Khổng Vinh đang đứng trước núi thi thể, cực kỳ bi thương. Lúc vọt vào đây hắn đã dùng thần thức đảo qua, nơi này không có bất luận kẻ nào, kẻ phá hoại nơi này đã bỏ chạy.
Nhìn tâm huyết suốt đời bị hủy trong chốc lát, hắn lúc này không còn tâm trí nào đi tìm kẻ đầu sỏ gây nên, đã thương tâm không nói ra lời. Mục đích nhân sinh của mọi người vốn không giống nhau. Có một số người trở thành tu sĩ chỉ vì thành tựu đại đạo phi thăng Thiên giới, đồng thọ cùng thiên địa. Có một số người lại vì lực lượng hủy thiên diệt kịa, quyền lực vô thượng và khoái cảm được vạn người ngưỡng mộ, những người này tất nhiên là bá chủ một phương.
Ngoài một bộ phận khá lớn những người không biết rõ vì sao lại tu luyện, là những người mà gia tộc, sư môn bảo tu thì họ tu, số còn lại đều trầm mê trong một kỹ xảo nào đó, tu luyện chỉ là vì có thể sống sót, để có thể tiếp tục làm việc mình yêu thích. Giống như Phong Vân Trúc ham thích trận pháp, hay Mập Mạp tiến vào Thần Thú kỳ chỉ vì có thể sống phóng túng, đều là điển hình của việc do trầm mê vào sở thích nên mới tu luyện. Khổng Vinh cũng là một người như vậy, những nhân thú này đối với hắn mà nói là thứ quý giá nhất, so với pháp bảo thượng phẩm còn quý trọng hơn nhiều lần.
Trừ những thứ này ra, hắn còn gặp phải một vấn đề, đó là làm thế nào giao đãi với Hoàng Vũ Lương. Đương nhiên hắn hiện tại hoàn toàn không lo lắng đến chuyện này, tâm hắn đã bị thương, co rút từng đợt, đau đến mức hồn phách như bị rút đi.
Đột nhiên, phía sau nổi lên một trận kình phong, Khổng Vinh vội vàng quay đầu, hai hàng răng nanh liền xuất hiện trước mặt hắn. Bên trái có một cái chân đánh lại, loảng xoảng một tiếng, phía trước Khổng Vinh xuất hiện một cái đại câu màu đen long lánh, cứng rắn đối đầu với cái chân.
Mặc dù có pháp bảo bản mạng Hoàn Hồn câu ngăn trở, Khổng Vinh Hóa Thần hậu kỳ vẫn bị một chưởng này chấn cho lui ra ba, bốn bước mới dừng lại được. Hắn tức giận quát: “Người nào?”
Lại phát hiện đứng trước mặt hắn là một con yêu thú cao tới ba trượng, cái đầu cực lớn, trên đầu có hai sừng, lông chỗ đen chỗ trắng. Đột nhiên, Khổng Vinh vốn hiểu rõ các loại yêu thú có chút ngây ngẩn cả người, con thú này là loài nào, sao hắn chưa từng gặp?
Kim Phi Dao cũng không phải đi ra tán gẫu với hắn, càng không cần nói đây lại là một lão nhân bẩn thỉu, nếu là một mỹ nam anh tuấn thì còn có thể nói hai câu. Vì thế nàng không nói hai lời, tung đuôi vụt ra, hung hăng nện lên người Khổng Vinh.
Cái đuôi đầy lông nhìn như mềm mại lúc này lại giống như roi thép, Khổng Vinh không chú ý tới việc đây là yêu thú nào nữa, kéo Hoàn Hồn câu chắn phía trước. Hoàn Hồn câu ô ô rung động, rốt cục đỡ được công kích của cái đuôi nhưng thân hình của Khổng Vinh vẫn bị chấn động.
“Yêu thú Thần Thú kỳ?” đôi mắt già nua vẩn đục của Khổng Vinh đã nhìn ra tu vi của Kim Phi Dao, nhưng lại phi thường nghi hoặc. Là ai thả vật như vậy vào đây? Chẳng lẽ là tu sĩ Luyện Hư kỳ muốn hủy tâm huyết của hắn?
Đột nhiên, hắn phát hiện trên Hoàn Hồn câu có cái gì đó màu bạc long lánh, cẩn thận nhìn lại, hóa ra là phù dịch màu bạc. Ánh mắt hắn lại quét lên yêu thú trước mặt, nếu như bỏ đi lớp màu bạc kia thì con yêu thú này là gì?
“Thao Thiết!” Khổng Vinh kinh hỉ chấn động, không ngờ lại là Thao Thiết trong tứ đại mãnh thú. Đây là ông trời thương ta nha, mất một Chu Tước lại mang đến một Thao Thiết. So sánh với Thao Thiết thì những nhân thú kia căn bản không coi là cái gì, mắt hắn lóe ánh sáng tham lam, không ngừng đánh giá Kim Phi Dao.
Ánh mắt lão nhân này thật đáng ghét! Kim Phi Dao rất bất mãn với ánh mắt của Khổng Vinh, lông toàn thân dựng dứng, rống lên với hắn. Sau đó, từ miệng nàng thả ra một vật, một luồng hương thơm ngọt ngào xuất hiện trong không khí, mà ở trên vật kia lóe lên một đường quang ảnh. Khổng Vinh nhanh chóng dời bước tránh qua, chỉ thấy đá vụn vẩy ra, trên đất lập tức xuất hiện một cái động to bằng cái bát. Động sâu đến vài chục trượng, có thể thấy lực lượng này lớn thế nào, bị đánh lên là có thể trực tiếp thủng.
Khổng Vinh vừa đứng vững, một vật màu trắng ngà mùi thơm ngọt liền vọt lại, dính lên lớp quần áo bẩn thỉu của hắn, áo hắn xèo một tiếng liền bốc khói nhẹ.
Lại còn có độc!
Sau đó, vật kia rơi xuống đất, lập tức hóa thành một đồng tử, Khổng Vinh càng kinh ngạc, lại là một linh thú Thần Thú kỳ. Tuy tu vi của hắn đã ở Hóa Thần hậu kỳ nhưng lúc này lại phải đối mặt với hai linh thú Thần Thú kỳ, hơn nữa một con còn là thực hồn mãnh thú phụ thân, Khổng vinh vốn còn cảm thấy có thể bắt được Thao Thiết hiện tại lại cảm thấy khó khăn.
Hoàng Vũ Lương và Hoa Nguyên Tử đang làm cái gì vậy!
Khổng Vinh nhịn không được mắng, nếu lúc này hai người đó tới thì có thể thoải mái bắt hai con thú này, nếu để một con chạy thì thật đáng tiếc.
Đúng lúc này, sương trắng trên đầu quay cuồng, hai gã tu sĩ Kết Đan kỳ xuất hiện ở bên ngoài. Một người trong đó còn hỏi: “Hoa trang chủ cho chúng ta tới hỏi một tiếng, nơi đây phát sinh chuyện gì, vì sao lại cháy?”
Lời này vừa nói xong, hai người bọn họ liền thấy rõ tình huống phía dưới, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên đánh một chưởng về phía hai người bọn họ, hai luồng Minh hỏa màu đen phóng qua đầu Khổng Vinh, đi thẳng đến hai người. Nếu để hai người này chạy trốn thì chắc chắn sẽ dẫn tên tu sĩ Luyện Hư kỳ kia tới, đến lúc đó muốn chạy trốn liền phiền toái.
Khổng Vinh lập tức phát hiện ý đồ của Kim Phi Dao, Hoàn Hồn câu trong tay bay vèo ra ngoài, mắt thấy hai luồng Minh hỏa sắp đánh lên hai người lại bị Hoàn Hồn câu đánh tan. Hắn còn quát to: “Mau đi thông tri Hoàng trưởng lão, nơi này có thực hồn thần thú.”
Hai gã tu sĩ Kết Đan nhặt lại được cái mạng, xoay người liền chạy, nhưng Minh hỏa vừa đánh tan lại vừa vặn vẩy lên một người, đằng một cái, tên tu sĩ Kết Đan kia lập tức bị hỏa diễm bao vây, một tức sau đã tiêu biến không ảnh.
Người nọ là bị thiêu chết, nhưng một tên khác lại nhân cơ hội chạy trốn, liều mạng vọt tới phía trước núi, mà cấm chế sương trắng phía trên cũng khép lại, vẫn là buông tha một người.
“Thao Thiết biết nghịch lửa, thật sự là không ngừng cho ta kinh hỉ nha. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn về ta sở hữu đi, ta sẽ cho ngươi sống được lâu một chút. Ngươi là tới cứu con Chu Tước kia? Xem ra thực hồn thần thú xác thực là có liên hệ. Ta có một chủ ý mới, chỉ cần sưu hồn của các ngươi là có thể biết được càng nhiều thực hồn thần thú đang ở trên người những ai. Đội quân nhân thú của ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, ha ha ha ha ha…” Khổng Vinh vui mừng cười ha hả, tựa hồ trước mắt hắn đã đứng một loạt nhân thú biết nghe lời, tứ đại mãnh thú cộng thêm thánh thú, tất cả đều là kiệt tác của hắn.
Kim Phi Dao đột nhiên đứng dậy, thú thân bắt đầu hóa thành nhân thú, sau đó nàng nói: “Đám rác kia của ngươi mà cũng xứng sao? Ta cho ngươi nếm thử thực hồn thần thú chân chính là như thế nào. Ngươi có thể đem ý nghĩ xấu xa đó của ngươi cùng với thi thể mình vùi sâu vào lòng đất, chậm rãi cùng nhau hư thối đi.”
“Nhân thú! Đây là nhân thú chân chính, vì sao ngươi lại như thế này?” Khổng Vinh dừng lại, lập tức điên cuồng kêu la. Nhân thú là thứ mà hắn đã nghiên cứu mấy trăm năm, thực hồn thần thú không phải chỉ có hai loại hình thái là hình người và hình thú thôi sao, vì sao lại có hình thái thú nhân xuất hiện?
“Thế giới này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm.” Kim Phi Dao lộ ra răng nanh dày đặc, cười nói, sau đó ngầm truyền âm cho Mập Mạp: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta một trước một sau ngăn chặn hắn, cặn bã Nguyên Anh cũng không cho hắn chạy.”
Không có pháp bảo bản mạng, Kim Phi Dao vươn tay nắm lại, Minh hỏa màu đen quấn quanh hai đấm. Sau đó, chân mạnh mẽ giẫm một cái, cả người nàng liền bay ra ngoài, đánh hướng Khổng Vinh. Mập Mạp cũng dịch chuyển tức thời, thân hình biến mất tại chỗ, chỉ nhìn thấy trong không trung xẹt qua một quang đoàn màu trắng bằng nắm tay.
Khổng Vinh cầm Hoàn Hồn câu trong tay, dùng sức cắm mũi câu vào đất, tay kết xuất pháp quyết, từng đợt hắc quang liền thoáng hiện trên Hoàn Hồn câu, kết xuất một màn hào quang màu đen bên ngời hắn. Phía trên màn hào quang không ngừng có hình ảnh yêu thú hiện lên, trong lưỡi câu xuất hiện một đoàn hắc quang, long lánh tản ra từng trận linh khí quỷ dị khiến người ta không thoải mái.
Nắm tay Kim Phi Dao trùng trùng đánh lên màn hào quang, Hoàn Hồn câu hơi chấn động, sắc điên cuồng trong mắt Khổng Vinh càng thêm nặng. Lực lượng này thật mạnh mẽ, Hoàn Hồn câu lại bị chấn động, thật muốn có thể khai thác lực lượng này, từng chút tìm hiểu.
Quyền đổ xuống như mưa, nắm tay mang theo Minh hỏa không ngừng nện xuống một điểm của màn hào quang. Khổng Vinh chú linh lực vào trong Hoàn Hồn câu, chỉ thiếu một chút thời gian nữa thôi là Câu Hồn thuật trong Hoàn Hồn câu có thể hoàn thành, mọi hồn phách ở đây đều bị câu tới. Pháp thuật có lực sát thương lớn như vậy có một điểm không tốt đó là thời gian chuẩn bị quá dài.
Đại bộ phận thời gian của Khổng Vinh đều để tra tấn yêu thú, thời gian tu luyện không nhiều, nếu không phải hắn đã nghiên cứu ra không ít biện pháp sử dụng yêu thú để bổ sung tu vi thì hắn bây giờ vẫn còn đang loanh quanh ở Kết Đan hoặc Nguyên Anh kỳ mà thôi. Cả ngày nhốt mình bên cạnh ao luyện yêu, kinh nghiệm thực chiến của hắn vô cùng nhỏ, pháp thuật làm ra tuy uy lực mạnh nhưng lại phải trút vào đó rất nhiều linh lực.
So sánh với Kim Phi Dao cả ngày sống ở lưỡi dao thì pháp thuật của hắn thật sự là quá chậm, tuy cũng chỉ là mấy chục tức công phu nhưng trong mắt Kim Phi Dao thì đã chậm giống như thời gian ngừng lại vậy.
Chỉ một tức, Kim Phi Dao dã đánh hai mươi mấy quyền lên Hoàn Hồn câu, Khổng Vinh vừa phải rót linh khí vào Câu Hồn thuật vừa phải duy trì màn hào quang của Hoàn Hồn câu, lúc này cảm thấy linh lực đa phần rót vào màn hào quang mà không đi tới Câu Hồn thuật. Điều này chứng tỏ nắm tay Thao Thiết đã làm cho mành hào quang tiêu hao linh lực nhiều hơn so với Hoàn Hồn câu.
Điều này là không có khả năng. Bản thân Khổng Vinh rất rõ ràng, Câu Hồn thuật này là pháp thuật giết chóc hàng loạt, linh lực hút vào rất nhiều, chẳng qua chỉ là mấy nắm tay, làm sao có thể còn tiêu hao nhiều linh khí để phòng ngự như vậy, điều này không hợp với lẽ thường.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng chống đỡ, muốn rút thêm linh lực vào cho Câu Hồn thuật, nếu không đợi đến lúc Câu Hồn thuật có thể phóng ra thì chỉ sợ màn hào quang đã bị đánh vỡ. Ánh mắt gắt gao dính vào nắm tay đang không ngừng hạ xuống kia, hắn giật mình, chắc chắn là hỏa diễm màu đen kia đang cắn nuốt tiêu hao màn hào quang của Hoàn Hồn câu, đáng chết!
Trong thời gian mấy chục hơi thở, lực chú ý của Khổng Vinh đã bị Kim Phi Dao giữ chặt, đã quên mất vẫn còn có một con linh thú Thần Thú kỳ không thấy đâu.
Loại cận chiến tốc chiến tốc thắng này hắn không thường gặp, tinh thần toàn bộ tụ tập vào công kích trước mắt, tự cho là có màn hào quang hộ thể, chỉ cần đợi Câu Hồn thuật hoàn thành là thực hồn Thao Thiết có thể rơi vào tay mình, cũng không phát hiện ra phiến đá dưới chân đã xuất hiện cái khe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...