả tọa kỵ của người khác cũng cao hơn nàng cả một mảng lớn. Vẫn nên mau mau làm xong việc rồi trở về thôi, nơi này không phải là nơi nàng ở.
Đợi đi vào trong điện, đập vào mắt là một bức Tinh Thần đồ vĩ đại, phía dưới Tinh Thần đồ là một nam tử Đại Thừa kỳ đang ngồi, hai bên có mười tên Hợp Thể kỳ, bao gồm cả nữ tử vừa đưa họ vào điện.
Nhiều Hợp Thể kỳ như vậy! Hơi thở trên người bọn họ khiến cho Kim Phi Dao phải dừng bước, căn bản không tiến vào được nửa phần. Đây là cố ý ra oai phủ đầu hay là sau khi đến Hợp Thể, Đại Thừa kỳ thì tự nhiên phát ra? Mặc kệ có phải là cố ý hay không, dù sao Kim Phi Dao vừa bước vào nửa bước liền tâm huyết nhộn nhạo, phi thường không thoải mái. Nếu mạnh mẽ đi tới thì có khả năng sẽ chảy máu bị thương.
Vì thế, Kim Phi Dao lùi về sau vài bước, nói với Bố Tự Du: “Du đại nhân, ta ở đây chờ ngươi.” Nói xong nàng liền ngồi xuống gần cửa, áp lực ở nơi này nhỏ hơn, không cần phải phân cao thấp với những người này làm gì, dù sao cũng không phân được.
Bố Tự Du liếc nhìn Kim Phi Dao một cái, người này lại thay đổi xưng hô, mang người khác ra làm ngụy trang. Ngồi ở đó cũng tốt, đỡ phải bị uy áp mạnh mẽ làm cho không chịu nổi.
Kim Phi Dao ngồi ở cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy kim giao long. Quay đầu nhìn Bố Tự Du một cái, hắn đang nói chuyện cùng người Hiên Viên tộc. Ngay cả thi thể Hiên Viên Bình cũng đem ra, còn có những thứ hắn đã thu đi đều được đặt hết xuống đất. Dù sao cũng không có chuyện của mình, nàng liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào kim giao long, đánh giá từ đầu tới đuôi.
Vảy này thật tốt nha, nếu dùng để luyện giày thì phẩm giai hẳn là rất cao. Thịt cũng thật rắn chắc, lại nói tiếp, đã mấy trăm năm chưa ăn lại thịt rồng, bánh bao nhân thịt giao long hẳn là rất ngon. Tròng mắt rất sáng, nếu moi ra luyện một chiếc trâm cài tóc cho Hoa Uyển Ti thì hẳn là sẽ làm nàng càng thêm xinh đẹp.
“Ngươi nhìn cái gì?” kim giao long bị ánh mắt tham lam đánh giá hàng hóa của nàng nhìn cho không chịu nổi, đột nhiên quay đầu quát khẽ.
Không ngờ nó lại biết nói, điều này khiến Kim Phi Dao trố mắt. Nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần, nàng liền quay đầu nhìn vào trong điện, căn bản không có ai chú ý đến tiểu nhân vật là nàng, vì thế liền di chuyển tới bên cạnh kim giao long, phi thường khách khí nói: “Long đại ca, ta chưa từng nhìn thấy loài nào uy phong oai hùng như ngươi cho nên mới nhìn nhiều một chút.”
“Yêu nhân?” kim giao long tùy ý nhìn nàng một cái, khinh miệt nói.
“Nhân yêu, yêu nhân đều được. Không ngờ Long đại ca lại có nhãn lực như vậy, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của ta, tính ra thì chúng ta coi như có nửa phần thân thích đó.” Kim Phi Dao lộ ra nụ cười thuần lương, lấy lòng con giao long.
Kim giao long chỉ cười nhạt: “Hừ, người tốt không làm lại muốn dẫn một con mãnh thú vào trong. Ta là thần thú, ai thân thích với đám mãnh thú các ngươi? Lại càng không nói chuyện ngươi chỉ là một nửa mãnh thú, nửa còn lại là hạ tộc đê hèn.”
“Ta cũng không phải tự nguyện làm yêu nhân nha, hơn nữa hạ tộc là cái gì?” Kim Phi Dao không hiểu nhìn nó.
“Phàm tộc hạ giới, ngay cả cái này cũng nghe không hiểu, tu vi thấp như vậy còn không mau thừa dịp còn mạng mà mau chóng trở về đi. Hừ!” kim giao long khinh bỉ hừ một tiếng.
Kim Phi Dao trố mắt nhìn nó, từ khẩu khí của nó thì nàng nghe ra con kim giao long này vạn phần xem thường nàng, là kiểu coi thường giết cũng không muốn giết. Khóe miệng mang theo ý cười, nàng lại tiến lên, ngẩng đầu trợn mắt ra vẻ đáng yêu nói: “Long gia, ta nhỏ như vậy ngươi không nên giết nha.”
“Hừ! Cút sang một bên, loại tiểu nhân vật như ngươi ai muốn giết? Ngươi coi Độ Thiên giới là hạ giới dơ bẩn của ngươi sao?” kim giao long khinh thường trợn mắt, tên yêu nhân này tự coi mình là nhân vật gì chứ, cũng không nhìn tu vi bản thân, ai có nhàn tâm đi giết người như thế, còn nhàm chán hơn là dẫm tảng đá.
Kim Phi Dao rốt cục yên tâm, xem ra cả linh thú lẫn người nơi này đều có tâm lý cao cao tại thượng, hoàn toàn không đặt nhân vật như nàng vào mắt. Nếu ra tay giết nàng còn cảm thấy làm hạ nhục thân phận, như vậy thì nàng tạm thời có thể yên tâm, loại thần tộc kiêu ngạo này thật đúng là tốt.
Xác định Thần tộc sẽ không nhìn mình, Kim Phi Dao cảm thấy thoải mái toàn thân, một lần nữa ngồi xếp bằng ở cửa, vui tươi hớn hở nhìn Bố Tự Du và người Hiên Viên tộc giao thiệp, tốt nhất là có thể giúp đưa nàng tới tộc Thần Nông, sau đó lại đưa về Thần cấp giới đi.
Rốt cục cũng thấy tên Hiên Viên tộc Đại Thừa kỳ kia vung tay lên, có người nâng một cái khay tới, bên trên đặt một chiếc túi càn khôn. Bố Tự Du cười tủm tỉm nhận lấy, dùng thần thức nhìn lướt qua, để lại vào trong người. Sau đó còn nói một vài lời khách sáo, sau đó nhìn thoáng qua chỗ Kim Phi Dao, lại nói gì đó cùng Hiên Viên tộc.
Kim Phi Dao ngứa ngáy muốn nghe xem bọn hắn đang nói cái gì. Tu sĩ vốn có thính lực rất tốt, với khoảng cách này mà muốn nghe lén thì giống như đang ở bên cạnh vậy, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Thế nhưng, nàng ngồi ngoài cửa này lại chỉ cảm thấy thính lực như biến mất, bản thân trở thành một phàm nhân, Bố Tự Du và người Hiên Viên tộc đang nói chuyện cách nàng chưa tới mười trượng mà nàng căn bản không nghe ra họ nói cái gì.
“Tại sao có thể như vậy, có phải đang nói chuyện của ta không?” nàng vươn cổ nhìn bọn họ, muốn từ khẩu hình nhận ra bọn họ đang nói cái gì.
“Lão đại, cổ ngươi sắp kéo thành cổ rùa rồi.” Mập Mạp ngồi bên cạnh cũng nhìn nửa ngày, kể cả là ngồi ở cửa thì áp lực lên hắn cũng không nhỏ, tu vi thấp hơn Kim Phi Dao một tầng làm hắn phi thường không thoải mái.
“Ngươi vào hồ nước chơi đi, nơi này ngươi không chịu nổi đâu.” Kim Phi Dao chỉ vào cái hồ nước phía trước điện, bảo hắn đi qua bên đó giết thời gian, khỏi phải ngồi ở đây để thở cũng không thở được.
Mập Mạp kéo hai bước chân nặng nề đi ra, càng đi xuống thì càng nhẹ nhàng, cuối cùng nhanh chóng nhảy tùm vào trong hồ nước, đuổi theo đám cá có hào quang kia.
“Hừ!” kim giao long hừ lạnh một tiếng, Kim Phi Dao làm bộ như không nghe thấy.
Một lát sau, Bố Tự Du rốt cục đi ra, vẻ mặt vui mừng nói với Kim Phi Dao: “Sự tình đã làm xong, chúng ta đi thôi.”
Kim Phi Dao cao hứng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi tới tộc Thần Nông sao? Bọn họ đồng ý đưa chúng ta đi gặp mặt sao?”
“Không!” đi xuống bậc thềm, Bố Tự Du nói với Kim Phi Dao: “Hiên Viên tộc nói bọn họ bất hòa với Thần Nông tộc mấy năm nay cho nên sẽ không giúp chuyện này, hơn nữa dù giúp cũng không hữu dụng.”
“Vậy phải làm sao bây giowf1” không ngờ lại là kết quả như vậy, Kim Phi Dao sốt ruột hỏi.
Bố Tự Du sờ sờ tóc, vẻ mặt đầy áy náy: “Chỉ có thể tự ngươi đi tìm Thần Nông tộc thôi.”
“Ngươi có ý gì? Ngươi lại không đi cùng ta!” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, người này lại định ném một mình nàng ở đây mà chạy, làm sao có thể có người như thế chứ!
“Không có cách nào, ta còn có việc khác cần làm, vốn cho rằng có thể nhờ tộc Hoàng Đế giúp đỡ nhưng không ngờ lại không thành.” Bố Tự Du khó xử nói.
“Ngươi không thể như vậy, Du đại nhân! Nếu ngươi đi rồi thì ta phải làm sao? Nếu trên đường gặp phải bạo lôi vũ thì sao? Còn cả những ma thú đáng sợ kia nữa? Ngươi cứ nhẫn tâm như vậy nhìn một mình ta đi chịu chết sao! Hơn nữa, không có ngươi thì ta trở về Thần cấp giới thế nào?” Kim Phi Dao ôm đùi Bố Tự Du, chết sống không cho hắn đi, nếu hắn đi thì nàng còn không xong đời?
Thiểm Liêm trận dùng mất nhiều linh thạch như vậy, nàng không thể chi trả, nhất định phải ôm chặt một cái đùi, không thể để hắn chạy được.
Người Hiên Viên tộc đứng trên bậc thềm nhìn một màn này, toàn bộ không ai hé răng, im lặng xem diễn. Bố Tự Du bị Kim Phi Dao ôm đùi, ngay cả nước miếng cũng lau hết vào quần. Không phải Kim Phi Dao không muốn làm ra ít nước mắt mà là nàng căn bản không khóc được cho nên chỉ có thể lấy nước miếng làm nước mắt mà dùng.
Mập Mạp thấy thế cũng chạy vội tới, hóa thân thành tiểu hài tử, ôm đùi Bố Tự Du. Mắt to chớp chớp, hắn hô lên: “Cha, ngươi không thể ném chúng ta không quản nha. Nếu ngươi đi rồi thì ta và nương phải làm sao bây giờ!”
Bố Tự Du lúc này toát một đầu mồ hôi lạnh, hai vị này lại ngoạn lớn như vậy, sát chiêu cũng lấy ra dùng hết, “Hai người các ngươi đừng có náo loạn, ta cho ngươi linh thạch, ngươi cầm để đi đường. Quay về Thần cấp giới thì ta đã thương lượng với Hiên Viên tộc rồi, bọn họ đồng ý mở cái khe để đưa ngươi về Thần cấp giới, ngươi xong việc cứ đến tìm bọn họ là được.”
“Bao nhiêu linh thạch?” Kim Phi Dao đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi.
Bố Tự Du cắn chặt răng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Một trăm vạn khối, nhiều hơn thì ta không có. Hơn nữa, cũng chỉ là cho ngươi mượn, sau này ngươi đến Hợp Thể kỳ thì phải trả lại cho ta.”
“Ngươi rốt cục có phải là biểu đệ của ta không vậy? Sao lại nhỏ mọn như thế, lại đối xử với ta như vậy.” Kim Phi Dao nghe vậy thì buông tay đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn nhìn hắn.
Bố Tự Du dừng một cái, đột nhiên nhớ ra, nàng ở bên ngoài luôn rêu rao bản thân là nữ nhi của Lang, vậy thì tự nhiên là biểu tỷ của mình. Vì thế, hắn liền cười xấu xa nói: “Không phải ngươi vừa mới là nương của con ta sao? Sao hiện tại lại biến thành biểu tỷ rồi?”
“Lấy biểu tỷ về nhà cũng không phải là việc lạ gì, hai chúng ta có quan hệ sâu như vậy mà ngươi còn muốn ta trả linh thạch!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, mặc kệ thế nào thì nàng cũng không thể tự đi Thần Nông tộc, không phải là nàng nhất định phải dựa vào Bố Tự Du mà là nàng thật sự không có linh thạch để dùng Thiểm Liêm trận, lại càng không nói đến chuyện thời gian, nếu trăm năm còn không quay về, ai biết Hùng ca có thể chết mất không.
“Ta phải đi tìm Lang đại nhân, Ma tộc có thứ muốn đưa cho hắn, nếu ngươi nguyện ý đi cùng ta thì xong việc ta sẽ đưa ngươi tới Thần Nông tộc. Phương hướng hai bên ngược nhau, tự ngươi quyết định đi. Nếu ngươi tự đi thì ta cho ngươi mượn một trăm năm mươi vạn khối linh thạch, nếu ngươi chạy nhanh thì hẳn là không dùng hết nhiều như vậy. Nếu không đi thì cùng ta đi tìm Lang đại nhân trước.” Bố Tự Du không còn cách nào, đành phải cho nàng hai lựa chọn.
Kim Phi Dao không lưỡng lự nói: “Ta tự đi! Ngu ngốc mới cùng ngươi đi tìm Lang đại nhân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...