Chỗ này rất dễ tìm, Kim Phi Dao một đường thẳng tiến, còn thuận tiện
mua chút tài liệu. Chỉ có điều là hơi phiền toái, kể cả cửa hàng không
có mấy thứ nàng cần tìm thì chủ quán cũng sẽ quấn quýt nói giúp nàng đi
tìm, không mua cái gì mà muốn đi cũng khó.
Thật vất vả đi tới Long Tường bảo các. Ở một nơi không rộng lắm như đảo nổi này mà Long Tường
bảo các lại chiếm một diện tích lớn, sân rộng, bên trong có hoa cỏ ao
cá, còn có không ít bàn ghế. Đi qua tiểu kiều trong sân mới là cửa chính của Long Tường bảo các.
Lúc này ở cửa viện đã có hơn mười tu sĩ
Hóa Thần kỳ đang đứng, còn có thể nghe tiếng tranh luận, Kim Phi Dao làm bộ đi qua, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
“Lý huynh, ngươi thật sự muốn nhận việc này? Chúng ta đường đường là tu sĩ Hóa Thần kỳ, sao
có thể làm loại chuyện này, không sợ truyền ra ngoài sao?”
“Làm
việc chẳng lẽ còn phân biệt quý tiện hay sao? Nếu ta nhớ không lầm thì
hai trăm năm trước ngươi cũng làm vài lần rồi mà. Hiện tại tài đại khí
thô liền xem thường công việc giúp ngươi vượt qua khó khăn hay sao.”
“Ta chỉ có lòng tốt khuyên ngươi thôi. Ngươi kết bạn ra ngoài liệp sát yêu thú còn đỡ mất thể diện hơn việc này.”
“Vậy ngươi cứ đi tìm người cao thượng như ngươi đi liệp sát yêu thú là được rồi, ta muốn làm gì không cần ngươi lắm miệng.”
“Ngươi ngoan cố không sửa.”
“Xin tự trọng!”
Nghe hai người tranh luận, Kim Phi Dao tò mò nhìn lên, phát hiện ở cửa Long
Tường bảo các có dựng một bài tử, bên trên viết ít chữ. Nàng nhìn kỹ,
hóa ra là Long Tường bảo các tìm người dọn dẹp ô vật trong ao rượu, còn
chỉ cần tu sĩ từ Hóa Thần kỳ, thù lao rất cao, một, hai ô vật đổi một
trăm linh thạch trung phẩm.
A, giá này cũng quá cao rồi, một hai ô vật đổi một trăm linh thạch trung phẩm. Đây đều là các tu sĩ Hóa Thần
kỳ, công việc này ngoài điểm có chút dơ bẩn ra thì không khác linh thạch từ trên trời rớt xuống cho lắm, cao thượng hay không cao thượng cái gì, linh thạch mới là quan trọng nhất.
Kim Phi Dao vốn đến để mua đồ, đọc xong nhất thời tâm động, ao rượu chính là nơi Thôn Thiên thú ở, làm việc này có thể vừa xem Thôn Thiên thú vừa có thể kiếm linh thạch, nếu
may mắn còn có thể nhặt được mấy viên Ngũ Cốc Luân Hồi thạch, không đi
mới là đồ ngốc.
Vì thế nàng liền hô lên: “Xin nhường đường! Xin nhường đường!”
Chen qua giữa hai người đang tranh chấp, Kim Phi Dao đi thẳng vào Long Tường bảo các, nàng định đi xem hàng hóa trước sau đó sẽ đi báo danh dọn ao
rượu.
Hiệu suất làm việc của Long Tường bảo các vô cùng cao, các
thứ Kim Phi Dao muốn đều có, chỉ tiếc là giá cả rất cao, linh thạch trên người nàng căn bản không đủ. Vốn định lấy hết các thứ của Bách Hoan các còn lại trong tay ra hỏi xem có thể đổi được bao nhiêu thứ thì nàng đột nhiên nhìn thấy trên tường dán bức họa Thao Thiết.
Vốn muốn hỏi có thể đổi đồ không, nàng lập tức thay đổi: “A, đây là cái gì? Các ngươi muốn mua yêu thú này sao?”
Tiếp đãi nàng là một nam phục vụ Trúc Cơ kỳ, nghe nàng hỏi như vậy liền giải thích: “Tiên tử hiểu lầm rồi, đây là bức họa truy nã của Long Tường bảo các chúng ta. Người này phá hỏng một phân bộ của chúng ta cho nên chúng ta tróc nã nàng. Nếu tiên tử có tin tình báo thì chúng ta có thể mua
với giá cao.”
“A, ta chỉ hỏi một chút vậy thôi, ta nhớ kỹ rồi, nếu có nhìn thấy ta chắc chắn sẽ đi báo cho quý điếm.” Kim Phi Dao lập tức
bỏ ý định đổi đồ, không ngờ Tạ Lập lại có quan hệ với Long Tường bảo
các, danh sách các thứ trong tay nàng khẳng định cũng đã được báo danh
trong các tiệm, nếu có người bán đại khái sẽ bị bắt tại chỗ.
Nói
vậy các cửa hàng trên phố này đều có thông báo, nếu không gặp được Ân
Nguyệt thì có khi nàng vừa ra tay đã bại lộ. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao liền hơi do dự nói: “Mấy thứ vừa rồi ta đều muốn, chỉ là hiện tại ta không
có nhiều linh thạch như vậy…”
“Tiên tử muốn lấy vật đổi vật? Chúng ta tuy rằng cái gì cũng thu nhưng cũng phải xem chất lượng tổng số.” phục vụ tươi cười nói.
Việc các tu sĩ cầm đồ đến đổi là rất bình thường, có đôi khi kiếm được còn
nhiều hơn so với bán bằng linh thạch. Hơn nữa, hiện tại bọn họ còn ước
gì ai cũng tới đổi đồ, như vậy mới dễ tra xét xem đến cùng là ai phá
hoại Bách Hoan các mà gan lại to như vậy, cũng dám đối đầu Nhật Nguyệt
môn.
“Không phải, các ngươi sẽ không thèm đống rác của ta đâu.”
Kim Phi Dao lắc đầu nói tiếp: “Bố cáo bên ngoài kia là thật sao? Một,
hai ô vật là có thể đổi một trăm linh thạch trung phẩm? Có phải chỉ dọn
một, hai cân là hết?”
“Tiên tử muốn đi thanh lý ao rượu? Chuyện
này thì tiên tử yên tâm, chúng ta phi thường hoan nghênh. Thù lao không
chỉ như vậy mà ô vật khác nhau sẽ có giá khác nhau. Chỉ cần quyết định
thì chúng ta sẽ cung cấp ngọc giản, trong đó có ghi loại nào bao nhiêu
linh thạch, hơn nữa, ta cam đoan không chỉ có mấy cân đâu. Nếu tiên tử
nguyện ý thì ngươi có làm một trăm năm cũng không thanh lý hết ô vật,
muốn kiếm bao nhiêu cũng được.” phục vụ vừa nghe thấy Kim Phi Dao muốn
đi thanh lý ao rượu thì nụ cười trở nên xán lạn dị thường.
Tu sĩ
Hóa Thần kỳ đều là các nhân vật có danh dự, có uy tín, nếu vì mấy trăm
khối linh thạch trung phẩm mà đến làm công tác dọn dẹp này thì thật mất
mặt. Bình thường nếu không có việc gì cần linh thạch gấp sẽ không có ai
đến ứng tuyển, nhưng Long Tường bảo các cũng không thể ngày nào cũng sai tu sĩ Hóa Thần kỳ của mình đi dọn, còn có nhiều việc khác cho bọn họ
làm, việc này không phải ưu tiên hàng đầu.
Có một vài tu sĩ muốn
mua đồ, mà đồ này Long Tường bảo các lại có, trả tiền xong thì đại bộ
phận lại lần nữa kiếm lại từ Long Tường bảo các.
“Tốt, vậy thì ta ứng tuyển, khi nào thì có thể đi?” Kim Phi Dao hỏi.
Phục vụ tươi cười khả cúc nói: “Tiên tử yên tâm, nếu hiện tại ngươi muốn đi
cũng được. Những thứ ngươi nhìn trúng, nếu muốn thì chúng ta có thể giữ
lại cho ngươi, chỉ cần ngươi còn làm một ngày thì mấy thứ này còn giữ
lại một ngày. Nếu còn có thứ khác muốn mua, chỉ cần xem trong tiệm,
chúng ta đều có thể giữ lại.”
“Tốt như vậy?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, tất cả các thứ trong Long Tường bảo các đều có thể chọn, sau
đó dùng rác trong ao rượu đến đổi. Rốt cục là thanh lý rác gì mà lại
khiến Long Tường bảo các làm tới mức này? Vậy không phải là nàng có thể
chọn một ít pháp bảo cực phẩm gì gì đó chứ?
Bình tĩnh! Kim Phi Dao hít sâu một hơi, không thể để loại tiện nghi này làm u mê. Muốn càng
nhiều thứ tốt thì thời gian làm việc sẽ càng dài, chỉ sợ Long Tường bảo
các e ngại các tu sĩ chỉ làm vài ngày liền bỏ chạy cho nên mới dùng hàng hóa để trói chân.
Vì thế, Kim Phi Dao lắc đầu nói: “Không cần,
nếu quả có ngân huyết Kỳ Lân thì để cho ta một thùng là được, các thứ
khác tạm thời không muốn, loại mua trước trả tiền sau này vẫn nên làm ít một chút thì hơn.”
“Một thùng ngân huyết Kỳ Lân?” phục vụ sửng
sốt, hắn mới chỉ nghe nói mua vài giọt hoặc non nửa bình chứ chưa từng
nghe muốn mua một thùng. Hơn nữa, kể cả là một bình thì cũng chỉ bé như
ngón tay thôi, đây là muốn mua về tắm sao?
Có lẽ đây chỉ là cách
gọi khác nhau, không thể nào là cái “thùng” mà hắn nghĩ được, vì thế hắn xác nhận lại một lần, “Tiên tử, một thùng mà ngươi nói to như thế nào?”
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, liền khoa tay một cái, phục vụ thấy phải to bằng
thắt lưng, cao bằng cẳng chân, thùng này thật là lớn nha.
“Có
nhiều như vậy không?” Kim Phi Dao khoa tay múa chân xong liền ngẩng đầu
nhìn hắn. Nếu không có nhiều như vậy thì chỉ có thể đợi Hùng Thiên Khôn
tỉnh lại rồi hỏi hắn xem có thể dùng thứ gì khác thay thế hay không, ví
dụ như máu Thao Thiết.
“Mời tiên tử ngồi một lát, ta đi hỏi quản
lý.” Nếu muốn một, hai bình thì chắc chắn là có chứ một thùng thế này
thì quá nhiều. Ai chẳng biết tuy Kỳ Lân to lớn nhưng ngân huyết này chỉ
có trong sừng nó, mà không phải cả sừng đều là ngân huyết, chỉ cắt qua
da mới chảy ra được một ít.
Gặp Kỳ Lân nhỏ thì ngay cả một lọ bằng ngón tay cũng không đầy được, càng không nói tới một thùng. Thứ này
dùng để vẽ linh phù và pháp trận cấp cao, cũng có vài loại đan dược có
yêu cầu nhưng cũng chỉ vài giọt, ngay cả đại sư chế phù mười năm cũng
không dùng hết một lọ.
Chỉ chốc lát phục vụ đã vội vã trở về, nói
trong tiệm chỉ có mười sáu bình, đổ ra cũng không đầy một cái bát to.
Thấy Kim Phi Dao chau mày, phục vụ liền đưa ra một phương pháp giải
quyết.
Trước tiên, Kim Phi Dao cứ đi dọn dẹp ao rượu, sau đó bọn
họ sẽ đi các tiệm thu gom ngân huyết Kỳ Lân tới, không quản có bao
nhiêu, toàn bộ đều giữ cho nàng. Nói là nói như vậy chứ cùng lắm bọn họ
cũng chỉ giữ lại một nửa, dù sao cũng phải bán cho các đại sư vẽ phù.
Tuy nhiên, như vậy cũng rất tốt rồi. Kim Phi Dao cảm thấy như vậy còn hơn
là đi rút máu của mình, nếu dùng máu nàng để làm Hoa Uyển Ti thì sau nay quan hệ hai người xem như là mẹ con hay đồng bạn? Chủ nhân và con rối
có quan hệ huyết thống, nói như vậy lại càng thêm khó nghe.
“Cứ quyết định như vậy đi, mai ta sẽ đi ao rượu.” Kim Phi Dao gật đầu, một phần việc khổ cực cứ như vậy tiếp nối.
Phục vụ đưa cho Kim Phi Dao một ngọc giản, các hạng mục để thanh lý ao rượu
đều viết rõ ràng bên trong, đặc biệt dặn dò nàng nhất định phải đọc cẩn
thận, nếu không xảy ra án mạng thì Long Tường bảo các sẽ không chịu bất
kỳ trách nhiệm gì.
Điều này làm Kim Phi Dao cảm thấy da đầu tê dại, cầm ngọc giản hỏi: “Thôn Thiên thú ăn người?”
“Không ăn người, cái cần chú ý không phải cái đó. Trong ao rượu ngoài Thôn
Thiên thú cũng không có yêu thú khác, xin tiên tử đừng lo lắng, không có nguy hiểm đến sinh mệnh. Vấn đề là những dơ bẩn trong đó đặc biệt khó
xử lý, hơn nữa da Thôn Thiên thú lại có cự độc, cũng ngấm vào trong nước cho nên tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ dính phải sẽ trúng độc, như vậy mới phải yêu cầu tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở lên.” Phục vụ nhanh chóng giải thích,
không thể dọa nữ tu sĩ này chạy mất được, người tình nguyện đi thanh lý
ao rượu không nhiều lắm, giờ ao đã bẩn nhìn không ra hình dạng rồi.
Bên trên đã hạ lệnh, nhất định phải dọn dẹp ao rượu, nếu để Thôn Thiên thú
cảm thấy nước quá bẩn, không chịu ăn cơm thì sản lượng Ngũ Cốc Luân Hồi
thạch sẽ giảm, như vậy là ảnh hưởng đến thu nhập của Long Tường bảo các.
“Cự độc…” Kim Phi Dao nhìn hắn, khẽ cắn môi hỏi: “Nước miếng của nó có độc không?”
“Cái này thì không có.” Phục vụ thành thật đáp.
“À, không có việc gì nữa.” Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, thật sự là không hay ho, sao hôm nay toàn gặp phải lão độc vật vậy chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...