Đoàn người Kim Phi Dao được mời vào Lưu Bàn Sơn, Chu Tước không truyền âm cho nàng, có vẻ phi thường tức giận. Bố Tự Du cũng hiếu kỳ hỏi xem có chuyện gì, Cửu Trọng Linh Áp trận chặn Yêu tộc khỏi Thần cấp giới là cái gì, làm cho nàng bận rộn ứng phó của Chu Tước lẫn hắn.
Chu Tước tức giận là vì hắn cảm thấy Kim Phi Dao đang lừa Yêu tộc, cũng dám tự xưng bệ hạ, đó là vị trí mà phải là Yêu tộc cường đại lại có hy sinh và cống hiến lớn cho Yêu tộc mới có thể có được. Nàng làm như vậy là xem thường Yêu tộc, rất quá đáng!
Bố Tự Du lại muốn nghe được tin tức, muốn biết vì sao Yêu tộc không thể lên Thần cấp giới, trong truyền thuyết chỉ nói là Yêu tộc đắc tội một vị cường đại thông thiên cho nên vị đó mới che Thần cấp giới lại. Mà nguyên nhân trong đó vì ít người biết đến, thời gian lại quá lâu rồi cho nên người sau càng không thể biết được. Hiện tại lại từ miệng Kim Phi Dao biết được chuyện này, ngay cả tên cũng biết, thật không hiểu người này đến cùng biết bao nhiêu.
Kim Phi Dao giải thích với Chu Tước, nói nàng không hề nói dối nhưng Chu Tước lại nhất quyết không tha, ầm ĩ nháo nói nàng gạt người. Mà với Bố Tự Du, nàng lại không nói tỉ mỉ, đây là thứ có thể bán được giá cao, sao có thể đẻ Bố Tự Du nghe được rồi mang về Thế Đạo Kinh? Muốn đưa cũng phải nàng tự đưa mới đúng, như vậy mới không bị lừa.
“Ngươi lo lắng nhiều quá, tự ngươi giao tình báo lên cùng lắm cũng chỉ được trả bằng một nửa ta, bởi vì ngươi chưa từng cung cấp tình báo, độ tin tưởng quá thấp. Mà ta thì khác, tình báo ta nộp lên đã trên vạn điều, giá đưa ra đều là giá cao nhất, còn không cần phải thẩm tra. Ta giúp ngươi báo lên, ngươi chia cho ta ba thành, ngươi cầm bảy thành. Như vậy còn nhiều hơn là ngươi tự mình đi bán, ngươi thấy thế nào?” Bố Tự Du rất muốn lập tức biết chuyện này mà không phải sau này đọc Thế Đạo Kinh, dùng khuỷu tay huých nàng làm Kim Phi Dao phiền muốn chết.
Thật sự không còn cách nào, Kim Phi Dao đồng ý sẽ nói với hắn nhưng phải chờ một lát nữa rồi nói, hiện tại không nói rõ ràng được.
Nhưng hắn cũng không chịu tịch mịch, Kim Phi Dao không rảnh nhưng bên cạnh còn có hai kẻ luôn đi theo nàng, nếu việc này là thật thì không có khả năng bọn họ không biết gì. Vì thế Bố Tự Du liền đi tìm Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, sau khi được Kim Phi Dao cho phép, ba người liền đứng một bên bắt đầu thuật chuyện.
Hai người nói một người ghi chép, nói đến phi thường vui vẻ.
Vì muốn gặp Đại Tế Ti cho nên bọn họ được đưa thẳng lên phía trên Lưu Bàn Sơn. Lưu Bàn Sơn từ dưới lên trên tổng cộng có mười một vòng, càng lên cao càng nhỏ, mà vòng trên cùng chính là đỉnh núi, trên đó có mười mấy sơn động, những thác nước này chảy ra từ các sơn động đó. Vòng thứ hai bị thác nước chia cắt thành hơn mười đoạn, ở giữa có tiểu kiều nối liền, trong mỗi đoạn lại có nhà đá tinh xảo khéo léo.
Mấy người Kim Phi Dao đi đến trước một căn nhà đá ở tầng thứ hai, nhà đá này tứ bề lộng gió, bên ngoài treo không ít da và xương thú, rất có hương vị hoang dã. Ở ngoài cửa đá có hai Yêu tộc Kết Đan kỳ vẻ mặt lạnh lùng nhìn các nàng.
Lúc này, từ trong nhà đi ra một gã Đại Tế Ti, già đến mức làm người ta thương tâm, lông mày và râu đều đã bạc trắng, lại đặt biệt dài, lông mày đã vắt lên vai. Tóc thì không biết có hay không vì trên đầu đã đội một cái mũ cắm đầy lông chim đủ màu đủ dạng, khiến người nhìn vào có cảm giác giả thần giả quỷ.
Đại Tế Ti đã là tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ nhưng lại không để ý đến việc thay đổi ngoại hình cho nên nhìn phi thường già cỗi. Tay phải hắn cầm quyền trượng, tay trái cầm một con rùa to bằng lòng bàn tay, so sánh với rùa thì hắn còn già hơn vài phần.
Con rùa kia toàn thân màu xanh lục, mai rùa óng ánh trong suốt giống như tinh thạch lục sắc. Lúc này nó đang dùng sức ngoài đầu, dùng đôi mắt bằng hạt đậu xanh đánh giá bốn phía.
“Chu Tước, ngươi rốt cục cũng chịu trở lại.” Đại Tế Ti ngước đôi mắt vẩn đục nhìn thoáng qua Chu Tước, chậm rãi nói.
Kim Phi Dao sửng sốt, lập tức truyền âm cho Chu Tước; “Đây là cha ngươi à? Thật là già.”
“Cha ngươi mới vậy, cha ta là lão tư tế, ai nói Đại Tế Ti là cha ta?” Chu Tước tức giận trừng mắt nhìn nàng, cả ngày chỉ giỏi nói hươu nói vượn.
“Không phải Linh Dương gọi cha ngươi là lão tư tế sao? Ta thấy hắn cũng già rồi, lại hoan nghênh ngươi như vậy, còn tưởng là cha ngươi. Nói như vậy thì cha ngươi càng già hơn, có khi lông mày dài chấm đất rồi.” Kim Phi Dao nghĩ tư tế cũng không trẻ tuổi, tựa hồ những người này không cần bề ngoài, cha của Chu Tước là đầu lĩnh của bọn họ, chắc chắn càng già kinh người. Vậy mà còn có thể cùng nữ nhân Nhân tộc sinh hạ Chu Tước, rốt cục nương Chu Tước luyến lão đến mức nào chứ, lại đi thích loại lão gia thoạt nhìn có thể tắt thở bất cứ lúc nào này.
Chu Tước đã sắp không nén được lửa giận, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cũng không phải tu vi cao quyền lực lớn đều là lão nhân, ngươi cũng là lão thái bà mấy trăm tuổi đó.”
“Ai bảo các ngươi không làm cho tư tế có tinh thần một chút, người khác không nhầm mới là kỳ quái.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, nếu không phải tư tế đều kỳ quái như vậy thì nàng cũng không thể tự động nghĩ người ta già đi.
Đại Tế Ti và Chu Tước hàn huyên vài câu liền chuyển ánh mắt sang Kim Phi Dao, cẩn thận đánh giá nàng một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi nói ngươi mở ra Cửu Trọng Linh Áp trận che Thần cấp giới?”
“Đúng vậy, chính là ta. Tên trận cũng không phải ta mò mẫn phân tích đâu mà nó thật sự có tên này.” Kim Phi Dao gật đầu nói.
Đại Tế Ti lại trầm mặc, bọn họ không biết tới Cửu Trọng Linh Áp trận này. Để làm cho Yêu tộc ở Thần cấp giới có thể vượt qua lôi kiếp, cũng để Yêu tộc không mất đi thế lực ở Thần cấp giới, bọn họ thậm chí đã đi tìm Yêu tộc Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ, nhưng vẫn không có kết quả, ngay cả Yêu tộc ở Độ Thiên giới cũng không biết được bao nhiêu tin tức.
Còn Yêu tộc ở Thiên cấp giới thì căn bản không có cách liên hệ, cho nên bọn họ chỉ mờ mịt biết là do cường đại Nhân tộc bị trộm thực hồn thần thú làm, còn rốt cục là hắn động tay động chân gì thì Yêu tộc hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng bọn hắn đi trộm thực hồn thần thú cũng là vì có Yêu tộc ở Thiên cấp giới tiện thể nhắn xuống bảo bọn họ làm. Sau khi chuyện xảy ra thì Yêu tộc bên trên lại chưa từng tới giải quyết, làm cho Yêu tộc cảm thấy phi thường khó giải quyết, ngoài không hiểu đầu cua tai nheo gì ra thì không có cách nào cả.
Yêu tộc cứ như vậy bị áp chế ở Linh cấp giới hơn ba nghìn năm, bọn họ đã quen, thực lực cũng đại giảm so với trước kia.
Nếu không phải lần này mạc danh kỳ diệu lên được Thần cấp giới thì giờ này bọn họ vẫn còn bị vây ở Linh cấp giới. Nếu người trước mặt nói thật thì một danh xưng bệ hạ là hoàn toàn xứng đáng với nàng, còn có thể chia một phạm vi và thế lực lớn cho tộc nhân của nàng. Tuy nhiên, Thao Thiết lại không có tộc nhân, cùng lắm chỉ có thể làm một bệ hạ mất quyền lực thôi.
“Lời vừa rồi của ngươi đều là sự thật?” Đại Tế Ti lại thận trọng hỏi một câu.
Kim Phi Dao cảm thấy Đại Tế Ti quá có ý tứ, cũng không hỏi kỹ càng xem tình huống thế nào, chỉ hỏi có phải là thật hay không. Nàng mới chỉ nhắc đến, còn chưa nói đã phá trận thế nào mà, chẳng lẽ chỉ cần bản thân trả lời là thật thì chuyện này sẽ là sự thật?
Tuy nhiên, dù sao cũng là nàng làm, nàng đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là thật, ta dù nói láo cũng không thể khoa trương như vậy được.”
Kim Phi Dao cảm thấy điện hạ và vương gì đó hình như rất được Yêu tộc coi trọng. Nhìn Linh Dương đối xử với Chu Tước là có thể tưởng tượng ra những nhân vật như điện hạ có quyền lực rất lớn, ít nhất là chắc chắn có cung phụng. Nếu nàng có thể lên làm bệ hạ thì chính là đại nhân vật trong Yêu tộc rồi.
Đến lúc đó các loại thứ tốt đều có thể đến tay, Yêu tộc cũng không dám tìm nàng phiền toái nữa, ít nhất cũng giải quyết xong một thế lực có khả năng biến thành địch nhân. Chứ như hiện giờ, chỉ có Ma tộc không đuổi giết bản thân, ngay cả Yêu tộc cũng có tên Văn vương kia cả ngày chạy tới gây sự, cho nên danh hiệu bệ hạ này kể cả chỉ là hư danh nàng cũng muốn.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Kim Phi Dao, Đại Tế Ti vươn tay trái, đặt con rùa lục sắc kia trước mặt nàng, sau đó biểu cảm ngưng trọng nói: “Nếu ngươi nói thật thì hãy đặt tay lên trên Thiên Cơ quy mà nói lại một lần.”
Thiên Cơ quy? Kim Phi Dao nhìn con rùa kia, sờ vào thứ này là có thể chứng minh nàng nói thật?
Nhìn biểu cảm của nàng là biết nàng chưa từng thấy qua thứ này, Bố Tự Du liền giải thích cho nàng: “Thiên Cơ quy là một loại thần quy có thể bói toán và cảm giác nhân tâm, số lượng rất thưa thớt, hơn nữa chỉ có Yêu tộc mới biết cách sử dụng năng lực của chúng. Nghe nói đặt tay lên lưng rùa nói chuyện, nếu ngươi nói dối thì hồn sẽ bị hút vào trong quy xác, biến thành thuốc bổ cho Thiên Cơ quy.”
“Nếu ta nói thật mà nó cũng muốn ăn ta thì phải làm sao?” Kim Phi Dao nhìn Thiên Cơ quy, nói. Thứ này có chút nguy hiểm nha, nếu cố ý giở trò xấu thì hỏng bét.
Không ngờ lại có người nghi ngờ năng lực của Thiên Cơ quy, hơn nữa không chỉ có năng lực mà còn cả quy phẩm của Thiên Cơ quy. Đại Tế Ti có chút tức giận, thanh âm nghiêm khắc: “Thiên Cơ quy là thần thú, sẽ không làm ra loại chuyện như ngươi nói. Nếu ngươi nói thật thì trên người Thiên Cơ quy sẽ xuất hiện màu sắc khác. Nếu ngươi nói dối thì quả thật sẽ lập tức rơi vào quy xác, hóa thành đồ ăn cho Thiên Cơ quy. Ngươi dám hay không dám?”
“Cái này còn cần hỏi sao? Nếu ta không dám thì không phải chứng tỏ ta nói dối? Các ngươi cử nhiều người như vậy chạy tới tiếp ta, lại không ngờ rằng bị người đùa giỡn, kể cả ta không bị Thiên Cơ quy ăn thì các ngươi cũng ăn ta.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng nói thầm, trực tiếp đặt tay lên Thiên Cơ quy.
Sau đó nàng liền lớn tiếng nói: “Trận pháp vây khốn Yêu tộc Thần cấp giới là ta phá, trận kia tên là Cửu Trọng Linh Áp trận, cho nên ta là cứu tinh của Yêu tộc, cấp thân phận bệ hạ đi thôi.”
Không ngờ nàng bảo nói là nói, còn cố ý nhắc chyện bệ hạ, cứ như sợ Yêu tộc không chịu cho nàng làm bệ hạ vậy. Tất cả mọi người không biết nói gì, Đại Tế Ti còn mạc danh kỳ diệu dâng lên tâm tình, nếu nàng nói dối thì tốt rồi.
Nói xong, Kim Phi Dao nhìn Thiên Cơ quy, các Yêu tộc khác cũng nhìn chằm chằm vào nó. Chỉ có Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, còn cả Bố Tự Du là bận rộn kể chuyện, căn bản không liếc mắt sang bên này một cái. Dù sao cũng là lời nói thật, chỉ cần Yêu tộc không gian lận thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Thiên Cơ quy đột nhiên dùng sức quay đầu ra sau, thoạt nhìn phi thường thống khổ. Sau đó liền thấy nó lật ngửa người, cổ mềm xèo ngoẹo sang một bên, trên thân quy đột nhiên xuất hiện màu đen, nhất thời cắn nuốt toàn bộ lục sắc, cả quy xác tối như mực, thoạt nhìn thật quỷ dị.
Đen vậy sao! Kim Phi Dao nhìn quy xác, phản ứng đầu tiên là ý nghĩ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...