Hải Lam Âm đột nhiên phát động công kích làm cho Dung chưởng môn bị bất ngờ, theo như tính cách trước đây của Hải Lam Âm thì nàng sẽ không đột nhiên động thủ như vậy. Hắn vội tế ra một cây ngọc thước, nhanh chóng ném lên không trung.
Ngọc thước đại phóng quang mang, nhanh chóng biến thành lớn chắn giữa không trung, sau đó hắn quát lạnh một tiếng: “Mau lui ra phía sau núi!” các đệ tử phía sau nghe vậy thì vội vàng chạy ra bốn phía.
Tuy bọn họ tản ra bốn phía nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi, đây dù sao cũng là chưởng môn của bọn họ, hơn nữa bọn họ lại chưa từng thấy qua uy lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ cho nên vẫn tương đối có tin tưởng đối với chưởng môn.
Nhưng một kiếm của Hải Lam Âm bay ra lậ tức cuộn lên cuồng phong, linh khí bốn phía bị kiếm khí kéo đi, một trận tiếng rồng ngâm truyền đến. Sát khí lan tràn trong không trung, uy áp của tu sĩ Hóa Thần kỳ phô thiên cái địa lập tức làm cho tu sĩ Trúc Cơ choáng váng, tu sĩ Kết Đan thì toàn thân đau đớn, bị áp xuống đất không thể động đậy nửa phần.
Linh kiếm lập tức vọt tới trước ngọc thước, chỉ nghe leng keng một tiếng, ngọc thước bị cắt ra thành hai đoạn. Không đợi hai mành ngọc thước rơi xuống, linh kiếm đã nhanh chóng lui lại, hai đoạn ngọc thước liền biến thành mảnh nhỏ.
Đây chính là pháp bảo bản mạng của Dung chưởng môn, hắn vẫn dùng nó từ Kết Đan kỳ cho tới giờ, đã làm bạn với hắn mấy trăm năm. Hiện tại lại bị Hải Lam Âm một kích đánh thành mảnh nhỏ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, miệng phun ra máu tươi, mà cây linh kiếm kia vẫn không dừng lại, vòng vo hai vòng trong không trung rồi lại đánh tới hắn.
Không chú ý tới pháp bảo bản mạng bị hủy, tâm trí bị thương, Dung chưởng môn nhìn cũng không thèm nhìn liền ném hết toàn bộ pháp bảo trên người ra, chỉ mong có thể ngăn cản công kích của Hải Lam Âm, chống đỡ đến lúc Mỹ Tiên chân nhân đến. Chỉ cần Mỹ Tiên chân nhân đến là hắn có thể sống sót, trên người Mỹ Tiên chân nhân Hóa Thần kỳ có rất nhiều bảo vật, đều là bảo vật kiếm được từ Thần cấp giới, chắc chắn có thể giết chết Hải Lam Âm.
Đáng tiếc là, đây chỉ là hắn nhất phương tình nguyện.
Linh kiếm của Hải Lam Âm đánh tan tất cả các pháp bảo mà hắn ném ra, chui thẳng vào ngực hắn, linh kiếm màu xám vừa thu lại, trái tim Dung chưởng môn bị chém thành hai nửa. Dung chưởng môn há miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Hải Lam Âm, không tin bản thân cứ như vậy nhất chiêu bị phế.
Mấy giây qua đi, thân mình hắn đổ về phía sau, trên thân thể chợt lóe, xuất hiện Nguyên Anh. Hải Lam Âm sao có thể để Nguyên Anh chạy thoát, nếu để hắn đoạt xá thì bản thân có khả năng cả đời sẽ không tìm thấy hắn. Vì thế, bàn tay hư không lay động, linh kiếm bay vào không trung, giết thẳng tới Nguyên Anh.
Tốc độ chạy trốn của Nguyên Anh vô cùng nhanh, phi kiếm của Hải Lam Âm còn chưa tới thì Nguyên Anh của Dung chưởng môn đã vút một cái chạy trốn ra ngoài. Hải Lam Âm cắn môi, chẳng lẽ lại để hắn chạy thoát sao?
Đúng lúc này, Nguyên Anh của Dung chưởng môn đập vào một cái nắm tay, chính là quyền sáo Thú Bạo của Kim Phi Dao. Trên Thú Bạo hắc quang chớp động Nguyên Anh liền tiêu thất. Sau đó, Kim Phi Dao nghiêm túc nói với Hải Lam Âm: “Trình độ thực chiến của ngươi sao lại kém như vậy, đã lâu như thế mà vẫn còn thế này. Người đã chết thì Nguyên Anh sẽ chạy ra, ngươi không có chút chuẩn bị nào sẽ tạo cơ hội cho Nguyên Anh chạy đi đoạt xá.”
Hải Lam Âm không nói gì, cũng không biết có phải do trời sinh hay không mà trình độ thực chiến của nàng dù sau bao lâu vẫn kém cỏi như vậy. Hiện tại hận ý lớn như thế mà thiếu chút nữa còn để Nguyên Anh chạy thoát.
Không ngờ chưởng môn lại bị nhất kích giết chết, ngoài các trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Tân Long môn, những đệ tử lúc trước còn chưa ngất xỉu đều phi thường kinh hãi. Tu sĩ Hóa Thần kỳ lại có uy lực lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn là thiêu thân lao đầu vào lửa, căn bản không có khả năng thắng.
Trốn!
Hiện tại chỉ có cách trốn, mọi người phải mau mau trốn đi.
Mọi người mới vừa nghĩ vậy, thân hình còn chưa động thì đã nghe thấy từ trong không trung có tiếng nữ tử hét lên phẫn nộ: “Lớn mật! Cũng dám đến Tân Long môn gây sự!”
Nghe thấy thanh âm này, các tu sĩ vừa định chạy trốn đều ngừng lại, toàn bộ ngẩng đầu nhìn lên trời. Ở không trung có một chiếc khăn tung bay, không ngừng biến ảo ra các loại màu sắc, bên trên có một tu sĩ phong thái không tệ, chính là sư phụ giáo dưỡng năm đó của Hải Lam Âm, cũng là nữ nhân của cha nàng, Thụy Mẫn. Nàng ta có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, trên người ngũ quang thập sắc không ít pháp bảo, đang lạnh mặt nhìn xuống quảng trường, phát hiện trên đất có một thi thể, chính là chưởng môn hiện tại thì nhất thời nổi giận: “Lại dám giết chưởng môn phái ta, các ngươi có biết các ngươi đang gây sự ở đâu không!”
“Tân Long môn nha, chúng ta đặc biệt đường xa chạy tới đó. Nếu không biết thì ai tới nháo sự chứ, thật là ngu ngốc.” Kim Phi Dao ngẩng mặt nhìn nàng, bộ dạng cũng chỉ có thế, chẳng lẽ lại tinh thông chỗ khác?
Ánh mắt Thụy Mẫn quét qua các nàng, lập tức nhận ra Hải Lam Âm, không ngờ nàng cũng dám trở về, nhưng vừa thấy tu vi của ba người thì giật mình, yếu nhất cũng Hóa Thần trung kỳ, trong khi bản thân mới Hóa Thần sơ kỳ, đây là ba đánh một nha.
Nghĩ nghĩ, nàng hạ xuống, vẻ mặt từ lạnh lùng biến thành hòa ái, khẩu khí cũng ôn hòa hơn. Nhìn Hải Lam Âm nghiến răng nghiến lợi cầm kiếm, mắt như muốn phun lửa liền thân thiết nói: “Lam Âm, những năm này ngươi ở đâu? Ta và cha ngươi đã đi tìm ngươi khắp nơi, thấy ngươi không sao thật sự là quá tốt.”
“Ngươi không cần hư tình giả ý, đừng tưởng rằng ngươi không ra mặt thì ta không biết, chuyện năm đó chính là do ngươi câu dẫn Lý Y, có phải nương ta là do ngươi hại chết không?” Hải Lam Âm chỉ vào nàng mà mắng, cha cũng không gọi mà trực tiếp hô tên.
Kim Phi Dao đứng bên cạnh bất đắc dĩ day trán, sao lại bắt đầu tán gẫu vậy, cứ như vậy thì biết tới khi nào? Hơn nữa, đều đã thành như vậy rồi, còn hỏi người có phải do nàng hai chết hay không làm gì? Mặc kệ có phải hay không, dù sao cũng là một người, cứ trực tiếp xử lý là được.
“Không phải, Lam Âm, ngươi hiểu lầm rồi, Hải tỷ tỷ năm đó do mắc Úc chứng mà chết, không liên quan đến ta. Hơn nữa, ta là sau khi Hải tỷ tỷ qua đời mới đến, chuyện này sao có thể liên quan đến ta?” Thụy Mẫn giải thích, bộ dáng vô cùng ủy khuất, thoạt nhìn giống như đúng là bị hàm oan.
“Rõ ràng là các ngươi kết phường mưu đồ Đạo Đài sơn, hiện tại lại dám nói không liên quan.” Hải Lam Âm kêu gào, có một số việc nếu không nói ra được thì nàng sẽ không thoải mái trong lòng, năm đó không có cơ hội đối chất với bọn họ, hiện tại đã có thực lực, nhất định phải nói cho rõ ràng.
Thụy Mẫn vô cùng hiểu Hải Lam Âm, thấy nàng tức giận đến đỏ mặt thì vẫn chậm rãi nói như trước: “Tuy Hải trưởng lão đưa ngươi đi nhưng sao ngươi chỉ nghe lời nói một phía của hắn mà nhận định là do chúng ta làm? Lúc hắn mang ngươi đi, chúng ta biết đươc còn đi khắp nơi tìm ngươi nhưng không thấy. Cha ngươi hiện tại cũng đã không biết ở đâu, đối ngoại chỉ nói là ở Thần cấp giới, kỳ thực không ai biết hắn ở chỗ nào. Đó là do hắn ra ngoài tìm ngươi, hai trăm năm đều không có bất luận tin tức gì.”
“Đừng mơ tưởng gạt ta!” đây chính là chỗ khác với những gì nàng biết, Hải Lam Âm cầm linh kiếm chỉ vào nàng mà quát.
“Ta thật sự không lừa ngươi, Tân Long môn là sau này mới đổi tên, còn không phải do đợi ngươi trở về? Nhưng một lần tìm là cả trăm năm, căn bản không có tin tức của ngươi. Chúng ta nghĩ rằng ngươi đã bị Hải trưởng lão kia giết mới không thể không hỗ trợ quản lý Đạo Đài sơn. Hải trưởng lão kỳ thực có âm mưu khác, nếu không phải Long nhi phát hiện thì hắn vẫn còn che giấu. Chỉ không ngờ sau khi đả thương hắn, hắn lại bắt cóc ngươi rồi nói ra loại lời đó, làm ngươi hiểu lầm chúng ta.” Thụy Mẫn ôn nhu nhìn nàng, không có một tia sát ý hay hơi thở hung ác, nếu đây là những phân tích mò mẫn lâm thời thì thật sự đúng là xuất thần nhập hóa.
Hải Lam Âm nghe mà mờ mịt, lúc đó rõ ràng Long Hưng muốn giết nàng, Hải trưởng lão còn dùng mạng để đổi lấy mạng của nàng, hiện tại sao có thể khác hoàn toàn như vậy?
“Không phải Hải trưởng lão đã vài lần muốn ngươi giao lại quyền lực cho hắn sao? Nhưng ngươi mãi không giao ra cho nên hắn mới mưu đồ. Sau này bị Long nhi phát hiện, hắn lại mang ngươi đi, lừa gạt ngươi, lúc đó chúng ta đuổi theo là để giết hắn cứu ngươi, ngươi lại cho rằng chúng ta định giết ngươi. Aizzz, hết thảy đều chỉ là hiểu lầm thôi.” Thụy Mẫn lắc đầu, có vẻ vô cùng đau đớn vì việc này.
“Không thể nào!” Hải Lam Âm có chút dao động, bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, không tùy vào lắc đầu.
“A!”
Đột nhiên, Thụy Mẫn phát ra một tiếng kêu sợ hãi thê lương làm Hải Lam Âm bừng tỉnh. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Kim Phi Dao không biết đã đứng sau lưng Thụy Mẫn từ lúc nào, thú nha trên quyền sáo Thú Bạo đâm vào lưng Thụy Mẫn, một đóa huyết hoa vĩ đại bắn ra phía sau.
“Mỹ Tiên chân nhân!” chúng đệ tử vốn cho rằng có thể thu phục đột nhiên thấy Mỹ Tiên chân nhân bị đối phương đâm trúng, máu tươi phun ra như hoa nở rộ, không chú ý tới đây là tu sĩ Hóa Thần kỳ, bọn họ nhanh chóng đánh pháp bảo vào Kim Phi Dao, chỉ hy vọng công kích của mọi người có thể làm nàng thối lui. Nếu người Hóa Thần kỳ duy nhất là Mỹ Tiên chân nhân bị giết thì bọn họ sao có thể chạy thoát khỏi ma chưởng của tu sĩ Hóa Thần kỳ?
Hải Lam Âm không hề động, Mập Mạp cũng vẫn luôn coi chừng. Thấy công kích của bọn họ phát ra, hắn liền ném Lưu Tinh chùy ra ngoài. Tiếng xèo xèo vang lên không ngừng, quả nhiên lại có một tên tu sĩ tiêu thất. Đám tu sĩ đê giai này căn bản không thể đối kháng với tu sĩ cao giai, mà loại thói quen tu sĩ cao giai không thèm công kích tu sĩ đê giai lại không có tác dụng đối với Mập Mạp.
Chỉ thấy quang ảnh màu trắng xẹt qua, người chết như ngả rạ, không hề có chút chùn tay hay do dự. Kim Phi Dao thì vẫn hút máu Thụy Mẫn, nếu không phải Thụy Mẫn vội vàng tập trung tinh thần dùng Mê Âm thuật với Hải Lam Âm thì Kim Phi Dao cũng không thể dễ dàng vọt tới phía sau nàng ta như vậy. Đây đúng là lừa người không được còn mất cả mạng.
Một giọt máu cuối cùng bị phun ra, sắc mặt Thụy Mẫn trắng bệch, cả người ngã xuống vũng máu, Nguyên Anh thì không thấy bóng dáng. Kim Phi Dao rút thú nha ra, nghiêm túc nói với Hải Lam Âm: “Ta hy vọng đây là lần cuối cùng, ngươi không có chút cảnh giác nào cả, nàng dùng Mê Âm thuật với ngươi mà ngươi lại thành thành thật thật nghe, lại còn dao động. Nếu không phải ta kịp thời đánh nàng thì có phải cuối cùng ngươi lại nghe theo lời nàng, trở về làm đại tiểu thư?”
Sắc mặt Hải Lam Âm vô cùng khó coi, bảo sao vừa rồi nàng thấy tinh thần hoảng hốt, hóa ra là trúng Mê Âm thuật.
“Đây chỉ là món khai vị, chiến đấu thực sự là ở Thần cấp giới cơ, ta không hy vọng đến lúc đó ngươi đối mặt với lão tình nhân và cha lại có biểu cảm này. Rốt cục ngươi có muốn báo thù không? Nếu không thì đừng có đi.” Kim Phi Dao không khách khí mắng.
“Ta nỗ lực sống như vậy chính là để báo thù!” Hải Lam Âm kiên định hô.
Kim Phi Dao đánh giá nàng một cái, cuối cùng mới nói; “Ngươi tốt nhất hãy nhớ lời ngươi vừa nói, nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy thì người đầu tiên ta giết chết chính là ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...