Cắn nhân sâm, dưỡng Thức Hải.
Sau gần một năm gặm nhân sâm, Kim Phi Dao rốt cục ăn hết số nhân sâm mà các tu sĩ khác cần bảy, tám năm mới ăn hết được. Nếu không phải do nàng chẳng phân biệt giờ giấc, đi đến đâu ăn đến đó thì đám Cự Nhân Sâm kia bây giờ vẫn còn xếp thành núi trong túi càn khôn.
Kim Phi Dao ngoài mấy hôm đầu có đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh ra thì sau đó đều ở trong phòng. Cũng không biết có phải do ăn nhiều Cự Nhân Sâm hay không mà Thức Hải đã được dưỡng tốt, và cũng vì Thức Hải không ngừng được bổ sung nên nàng đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ.
Hóa Thần trung kỳ không có dị tượng cũng không có biến cố kinh thiên động địa gì, loại tiểu viên mãn này đặc biệt bình tĩnh, trừ việc tu vi vượt qua một nấc, thực lực tăng lên nhiều thì cơ hồ không có người phát hiện.
Rốt cục không cần cắn Cự Nhân Sâm nữa, miệng Kim Phi Dao mãi mới được nghỉ ngơi, nàng liền đi ra ngoài một vòng. Nàng vừa tiến giai Hóa Thần trung kỳ, Thức Hải tu dưỡng xong lập tức bị Bố Tự Tỉnh của Thế Đạo Kinh biết.
Hắn vẫn luôn đau đầu với tu sĩ đại biểu cho Cửu Yêu này. Bởi vì Kim Phi Dao phải dưỡng Thức Hải cho nên không thể nhận nhiệm vụ, người nhàn rỗi nhất trong Thế Đạo Kinh chính là nàng, ngày ngày đều cắn Cự Nhân Sâm, hoàn toàn coi nơi này là chỗ dưỡng thương. Hiện tại biết Thức Hải của Kim Phi Dao đã dưỡng xong, Bố Tự Tỉnh lập tức tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng phái người gỗ đưa một nhiệm vụ tới.
Kim Phi Dao đang vui tươi hớn hở cầm Tinh Viên thạch, suy nghĩ xem có nên đợi sau này lấy được nhiều rồi hãy luyện pháp bảo bản mạng hay không thì đã có người đưa nhiệm vụ tới cửa.
Vẻ mặt mờ mịt cầm tờ giấy nhỏ từ người gỗ, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn người gỗ, sở dĩ gọi là người gỗ mà không phải con rối là vì toàn thân chúng nó đều hở ra ngoài, toàn gỗ là gỗ.
Đây chính là điểm khác nhau giữa con rối và người gỗ. Người gỗ không có da, chỉ là các loại cơ quan tổ hợp mà thành. Con rối mặc dù cũng là cơ quan thuật, tài liệu lại nhân cách hóa hơn, có loại còn dùng luôn thi thể để làm.
Người gỗ này tạo thành người hoặc là động vật đều phi thường có cảm giác vui vẻ.
Nàng đang cầm trên tay một tờ giấy trắng bình thường, bên trên chỉ viết vài dãy số, Huyền một trăm linh sáu.
“Huyền một trăm linh sáu? Nhiệm vụ trên mộc bài kia chia làm các cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Ngươi nhận được nhiệm vụ Huyền cấp, xem ra bọn họ cảm thấy ngươi thật vô dụng.” Hoa Uyển Ti nhìn thoáng qua tờ giấy, nở nụ cười.
Kim Phi Dao lại không đồng ý: “Nhiệm vụ thấp một chút mới tốt, chỉ cần có thể đổi lấy tài liệu luyện chế pháp bảo từ chỗ Yêu tộc kia thì ta mặc kệ, nhiệm vụ có bị người khác xem thường cũng không sao. Hơn nữa, nhiệm vụ Thiên cấp hẳn là phải tu sĩ Luyện Hư mới làm được, ta đi là tự tìm chết. Mau mau nhìn xem Huyền một trăm linh sáu là gì?”
Trong gần một năm này Hoa Uyển Ti cũng không nhàn rỗi, cơ hồi mỗi ngày đều đến đại điện phát vụ để xem thẻ bài, nơi đó có một chiếc Huyền Thủy kính, chỉ cần rót thần thức vào là có thể nhìn thấy tất cả nhiệm vụ. Mộc bài của Kim Phi Dao đã có đánh dấu, chỉ cần thần thức của một người khác ngoài nàng rót vào là cả khối sẽ tiêu hủy, Thế Đạo Kinh cũng biết được ngay lập tức, người giữ mộc bài nếu không phải đã chết thì cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thẻ bài đã bị người đoạt đi rồi.
Như vậy sẽ làm cho nhiệm vụ không bị truyền ra ngoài, vì từ trong đó có thể nhìn ra rất nhiều bí mật, nếu lộ ra ngoài sẽ hại chết các tu sĩ Thế Đạo Kinh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vậy mà không phải ai cũng có thể tiến vào Thế Đạo Kinh, nhận được mộc bài này.
“Hôm qua lúc ta xem thì nhiệm vụ Huyền cấp mới có tám mươi hai, hẳn là nhiệm vụ mới rồi, ngươi nhìn mộc bài xem.” Hoa Uyển Ti nhớ lại, mở miệng đáp.
Kim Phi Dao hỏi: “Ngươi nhớ hết đống nhiệm vụ đó làm gì?”
“Hiểu biết hướng đi của tu tiên giới! Ta đã nhìn ra không ít bí mật từ đó rồi.” Hoa Uyển Ti thần bí cười nói.
“Bí mật gì? Người ủy thác nhiệm vụ là ai cũng không biết, vậy mà ngươi cũng đoán được?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi.
Hoa Uyển Ti hé miệng cười: “Tình hình hiện tại rất không tốt, rất nhiều nhiệm vụ đều là phá hoại Nhật Nguyệt môn, các loại nhiệm vụ đi kiếm tài liệu cao giai để luyện chế pháp bảo và đan dược cũng rất nhiều. Đây chính là chuẩn bị cho chiến tranh, nói vậy thì sẽ không được bao lâu nữa, Nhật Nguyệt môn chắc chắn sẽ nhận thấy có người muốn hủy diệt mình, tất nhiên sẽ phản kháng. Đến lúc đó ngoài sáng có Yêu tộc và Ma tộc xuất ra đối kháng Nhật Nguyệt môn, ngầm mặt có Thế Đạo Kinh ép buộc, ngươi hiện tại tốt nhất nên nhặt những nhiệm vụ không nguy hiểm mà làm. Nếu không sau này đều là nhiệm vụ xâm nhập địch hậu, phi thường nguy hiểm.”
“Ngươi tìm hiểu rõ cả thế lực của Nhật Nguyệt môn?” Kim Phi Dao có chút kinh ngạc, Hoa Uyển Ti lại lo lắng chu toàn như vậy, ngay cả cái này cũng điều tra ra.
“Không phải tất cả, chỉ là mười lăm phân đường ngoài ánh sáng kia thôi.” Hoa Uyển Ti lắc đầu, chỉ từ những nhiệm vụ và các tình báo có thể công khai cho các nàng xem, nàng có thể biết được mặt ngoài của mười lăm phân đường kia. Còn việc có bao nhiêu môn phái thuộc sở hữu Nhật Nguyệt môn, phía dưới lại có thế lực nào che giấu thì nàng không thể biết rõ. Chỉ riêng mười lăm phân đường này đã có chi chít nhiệm vụ rồi.
Kim Phi Dao chẳng hề để ý quơ quơ mộc bài: “Mặc kệ bọn họ, mặc kệ Nhật Nguyệt môn, dù sao chúng ta cũng chỉ cần làm nhiệm vụ, kiếm ưu việt cho mình là được, còn thần lão vị gì gì đó cứ để cho bọn họ tranh nhau đi.”
“Ta cũng thấy vậy, chủ yếu là ngươi còn chưa tới Luyện Hư kỳ, loại việc cao tầng đó chúng ta không cần tham dự. Tuy nhiên, theo ta phân tích thì với thực lực của Nhật Nguyệt môn, nếu không muốn trực tiếp cứng đối cứng mà dùng thủ đoạn mềm dẻo, từng chút cắt bớt thế lực Nhật Nguyệt môn thì sợ rằng không đủ trăm năm là không xong. Chúng ta có thời gian, cũng không cần gấp gáp.” Hoa Uyển Ti phân tích vô cùng kỹ càng.
Hiện tại có một bộ phận Nhân tộc tạm thời không muốn trở mặt với Nhật Nguyệt môn, mà Ma tộc cũng không đồng ý làm chim đầu đàn, còn Yêu tộc không biết do ai dẫn dắt mà cũng lão gian cự hoạt. Ai cũng không chịu cứng đối cứng với Nhật Nguyệt môn, dù sao bọn họ cũng căn sâu chi đại, ngay cả thế lực che giấu cũng không thể đào ra, sao có thể tùy tiện nhảy ra cắn xương cứng chứ.
Ý tưởng của cả ba bên đều là thăm dò thế lực Nhật Nguyệt môn dưới tình huống Nhật Nguyệt môn không hay biết gì, mượn các loại lý do để phá dần thế lực Nhật Nguyệt môn. Tự thân bọn họ cũng lặng lẽ chuẩn bị, tuy là cầu phú quý trong hiểm nguy nhưng đối với những người tu vi như bọn họ, kể cả Nhân tộc sống ngắn nhất, cũng có thể sống tới hơn một ngàn tuổi, chỉ dùng mấy trăm năm để mưu một sự kiện này, vẫn đợi được.
Kim Phi Dao gật đầu, cầm mộc bài lên, rót thần thức vào xem. Nàng mới chỉ nhìn bên trong một lần lúc mới nhận mộc bài, những lúc khác vẫn luôn cắn nhân sâm, chưa từng xem lần nữa.
Nàng tìm được nhiệm vụ Huyền cấp, trực tiếp lật ra sau tìm một trăm linh sáu. Đó là một nhiệm vụ mới đưa lên buổi sáng, phi thường đơn giản, Tấn Thần giới có một nhà nuôi dưỡng linh thú, cũng không thuộc bất kỳ môn phái nào, chuyên nuôi linh thú để bán. Rất nhiều ấu tử linh thú của các tu sĩ trên Thần cấp giới là từ nơi này mà ra.
Việc làm ăn rất phát đạt, chủ nhân chỉ là một nữ tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, nhìn như không có hậu trường nhưng lại không ai động đến được nàng. Các cửa hàng nàng mở ở các Thần cấp giới dù sinh ý có thế nào cũng không có bất luận kẻ nào tới quấy rối, cho nên bọn họ mới nghi ngờ đây là thế lực mà Nhật Nguyệt môn che giấu. Nhiệm vụ này không cần nàng đi giết cái gì, chỉ cần đi vài vòng tìm kiếm dấu vết là được.
Thù lao cũng coi như không có trở ngại, vật tuyển chọn là năm viên đan dược ngũ phẩm, chủng loại tùy ý. Linh phù cũng năm tờ tứ phẩm, cộng thêm một kiện pháp bảo hạ phẩm. Nếu không muốn mấy thứ này thì có thể đổi thành linh thạch, một vạn hai ngàn linh thạch trung phẩm.
Kỳ thực so sánh linh thạch với vật phẩm thì giá trị của vật phẩm cao hơn rất nhiều, nhưng những thứ này là giá mà Thế Đạo Kinh đưa ra bởi vì mấy thứ này đều do bọn hắn tự làm, càng hy vọng tu sĩ lấy đồ mà không phải linh thạch.
Hắc Y đã nói với nàng, chỉ có nhiệm vụ từ Địa cấp trở lên mới đổi được Tinh Viên thạch cho nên với nhiệm vụ Huyền cấp, Kim Phi Dao không lo lắng đến chuyện này.
“Vậy ta liền nhận nhiệm vụ.” Kim Phi Dao dùng thần thức đánh dấu trên nhiệm vụ, cả nhiệm vụ từ màu đen lập tức biến thành màu xám, bên cạnh còn hiện ra một chữ Kim. Mọi người đều dùng ám hiệu để định thân phận, Thế Đạo Kinh bọn họ dùng thứ tự để đánh dấu, ví như Bố Tự Du là sáu mươi bảy. Kim Phi Dao là người ngoài cho nên cũng giống các tu sĩ ngoại lai khác, tự lấy một danh hiệu.
Nàng phi thường lười động não, trực tiếp dùng chữ Kim thay thế.
Chữ biến thành màu xám chứng tỏ nhiệm vụ này không ai được nhận nữa, đã có người nhận rồi. Nếu đối phương hoàn thành, nhiệm vụ sẽ biến mất, còn nếu người chết thì nhiệm vụ lại có hai khả năng, một là thủ tiêu vì đã đả thảo kinh xà, hai là tiếp tục phát ra để người khác tiếp tục đi làm.
Dù sao cũng đã mở ra, Kim Phi Dao liền thuận tiện tìm số sáu mươi bảy xem Bố Tự Du đã chạy đi đâu. Không tìm được hắn ở nhiệm vụ Huyền cấp, lại lật tìm nhiệm vụ Địa cấp, cũng không tìm được.
“Không phải là Hoàng cấp chứ, Nguyên Anh kỳ thật đúng là đáng thương, còn không bằng hảo hảo tu luyện đề cao tu vi.” Kim Phi Dao nói thầm, lật xem nhiệm vụ Hoàng cấp, cũng không có hắn. Nhưng nàng nhớ tháng trước Bố Tự Du rõ ràng nói là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn đến để cáo biệt. Mang theo đầy bụng nghi vấn, nàng lật tìm nhiệm vụ Thiên cấp, liếc mắt một cái liền thấy ngay danh hiệu sáu mươi bảy ở một vị trí rất bắt mắt.
Tiểu Bố lại nhận nhiệm vụ Thiên cấp! Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy có chút không cam tâm, bản thân đã Hóa Thần kỳ, chỉ nhận Huyền cấp, hắn mới Nguyên Anh trung kỳ mà đã có thể đi làm nhiệm vụ Thiên cấp. Tu vi thấp hơn nàng ba cấp, nhiệm vụ lại cao hơn hai cấp, loại chênh lệch này thật làm người ta khó chịu.
Vì thế, nàng tức giận bất bình hô: “Chúng ta cũng nhận nhiệm vụ Thiên cấp, dù sao nhiệm vụ này cũng đơn giản, thuận tay nhận là được. Ta muốn chọn cái khó, trừ loại khó nhất là giết tu sĩ Luyện Hư kỳ ra.”
Hoa Uyển Ti đã phát hiện ra chuyện này từ lâu. Lúc nhìn thấy Bố Tự Du nhận nhiệm vụ Thiên cấp ở ngoài điện nàng cũng kinh ngạc, tuy nhiên đúng lúc đó lại gặp Bố Tự Ngữ đi ngang qua, nàng liền hỏi thăm. Bố Tự Ngữ nói Bố Tự Du từ lúc Nguyên Anh sơ kỳ đã nhận nhiệm vụ Địa cấp, sau khi tiến giai trung kỳ thì vẫn làm nhiệm vụ Thiên cấp. Tuy tu vi không cao nhưng lại là tay nhất đẳng trên phương diện làm nhiệm vụ. Có đôi khi người Luyện Hư kỳ đi còn không hoàn thành tốt bằng hắn.
“Được rồi, ngươi muốn so cái gì với hắn? Đây là lần đầu tiên ngươi đi, ngươi coi như là tập luyện di. Ngay cả pháp bảo bản mạng còn không có, ngươi đòi nhận nhiệm vụ Thiên cấp cái nỗi gì, riêng chạy trối chết đã đủ mệt rồi.” Hoa Uyển Ti trừng mắt nhìn nàng, ngăn cản.
“Thiên Hàng châu… Vì sao hắn là Thiên Hàng châu, ta lại chỉ là tiểu đảo nổi?” Kim Phi Dao bất mãn hừ hừ, nếu nàng có Thiên Hàng châu thì việc chạy trốn không thành vấn đề nha.
Về Thiên Hàng châu, Hoa Uyển Ti đã nghe nhiều phát ngấy, vì thế liền đáp: “Bởi vì hắn cháu trai, ngươi là tọa kỵ.”
“…” Kim Phi Dao tức giận lườm nàng, “Tọa kỵ cũng phải có thứ tốt chứ.”
“Nói như vậy thì linh thú hẳn cũng có thứ tốt? Cho ta Tinh Viên thạch!” Mập Mạp vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần, lập tức hưng phấn nói.
Kim Phi Dao nhún vai nói: “Kiếp sau đi.”
“Ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...